Tư lệnh Kỷ mặc áo khoác, đứng dậy, cười nói với Yểu Nhiên, “Suốt ngày ngồi buồn trong phòng, cũng nên đi dạo một lúc, Yểu Nhiên, không ngại đi dạo cùng ông già này chứ ?”

Yểu Nhiên lắc đầu liên tục, “Không ạ.” Nghĩ một chút cô lại nói, “Đi xuống vườn hoa lầu dưới được không ạ? Chỗ đó cảnh vừa đẹp, không khí lại mát mẻ.”

Tư lệnh Kỷ gật đầu đồng ý.

Thấy hai người ra cửa, mấy binh sĩ ở cửa phòng lập tức chào, sau đó định đi theo, nhưng tư lệnh Kỷ nhìn mấy người họ một cái, ý bảo không cần.

Yểu Nhiên từng nghe Diệp Tống Tống nói, bệnh viện đã tiêu tốn khá nhiều cho việc xây dựng và chăm sóc cho vườn hoa này, không chỉ có rất nhiều loại hoa cỏ giúp ích cho người bệnh, còn đặc biệt đào một khe suối chảy quanh vườn.

Con đường nhỏ được trải đá cuội hơi trơn, có không ít bệnh nhân đang đi dạo trong vườn. Tư lệnh Kỷ dẫn Yểu Nhiên đi sâu vào chỗ mấy cây lớn, tiếng nước chảy càng ngày càng rõ, mà người cũng từ từ ít đi.

“Yểu Nhiên, bây giờ con và Ngân Viễn đang quen nhau phải không?” Tư lệnh Kỷ chắp tay sau lưng đi phía trước Yểu Nhiên. Xung quanh, không khí trong lành giống như từng trận gió nhẹ thổi vào phổi, khiến người ta sảng khoái cả người.

Yểu Nhiên nghe vậy giật mình, mất tự nhiên nói, “Việc này.... ....”

Có thể đừng hỏi trắng trợn như vậy được không ạ ?!

Tư lệnh Kỷ nghe thấy Yểu Nhiên do dự, cười cười hiền lành, chỉ tiếc Yểu Nhiên đang đứng sau lưng ông nên không thấy được.

Nếu không, cô cũng không phải lúng túng như vậy.

“Ngại ngùng ?”

“... .......”

Yểu Nhiên quẫn.

Người nhà họ Kỷ đúng là cùng một kiểu! Đâm mặt người ta cũng nhẹ nhàng như đâm quả bóng!

Yểu Nhiên rối rắm trong lòng, có lẽ bộ dáng mình quá thật thà nên nhìn một cái là biết ngay trong lòng mình đang nghĩ gì chăng?!

Nhưng Yểu Nhiên quên mất một điều quan trọng là tư lệnh Kỷ đang đứng đưa lưng về phía cô, thế nên.... .....

Yểu Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tư lệnh Kỷ, cầu vai trên áo khoác của ông được ánh mặt trời phản xạ sáng ngời.

Luồng sáng đó vừa đúng chói vào mắt Yểu Nhiên, cô né sang một tí, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Hình như trên cầu vai đó có cành tùng màu vàng, cả mấy ngôi sao kia nữa.... .....

“Con rất thích Ngân Viễn?”

Yểu Nhiên đang định nhìn kỹ cầu vai trên áo khoác tư lệnh Kỷ thì một viên đạn tạc nặng ký đập vào mặt cô.

Yểu Nhiên bất ngờ ho khan.

“Nói thật, từ lập trường của ta mà nói, ta cũng không tán thành hai con ở bên nhau.”

Trước mặt dòng suối nhỏ chảy róc rách, gió thổi lá cây rơi đầy đất, tư lệnh Kỷ dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Yểu Nhiên giật mình ngẩng đầu, hiển nhiên không ngờ đột nhiên đề tài lại chuyển biến, mà ông cụ hiền hòa thân thiết trước mắt, cũng bỗng nhiên biến thành vô cùng lạnh lùng.

Bốn phía chợt trở nên an tĩnh, thậm chí tiếng chim hót trên cây cũng dần xa xôi, Yểu Nhiên kinh ngạc nhìn bóng lưng tư lệnh Kỷ, lòng chùng xuống.

Giữa trưa hè, ánh mặt trời gay gắt chiếu khắp thành phố S, nhưng ở trong vườn cây của bệnh viện, ánh mặt trời đã bị từng tầng cành lá tươi tốt chặn lại phần lớn, người đi dưới tàng cây không chỉ không cảm thấy nóng mà còn rất mát mẻ thoải mái.

Xem như là tuyên bố tử hình cho cô ?

Yểu Nhiên khẽ mím môi.

“Tại sao ạ?” Tất nhiên cô không thể nào ôm đùi tư lệnh Kỷ khóc lóc kể lể nói cô và Kỷ Ngân Viễn là thật lòng yêu nhau, không có anh cô sẽ chết, không thể nào không yêu Kỷ Ngân Viễn được.

Yểu Nhiên biết, Kỷ Ngân Viễn đã chiếm một địa vị nhất định trong lòng cô, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu phần thì chính cô cũng không biết.

Tư lệnh Kỷ xoay người lại, đôi mắt che giấu phức tạp. Mấy năm trước, từ lần đầu tiên gặp qua cô bé này.... ....ông đã có ấn tượng rất khó quên.

“Ta đánh giá cao dũng khí của con, nhưng, nguyên nhân ta phản đối cũng rất đơn giản.” Ông dừng một chút rồi từ từ nói ra hai chữ, “Tống Quân.”

Tư lệnh Kỷ đã điều ra rất rõ về quan hệ của Tống Quân và nhà họ Thư, chính vì vậy, ông khó mà tiếp nhận một cháu dâu như thế.

Cái chết của Tống Quân không thể hoàn toàn trách Yểu Nhiên, nhưng cũng là vì Yểu Nhiên mà ra.

Đúng như lời Thư Yểu Ninh nói, nếu không phải do Yểu Nhiên muốn dẫn Tống Quân đi, Tống Quân cũng sẽ không ngã xuống cầu thang mà chết ngay tại chỗ.

“... ........” Yểu Nhiên trầm mặc.

Cô không thắc mắc tại sao tư lệnh Kỷ lại biết chuyện này, vì chỉ cần tốn chút công đi tra là sẽ biết rõ ràng mọi chuyện.

“Ông muốn con rời khỏi Ngân Viễn ?”

“Rất thông minh, con có thể làm được không?”

“... ......” Yểu Nhiên lại trầm mặc.

“Con không cần phải cho ta câu trả lời chắc chắn ngay lập tức.” Tư lệnh Kỷ thấy Yểu Nhiên không nói lời nào, khẽ cau mày, “Chờ con nghĩ xong, lại nói cho ta biết.”

Yểu Nhiên rũ mắt, nhẹ giọng nói, “Nếu như, con không muốn rời khỏi Ngân Viễn?”

Mặc dù đoạn tình cảm này bắt đầu từ ý nghĩ muốn đấu của cô, nhưng nếu cô đã động lòng với anh, làm sao có thể dễ dàng buông tha, “Con không muốn rời khỏi Ngân Viễn!”

“Con phải suy nghĩ có kỹ càng, rất nhiều việc chỉ dựa vào ý muốn thôi là không được.” Tư lệnh Kỷ nhìn Yểu Nhiên chăm chú, ánh mắt sắc bén, “Giống như Tống Quân, con muốn Tống Quân được sống tốt, thoát khỏi nhà họ Thư là có cuộc sống mới, nhưng cũng chính vì vậy mà Tống Quân lại qua đời sớm.”

Yểu Nhiên chấn động toàn thân.

Tư lệnh Kỷ cũng không gấp, chậm rãi nói, “Cuộc sống chính là như vậy, không thể chỉ dựa vào ý muốn của bản thân, chắc chắn đôi lúc sẽ bị luật

Nhân Quả đánh vỡ, chuyện Tống Quân hay Ngân Viễn cũng vậy.” Chỉ khác nhau, Tống Quân là ngoài ý muốn, còn với Kỷ Ngân Viễn là bị ngăn cản.

Chuyện trước là trời tính, còn chuyện sau……. Lại có thể giải quyết.

Lời tư lệnh Kỷ ẩn ý sâu xa, có lẽ Yểu Nhiên sẽ bị ông thuyết phục, quyết định từ bỏ, hoặc giả……quyết tâm đến cùng một lần.

Yểu Nhiên cúi đầu suy tư.

Mùi hoa cỏ thơm ngát như thấm vào ruột gan, tiếng chim hót uyển chuyển và tiếng suối róc rách ngay bên tai, Yểu Nhiên nhỏ giọng nói, “Mặc dù ôm mong đợi như vậy thật rất buồn cười, nhưng con vẫn tin tưởng Ngân Viễn có thể thuyết phục được ông.”

Cô không làm gì được, cũng không cách nào biện minh cái gì, cái chết của chị Tống Quân đúng là cô không thoát khỏi liên quan; nhưng Kỷ Ngân Viễn, cô cũng không cách nào buông tha được!

Huống chi hiện tại tư lệnh Kỷ cũng chỉ là khó tiếp nhận cô mà thôi……

Thời gian là liều thuốc tốt nhất, và thuốc dẫn quan trọng nhất chính là kiên trì của cô!

Tư lệnh Kỷ trầm giọng nói, “Con chắc chắn Ngân Viễn cũng muốn cùng con ?”

Chắc chắn sao ?

Yểu Nhiên mím môi, thành thực lắc đầu, “Con không phải Ngân Viễn, nên vấn đề này con không cách nào trả lời được.” Nói vĩnh viễn là quá mờ mịt, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì? Có thể bên nhau tất nhiên là tốt, nhưng nếu không thể…… Vậy cũng không cách nào cưỡng cầu.

Rời khỏi nhà họ Thư mấy năm nay, cô đã dần học được cái gì gọi là ‘không cưỡng cầu được’.

Lúc này đến phiên tư lệnh Kỷ trầm mặc.

Cô bé trước mắt không hề khoác lác nói về sau bọn họ sẽ tốt thế nào, chỉ dùng thái độ tỉnh táo mà trả lời mỗi vấn đề ông hỏi. Thật sự, không giống phản ứng của một cô gái đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt gì đó.

Cho tới giờ tư lệnh Kỷ cũng đoán không ra tại sao Kỷ Ngân Viễn lại thích Yểu Nhiên, cô bé này vừa không có gì xuất chúng, tài ăn nói cũng không xem là tốt, không biết dụ người ta vui vẻ.

Phải nói điểm đặc biệt duy nhất chính là vẻ mặt nghiêm túc nhiệt tình mà thôi.

Trả lời mỗi vấn đề của ông đều rất thật, rất thuần túy, khiến người ta bất giác đồng ý với lời cô.

Nhớ tới lời Yểu Nhiên, tư lệnh Kỷ liền cương mặt, “Nói thật, ta rất không hài lòng câu trả lời của con.”

Yểu Nhiên cúi đầu không lên tiếng.

Cô vốn không mong chỉ nói mấy câu đó sẽ khiến tư lệnh Kỷ thay đổi cái nhìn về mình.

Giọng tư lệnh Kỷ không vui nói, “Con đã có thể yên tâm giao tất cả mọi chuyện cho Ngân Viễn, vậy tại sao lại không biết ý nghĩ của nó?”

“…….?” Yểu Nhiên ngây ngốc nhìn tư lệnh Kỷ.

Hả? Ý là……

Tư lệnh Kỷ thở dài trong lòng cũng hơi phức tạp.

Ông thật sự không muốn để cháu trai và Thư Yểu Nhiên ở bên nhau, dù là tính cách của Yểu Nhiên hay chuyện trước kia, cũng đều không thích hợp cuộc sống ở nhà họ Kỷ, nhưng………

Nhưng ngược lại, ông cũng không muốn miễn cưỡng Ngân Viễn………

“Ta hi vọng, con nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói với ta.” Cuối cùng, tư lệnh Kỷ chỉ có thể kết luận một câu đầy thâm ý, “Con tin tưởng Ngân Viễn, muốn ở bên Ngân Viễn,vậy…… Đừng dễ dàng buông nó ra!”

Lời nói thẳng thừng của tư lệnh Kỷ khiến Yểu Nhiên đỏ mặt, “Tức là, ông……..”

Tư lệnh Kỷ mỉm cười, “Nếu Ngân Viễn đã thích con, cần gì phải quan tâm ý tưởng của người khác?”

Tức là đồng ý ?

Yểu Nhiên vẫn không dám tin, vừa rồi tư lệnh Kỷ còn lạnh lùng cấm đoán, sao nháy mắt đã thay đổi rồi?

Tư lệnh Kỷ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Yểu Nhiên, nhưng không nói ra, chỉ chắp tay sau lưng, xoay người tiếp tục đi tới trước, “Nhân lúc trời còn sớm, đi dạo với ta một chút đi.”

Yểu Nhiên ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

Một già một trẻ dần đi xa. Gió hè mơn man thổi qua lá cây, tạo ra tiếng vang như điệu nhạc bất tận.

Ban đêm, Kỷ Ngân Viễn theo lời đến đón Yểu Nhiên. Trên đường đi cô rất an tĩnh, sau khi về nhà cũng nói một tiếng, yên lặng đi vào phòng mình.

Cô nhỏ này bị sao đây?

“Thư Yểu Nhiên?” Kỷ Ngân Viễn đẩy cửa phòng ra, thấy Yểu Nhiên đang ngồi trên giường ôm gối, mắt mở to nhìn xa xăm.

“Ai chọc em?” Kỷ Ngân Viễn thấy vậy buồn cười, cô nhỏ này luôn sẽ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi.

Yểu Nhiên ném gối đầu về phía Kỷ Ngân Viễn, bật người lên, “Kỷ Ngân Viễn, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Kỷ Ngân Viễn đóng cửa, bước về phía Yểu Nhiên.

“Này, anh có nghe thấy lời tôi nói không? Anh……A!”

Kỷ Ngân Viễn một tay nắm lấy cổ tay Yểu Nhiên, đè cô ngã xuống giường.

“Anh…… Anh làm gì thế?” Anh bỗng đưa mặt đến gần khiến tức giận trong cô tan trong nháy mắt, “Đứng…… Đứng lên!”

Yểu Nhiên quẫn bách xoay mặt, nhưng Kỷ Ngân Viễn lại nắm cằm cô không cho cô né ra. Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, cười nói, “Hôm nay trong thang máy, không phải em nói rất thất vọng về tôi sao ?!”

“Đúng, thì sao?” Cô không nói sai, anh đúng là bỏ chạy giữa chừng mà, “Kỷ Ngân Viễn, anh đè đủ chưa, mau đứng lên cho tôi!”

Anh vẫn tiếp tục đè cô, khẽ híp mắt, chậm rãi nói, “Cho nên, giờ tôi sẽ cho em cơ hội nghiệm chứng.”