Tại một quán bar nhỏ thuộc địa phận của Hắc Dạ Môn.
Lệ Hoa vừa bước chân vào quán bar thì bắt gặp cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Trước quán bar là hàng chục chiếc xe cảnh sát, bên trong thì người người đứng nép một bên xôn xao bàn tán.

Ông ta nhíu mày nhận ra có chuyện không hay liền gấp gáp trở về căn phòng làm việc của mình.
Một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, xăm trổ đầy mình.

Hắn ta mở cửa bước vào, cúi đầu chào Lệ Hoa.
“Ông chủ.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lệ Hoa giận dữ nói.
“Khách của quán bar chơi thuốc, vì dùng quá liều lượng nên dẫn tới tử vong.” Tên đàn ông kia run rẩy nói.
“Chẳng phải tao đã nói là phải quản lý cho nghiêm ngặt rồi, sao lại để chuyện này xảy ra?” Vừa nói Lệ Hoa vừa ném hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Tên kia sợ hãi quá, quỳ xuống nói: “Điều này chúng tôi không hề lường trước được, họ chỉ nói đưa cho họ hàng, vả lại họ là khách thân thuộc ở đây, cho nên… cho nên chúng tôi tưởng rằng….”
“Lũ ngu, cút ra ngoài.”
Lệ Hoa quát lớn, tên đàn ông kia lập tức rút lui.

Phía bên ngoài, đám người chơi bời ở đây một số đã rời khỏi do sợ hãi, những người không liên can cũng bị giải tán đi, chỉ có những người thân thuộc thì bị giữ lại để lấy manh mối.
Để không ảnh hưởng đến Hắc Dạ Môn, Lệ Hoa đành phái lánh mặt.
...
Đến căn biệt thự cổ kính, Lệ Hoa chậm rãi bước lên căn phòng làm việc của anh Cả.

Hắn mở cửa bước vào thì thấy gương mặt hầm hầm sát khi của anh Cả đang nhìn bao vây lấy hắn.
Chậm rãi đóng cửa lại, hắn ta bước đến bên anh trai mình, hắng giọng: “Anh Cả…”
“Chú làm việc càng ngày càng khiến tôi thất vọng.” Anh Cả khẽ lắc đầu bất mãn, sau đó nói tiếp: “Có phải tôi giao quán bar này cho chú là một sai lầm không?”
“Anh Cả, trước giờ em không làm anh thất vọng dù là bất kể chuyện gì, vụ việc ngày hôm nay xảy ra là ngoài ý muốn, không phải em làm việc ẩu mà đích thực là có kẻ phá hoại.”
Anh Cả nhướng mày, tay mân mê ly trà, sau đó cẩn thận đặt xuống bàn: “Vậy tìm được kẻ đó chưa?”
“Nếu tìm được rồi thì em đến tìm anh làm gì?”
"Vô dụng!"
"Hắc Dạ Môn dạo này luôn bị cảnh sát dòm ngó, kinh doanh thì thua lỗ, khách thì kéo đến chỗ của Bạch gia...!em thật sự không biết phải giải quyết thế nào."
“Vậy ý chú là mọi chuyện dạo này xảy ra là do có kẻ đứng đằng sau làm sao?”
“Đúng vậy.”
Anh Cả thở dài: “Được rồi, chuyện của quán bar tôi sẽ giải quyết giúp chú, sau này phải cẩn thận, đừng dính dáng tới cảnh sát nữa.

Hắn nghiêm túc nói tiếp.
“Tôi nói trước, việc của chú thì chú tự lo, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa, tôi đã giữ cái mạng quèn của chú hết lần này tới lần khác rồi, bây giờ thì chú làm gì thì cũng tự chịu.

Nhưng nhớ cho kỹ, đừng làm gì ảnh hưởng đến cháu của tôi.

Tôi cho chú thời gian, phải tìm được kẻ đứng sau chuyện này, nếu không tôi sẽ lấy lại hết quyền lực của chú.”
Nghe tới đây, Lệ Hoa hoàn toàn bất lực và tức giận nhưng cũng không dám làm gì.

Hắn nghiến rang cúi đầu: “Vâng, em hiểu rồi thưa anh Cả.”
“Đừng có manh động đấy, coi chừng cái mạng."
Nói rồi, Lệ Hoa rời khỏi phòng, ánh mắt hắn ta như mũi dao sắc nhọn, hoàn toàn không chút gì là tình thương: “Anh cả nếu anh đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa, muốn thu lại quyền lực của tôi à, đâu có dễ như vậy."
……
Thương gia.
“Thiếu gia.”
“Thế nào rồi, đã có tin tức của Tiểu Vy chưa?” Thương Cảnh Nghiêu hoàn toàn mệt mỏi sau chuỗi làm việc trong ngày, đến tối thì người của anh đến báo tin về tung tích của Lâm Tiểu Vy.


Sự hồi hộp trong tâm trí anh hoàn toàn lấn át đi sự mệt mỏi này.
"Vẫn chưa thưa thiếu gia."
Thương Cảnh Nghiêu cắn môi, tay xoa xoa ấn đường, sau đó cất lời: “Thế thì có chuyện gì?”
“Hắc Dạ Môn lại xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến cô ấy.”
Thương Cảnh Nghiêu cũng cảm thấy có lý: “Nếu là như thế thì Tiểu Vy chỉ ở quanh khu vực hành tung của bọn chúng, cử người theo dõi, nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
“Vâng thưa thiếu gia.

Nếu có tin tức gì thì báo ngay cho tôi.”

1 tháng sau….
Hoa Kỳ, San Fransisco.
Bạch Doanh Thần bước xuống sân bay thì được đón đến một khách sạn nổi tiếng ở thành phố.
Chuyến đi lần này là anh được mời đến để tham dự giải đua xe tranh giành địa bàn.
Vốn dĩ với Bạch Doanh Thần, anh không hề có hứng thú với cuộc tranh giành lần này.

Một khu vực Tam Giác Vàng đối với anh chỉ là một ‘đống sắt vụn’, chỉ cần một cái búng tay ra lệnh của ông trùm Châu Âu thì sẽ có được ngay.
Nhưng vì khác thể loại kinh doanh cho nên Bạch Doanh Thần từ chối tiếp cận vùng đất màu mỡ này.
Hiện tại, Bạch Doanh Thần còn rất nhiều việc phải làm ở thành phố, nhưng vì người tổ chức cuộc đua là bạn của anh, vì nể mặt anh ta nên Bạch Doanh Thần mới tham gia.
Cuộc đua chín giờ tối mới bắt đầu.

Lúc trước, thể lệ đua rất đơn giản và được tổ chức vào buổi sáng, nhưng hiện nay do nhiều vụ việc đua xe trái phép lọt đến tai chính phủ cho nên vài băng đảng đã bị tóm gọn.
Vì thế, mọi hoạt động trái phép như đua xe, bài bạc hay giao thoa hàng hóa đều được dời lại vào ban đêm.
Sau khi dùng bữa xong, Bạch Doanh Thần được mời đến đấu trường cuộc đua.

Ngồi trên khán đài VIP, Bạch Doanh Thần đưa mắt lãnh đạm quan sát trường đua.

Ánh đèn khắp nơi bủa vây xung quanh trường đấu sáng rực như ban ngày.
Đua xe công thức 1 không phải lần đầu tiên diễn ra trong giới Hắc Đạo, nhưng cuộc đua lần này hoàn toàn khác biệt và là cuộc đua có một không hai.
Nói về thể lệ đua thì chắc ai cũng đã rõ, một khi đặt chân lên đường đua đối với cuộc thi thông thường do quốc tế tổ chức thì điều đầu tiên được ưu tiên đó là tính mạng của tay đua.
Nhưng với giới Hắc Đạo thì lại hoàn toàn ngược lại.

Mọi tay đua đều phải dùng mạng sống để đánh đổi vị trí quán quân.

Cuộc đua hôm nay là một ví dụ như thế.
Phía dưới trường đua là những siêu xe F1, không những ngoại hình bắt mắt mà động cơ và hệ thống truyền động của những chiếc xe đua công thức F1 chính là một trong những bộ phận cơ khí có áp lực lớn nhất trên hành tinh này.
Tiếng hò hét phấn khích của những người có niềm đam mê mãnh liệt với tốc độ song hành cùng vô số chương trình hòa nhạc làm cho không khí trường đua càng thêm náo nhiệt.
Tham gia cuộc đua lần này có mười hai tổ chức tham gia, con số này hoàn toàn trùng khớp với con số tối thiểu của thể lệ công thức 1.
Nói cuộc đua này là một cuộc đua phải dùng cả sinh mạng để đánh đổi thì có hơi vô lý, nhưng đúng thật là như thế.

Các cuộc đua do quốc tế tổ chức cần những tay đua có bằng lái cao cấp do liên đoàn ô tô thế giới FIA cấp, buộc họ phải tuân theo đúng quy tắc.
Nhưng còn đối với những người sống trong giới Hắc Đạo thì không cần biết như thế nào, chỉ cần hạ gục được đối thủ, cái giá đắc thế nào, họ cũng chấp nhận.
Trên đường đua F1, nhiều khúc quanh co phức tạp đòi hỏi các tay đua không chỉ là một thể trạng vượt trội mà còn phải tỉnh táo và có một bộ óc nhạy bén.
Bởi mã lực của siêu xe F1 rất lớn, những siêu xe này khi tham gia trên đường đua sẽ có tốc độ lên đến 360km/h với vòng quay động cơ máy lên tới 19000 vòng/phút.

Cũng chính vì thế động cơ của những chiếc xe này sẽ phải đáp ứng khả năng kéo gấp năm lần trọng lực của chúng tại một khúc cua gắt.
Trường đua ở San Fransisco chỉ mới được xây dựng cách đây hai năm, do người tổ chức cuộc đua lần này đầu tư kinh phí 100%.
Cuộc đua sắp bắt đầu, những chiếc xe rồ ga như tiếng gầm của mãnh thú hung tàn, lần lượt được các tay đua chuyên nghiệp cầm lái, những tay đua này nhấn ga với tốc độ rất nhanh và dần giảm tốc sau vạch xuất phát.
Bên trên khán đài, Bạch Doanh Thần chăm chú quan sát bên dưới, bỗng ánh mắt anh dừng lại trước một siêu xe với nhãn hiệu của Ferarri.

Đó là một người với dáng hình thon thả, cả cái đầu bị mũ bảo hiểm che khuất, vì thế Bạch Doanh Thần hoàn toàn không biết đó là ai ngoài biết người đó là một cô gái trẻ.
Trong cuộc đua, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính, chỉ công dụng tài năng.

Vì vậy, kẻ nào mạnh kẻ đó thắng.
Bạch Doanh Thần chau mày, hoàn toàn không biết cô ta đến từ tổ chức nào, mặc dù đã biết hết mười một tổ chức còn lại.

Có lẽ cô ta là ai thì chỉ có người tổ chức cuộc đua mới rành rỏi.
Bóng dáng một người đàn ông cao ráo bước đến rồi ngồi xuống cạnh Bạch Doanh Thần, anh cảm giác được nhưng không bận tâm, ánh mắt vẫn dán chặt lên người con gái kia.
Một giọng nói từ tốn phát ra: “Bạch Doanh Thần, anh khiến tôi hơi bất ngờ đấy.”
Bạch Doanh Thần khẽ nhếch mép, anh vẫn không quay lại nhìn người đàn ông kia, lãnh đạm cất tiếng: “Muốn gặp tôi thì trực tiếp đến gặp, sao phải đem Tam Giác Vàng ra cá cược, rồi tổ chức một cuộc đua phiền phức như thế này, anh không cảm thấy lãng phí à? Thương Cảnh Nghiêu?”.