Ngốc? Ý con là sao?”
Lệ Chấn Giang vắt chéo chân, thư thả lướt điện thoại: “Từ từ rồi ba sẽ biết thôi.”
Lệ Hoa khẽ chau mày, "Làm gì thì làm nhưng nhất định phải lôi kéo được Bác Á."
Chiếc xe bon bon chạy trên đường, không khí lạnh ngày một bao trùm lấy thành phố.

Lệ Chấn Giang khẽ nhìn ra ngoài cửa, dòng xe tấp nập vụt nhanh biến mất trong chốc lát.
Tầm mắt của anh cũng ngày một nhòe đi, đầu óc có hơi choáng váng.

Chẳng hiểu lúc này lòng anh lại nặng trĩu, nhìn những dòng tin nhắn cũ đã hơn một tháng của anh và Đường Hân, vẻ mặt có chút thất vọng.

Cuối cùng cũng không tự chủ được mà nhắn một dòng tin nhắn.
“Dạo này em sao rồi?”
Hai phút, năm phút, bảy phút rồi mười phút trôi qua, không một giây nào Lệ Chấn Giang dám rời mắt khỏi màn hình, vì sợ khi Đường Hân trả lời anh sẽ không biết.

Nhưng đã lâu như vậy rồi, Lệ Chấn Giang vẫn không nhận được một lời hồi đáp nào cả.
Bên phía Đường Hân, cô đang bận tắm trong phòng.

Bất chợt Bạch Doanh Thần mở cửa bước vào, vừa hay tiếng chuông tin nhắn trong điện thoại của Đường Hân vang lên.

Anh hướng mắt về phía điện thoại, dù biết hành động này có hơi tùy tiện nhưng vẫn không tránh khỏi tò mò.


Bạch Doanh Thần từ từ bước đến rồi cầm điện thoại lên xem.
Nhìn thấy người gửi tên nhắn đến là Lệ Chấn Giang, hai hàng lông mày bất giác cau lại.

Anh biết Đường Hân đã làm việc cho Hắc Dạ Môn lâu năm, đặc biệt đối với Lệ Chấn Giang tình cảm vô cùng thân thiết, nghĩ đến những tháng ngày Đường Hân ở bên cạnh người đàn ông khác, Bạch Doanh Thần cảm thấy rất khó chịu.
Đường Hân mở cửa phòng tắm bước ra thì thấy anh đã ở trong phòng mình.

Có vẻ như cô đã quá quen với cảnh này rồi nên cũng thấy bình thường.

Đường Hân mỉm cười vừa lau tóc vừa mỉm cười đi tới.
“Anh sao vậy?”
“Có người nhắn tin cho em, anh vẫn chưa xem, em trả lời đi.”
Nhận lấy điện thoại, Đường Hân nhìn dòng tin nhắn đến từ tài khoản của Lệ Chấn Giang, toàn thân khẽ rùng mình một cái sau đó nhìn vào ánh mắt của Bạch Doanh Thần.

Lúc này anh cũng nhìn cô, vẻ mặt có vẻ bình thản, nhưng không kém phần khó chịu.
“Là Lệ Chấn Giang, anh ấy hỏi thăm em vài lời, em có thể trả lời không?”
Lời Bạch Doanh Thần nói, Đường Hân không quên.

Đời này cô chỉ yêu một mình anh, nên cho dù có bất cứ sự việc cô cũng nói cho anh biết.
Phải.

Yêu nhau là tin tưởng nhau, Bạch Doanh Thần biết kiểm soát một người quá mức sẽ mất người đó càng nhanh, anh tôn trọng Đường Hân, bất kể cô muốn gì anh đều có thể ủng hộ, chỉ mong là cô hiểu và cũng tôn trọng anh như vậy.
“Vâng, vậy anh muốn xem em trả lời như nào không?” Đường Hân vui vẻ nói, ánh mắt ngây thơ rộng như biển cả của cô khiến Bạch Doanh Thần không nỡ từ chối.
“Được.”
Trút một hơi thở dài, Lệ Chấn Giang tính cất máy đi nhưng một tiếng ting vang lên làm đầu óc anh như muốn nổ tung.
Lệ Chấn Giang vội mở máy ra xem đó có phải là tin nhắn của Đường Hân hay không, thì đúng thật là tin nhắn của cô, mặc dù không biết nội dung thế nào nhưng anh vẫn thấy rất vui vì cô vẫn còn nhớ tới anh.
“Em vẫn ổn, còn anh thì sao?”
Lệ Chấn Giang có chút ấm lòng, lập tức trả lời lại.
“Anh cũng vậy.

Em đang sống chung với Bạch Doanh Thần à?”
“Đúng vậy, em và anh ấy đang tìm hiểu nhau.”
Đọc xong, đáy mắt Lệ Chấn Giang bỗng lóe lên một tia lửa, xung quanh u ám đến rợn người.
“Oh...!Vậy em có tính quay về Hắc Dạ Môn để thăm mọi người không, tuy đã hết nhiệm vụ nhưng dù gì cũng đã chung sống hơn mấy năm qua.”
“Em xin lỗi, em không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với Hắc Dạ Môn nữa , mong anh hiểu cho em.”
“Em cũng không muốn gặp anh sao?”
Đường Hân có chút khó xử, còn nhớ lần trước Lệ Chấn Giang tỏ tình cô bị cô từ chối thẳng thừng, bây giờ nói gặp nhau, thật sự rất khó đối mặt.
“Nếu có cơ hội, em vẫn muốn gặp anh, bởi vì anh là anh trai của em mà.”
Lệ Chấn Giang thoáng chốc thở dài sau đó tắt điện thoại đi, tâm trạng không mấy được tốt, liền lạnh giọng ra lệnh.
“Dừng xe lại!” Thập Lăng Tiêu nghe liền tấp xe vào lề.


Thấy kì lạ, Lệ Hoa quay sang thắc mắc: “Con đi đâu vậy?”
“Con có việc nên đi kiểm tra một chút.” Sau đó, Lệ Chấn Giang nhìn Thập Lăng Tiêu nhắc nhở: “Đưa ba tôi về cẩn thận.”
“Vâng.”
“Con nhớ cẩn thận đấy.”
“Con biết rồi.”
.....
Hơn bảy giờ đêm.
Bạch Doanh Thần hôm nay phải dự tiệc tại Hình thị cho nên chuẩn bị khá tỉ mỉ.

Hình thị cũng là một tập đoàn lớn, buổi tiệc lần này đảm bảo cũng sẽ có những thương nhân lớn, người nổi tiếng tới tham dự.

Thật sự mà nói, những buổi tiệc như thế này Bạch Doanh Thần thật sự không muốn tham gia một chút nào bởi vì nó quá ồn ào và đông đúc, anh chỉ cảm thấy phiền toái và mệt mỏi.
Bạch Doanh Thần đứng trước gương lớn, phản chiếu trong đó là vóc dáng cao ráo, có chút gầy gầy.

Mái tóc hằng ngày rủ xuống trước mặt giờ được vuốt lên gọn gàng.

Trông nhan sắc hiện tại của người đàn ông này, chỉ cần chăm chút lên một tí lại có thể hoàn hảo tuyệt đối, bảo sao lại Đường Hân lại sợ mất đến như vậy.
Bước xuống tầng trệt, Bạch Doanh Thần khẽ nhìn đồng hồ, thời gian bắt đầu buổi tiệc vẫn còn hơn 1 tiếng, tính ra cũng còn khá lâu.
Trong lúc chờ đợi Bạch Doanh Thần nghĩ ngợi vẩn vơ một số chuyện, tiếng giày cao gót lộp cộp phía trên bỗng thôi thúc trực giác của anh.
Thoát khỏi suy nghĩ hiện tại, Bạch Doanh Thần theo bản năng quay sang hướng của cầu thang, nhưng người bước xuống hẳn không phải là người mà Bạch Doanh Thần mong đợi.
Thẩm Gia Tuyết diện trên người bộ váy xuông dài màu xanh ngọc, làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến bao người ở đó ngây ngẩn trong chốc lát.
"Thẩm tiểu thư hôm nay đẹp thật." Tiếng thì thầm của những người xung quanh đó xì xào vang lên càng khiến cho Thẩm Gia Tuyết tự tin hơn nhiều.

Cô bước tới đứng trước mặt Bạch Doanh Thần mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh thấy em hôm nay thế nào?" Thẩm Gia Tuyết biết bây giờ Bạch Doanh Thần đã không còn là của riêng mình nữa nhưng cô vẫn muốn mình đẹp trong mắt của anh.
"Thần!" Tiếng gọi của người con gái quen thuộc vang lên như lấy đi hết thảy tâm trí của anh.
Theo tiếng gọi mọi người cũng nhìn lên, bỗng chốc nín lặng nhìn người con gái đang bước xuống.
Sắc mặt của Bạch Doanh Thần vẫn không khỏi ngỡ ngàng, thường ngày, nhan sắc của Đường Hân đã đẹp rồi, bây giờ trang điểm kỹ càng lên càng khiến người đàn ông này chết lặng vì không thể cưỡng lại được vẻ đẹp ấy.
Đường Hân không quen đi gót nên có chút bất tiện, nhiều lúc suýt trượt ngã nhưng dần dần cũng làm quen được.

Nhìn thấy người đàn ông của mình nhìn người con gái khác như vậy, cô không thoải mái chút nào nên lớn tiếng gọi anh.
Nhìn thấy Đường Hân, Thẩm Gia Tuyết cũng không còn gì để nói:"Em ra xe trước, Vương Nguyên đang đợi em."
Nói xong, Thẩm Gia Tuyết lập tức bước đi.

Bạch Doanh Thần lúc này thần trí chỉ để tâm đ ến Đường Hân nên cũng không để gì đến lời nói của Thẩm Gia Tuyết.
Bước chân của Đường Hân ngày một đến gần, cô ngẩn đầu nhìn anh rạng rỡ nói:"Anh thấy em hôm nay thế nào?"
Chiếc váy hôm nay Đường Hân đang mặc là chiếc váy mà chính tay Bạch Doanh Thần đã tặng cho cô, nói đơn giản nhưng không hề đơn giản.
Dáng Đường Hân rất đẹp, làn da lại trắng hồng tự nhiên, tuy nhiên Bạch Doanh Thần không thích phô trương, nói trắng ra là rất ghét người khác nhìn thấy cô ăn mặc hở hang, vì vậy hôm nay anh đã chọn cho cô một bộ đầm khá kín nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp cao quý, sang trọng.
"Đẹp lắm! Hôm nay em rất đẹp."
Trông vẻ mặt ngây ngô của Bạch Doanh Thần, Đường Hân phì cười, "Coi anh kìa, đâu tới mức phải ngây người ra như thế.


Mau đi thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."
"Được...!Được."
....
Hình thị...
Nhà hàng hôm nay được Hình thị thuê chính là câu lạc bộ Cridwen thuốc quyền điều hành của Tư Cảnh Nam, câu lạc bộ năm nào vẫn như năm nào, vẫn hoàn hảo và thượng đẳng bậc nhất Trung Quốc.
Hai chiếc xe ô tô dừng trước cửa lớn, Bạch Doanh Thần và Đường Hân cùng bước xuống, tiếp theo đó là Vương Nguyên và Thẩm Gia Tuyết.
Nhìn thấy khách quý đến, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám khoác áo khoác lông thú thượng hạng đi tới.
"Bạch thiếu, Bác sĩ Vương thật vinh hạnh khi hai người đã đến.

Mời vào trong..."
Bước vào trong sảnh của buổi tiệc, ánh đèn led đủ màu kèm với tiếng nhạc du dương khiến buổi tiệc trở nên sinh động.
Đường Hân khẽ lướt nhìn một lượt, toàn bộ những vị khách ở đây đều là những người có tiếng trong giới thượng lưu, cũng có không ít những ông trùm Hắc đạo mà Đường Hân thấy qua khi còn ở Hắc Dạ Môn.

Buổi tiệc này khá lớn cho nên Đường Hân cũng vờ như không biết để cho êm chuyện.
Bạch Doanh Thần đưa Đường Hân đến một chiếc bàn đơn, sau đó hỏi hang cô vài chuyện.
"Bạch thiếu, tôi có thể mời anh một ly được không?" Một người phụ nữ khá xinh đẹp bước tới trực tiếp mời rượu Bạch Doanh Thần.
Trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Doanh Thần không thể từ chối nên đành miễn cưỡng uống với cô ta hết ly.
"Bạch thiếu, đã nhiều năm như vậy rồi chắc anh không nhớ tôi là ai đâu nhỉ?"
Khoé môi Bạch Doanh Thần khẽ nhếch lên, "Cô đã từng giúp Bạch thị của tôi nhiều như vậy, làm sao tôi có thể không nhớ được chứ?"
"Vâng, Bạch thiếu khách sáo quá, tôi nên làm như vậy mà.

Nhưng mà..." Ánh mắt của Ăn Nhã nhìn qua Đường Hân như châm chọc.
"Trước đây vẫn thấy Bạch thiếu đi dự tiệc một mình, không biết vị tiểu thư này là..."
"Cô ấy là bạn gái tôi."
Nghe xong, cô gái kia có vẻ vừa bất ngờ vừa thất vọng, cười trừ:"Chào cô tôi là An Nhã, rất vui được gặp cô."
"Tôi là Đường Hân, hân hạnh."
Sau khi cô gái kia rời đi, Đường Hân liền liếc xéo Bạch Doanh Thần một cái, chậc lưỡi nói:"Tính ra anh cũng có nhiều mối quan hệ với những người phụ nữ khác đấy chứ."
Giọng nói Đường Hân có chút khó chịu, Bạch Doanh Thần lại không nghĩ gì nhiều nên cũng bình thản đáp lại:"Cũng có nhưng chỉ là công việc thôi."
"Nhìn biểu hiện của cô ta khi nãy kìa, rõ ràng là không có gì tốt.

Mắt thường cũng đủ thấy cô ta có tình ý với anh."
Biểu hiện giận dỗi của Đường Hân làm Bạch Doanh Thần thích thú, anh ghé sát vào tai cô, chậm rãi cất tiếng:"Em lại ghen nữa à? Vậy tí nữa về nhà anh sẽ cho em biết tình ý biểu hiện như thế nào nha?"
....