*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"A!"

Tôi bị ném lên trên chiếc giường mềm mại, mặt mày đều choáng váng lên, lúc rơi không phân rõ phương hướng, hai búi tóc* trên đỉnh đầu rơi xõa xuống, tóc dài ngổn ngang rủ trên vai.

*Hai búi tóc: hay lưỡng bả đầu, vào đầu triều đại nhà Thanh, "lưỡng bả đầu" là một kiểu tóc rất phổ biến, đó là đem toàn bộ tóc vấn lên đỉnh đầu, sử dụng một cây trâm dài làm khung, đặt ngang đầu, sau đó phân từng nhúm tóc vấn lên cây trâm từng lớp từng lớp, phần tóc thừa ở phía sau được tạo thành đuôi phía trên gáy, như vậy có thể khiến cho cổ của người phụ nữ có cảm giác dài hơn, càng lộ vẻ đoan trang. (nguồn: vanhienplus.)

Vội vã quay đầu lại, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang quỳ một gối trên mép giường, cả người nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn trèo lên. Tôi hét lên một tiếng, dây cung kéo căng trong lòng đã lâu liền bị đứt đoạn, tôi giơ chân lên đạp hắn: "Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra-------"

Tôi sợ! Tôi thật sự rất sợ hắn! Sợ đến chết tên nam nhân chỉ cần trở tay liền có thể khiến tôi sống không bằng chết này! Sợ hãi cực độ khiến tôi khiến tôi rơi vào điên dại, trong đầu tôi giờ chỉ có một suy nghĩ: Thà chết không theo!

"Lại muốn càn quấy cái gì?" Cơn thịnh nộ càng gia tăng, hắn điên cuồng hét lên, bắt lấy hai chân đang đá lung tung của tôi, gắt gao nắm chặt, "Loại trò hề này nàng còn muốn chơi đùa bao nhiêu lần thì mới hết hy vọng? Lẽ nào vẫn muốn quay về Mộc Lan Tập Câu? Bản thân nàng hãy cân nhắc cho kỹ càng!"

Tôi kinh ngạc thở không ra hơi, ngực phập phồng lên xuống, hắn lạnh lùng cười, vung tay vén màn xuống. Đồng tử tôi co rút, cả người như con tôm co rúm bật ra phía sau, lưng chạm vào cột giường, đồng thời cầm lên cây trâm cài tóc vừa rồi rơi trên đệm giường. Tôi ngẩng đầu, đem đuôi trâm bén nhọn để ngay cổ mình, thét chói tai: "Không được qua đây!"

Nỗ Nhĩ Cáp Xích dừng lại, trên mặt vốn tràn ngập lửa dục bỗng trắng bệch: "Nàng......"

"Đừng ép ta!" Tôi thở sâu, giọng lớn tựa trâu, tim căng thẳng run lẩy bẩy, "Ta không thích ngươi! Không hề thích ngươi------Ngươi nghe không hiểu sao? Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ta không thích ngươi! Cho dù hôm nay ngươi cưỡng bức ta, ta cũng vẫn không thích ngươi!"

Ánh mắt hắn đông cứng, mi tâm nhíu lại một chỗ, đôi mắt khẽ híp lại thành một đường khâu, "Không thích ta? Vậy nàng thích ai? Bố Chiếm Thái? Không, loại người không có tài cán này nàng làm sao có thể nhìn trúng được......Thế thì trong lòng nàng rốt cuộc đang cất giấu ai?" Thanh âm lạnh lẽo tựa như hàn băng nghìn năm không tan, âm trầm từ miệng hắn đi ra, dưới ánh mắt sắc bén của hắn, tôi như bị vạn tiễn xuyên tâm, mồ hôi chảy ròng ròng thấm ướt áo. "Trong lòng nàng có ai......là Chử Anh, hay là Đại Thiện?"

"Ngươi......ngươi nói bậy bạ gì thế?" Chử Anh và Đại Thiện? Hai người bọn họ gần giống như là em trai của tôi, hắn đúng là biết tùy tiện gán cho người khác những điều vớ vẩn.

"Thật sao? Ta nói bậy à?" Hắn cười lạnh, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cây trâm hoa, sức của tay rất mạnh, đến nỗi đuôi trâm bén nhọn đâm thật sâu vào lòng bàn tay hắn, máu tươi liên tục chậm rãi từ kẽ tay chảy ra, rơi vào áo tôi.

Tôi nín thở, cảm giác khí lực toàn thân đột nhiên bị rút sạch, tay đang giơ trâm chán nản hạ xuống, ủ rũ ngã lên giường. Trong lòng hoàn toàn trống trãi tuyệt vọng, chỉ cảm thấy rằng từ nay về sau quả thật là sống không bằng chết, vì thế rốt cuộc tôi không nhịn nổi nữa mà gục vào đầu gối, lớn tiếng bật khóc nức nở.

Hắn khoanh chân ngồi đối diện tôi, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn tôi khóc. Tôi đang nghĩ đến bản thân chẳng biết tại sao lại có thể đi đến chỗ quái quỷ này, nghĩ đến ù ù cạc cạc bởi vì khuôn mặt này vốn dĩ đâu thuộc về tôi, để rồi cuối cùng rước lấy nhục nhã không hồi kết, nghĩ đến chính mình yếu đuối vô dụng, tuy rằng trong phút chốc có suy nghĩ không muốn sống một cuộc đời tạm bợ này, nhưng đến khi thật sự xuống tay tự sát thì lại vẫn cứ không dám tàn nhẫn dùng sức......tôi càng nghĩ càng thương tâm, tủi thân và đau lòng của hơn bốn năm trời cùng trút ra, tôi dùng hết toàn bộ sức lực, cũng chỉ để được khóc vào hôm nay.

Lớp trang điểm cầu kỳ sớm đã bị tôi khóc đến nhòe đi, tôi đưa mu bàn tay lên lau nước mắt trên mặt, lúc hai mắt đẫm lệ chợt nghe thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích cúi đầu thở dài, âm thanh ngược lại mềm mại mà dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc......ta không chạm vào nàng là được chứ gì? "

Tôi sững sờ, nghẹn ngào, ngừng gào khóc, nhưng lại vừa tưởng tượng đến việc sau này mỗi một ngày đều phải trốn chạy, vô luận tôi có như thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi ma chưởng của hắn, con đường phía trước kia thật tăm tối. Tôi đau lòng muốn chết đi, nước mắt lại tiếp tục chảy ào ra.

"Thật sự là......sao mà lại giống như một đứa con nít thế này." Hắn thương tiếc kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, "Không nghĩ rằng đã qua ba năm, nàng vẫn như trước không hề lớn lên......Đông Ca, ta nên bắt nàng làm gì bây giờ? Nàng nói xem ta nên bắt nàng làm gì bây giờ đây?"

Hiếm khi nhìn thấy được khuôn mặt hắn toát ra vẻ ôn nhu, hơn nữa vừa rồi hắn đã đồng ý sẽ không chạm vào tôi, tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, nghẹn ngào van xin: "Ngươi buông tha ta đi!"

Ánh mắt hắn phát lạnh: "Không có khả năng đó! Nàng sớm nhất nên chết tâm đi!"

Quả nhiên......trốn không thoát! Tôi cần phải đối mặt với sự thật! Tôi không muốn chết, tôi sợ số mệnh bản thân chưa đến lúc, tôi dù cho ảo tưởng quyết tâm muốn chết như thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng không thể chết được, chỉ là toi công chịu khổ mà thôi.

Thôi được! Nếu đã đâm lao thì phải theo lao, không còn cách nào khác! Tôi nắm chặt tay, vào lúc chậm rãi buông tay ra, tôi ung dung nói: "Ta không thích ngươi, cho nên......đừng ép buộc ta gả cho ngươi. Nếu thứ ngươi muốn là cơ thể này, vậy thì ta cho ngươi. Bây giờ liền cho ngươi......" Đôi mắt hắn u ám, không chút gợn sóng khóa chặt lấy tôi, tôi ngẩng đầu lên, chẳng hề sợ sệt. Nếu đã trốn không thoát, thế thì đối mặt vậy. Cố hết sức duy trì vẻ bình tĩnh, tay khẽ run tháo bỏ từng chiếc cúc trên vạt áo của chính mình, chậm rãi cởi ra trường bào trước mặt hắn.

Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng dưng tóm chặt lấy trường bào của tôi ném vào góc giường, tựa như một con mãnh thú bổ nhào lên hung hăng đẩy ngã tôi. Trong lúc hoa mắt môi của tôi bị đôi môi nóng rực của hắn hôn xuống, tôi gắt gao cắn chặt răng, mắt mở to chết lặng xem xét hắn. Hắn híp mắt quan sát, lông mi thật dài ngay trước mắt rõ ràng đến có thể đếm được, tôi thê lương cười lạnh, cùng một kẻ không hề có cảm giác mà thân mật không biết là hắn sẽ có cảm thụ gì?

Tôi nhắm chặt hai mắt cam chịu số phận, để thần trí buông lơi dần dần trôi dạt đi xa, đột nhiên hắn ngừng hôn, mạnh mẽ buông tôi ra nhảy xuống giường. Tôi kinh ngạc mở mắt, thấy màn trướng trên đầu giường khẽ lay động, cách đó không xa truyền đến tiếng vang của chốt cửa, một tiếng ầm, cửa bị đập bể, trong phòng khôi phục lại một mảng yên lặng.

Tôi mờ mịt từ trên giường ngồi dậy, đợi khoảng một lát, vẫn không thấy động tĩnh gì. Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối đi, đột nhiên tôi muốn lập tức thoát khỏi chỗ này, dũng khí mới vừa nãy trong phút chốc đã mất sạch sành sanh, tôi rất sợ hắn sẽ trở về, không biết khi lại đốt mặt với hắn, tôi liệu có còn dũng khí để lặp lại những lời oanh liệt khí phách thêm một lần nào nữa hay không.

Hoảng loạn khoác áo vào, không kịp sửa sang lại vẻ ngoài, đỉnh đầu bù xù tóc, tôi lặng lẽ rời khỏi gian phòng. Gian ngoài vẫn im ắng không hề có hạ nhân, ánh đèn lờ mờ trong phòng, tạo nên bầu không khí âm u, tiếng giày đế chậu bước đi vang lên lạch cạch, lòng tôi nhồn nhột, chột dạ cởi giày ra xách trên tay, hành động như một tên trộm chuồn ra khỏi cửa chính.

May mắn là sắc trời đã tối, trong sân tựa hồ cũng không có ai, bằng không với bộ dạng lúc này của tôi mà đi ra ngoài, chắc có lẽ sẽ bị người ta cho rằng là nữ quỷ.

Tôi ngồi xổm xuống chân tường ló đầu ra nhìn, đang cân nhắc tiếp theo cần phải đi đến bên kia, đột nhiên phía sau đầu bị phủ xuống một tấm áo choàng lớn, tôi hoảng sợ đến hồn bay phách lạc, mông té ngã trên mặt đất, mặt xanh mét.

"Đi theo ta."

Lại có thể là Hoàng Thái Cực.

Hắn làm sao lại ở chỗ này? Còn có vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Tên nhóc nghịch ngợm, thật đúng là ngạo mạn!

"Nàng đi hay không? Không đi thì thôi!" Hắn không quay đầu lại, mũi hừ lạnh.

Tôi lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười, mở lớn miệng nịnh hắn: "Đi! Lập tức đi! Ta biết con người bát a ca là tốt nhất!"

Hắn lại hừ lạnh một tiếng, không để ý đến tôi, tự mình bảy rẽ tám quẹo đi thật nhanh về phía trước.

Kẻ không cảm được phương hướng như tôi, lập tức bị hắn làm cho chóng mặt. Dọc đường tuy có hạ nhân đi lại xung quanh, nhưng thấy bát a ca thần sắc nghiêm nghị, cũng không dám tra hỏi nhiều về kẻ quái dị cả người quấn áo choàng tôi đây.

"Vào trong." Đẩy cửa ra, hắn quay đầu lại liếc tôi một cái. Bên trong tối om ngay cả một ngọn đèn cũng không có, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc: "Đây là ở đâu?"

Hắn vẫn không hề để ý để tôi, ngang ngược liếc mắt một cái, bản thân tự đi vào trước.

Làm sao lại có một tiểu tử thối tha như thế? Chử Anh năm đó cũng không ngang ngược đến vậy, Mãng Cổ Nhĩ Thái lại càng không có gì để so sánh. Nhớ năm ấy, Mãng Cổ Nhĩ Thái cũng lớn xấp xỉ Hoàng Thái Cực, vẫn là một con sâu tội nghiệp bị Chử Anh ức hiếp chỉ biết tìm a mã khóc nhè.

Hoàng Thái Cực thuần thục lần mò đi ra hành lang ngoài, sải bước tiến vào buồng sưởi thắp đèn, sau đó quay đầu lại ngơ ngác nhìn tôi chăm chú. Cơ hồ khi ngọn đèn sáng lên, trong nháy mắt tôi lập tức nhớ lại cách bày trí sắp xếp xung quanh đúng là phòng ở của Mạnh Cổ tỷ tỷ, chỉ là gian phòng mà trước kia tôi ở lại ngăn cách với gian buồng sưởi nho nhỏ này------Hiển nhiên, buồng sưởi này đúng là phòng ngủ của Hoàng Thái Cực.

Tôi bị hắn nhìn đến hoảng sợ, tóc gáy sau cổ dựng thẳng lên. Tiểu quỷ này, tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt làm sao lại giống với tia X-quang, tựa như có năng lực xuyên thấu vượt quá mức bình thường thế này? Nhưng, nghĩ đến hắn sau này sẽ là hoàng đế khai quốc Mãn Thanh, trong lòng từ từ cân bằng trở lại------Có thể trở thành người tài năng và quyền lực, tất nhiên không phải là kẻ phàm phu tục tử rồi! Dư Hi Nguyên kia nói cái gì mà ba tuổi thấy lớn, bảy tuổi thấy già, hắn có thể nhìn thấy được tôi từ rất lâu sao? Nhưng mà kể từ khi hắn được sinh ra thì tôi chỉ biết rằng con người này không phải người tầm thường.

Hừm, sau này nhớ phải chụp ảnh thật nhiều.

Nghĩ đến liền làm, tôi lập tức trưng ra một vẻ mặt cùng nụ cười thân thiện, khom eo xuống nhìn hắn: "Bát a ca có gì phân phó?"

Hắn im lặng nhìn tôi, bỗng vươn ngón trỏ ra chọc vào mặt tôi, rầu rĩ nói: "Bộ dạng nàng thế này......xấu chết đi được."

Tôi ngạc nhiên, nội tâm phát điên. Tiểu quỷ này......không đáng yêu chút nào hết!

"Ta là đệ nhất mỹ nữ của Nữ Chân tộc!" Tôi rít lên phản đối, mạnh mẽ lấy mũ của hắn xuống, một cái đầu Hồng Hài Nhi đầy đáng yêu lộ ra, tôi lấy ngón tay gảy bím đuôi sam nhỏ nhắn vểnh cong hai bên ót hắn. "Dám nói xấu ta à? Thật không biết lớn nhỏ......" Trẻ nhỏ quả nhiên là không thể cưng chiều, cho dù hắn có là hoàng đế khai quốc đi nữa thì cũng vậy.

"Xấu nữ mới đúng!" Hắn lầm bầm, "Đừng có bày ra dáng vẻ bề trên trước mặt ta, nàng không muốn làm phúc tấn của a mã ta, chẳng qua cũng chỉ ngang hàng với ta mà thôi."

Hắn......lại có thể biết! Hắn làm sao có thể hiểu được ý định trong lòng tôi? Tôi hít hít mũi, cảm giác có chút xót xa trong lòng, thật không ngờ rằng người hiểu tôi nhất, lại chính là một đứa trẻ năm tuổi, tôi vô cảm ôm lấy hắn, cằm chống lên bả vai non nớt của hắn nức nở.

"Này, xấu nữ nhân, đừng có dây nước mũi lên người ta, chiếc áo choàng này là thứ ngạch niết mới may cho ta hôm qua......"

"Nhỏ mọn......" Tôi mặc kệ, vẫn bám lấy hắn để nước mắt chảy xuống. Hắn oán giận thì oán giận, nhưng thật sự không đẩy tôi ra. Chờ mãi cho đến khi tôi khóc đủ rồi, tiếng khóc cũng nhỏ đi đưa tay lau nước mắt, thì hắn mới tức giận nói: "Xong chưa? Xong rồi thì nhanh chóng buông tay ra! Bẩn chết đi được!"

Tôi nghe lời hắn buông ra, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ban đầu còn ra vẻ lạnh lùng dày dặn kinh nghiệm vậy mà lại nổi lên một chút ửng đỏ thiếu tự nhiên. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt này của hắn thật sự rất đáng yêu, nhịn không được hôn lên má hắn: "Ta thích nhất bát a ca! Bát a ca quả nhiên là người tốt!"

Trước kia lúc rảnh rỗi thường quay về viện phúc lợi nhi đồng làm việc công, đối với việc trêu đùa trẻ con tôi thật sự là cao thủ trong cao thủ. Thông thường loại tâng bốc phóng đại càng lớn thì càng hay này, sẽ không ai có thể quên đi được. Quả nhiên khóe miệng Hoàng Thái Cực giơ lên, lộ ra vẻ mặt tự hào khó che dấu, chỉ vào chiếc bàn nhỏ trên giường nói: "Nếu đã đói bụng, thì bên kia có đồ ăn."

Vừa nghe đến ăn, hai mắt tôi nhất thời tỏa sáng, chạy như bay về phía trước------Trời ơi, có Sa Kỳ Mã, còn có bánh xốp giòn......tôi thật sự rất kích động, đã bao lâu rồi tôi không được nếm những món điểm tâm xa xỉ này? Giờ đây không chỉ là thèm ăn và thèm ăn tựa sâu bọ quấy phá, thì còn có buổi sáng hớp cháo, giữa trưa lại có ăn có uống có múa hát để xem, nên nào còn có tâm tư mà ngoảnh lại nhìn tôi của lúc ấy hoảng sợ như thế nào? Hiện tại dạ dày tôi trống trơn, bụng vang lên âm thanh không đứng đắn.

Tôi đang cắn miếng bánh trong miệng bỗng lúng túng đến cả người cứng đờ tại chỗ, Hoàng Thái Cực phía sau đột nhiên ôm bụng cười ha hả. Khuôn mặt không biết xấu hổ của tôi dần đỏ lên, chỉ cảm thấy từ đây về sau tôi không còn chút gì là thể diện trước mặt tiểu quỷ này, nhịn không được mà thở dài, dứt khoát sẽ không tiếp tục giả vờ dáng vẻ nhỏ nhắn rụt rè của thục nữ nữa, hai tay trái phải đồng thời đưa xuống, đem chút điểm tâm tinh xảo này vội vã nhét thẳng vào trong miệng.

Tôi chậm rãi ăn được ba phút thì cũng no, rốt cuộc cảm giác ra có chỗ không đúng: "Ngạch niết ngươi đâu? Trong phòng này sao lại không có đến một nô tài hầu hạ?"

"Kim Đài Thạch đến đây, ban ngày a mã vội vàng tiếp đón sứ thần Thiên triều, tối đến thì dành ra thời gian để đãi tiệc tiếp đón hắn. Ngạc niết đương nhiên là phải đi cùng a mã......còn về phòng này, là ta bảo bọn họ đêm nay không được bước vào đây nửa bước."

"Vì sao?" Đang khó hiểu, da đầu bỗng bị kéo đau nhức. Không biết từ lúc nào Hoàng Thái Cực đã đứng phía sau tôi, một tay cầm lược, một tay lấy búi tóc rối trên đỉnh đầu giúp tôi gỡ xuống. Tay hắn rõ ràng không lưu loát, luôn kéo căng khiến da đầu tôi đau đớn, tôi kêu to: "Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng nghịch nữa......" Tôi làm ra vẻ muốn đoạt lấy chiếc lược trong tay hắn, hắn liền vung tay giấu ra phía sau, âm thanh buồn bực không để ý, chỉ lấy mắt trừng tôi.

Tôi cuối cùng cũng có chút hiểu được vì sao hắn lại muốn xua đuổi mọi người, thôi thì leo cây nhớ gốc vậy*, huống chi vừa rồi vào thời điểm tôi bất lực nhất hắn đã giúp tôi. Tôi bĩu môi cúi đầu đáng thương: "Muốn nghịch cũng không phải là không được......" Tôi mơ hồ qua loa mà nhắc nhở hắn, "Xin tiểu bát gia xuống tay chừa lại chút tình......tóc này của ta cũng không phải là giả đâu......"

*Nguyên văn là: 吃人家的嘴软 đầy đủ là 拿人家的手短,吃人家的嘴软. Ý muốn nói: Đã nhận sự giúp đỡ của người khác thì bản thân phải giúp đỡ lại họ.

"Dài dòng!" Hắn bất mãn lầu bầu một câu.

----Ảnh----



Lưỡng bả đầu