“Vương Nguyên, tôi phải làm sao đây? Có được cô ấy đã khó, nhưng muốn hiểu cô ấy lại càng khó hơn.

Lúc nào tôi cũng cố gắng hoàn thiện bản thân mình, lúc nào cũng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy, nhưng thực chất tôi chẳng biết cô ấy nghĩ gì.

Vương Nguyên, yêu khó đến vậy sao?”
Bạch Doanh Thần đặt niềm tin tuyệt đối vào một người, huống hồ, người đó là phụ nữ, một người phụ nữ mang lại sự nguy hiểm và chết chóc.
Đường Hân là một sát thủ có tiếng trong giới Hắc Đạo gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người, cũng là người đứng đầu trong danh sách săn lùng của các ông trùm khét tiếng.
Bạch Doanh Thần cũng không phải là người có thân thế nhỏ, nhưng cũng không thể vì vậy mà ngạo mạn trước thế giới ngầm.

Việc giữ Đường Hân bên cạnh là một mối nguy hại rất lớn, nhưng Bạch Doanh Thần vẫn nguyện ý để cô bên mình.

Như vậy cũng đủ biết, anh đã yêu Đường Hân điên cuồng thế nào.
Tư Cảnh Nam cũng đã từng hỏi Bạch Doanh Thần rằng: “Cậu có tin vào tình yêu vĩnh cửu không?”
Câu hỏi đùa này vốn dĩ Tư Cảnh Nam chỉ buồn miệng nói ra nhưng Bạch Doanh Thần lại trả lời một cách rất nghiêm túc: “Làm gì có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu trên đời này chứ?”
Bạch Doanh Thần lúc ấy là một kẻ máu lạnh, luôn đặt sự chú tâm của mình vào công việc và đồng minh của mình, còn ngoài ra, bất cứ điều gì cũng không làm anh phân tâm được.
Anh nói như thế bởi vì anh chưa gặp đúng người.
Còn hiện tại, biểu hiện của anh – Đường Hân chính là một một minh chứng.
Vương Nguyên hiểu rõ Bạch Doanh Thần hơn ai hết, bởi vì ngoài cương vị là một bác sĩ, anh còn là người anh trai, là người sống chết với Bạch Doanh Thần biết bao nhiêu năm nay.

Cho nên, tâm tư anh ra sao, lẽ nào Vương Nguyên không biết?

“Haizz.” Vương Nguyên trút một hơi thở dài, sau đó giật lấy chiếc ly trên tay Bạch Doanh Thần, “Cậu nên tập bỏ thói quen này của mình đi, đôi khi cô ấy cũng không thích điều này đâu.”
Vương Nguyên nhìn chiếc ly trên tay, sau đó ngẫm nghĩ.

Bản thân anh cũng chính là kẻ thất bại trên tình trường, vậy thì làm gì có kinh nghiệm để chia sẻ cho Bạch Doanh Thần?
Nhưng nhìn về Thẩm Gia Tuyết, trong lòng Vương Nguyên lại đọng lại biết bao nhiêu là cảm xúc, bỗng dưng anh lại có nhiều điều muốn nói.
“Yêu một người là tôn trọng, cho người ấy tất cả nhưng đôi khi cũng không hẳn là tất cả, cậu chưa hiểu cô ấy có lẽ tấm chân tình của cậu chưa đủ, cô ấy muốn gì cậu cũng đáp ứng, đó là đúng, không sai, nhưng có những điều cô ấy muốn nhưng không thể nói ra buộc cậu phải tìm hiểu, bản thân cậu tốt, cậu đủ hoàn hảo nhưng trong mắt của một người phụ nữ nếu cậu thiếu tinh tế, làm cô ấy nản lòng, thì dù có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là dư thừa với cô ấy mà thôi.

Cậu thử nghĩ xem, người như Đường Hân, cá tính, mạnh mẽ, thông minh, xinh đẹp, nhưng phụ nữ mà, họ cũng có tâm sự.” Vương Nguyên cười cười: “Hai người là lần đầu tiếp xúc với tình yêu, vì vậy đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà bỏ lỡ nhau.”
Dường như Bạch Doanh Thần đã thấu hiểu những lời Vương Nguyên nói, chỉ thờ ơ gật đầu rồi xoay người bước đi.
Vương Nguyên đã quá quen với tính cách ngạo mạn này của Bạch Doanh Thần nên anh cũng không mấy làm lạ.
"Nhớ ngủ sớm đi đấy, không được thì bảo tôi mang thuốc qua cho cậu."
....
Chiếc xe taxi dừng lại ở ngoại thành, sau khi đã lấy hết hành lí của Swan ra thì người tài xế cũng rời đi.
Đứng trước khu phố chật hẹp, ồn ào, trong lòng Swan bỗng dâng lên một loạt cảm giác lạ lẫm vừa buồn vừa vui, vừa an toàn lại vừa nguy hiểm.
Vì bây giờ là giờ cao điểm, người người qua lại trên con phố rất đông, đứng giữa đám đông chật chội, thoáng chốc cô lại mất phương hướng.
Swan dự tính trong đầu tạm thời sẽ ở đây một thời gian, sau rồi hẵng tính tiếp.
"Chết tiệt."
Loay hoay một hồi, Swan sờ chiếc túi trên áo khoác thì thấy tiền đã mất, cô chiếc biết chậc lưỡi chửi thề, cũng may số tiền trong đó không nhiều, vả lại giấy tờ quan trọng cô đều cất giữ kỹ càng, nếu không thì lại gặp rắc rối.
Swan kéo chiếc vali đi, được một đoạn thì thấy biển báo cho thuê phòng trọ.

Cô không do dự liền gọi ngay đến số điện thoại có trên biển báo.
Rất nhanh sau đó, người chủ căn trọ đã tìm đến cô, trước hết họ đưa cô đi xem phòng và nêu ra một số quy định cần thiết phải làm trong quá trình thuê phòng.
Swan đối với những điều lệ này cũng không có ý kiến gì, vả lại cô cũng chỉ ở đây một thời gian ngắn nên xem chỗ này là chỗ ở tạm bợ, còn có làm theo quy định hay không là một chuyện khác.
“Được rồi, tôi muốn thuê chỗ này.” Swan đảo một vòng xung quanh căn nhà, phương tiện đều đầy đủ, không gian rộng rãi, sạch sẽ, dường như người khách cũ đã ở đây rời đi không lâu.
Swan chậm rãi tiến đến ban công, khẽ khàng mở cánh cửa, ánh sáng đầy đủ, không khí thoáng mát.
Người đàn ông kia khẽ gật đầu, sau đó lễ phép nói: “Khu phố này là khu phố không mấy an ninh, chỗ của tôi vô cùng uy tín, đảm bảo an toàn cho mọi người nên làm hợp đồng có chút phức tạp, mời cô ngồi bên này, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng ngay.
“Được.”
Không lâu sau, người chủ trở lại căn phòng vừa rồi, cẩn thẩn đưa hợp đồng trên tay cho Swan: “Cô điền đầy đủ thông tin trong này giúp tôi."
“Cảm ơn ông.”
"Cô ký vào đây là được."
Hơn tiếng sau.
Vật dụng trong phòng vẫn còn mới nên Swan giữ lại không tính mua thêm, sau khi sắp xếp lại quần áo, Swan ngả người trên giường để nghỉ ngơi.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên liên hồi làm Swan nhức cả óc.
Trên màn hình điện thoại là hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trịnh Mặc, cô biết anh lo cho mình nhưng bây giờ cô rất khó xử khi đối mặt với anh, cho nên bản thân đành chọn cách im lặng.
Swan đặt điện thoại lại vị trí cũ, tin nhắn thoại của Trịnh Mặc bỗng dưng truyền đến, nhưng Swan vờ như không nghe thấy, lăn người về phía bên kia.
“Swan, em có nghe thấy anh nói không? Tại sao rời đi không nói với anh lời nào vậy? Anh đã gọi cho em rất nhiều, sao em không chịu nghe máy, em biết anh lo cho em nhiều lắm không Swan, nhận được tin nhắn này thì gọi lại cho anh được không, hoặc em trả lời tin nhắn của anh cũng được, một câu thôi, xin em đấy...”
Swan nhắm chặt mắt, cố gắng lơ đi những lời nói ấy, cô nghĩ rằng rời đi là quyết định sáng suốt nhất, một công đôi việc, cô có thể bảo vệ được mọi người cũng có thể tự lừa dối bản thân mình, rằng mình không thích Trịnh Mặc, thậm chí cô cũng có thể quên đi anh...
Nhưng cô không biết rằng bản thân mình không trốn tránh được sự thật.
Trong đầu Swan hiện giờ rối như tơ, cô không biết mình sẽ bắt đầu từ đâu, và làm cách nào để quên đi người đàn ông ấy?
....
Bạch viên.

Phân khu 1.
Trịnh Mặc bước ra từ bãi tập, tư thế bước đi uể oải, mệt mỏi, vẻ mặt thì thất thần, chán nản.

Nhìn thấy vậy, Trịnh Thiên chỉ biết hắt hơi thở dài.
Bước tới chắn ngang đường của Trịnh Mặc, Trịnh Thiên lạnh giọng nói:"Nói chuyện một lát đi."
Trịnh Mặc chỉ liếc mắt nhìn anh một cách khinh bỉ sau đó cất bước đi tiếp.
Đối với Trịnh Mặc bây giờ, sự tôn trọng hay tình cảm dành cho Trịnh Thiên một chút cũng không còn.
Người con gái anh đã từng yêu, một người là anh trai ruột của mình, Trịnh Thiên chỉ biết nuốt nước mắt, sống trong đau khổ.
Người ta nói anh còn trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, nhưng trong số họ không ai biết được anh đã phải chịu tổn thương ra sao, dằn vặt như thế nào?
Đến bây giờ, Trịnh Mặc mới tìm lại được cho mình một chút hi vọng, nhưng cuối cùng cũng bị anh trai mình dập tắt.
Phút chốc, Trịnh Mặc lại nghĩ, bản thân mình có phải kiếp trước anh đã làm những chuyện gì xấu xa lắm không cho nên kiếp này phải nhận nhiều đắng cay thế này?
Bước chân Trịnh Mặc chậm dần, sau đó cả người ngã khụy xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Trịnh Thiên hốt hoảng vội vàng chạy đến đỡ anh dậy, lo lắng gọi tên anh.
"Trịnh Mặc, tỉnh lại đi, cậu bị làm sao vậy?"
Ánh mắt mơ màng của Trịnh Mặc nhìn nhan sắc của Trịnh Thiên ngày một mờ nhạt, sau đó thiếp đi trong vô thức.
....
Vài phút sau, Trịnh Mặc được đưa về phòng kiểm tra, bác sĩ chuẩn đoán anh do lao lực quá sức nên mới ngất xĩu, ngoài ra không có gì nghiêm trọng.
Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, Trịnh Mặc khẽ mở mắt, sau đó im lặng.
Sắc mặt tiều tụy, bờ môi hồng hào ngày nào bây giờ cũng trở nên khô rát.
Trịnh Thiên đứng tựa vào thành bàn, nhìn Trịnh Mặc thờ ơ một lúc lâu sau đó mới lên tiếng.
"Có cần phải tới mức này không?"
Trịnh Mặc không nói, chỉ lặng thinh nhìn khung cảnh bên ngoài.
Trời hôm nay lại đổ mưa, vài giọt mưa hắt lên cửa kính, bầu trời cũng ngày một đen dần.
Đối diện với phòng Trịnh Mặc là một khu vườn đầy cây cối, đôi kho nhìn thoáng mát, trong lành nhưng đôi khi lại nhìn thấy một khung cảnh ảm đạm, đen tối.
"Tôi biết những gì tôi làm khiến cậu không thể chấp nhận được, tôi cũng không mong cậu tha thứ cho tôi.

Hiện tại, tôi biết cậu yêu Swan, tôi cũng vậy." Trịnh Thiên cười nhạt, sau đó nói tiếp:"Tôi cũng rất yêu cô ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã động lòng rồi."
Câu nói dường như đã đá động được sự chú ý của Trịnh Mặc, anh quay đầu lại, bộ dạng vô cùng hấp tấp nắm lấy cổ áo Trịnh Thiên.
"Tên khốn, anh đang nói cái gì vậy, anh vẫn muốn cướp cô ấy khỏi tôi?"
Trịnh Thiên không vội không vàng, chậm rãi gỡ tay Trịnh Mặc ra.
"Bình tĩnh đi.

Tôi chưa nói hết.

Tôi không hiểu sao với bản tính này của cậu mà cô ấy có thể thích được."
"Anh nói cái gì?"
"Swan....!cô ấy chọn cậu." Trịnh Thiên nhẫn nại nói, mặc dù tim anh đang rất đau.
"Cái gì?" Trịnh Mặc bỗng dưng sững người lại, sau đó đờ đẫn nhìn Trịnh Thiên:"Vậy sao cô ấy lại bỏ tôi đi?"
Điều này, chính Trịnh Thiên cũng không biết, anh cười nhẹ rồi nói.
"Cậu muốn biết hiện giờ cô ấy ở đâu không?"
"Cô ấy ở đâu? Anh biết cô ấy ở đâu sao?"
Trịnh Thiên chậm rãi gật đầu.

"Là ở đâu, anh nói đi!" Trịnh Mặc muốn gặp Swan tới mức không kiềm chế được cảm xúc của mình, hấp tấp nắm lấy hai bả vai Trịnh Thiên.
"Đây là địa chỉ của cô ấy!" Trịnh Thiên vừa nói vừa lấy ra trong túi một tờ giấy nhỏ, sau đó nhét vào tay của Trịnh Mặc.
Cầm lấy tờ giấy, Trịnh Mặc không nói một lời, lập tức tháo kim tiêm truyền nước ra rồi rời khỏi phòng.

Thấy vậy Trịnh Thiên cũng không cản, bởi vì tính cách của em trai anh anh quá hiểu.
Trịnh Thiên tuy đã buông xuôi tất cả, anh yêu Swan nhưng Trịnh Mặc cũng yêu cô ấy.

Lịch sử lặp lại, nhưng anh không muốn kết quả tệ như lúc trước nên bản thân đành rút lui.
Bây giờ anh mới hiểu được, tình yêu không phải ràng buộc tranh dành, cưỡng ép mà là tự nguyện, tự do và chấp nhận.
Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy người anh yêu hạnh phúc, cho dù anh không phải là người đàn ông ấy, anh cũng không hối hận.
.....
Chiếc xe Audi dừng ở trước một căn nhà nhỏ, trời đổ mưa rất to, Trịnh Mặc lại rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đi gặp Swan.
Ngồi trên xe, anh liên tục gọi cho Swan nhưng cô không hề nghe máy.
Trịnh Mặc nhẫn nãi gọi một cuộc thì vô tình được Swan bắt máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Swan đã nói.
"Trịnh Mặc, anh đừng cố tìm em nữa, em sẽ không gặp anh đâu, vì vậy đừng tốn công vô ích."
"Tít...!tít..."
Nói xong, Swan lập tức tắt máy, cô ném chiếc điện thoại sang một bên sau đó lật úp người ôm chiếc gối bên cạnh.

Trong lòng lại chất chứa nhiều tâm tư.
.....
Trịnh Mặc nhìn ra ngoài cửa kính, trời mưa rất lớn nhưng anh không quan tâm, trên người chỉ một chiếc quần tây ây và một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Anh bước ra ngoài, nhìn lên ban công trên tầng hai, đèn vẫn còn sáng, trái tim Trịnh Mặc đập liên tục, nhưng không biết là do bệnh hay do đang lo lắng điều gì.
Mưa trắng xoá cả trời đất.

Cả người Trịnh Mặc thoáng chốc đã ướt sủng, sắc mặt lại trở nên nhợt nhạt hơn.
"Swan, làm ơn, nói chuyện với anh, một lần thôi, xin em đấy." Trịnh Mặc thét lớn trong tuyệt vọng, hai mắt đỏ ngầu nhìn lên tầng hai, nước mắt hoà lẫn với nước mưa.
Đây là lần đầu anh khóc lóc cầu xin một cô gái, bộ dạng bây giờ rất thảm hại, cho dù người con gái ấy có rủ chút lòng thương hại anh đi chăng nữa anh cũng đều chấp nhận.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Swan bất chợt giật mình, cô cứ ngỡ là mơ nhưng tiếp đó Trịnh Mặc lại hét lớn.
"Swan, anh biết em nghe thấy anh nói, xin em, cho anh gặp em một lần thôi."
Giọng nói Trịnh Mặc có chút khàn khàn, chắc vì đang bị cảm, Swan lập tức đứng dậy, chậm rãi đi đến ban công.
Không hiểu tại sao lúc này cô lại lo sợ đến thế, hai tay cô run run cấm lấy tấm rèm cửa, hé nhìn xuống dưới.
Là anh ấy! Đúng thật là anh ấy!
Trái tim của Swan bất chợt đập liên hồi, nhìn Trịnh Mặc đứng một mình dưới mưa, sắc mặt tiều tụy, hốc hác, dường như anh rất bất lực, rất đau khổ...
Trong gió dường như truyền ra một tiếng thở dài, trong phút chốc làm mắt Swan rơi lệ..