Hôm nay, tâm tình Thư Yểu rất tốt.

Không chỉ là người đầu tiên đến tòa soạn, mà còn nghiêm túc quét dọn trong trong ngoài ngoài một lần, khiết cho lúc cô lao công tới còn tưởng rằng có người làm thay việc cho mình.

Khi không có nhiệm vụ, ngày rất thanh nhàn. Trong tòa soạn có một góc gần cửa sổ đặt rất nhiều ghế, giờ này Yểu Nhiên đang ngồi ở đó vừa uống trà sữa vừa xem tạp chí.

Hứa Mai bưng một dĩa bánh ngọt tới ngồi đối diện với Yểu Nhiên, cô giương mắt chào một tiếng, rồi không chút khác khí xiên mất con gấu nhỏ trên dĩa bánh.

Con gấu nhỏ tan trong miệng cô, là vị sô cô la nồng nàn, cô khẽ liếm môi, thòm thèm hỏi, “Mua ở đâu vậy, thật ngon?”

Hứa Mai cũng không khó chịu bị cô cướp gấu nhỏ, nuốt xuống một muỗng bánh ngọt xong nói, “Tiệm Chung ở góc đường kìa, mới mở, rất dễ tìm.”

Cô gật đầu một cái, khép tạp chí lại, đứng lên.

Dù sao hiện giờ cũng không có chuyện gì làm, chẳng bằng ra ngoài đi dạo, thuận tiện ăn chút gì đó.

“Mình đi ra ngoài săn tin đây.” Làm tin tức chỉ có điểm này là tốt, có lý do chính đáng để trốn việc.

Hứa Mai phất tay một cái, ý bảo Yểu Nhiên đi sớm về sớm.

--- ---- đinh đang đinh đang

Trong tiệm bánh ngọt, tiếng chuông gió dễ nghe vang lên, nữ bán hàng đứng sau quầy lập tức nở nụ cười ngọt ngào, “Hoan nghênh quý khách!”

Yểu Nhiên lấy kính mát xuống cầm trên tay, “Mua bánh ngọt.”

Nữ bán hàng mặc váy hoa, mỉm cười giới thiệu cho cô, “Hiện bánh sô cô la này đang rất được ưa chuộng, quý khách thử xem!”

Yểu Nhiên khom lưng nhìn vào tủ thủy tinh trưng bày bánh ngọt, “Nhìn rất đẹp!” Cả màu sắc và kiểu dáng đều rất bắt mắt.

Cô chọn mấy loại bánh nhìn khá dễ thương, vừa định lấy ví ra trả tiền, chuông di động vang lên.

Cô lấy di động ra, phát hiện là Mục Thiếu Liên gọi tới. Cô nhíu mày, ấn nút tắt âm, rồi nhét vào túi xách.

“Đây là bánh của quý khách ạ!” Nữ bán hàng đưa túi bánh cho cô, cô nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn.

---- đinh đinh đang

Lúc ra khỏi cửa tiệm, một trận nóng phả vào mặt, Yểu Nhiên vội vàng né dưới mái hiên, lại một lần nữa hối hận vì mình quên mang dù. Cô nhớ mang theo kính mát nhưng lại quên mất dù che nắng ở tòa soạn.

Nắng sáng mùa hè có thể nóng khiến người ta dậm chân. Hơn phân nửa khuôn mặt của Yểu Nhiên đều bị che dưới kính mát, cô vừa đi vừa dùng ống tay áo phẩy gió.

Đi dưới hàng hiên được một đoạn, cô gặp người quen.

Dù là nóng bốn mươi độ, Mục Thiếu Liên vẫn mặc bộ quân phục rằn ri, xe jeep dừng dưới bóng cây, còn anh ta thì đang ngồi trên mui xe.

Mục Thiếu Liên thấy Yểu Nhiên, vội đội mũ lên, đi về phía cô, giày bốt của anh ta đập trên mặt đường vang lên những tiếng cạch cạch, “Buổi tối rảnh không?”

Mục Thiếu Liên không hề giận tại sao cô lại không nhận điện thoại, vì anh ta biết, chỉ cần có chút gì liên quan đến người nhà họ Thư là trong một thời gian ngắn, cô đều sẽ không để ý tới anh ta, điều này khiến anh ta có chút khó hiểu, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

“Không có.” Cô trợn mắt nói dối.

“... ...” Mục Thiếu Liên biết cô vẫn còn giận, giơ tay lên vuốt loạn tóc cô, “Chờ em tan việc, anh cả sẽ tới đón, nói là muốn cùng nhau ăn một bữa.”

“Tôi nói không rảnh!” Cô nhìn anh ta chằm chằm, dùng sức gạt tay anh ta ra.

Anh ta không có mắt hay sao, không thấy cô đang tức giận à?

Mục Thiếu Liên cười khẽ, “Đi thôi, anh chở em về tòa soạn.”

“Không cần!” Cô vốn muốn tìm chỗ ngồi một lát, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn tâm tình nữa, tức giận nghiêng đầu, vòng qua người Mục Thiếu Liên bước đi.

Mục Thiếu Liên kéo tay Yểu Nhiên, lôi cô về phía xe jeep.

Yểu Nhiên cố vùng ra, rất bực mình vì bị ép buộc, cô la lên, “Này, bỏ tôi ra!”

Mục Thiếu Liên biết cô nhiều năm như vậy, có một chiêu học được rất giỏi đó là: giả điếc không nghe.

Trước kia thời điểm còn học đại học, Mục Thiếu Liền đã rất thích trêu chọc cô, thường thường khi chọc cô nổi điên lên xong, sẽ giống như bây giờ, lấy hành động áp chế lời nói của cô.

Yểu Nhiên nổi trận lôi đình, cố giãy ra. Mục Thiếu Liên giữ chặt tay cô nói, “Trời đang rất nắng, để anh đưa em về.”

“Không.....”

“Thắt chặt dây an toàn, đi đây!” Nói xong, nhanh chóng đạp chân ga.

Yểu Nhiên đen mặt, coi như phục Mục Thiếu Liên.

Hai người im lặng suốt đường, tới cửa tòa soạn, Yểu Nhiên rốt cuộc được tự do. Cô nhảy xuống xe, dùng sức đạp thật mạnh bánh xe để phát tiết tức giận, “Tôi nói, buổi tối không rảnh!”

Cô mới không thèm ăn cơm với người nhà họ Thư, như vậy sẽ không tiêu!

“Ngoan, tan việc nhớ chờ anh cả tới đón.” Mục Thiếu Liên cười cười, thò tay ra cửa sổ vò vò mái tóc cô, xong nghênh ngang rời đi, phun hết khói xe lên mặt cô.

“Grừ grừ!” Yểu Nhiên luống cuống vuốt lại kiểu tóc, cảm giác hôm nay mình bị Mục Thiếu Liên tức chết rồi.

--- --- đây chính là nguyên nhân tại sao cô không muốn nghe cuộc gọi của Mục Thiếu Liên, anh ta chỉ biết bỏ qua ý kiến của cô, cưỡng bách cô nghe theo.

Ghét nhất!

Yểu Nhiên thối mặt đi vào tòa soạn, vừa tới cửa gặp ngay Thư Yểu Khởi đang đỏ mắt, “Thư Yểu Nhiên!”

“... .......” lại nổi điên!

Thư Yểu Khởi đẩy

mạnh Yểu Nhiên vào cửa thủy tinh, ánh mắt hung ác như muốn ăn luôn cô, "Chị giải thích rõ cho tôi! Tại sao chồng của tôi lại thành người yêu của chị?"

Mấy đồng nghiệp đang vây xem đều gặp qua Mục Thiếu Liên, trước đó vài ngày anh ta mới thừa nhận có quan hệ rất thân thiết với Yểu Nhiên, hôm qua lại thân mật ngọt ngào với Thư Yểu Khởi trước cửa tòa soạn, nên bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc... qua hệ của ba người này là gì.

"Đầu cô bị nước vào hả?" Mặc dù sau lưng bị đụng vào cửa kính rất đau, nhưng giờ Yểu Nhiên cũng chỉ để ý đến lời Thư Yểu Khinh.

Nói xằng xiên gì đó.

"Chột dạ rồi đúng không! Không dám trả lời?!" Thư Yểu Khởi tức giận, giọng điệu gây sự, "Căn bản là chị không có buông tha, vẫn luôn tìm cách chia rẽ chúng tôi!"

"....." Giờ rốt cuộc cũng hiểu được lời Kỷ Ngân Viễn từng nói rồi. Người bên mảng "Tin mới" quả thật trí tưởng tượng rất phong phú, loại chuyện không có chút chứng cớ nào thế này, cô ta cũng có thể nói năng hùng hồn như vậy.

"Thư Yểu Nhiên, chị thật khiến người ta thất vọng, thậm chí hạnh phúc của em gái ruột cũng muốn phá!"

"Nói chuyện phải có chứng cớ, không có thì đừng lên án vô lý." Bình tĩnh của cô vĩnh viễn chỉ xuất hiện trước mặt Thư Yểu Khởi, đáng tiếc Thư Yểu Khởi không bao giờ biết quý trọng.

"Không có chứng cớ? Lên án vô lý?" Thư Yểu Khởi cười lạnh, "Chị cho là mọi người ở đây đều là kẻ ngu đúng không, Mục Thiếu Liên đã chính miệng thừa nhận, chị còn giả thanh cao gì nữa?"

Cũng chỉ là kẻ thứ ba giành chồng người khác!

"Hả?" Mục Thiếu Liên thừa nhận?

Hứa Mai lại gần cô, nhỏ giọng nói một hồi.

Nguyên là vì, cái lần Mục Thiếu Liên tới tìm Yểu Nhiên kia, có đồng nghiệp hỏi hắn về quan hệ của hắn với Yển Nhiên, hắn nói quan hệ rất thân thiết, chẳng khác nào biến tướng thừa nhận hai người là người yêu. Lẽ ra chuyện này vốn không có gì, nhưng quan trọng là Mục Thiếu Liên đã kết hôn, mà vợ anh ta lại đang làm ở đây, bị mọi người nghe thấy tất nhiên Thư Yểu Khởi không thể mặc kệ.

"...." Yểu Nhiên suy nghĩ một lúc quyết định để cho Mục Thiếu Liên tự mình đến giải quyết, cô lười giải thích với Thư Yểu Khởi.

Khi Mục Thiếu Liên chạy tới tòa soạn đã là vài tiếng sau, theo sau còn có Thư Yểu An đến tìm Yểu Nhiên ăn tối.

"Sao vậy?" Vừa vào tòa soạn đã thấy không khí giương cung bạt kiếm, Mục Thiếu Liên khó hiểu hỏi.

"Anh và chị ba có phải có chuyện gạt em không?" Ở trước mặt Mục Thiếu Liên, rõ ràng Thư Yểu Khởi không có vẻ ngạo mạn như trước, chỉ làm bộ ủy ủy khuất khuất mà tố cáo.

Yểu Nhiên rùng mình một trận, mọi người cũng kinh ngạc mà nhìn tốc độ biến mặt của Thư Yểu Khởi.

Từ nhỏ Thư Yểu Khởi đã không coi thể diện là quan trọng, trong mắt cô ta, chỉ có Mục Thiếu Liên và hai anh trai mới cần để ý.

Chỉ nói một câu như vậy, Thánh cũng không biết là cô ta muốn nói gì. Yểu Nhiên vòng tay trước ngực, lạnh lùng nói, "Nói tôi và anh có quan hệ rất thân thiết."

Trừ đàn anh và đàn em, em rể và chị vợ... Cô thật không biết giữa bọn họ còn có quan hệ đặc biệt gì, nhưng cố tình, có cả một đống chậu nước bẩn hắt lên người cô.

Cô không cần phải đi chịu những thứ lên án vô lý thế này.

Mục Thiếu Liên nhìn Thư Yểu Khởi, nhỏ giọng nói, "Yểu Khởi, có chuyện gì?"

"Đồng nghiệp của em chính tai nghe, anh nói anh và chị ba có quan hệ rất thân thiết." Thư Yểu Khinh cắn môi, làm bộ cô gái nhỏ tội nghiệp.

Mục Thiếu Liên quả thật nói những lời này, nhưng hàm nghĩa khác một trời một vực với suy nghĩ của cô ta.

"Chẳng lẽ không tính là thân thiết?" Mục Thiếu Liên hỏi ngược lại, hơi không vui, "Cô ấy là chị gái của em, cũng chính là chị gái của anh."

Yểu Nhiên lần đầu tiên nghe Mục Thiếu Liên gọi mình là chị, cảm giác rất sảng khoái, cô không nói lời nào, chỉ vui vẻ nhìn vẻ mặt như mắc nghẹn của Thư Yểu Khởi.

Chậc, nhìn trò hay của người khác thật sướng hơn nhìn trò hay của mình nhiều.

"Em..."

"Còn chuyện?"

"Không, không có..." Thư Yểu Khởi lắp bắp, nhưng dù còn không cam lòng muốn hỏi, cũng bị vẻ lạnh lùng của Mục Thiếu Liên làm im miệng.

Chỉ vì chuyện như vậy mà kêu mình tới? Mục Thiếu Liên xoay người, "Đi theo anh."

Thư Yểu Khởi nghe lời đi theo.

Gay cấn qua đi, các đồng nghiệp đồng loạt xông lên, "Yểu Nhiên, doanh trưởng Mục thật đúng là chồng của Thư Yểu Khởi sao? Bọn họ đã kết hôn?"

Thật làm người ta tan vỡ ảo tưởng, rõ ràng Yểu Nhiên và Doanh trưởng Mục xứng đôi hơn nhiều.

"Bọn họ kết hôn gần một năm rồi." Yểu Nhiên thản nhiên nhún vai nói.

"Này, Yểu Nhiên." Có một đồng nghiệp chú ý đến người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng như không tồn tại kia, tò mò hỏi, "Vị này là...."

"Anh ấy," Yểu Nhiên quyết định thật nhanh, kéo tay Thư Yểu An, chân thành nhìn đồng nghiệp, "Anh trai ruột của tôi."

"Hứ...." Anh em ruột gì chứ, tuyệt không đáng yêu!

Đám người dần dần tản đi. Yểu Nhiên nhanh chóng buông tay Thư Yểu An ra. Thư Yểu An lại mỉm cười, "Không ngờ Yêu Nhiên còn đáng yêu như vậy!"