Có thể đừng nhận xét như vậy hay không.......

Yểu Thư co rút khóe miệng, thật không cách nào coi những lời này là ca ngợi được, “Buổi tối tôi không rảnh.”

Cho dù Thư Yểu An có tự mình đến trước mặt cô, quyết tâm của cô cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi. Cô không muốn, cũng không tình nguyện tiếp xúc sâu hơn với anh ta.

“Vậy thì chờ đến khi Nhiên Nhiên rảnh,” Thư Yểu An không hề làm khó, nhưng cô lại cảm thấy dây dưa còn khó chịu hơn, “Đến nửa đêm tôi cũng bận.”

Muốn tìm người ăn cơm, Thư Yểu Ninh và Thư Yểu Khởi rất sẵn lòng, căn bản không thiếu người!

Về phần cô.... ....

Thôi đi.

“Phải có thời gian đi ăn tối chứ.” Cho dù chỉ mấy phút, cũng được.

“Không rảnh là không rảnh!” Cho nên đừng đến phiền cô nữa!

“... .....” Vẻ mặt Thư Yểu An cứng đờ, chậm rãi thu hồi nụ cười, “Em rất hay vì công việc ngay cả cơm cũng không ăn?”

Yểu Nhiên không thèm để ý đến anh ta, buồn bực trở về bàn làm việc của mình.

Thư Yểu An đột nhiên cảm thấy mình nên đi tìm Mục Thiếu Liên hỏi cho rõ. Cứ tưởng đã hẹn Nhiên Nhiên xong, ai dè ngay cả bữa cơm cũng không ăn được. Thư Yểu An hơi không vui, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. muốn bảo Yểu Nhiên đợi một lát, không ngờ vừa nhìn lại đã thấy cô đang cầm túi xách chạy vội ra cửa sau, bộ dáng cứ như có quỷ dữ sau lưng.

Thư Yểu An tức cười.

Nhiên Nhiên coi mình là lũ lụt hay thú dữ đây?

Yểu Nhiên chạy một hơi qua nửa con phố, đến trạm xe mới dừng lại thở. Nhìn phía sau, không có ai đuổi theo, cô vỗ vỗ ngực bình phục lại hô hấp, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, chỉ còn kém bốc khói.

Kỷ Ngân Tĩnh lui xe lại, thò đầu ra cửa sổ, mặt đầy kinh ngạc, “A, tan làm rồi hả?”

Từ khi Yểu Nhiên dọn đến nhà họ Kỷ, đưa đón cô đi làm đều do Kỷ Ngân Tĩnh ôm hết, mặc dù khá ngại kỹ thuật lái xe liều mạng của Kỷ Ngân Tĩnh, nhưng rốt cuộc cô không dám nói lời từ chối, yêu cầu đưa đón là tự cô nói ra, giờ còn chê người ta này nọ, quả thật hơi quá.

“Xảy ra chút chuyện nhỏ.” Yểu Nhiên không muốn nói nhiều nên chỉ trả lời có lệ, nhanh chóng chạy qua cửa bên kia bước vào, thấy chỗ ngồi có sẵn gói khoai tay chiên, bốc lên nhai răng rắc.

--- --- ở trên xe Kỷ Ngân Tĩnh, thứ không bao giờ thiếu chính là đồ ăn vặt.

“Vậy đi ăn cơm ha?” Kỷ Ngân Tĩnh bốc một miếng khoai tay cho vào miệng, lời nói hơi không rõ, “Em biết có một chỗ bán bò bít tết cực ngon!”

“Gâu Gâu!” trong hộp giấy ở ghế sau, Tiểu Quai kêu lên hai tiếng.

“Tùy em.” Yểu Nhiên đối với ăn luôn không có ý kiến.

Cô rất hứng thú với chú chó nhỏ của Kỷ Ngân Tĩnh, “Đi đâu em cũng dẫn theo Tiểu Quai sao?”

Dù gặp Kỷ Ngân Tĩnh ở đâu, cũng thấy dưới chân cô có chú chó nhỏ này đang vẫy đuôi.

“Không có nó, em làm gì cũng không thấy hứng thú.”

“Vậy à......” Cô khẽ nghiêng người, dựa mặt vào lưng ghế mềm mại, “Nó có quậy lắm không?”

Trong ấn tượng của cô, chó luôn là loài thích chạy lung tung và cắn đồ đạc, rất phiền.

“Không đâu, Tiểu Quai rất ngoan, ngay cả anh hai cũng rất thích nó.” Nói đến đây, giọng Kỷ Ngân Tĩnh đầy tự hào, “Có thể khiến cho anh hai thích, thật không dễ dàng!”

“... ......” Yểu Nhiên ngẩn ra, tại sao cô không biết chứ? Chẳng lẽ ấn tượng Kỷ Ngân Viễn rất dễ dàng thích một vật chỉ là lỗi giác của cô.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi đến chỗ ăn tối, thỉnh thoảng Tiểu Quai còn phụ họa vài tiếng “Gâu Gâu”, giống như nó cũng muốn phát biểu ý kiến, chỉ là không ai hiểu mà thôi. Nói một hồi, đề tài chuyển đến Kỷ Ngân Viễn, nghe Kỷ Ngân Tĩnh nói đến nước miếng tung bay, Yểu Nhiên chợt mở miệng, “Thật ra anh của em....... Cũng không tệ!”

“Hả?” Kỷ Ngân Tĩnh giật mình, thiếu chút nữa rớt tay lái.

Thái độ Yểu Nhiên chuyển biến quá nhanh, lúc trước còn nghiến răng nghiến lợi hận không thể nghiền người ta thành tro, giờ lại nói không tệ. Bởi vậy Kỷ Ngân Tĩnh mới giật mình đến thế.

Đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết.... ....... Kỷ Ngân Tĩnh nhìn nhìn Yểu Thư, trong lòng thầm bội phục anh mình.

Anh hai thật lợi hại, chỉ mới mấy ngày đã để cho chị Yểu Thư thay đổi cái nhìn với ảnh. Nhưng mà cá tính của anh hai không phải là vì người yêu mà thay đổi bản thân gì gì đó.

--- ----- chẳng lẽ là lừa người?

“Chỉ là đột nhiên phát hiện mà thôi.” Tiếng nhai khoai tây chiên vang lên không ngừng, đề tài này làm cô nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Kỷ Ngân Viễn là người rất có khả năng khiến người ta cảm thấy an tâm, mỗi lần đều ở lúc cô thất bại cho cô hi vọng mới. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Chuyện tờ báo, rồi lúc ở trước mặt tư lệnh Kỷ cũng vậy, anh luôn cho cô cảm giác cô có nơi thuộc về, giống như mỗi khi gặp khó khăn đều có anh cho cô phương hướng.

Không có người nào có thể ở trong tình huống đó mà còn thờ ơ được, cái câu ‘Được’ kia của Kỷ Ngân Viễn khiến cô.... ... Xúc động.

Cô nghĩ, con người nói cho cùng là loài động vật rất yếu ớt, khi gặp gỡ ấm áp vĩnh viễn đều không thể cự tuyệt, cũng không nỡ cự tuyệt.

Cho nên, Kỷ Ngân Viễn...... Thật sự không tệ.

Lúc Yểu Thư về tới nhà, Kỷ Ngân Viễn đang ngồi dựa trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn chiếu trên người anh, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Cô đi tới, “Anh ăn cơm chưa?”

Bò bít tết của tiệm đó thật ngon, cô đặc biệt mua một phần về định để dành ăn khuya, nhưng nếu anh còn chưa ăn cơm tối.... ..... Vậy cô cũng không ngại tặng phần bò bít tết này cho anh.

Anh mở mắt, “Lại đây.”

Mắt anh sâu thẳm rất dễ khiến người ta luân hãm trong đó, cô ho khan một tiếng, miễn cưỡng thu lại suy nghĩ, hắng giọng nói, “Làm gì?”

Lực sát thương của người này thật lớn!

Anh duỗi tay về phía cô, ngón tay thon dài ấm áp, khiến cô không cách nào kháng cự. Yểu Thư chần chờ một lát, cuối cùng vẫn quyết định không qua, “Anh ăn trúng hành hả?”

Yểu Nhiên không thích ăn hành, trong nhận thức của cô, hành là một thứ gì đó rất kỳ quái, ăn nó rất có thể cũng khiến người ta biến thành kỳ quái.

Anh bật cười, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on hơi nghiêng người chạm đến cánh tay trắng mịn của cô, tiếp theo kéo nhẹ một cái, cô liền tiến vào lòng anh.

Hiện tại mỹ phẩm tràn lan khắp thế giới, nhưng cô rất khác người, trên người trước giờ không bao giờ là mùi nước hoa thơm ngát, ngược lại luôn có mùi thịt.... ....

“Đi ăn cái gì với Ngân Tĩnh?” Tay anh ôm eo, đầu đặt lên vai cô, lúc nói chuyện hơi thở phất lên tóc cô.

Khẩu vị của Kỷ Ngân Tĩnh và Yểu Thư hầu như là giống nhau, rất ghét rau dưa, nhưng thịt nào cũng thích, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

“Bò bít tết.” Vốn không thoải mái khi bị anh ôm, nhưng vừa nhắc tới thức ăn.....mắt cô sáng rỡ, “Vô cùng ngon!”

“Quả nhiên rất giống Tiểu Quai!” Anh cười nhẹ.

“... ... Này, không chỉ mình tôi thích, Ngân Tĩnh cũng rất thích chứ bộ!” Người này luôn nói cô giống Tiểu Quai là sao?!

“Có chủ kỳ lạ tất nhiên sẽ có thú cưng kỳ lạ.”

Cô nện anh một đấm, nhưng đối với anh mà nói chỉ như gãi ngứa. “Đáng ghét, tôi không thể giống Ngân Tĩnh hay sao?”

Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, “Giống Ngân Tĩnh làm gì, tôi cảm thấy Tiểu Quai dễ thương hơn Ngân Tĩnh nhiều.”

“... ...” Anh nói rất thản nhiên, không quan tâm người nghe có thấy ngượng ngùng hay không. Yểu Thư đỏ mặt, nhưng không cách nào ức chế được khó chịu trong lòng.

Tính tình người này....... Thật đủ xấu xa!

Đáng yêu hơn thì sao, chẳng phải vẫn chỉ là thú cưng, “Dù vậy cũng tốt hơn anh!”

Không chỉ có chuyên chèn ép người ta, còn không ghét hành tỏi, không có thịt cũng ăn được cơm!

Kỷ Ngân Viễn cười, giọng khàn khàn, “Thư Yểu Nhiên.”

Anh hôn lên gáy cô.

Cô cứng người. Không khí đột nhiên chuyển biến, khiến cô không biết làm sao.

“Em có muốn thử không.... ....”