"Linh Linh !"



Phong Hàn Linh ngoảnh đầu lại, lúc này cô mới phát hiện ra rằng bản thân chút nữa là bị người khác ám sát. Nhìn bàn tay vẫn còn đang nắm chặt lưỡi dao sắc nhọn, Phong Hàn Linh như chết đứng, thậm chí khi con dao bị người phụ nữ đó quay ngược hướng, đâm thẳng vào bụng người đàn ông kia, cô cũng không hề có phản ứng.



"Chẳng phải đã bảo em đừng đi lung tung rồi sao ?"



Chỉ đến khi Kỳ Hạo Dương bước đến bên cô, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, Phong Hàn Linh mới hoàn hồn. Cô đưa mắt nhìn khắp nơi, thế nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đó, dường như cô ấy đã hoàn toàn biến mất giữa biển người này.




"Xin lỗi..."



...



"Tiểu thư, không hay rồi, người chúng ta cử đi toàn bộ đã bị giết sạch."



"Câm miệng, cô ta đã đến đây rồi, khôn hồn thì ngậm mồm lại."



Ngay khi cuộc nói chuyện kết thúc, tiếng giày cao gót đi trên sàn đá cẩm thạch đã vang lên, Thẩm Di Văn cùng thân tín bên cạnh chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ. Còn chưa kịp chào hỏi lấy một câu, hai người đàn ông đã bước lên phía trước, khoá chặt tay cả hai ra đằng sau, đá vào khớp gối ép họ quỳ xuống.



"Các người muốn làm gì ? Tôi là tiểu thư nhà họ Thẩm, thả ra ! "



Ngồi xuống ghế, Mạc An Vy lấy ra một con dao găm, trên cán có khảm một viên hồng ngọc, mạnh tay cắm thẳng xuống mặt bàn, lưỡi dao lún sâu một đoạn dài khiến sắc mặt Thẩm Di Văn tái mét. Cô ta đứng dậy, nhưng hai người đàn ông cao lớn đằng sau nhấn mạnh vai cô ả xuống.




"Tại sao tôi đến đây, Thẩm tiểu thư chắc hẳn đã biết. Hiện tại tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là để lại mạng của cô, hoặc là để lại mạng của toàn bộ nhà họ Thẩm."



"Cô... cô đừng ép người quá đáng ! Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy ?"



"Muốn làm con dâu mà hỗn láo với mẹ chồng vậy sao ? "



Thẩm Di Văn mím chặt môi lại, không hề phát ra một âm thanh nào nữa, nhưng ánh mắt của cô ta đã nói lên tất cả, chỉ muốn phanh thây xẻ thịt người phụ nữ trước mắt. Kế hoạch của cô ta đã rất hoàn hảo, chút nữa là có thể khiến Kỳ Hạo Dương cùng Phong Hàn Linh âm dương cách biệt, tuy nhiên, mọi thứ đều sụp đổ khi có sự xuất hiện của Mạc An Vy.



Biết là cô ả này không dám quyết định, cô rút con dao ra, quay người lại, phất tay hạ lệnh. "Giết sạch đi." Lời phán tử của Mạc An Vy khiến Thẩm Di Văn như muốn điên loạn, đôi mắt trở thành một màu đỏ của máu tươi. Hai người đằng sau tay vừa mới thả lỏng, cô ta đã đuổi theo Mạc An Vy, không hề ngờ tới cô đã dự đoán được tất cả, phi thẳng con dao về phía Thẩm Di Văn, lưỡi dao cắm chặt vào trán.



Cả người Thẩm Di Văn ngã về phía sau, cơn đau nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể làm cô ta khóc thét, Mạc An Vy dẫm mạnh lên vùng bụng phẳng lì kia, gót giày xuyên qua lớp da thịt khiến máu bắn tứ tung. Không, thế này vẫn chưa đủ, Linh Linh đã từng đau thế nào chứ ? Nhát dao đâm thẳng vào bụng kia, chút đau đớn này sao có thể bì được ?



Thẩm Di Văn hận thù đến đỉnh điểm, cô ta cố nén đau đớn, bàn tay dính đầy chất lỏng màu đỏ nắm lấy cán dao, rút mạnh ra khiến gương mặt của mình rỗng đi một mảng. Ngay lập tức, cô ta vung tay cắm dao vào người Mạc An Vy, nhưng cô nhanh hơn một bước, khoá chặt hai cánh tay Thẩm Di Văn lại rồi kéo đến đứt rời.



Hai cánh tay lìa ra được vứt trên sàn.




Mạc An Vy lại nắm lấy tóc Thẩm Di Văn, kéo cô ta về phía hai con sói trưởng thành cao đến hơn một mét đang thèm khát con mồi của mình.



"Từ từ thưởng thức."



Trong một đêm, cả nhà họ Thẩm đã tuyệt diệt hoàn toàn. Hậu duệ của nhà họ Kỳ, chưa từng rẻ mạt tới mức một đền một.



...



Sau khi đưa Phong Hàn Linh trở về, Kỳ Hạo Dương vẫn ôm chặt cô lưu luyến không rời. Anh thực sự rất sợ, ban nãy ở chợ đêm, khi nghe thấy tiếng hét của mọi người, trái tim anh dường như muốn vỡ nát. Khó khăn lắm hai người mới có được ngày hôm nay, anh không thể rời xa cô lần nào nữa.



"Linh Linh, chúng ta... sinh một đứa con đi."