Yểu Nhiên cảm thấy lúng túng muốn rúc đầu về lại cảm giác như đang có người kéo mình, trời đất quay cuồng đến khi tỉnh táo lại thì mình cũng đã ngồi trên ghế salon mềm mại.

“Núp ở phía sau làm gì?” Kỷ Ngân Viễn buông tay cô ra ung dung cắt thịt bò ăn chưa kịp ăn thì Yểu Nhiên đã xông lên hung dữ cắn lấy nó.

Người đàn ông có bị gì không nhỉ lôi kéo cô tới đây làm gì!

Yểu Nhiên hoàn toàn không nhớ lúc trước là do mình lấp ló phía sau hù dọa người ta chỉ biết nhai thịt bò cho hả giận.

“………..” Kỷ Ngân Viễn ngẩn người, tay cầm nĩa đứng hình giữa không trung, cúi đầu nhìn thì chạm phải ánh mắt sáng ngời không sợ hãi của cô. Anh chợt thấy buồn cười dáng vẻ không giống như thường ngày đi huấn luyện, thuần thục cắt miếng thịt bò đưa tới bên môi cô: “Em thích bò bít tết ở đây?”

“Ưmh……….” Yểu Nhiên không thích ứng kịp với giọng nói dịu dàng của anh, khẽ nghiêng đầu nhìn anh trái tim cô như chậm đi một nhịp.

Kỷ Ngân Viễn cười như không cười tiếp tục để thịt bò bên môi cô, nhìn dáng vẻ này của anh khiến cô tức giận đẩy tay anh ra: “Tôi tôi……..tôi không thích!”

“……..” Xem ra cô kích động rồi nói chuyện cũng cà lăm…………

Nơi khóe môi anh càng lúc càng cong .

Yểu Nhiên tức giận nhảy lên ghế ngón tay chỉ vào chóp mũi anh: “Món ăn tôi ghét nhất ghét nhất chính là bò bít tết!”

“Em không thích?” Anh cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Vậy em giành thịt trong miệng của tôi làm gì?”

“Ai giành thịt trong miệng của anh chứ!” Âm lượng của cô thiếu điều làm bung nóc nhà hàng rồi. Ý nghĩa trong lời nói của anh hình như không rõ ràng đấy, cô chỉ là ăn miếng thịt thôi mà.

“…………..” Anh không nói thêm gì nữa, nét cười nơi đáy mắt không thể che giấu được tâm tình của anh bây giờ, Yểu Nhiên nhìn đôi mắt anh mà phát hỏa giận dữ nói: “Sao hả, anh có ý kiến?”

“Không có.” Kỷ Ngân Viễn ho nhẽ, đưa miếng thịt cho người đối diện: “Chỉ là không ngờ sở thích của em và tiểu Quai giống nhau.”

Đến giờ Yểu Nhiên mới tới còn có người khác ở đây, nghĩ tới lúc nãy mình ồn ào cô chỉ cảm thấy mặt mày như tắc kè bông thay đổi màu sắc rất nhiều, mất hết mặt mũi rồi!

Người phụ nữ có một đôi mắt rất đẹp, gương mặt khá giống với Kỷ Ngân Viễn, không lẽ đây chính là tướng vợ chồng mọi người hay nói?

Yểu Nhiên nhìn theo bàn tay đang gấp miếng thịt bò mỉm cười với cô gái rồi đánh một vòng qua cô gái rơi vào một chùm lông nhỏ mượt mà trong ngực của cô gái. Dường như chùm lông nhỏ ngửi thấy mùi thịt ngẩng đầu lên ánh mắt đen láy ướt át nhìn miếng thịt, phát hiện không phải loại thịt mình thích lại cúi đầu nằm trong ngực cô gái.

Kỳ Ngân Viễn nói: “Đúng thật là không thích ăn bò bít tết.”

“………….” Cô ngây người.

Gì? Chùm lông nhỏ kia………..là tiểu Quai?

Bình tĩnh quan sát hết toàn bộ quá trình xong cô gái mới lấy miếng thịt trong tay Kỷ Ngân Viễn để qua một bên, buồn cười nói: “Anh, anh lại trêu chọc người ta rồi.”

Kỷ Ngân Viễn nhíu mày thản nhiên chấp nhận.

“Xin chào, tôi là Kỷ Ngân Tĩnh.” Cô gái đưa tay ra, Yểu Nhiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ nắm lấy bàn tay cô gái: “Cô đừng để ý, tính tình anh tôi chính là như vậy, không có ác ý.”

“………….” Không đánh người đang cười với mình, em gái người ta cũng đã nói như vậy cô còn gì để tức giận đây?

Phải dập lửa đang bộc phát trong bụng cái đã nên Yểu Nhiên uống cạn ly rượu, thiệt tình nói không lại cũng không thể mắng!

Kỷ Ngân Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu Quai nằm trong lòng mình, ánh mắt chỉ tập trung vào ly rượu trống rỗng kia: “Anh, hình như ly rượu là của anh.”

“Trí nhớ không tệ.”

“……Em nên vui mừng anh khích lệ không?” Ngân Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh trai: “Rượu đó độ cồn rất cao.” Cô gái kia hình như là không biết uống rượu lắm, uống cạn một ly như vậy không có vấn đề gì sao?

“Em đừng có cao ngạo, rượu không phải em gọi sao.” Anh thở dài lộ ra vẻ bất đắc dĩ hiếm có: “Thư Yểu Nhiên thật ngốc, chiếm được tiện nghi của người sẽ không chiếm.”

Mọi người trong tòa soạn báo không quân ăn uống no say rồi đi về, Mục Thiếu Liên vừa đến thấy mọi người đi ra liền chạy lên nhìn trong nhóm có một gương mặt quen thuộc anh kêu to: “Hứa Hồng?”

Những người còn lại thấy anh mặc quân trang chạy đến trước mặt Hứa Hồng đều rất tò mò, Hứa Hồng cũng đang thắc mắc anh chàng này không có một chút ấn tượng: “Anh là?”

“Tôi là bạn của Thư Yểu Nhiên, trong điện thoại của cô ấy có hình của cô.”

“À! Anh là doanh trưởng bạn của Yểu Nhiên trong truyền thuyết sao?” Hứa Hồng nhớ ra hỏi liền, những người khác cũng đã hiểu rõ ánh mắt nhìn anh thêm vài phần sâu xa.

“Đúng vậy, tôi chính là doanh trưởng Mục Thiếu Liên bạn của Yểu Nhiên trong truyền thuyết đó.”

“Doanh trưởng Mục, anh tới đón Yểu Nhiên?” những cô gái trẻ tuổi bắt đầu tiến công: “Hai người là người yêu hả?”

“Nói đúng hơn là quan hệ giữa chúng tôi còn thân mật hơn người yêu.” Giọng nói anh có chút tự hào, con gái xinh đẹp của anh đúng là con gái ngoan!

“Woa!” Nhóm các cô gái kích động, thân mật hơn người yêu………chẳng lẽ hai người họ tính kết hôn?

Mục Thiếu Liên hoàn toàn không biết các vị khách ở đây đang có những suy nghĩ vô cùng JQ, nhìn xung quanh tại sao không thấy Yểu Nhiên đâu: “Yểu Nhiên đâu rồi?”

***

Kỷ Ngân Viễn lái xe về trụ sở quân đội, Kỷ Ngân Tĩnh ngồi bên cạnh quay đầu nhìn Yểu Nhiên ở phía sau đang ngáy o o.

Còn hên là cô gái này uống say thì đi ngủ không có lè nhè: “Anh, chẳng lẽ chúng ta mang cô ấy về nhà, hình như không được tốt. Con gái một mình qua đêm bên ngoài người nhà rất lo lắng.”

Thần sắc Kỷ Ngân Viễn cũng thay đổi lạnh nhạt nói: “Em biết nhà cô ấy ở đâu?”

“Này………không biết!”

“Vậy em giải được mật mã điện thoại cô ấy?”

“…….” Kỷ Ngân Tĩnh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, mấy chữ “nhập mật mã” làm cô phát bực. Cô cũng không phải là bách khoa di động sao biết cách giải mã được chứ!

Nhìn sự trầm mặc không trả lời của em gái Kỷ Ngân Viễn nhíu mày: “Đồng chí Kỷ, vậy theo ý của em là bỏ mặc cô ấy ngoài đường sao?” Đứa em gái này cũng thật là ác.

“Ý em không phải như vậy!” Sắc mặt Kỷ Ngân Tĩnh tối sầm buồn bực lên án anh trai. Kỷ Ngân Viễn làm như không nghe không thấy đi xuống phía sau khom người ôm lấy Yểu Nhiên.

Kỷ Ngân Tĩnh đi theo sau anh trai không chịu bỏ qua: “Mẹ nói rồi, con gái không thể tùy tiện qua đêm ở nhà con trai!”

“………….” Kỷ Ngân Viễn đứng lại, nhìn em gái với biểu hiện nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Xem ra sau này anh cũng nên hạn chế số lần ra ngoài của em.” Con gái ngày ngày ở ngoài đường là chuyện gì?

“Này……………”

“Căn cứ vào lời em vừa nói *không thể tùy tiện qua đêm ở nhà con trai* chỉ được thành lập dưới một hình thức.” Anh xoay người liếc nhìn em gái: “Đó chính là, em cũng là con trai.”

Từ nhỏ Kỷ Ngân Tĩnh đã điên khùng đi theo những bé trai trong đại viện chơi đùa, riết bản tính cũng giống như con trai không có chút dịu dàng nào, cũng hên là càng lớn em gái nhỏ học được cách thùy mị nên tính tình thô bạo cũng giảm bớt, đây là tiến bộ duy nhất của con bé.

“Chỗ nào của em thể hiện em là con trai!” Kỷ Ngân Tĩnh nổi giận: “Xinh đẹp có xinh đẹp, S-line có S-line, anh thấy có tên đàn ông nào phát triển giống em hả?”

“Thêm mắm thêm muối, ăn nói bốc phét chính là nói dối quân tình.” Khí sắc anh bình ông hoàn toàn làm cô em gái phát điên: “Em không có!!!!”

Âm lượng Kỷ Ngân Tĩnh hơi lớn làm Yểu Nhiên đang ngủ cũng phải cau mày mở mắt ra. Ngẩng đầu nhìn nhưng hốc mắt cô còn lưu lại chút nước thành tầng sương mờ không thể nhìn rõ được hình dáng mơ hồ này là ai.

Anh cúi đầu chạm phải đôi mắt mơ hồ của cô. Yểu Nhiên không có phản ứng gì chỉ yên lặng nhìn anh nháy mắt cũng không nháy.

Anh nhíu mày không nói chỉ là bên khóe môi nụ cười càng rõ rệt.

“Anh……Là ai?” Cuối cùng cô cũng mở miệng, đôi mày thanh tú nhíu lại giống như đang phân tích chuyện gì đang diễn ra. Kỷ Ngân Tĩnh nhanh nhẹn nói: “Anh ấy là người xấu!” Cô vẫn còn nhớ rõ mối hận lúc nãy đó.

Kỷ Ngân Viễn đã sớm biết tính tình nhỏ mọn của em gái nên chỉ cười cười ôm Yểu Nhiên vào nhà đặt cô lên ghế salon rồi nói: “Từ Dịch thật không xứng chức làm thầy chút nào, dạy học sinh kiểu gì mà không định nghĩa được tốt xấu…..”

Còn chưa nói xong đã thấy một quả đấm bay thẳng về phía anh.

Nhạy cảm được nguy hiểm tới gần anh theo bản năng nghiêng đầu thoải mái né tránh. Yểu Nhiên ra tay thất bại nhưng cũng không từ bỏ, trợn to đôi mắt hơi lờ mờ say, kêu to: “Tiểu tặc, tiếp chiêu!”

Khí thế câu nói này rất mạnh, sử dụng chiêu thức lại càng mạnh bởi vì cô xoay người lấy thân thể làm vũ khí dúng hết sức ập vào người anh.

Kỷ Ngân Viễn tiếp nhận cái “ôm ấp yêu thương” đầy mạnh mẽ của cô khiến anh phải lui về sau mấy bước nhưng đã ổn định lại. Cứ như vậy cô bị giữ chặt, vùng vẫy một hồi thấy cô sắp ngã anh đành phải ôm thật chặt, liếc mắt về Kỷ Ngân Tĩnh đang đứng xem ở phía sau.

Cô gái đứng phía sau yên lặng nhìn anh trai hồi lâu rồi tự giác đi về phòng: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ trước.”

“Đợi chút.” Phản ứng của em gái là sao, Kỷ Ngân Viễn gọi lại: “Thư Yểu Nhiên ngủ ở phòng em.”

“Ai????”

―― Cô gái này ngủ ở phòng cô vậy cô ngủ ở đâu?

Kỷ Ngân Viễn cũng không quan tâm nhiều như vậy, vừa bước đi được hai bước đã nghe hai tiếng *bụp bụp*. Tiếng động này phát ra ở phía ngực anh, trên tay cô cầm hai cái nút áo màu vàng mà quân trang của anh không có nút nên lộ ra phần ngực cường tráng.”

“Phá hư tài sản riêng, tội không nhỏ.” Anh cúi đầu nhìn kiệt tác của cô, buồn cười nhưng không cười nổi: “Thư Yểu Nhiên, em nói xem, bồi thường tổn thất cho tôi như thế nào đây?” Uống rượu say được anh chứa chấp, làm phiền anh ôm về phòng, bây giờ còn làm hư quân trang của anh………

Cô nghiêng đầu nhìn nút áo trong tay mình, nghe anh nói ngẩng đầu nhìn anh: “Bồi thường……tổn thất?”

Cô lấp bấp một hồ rồi nghiêm túc trả lời: “Vậy tôi lấy thân mình bồi thường cho anh.”