"Linh Linh, em nói xem, con giống em hay là giống tôi ?"



Từng lời nói của Kỳ Hạo Dương như xát muối vào tim Phong Hàn Linh, cô không trả lời. Năm tháng qua cũng không phải là ít, cô đã quen với sự hiện diện của đứa trẻ này trong bụng mình, không thấy nó quẫy đạp cô lại thấy sợ hãi, dần dần, chút tình thương cũng chớm nở. Nó mang trong mình một nửa dòng máu của cô, cô đương nhiên hi vọng bé con cũng sẽ có điểm giống mình nhưng... đến cuối cùng, nó sẽ gọi một người phụ nữ khác là mẹ, cô cũng rời khỏi cuộc sống của nó, cô đâu có tư cách gì yêu cầu cao sang đến vậy.



Có lẽ để con có một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác, tốt nhất là đừng có giống cô. Phong Hàn Linh không muốn con mình sẽ dẫm lên vết xe đổ của mẹ nó, để rồi thành một người mẹ nhẫn tâm xuống tay với chính con ruột của mình.




Cũng đã được một lúc, nhưng Phong Hàn Linh vẫn để mặc bàn tay to lớn kia di chuyển trên vùng bụng của mình, Kỳ Hạo Dương thấy cô không còn chán ghét mỗi khi anh đụng chạm tới cơ thể cô, anh liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên chiếc bụng bầu. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, có lẽ anh hôn thế này, con cũng sẽ cảm nhận được thôi, như là động tác ban nãy nó đá anh vậy, tinh nghịch mà đáng yêu vô cùng, nghĩ tới mà trái tim đã muốn tan chảy.



"Ở lại được không ? Linh Linh, vì con, em có thể ở lại không ?"



Trước kia, Kỳ Hạo Dương không dám hỏi, bởi anh chắc chắn rằng Phong Hàn Linh sẽ trả lời là không, nhưng hành động của cô ngày hôm nay, khiến định kiến của anh thay đổi. Cô không những không ghét bỏ anh mà còn để anh tiếp xúc với con lâu đến vậy, anh hi vọng, cô có thể vì đứa con nhỏ mà tha thứ cho anh.



Cả hai sẽ có một gia đình nhỏ.



"Nếu anh còn hỏi nữa... đừng nói tới động vào con, đến cả nhìn nó tôi cũng không cho phép."



Chính Phong Hàn Linh lúc này cũng đang dày vò tâm can mình, cô đã nợ đứa nhỏ này quá nhiều rồi, rõ ràng người sai là Kỳ Hạo Dương nhưng cô lại nhất quyết ép nó phải trả nợ, vậy nên cô nguyện ý bù đắp cho nó, trước khi nó được sinh ra, để hai cha con được ở gần nhau một lần. Câu trả lời tàn nhẫn mà cô muốn nói, cô sẽ giữ kín trong lòng.



"Tôi hiểu... Linh Linh, xin lỗi em."




Từ sau ngày hôm đó, Phong Hàn Linh bắt đầu né tránh Kỳ Hạo Dương, dùng đủ mọi cách để anh không thể gặp cô. Kỳ Hạo Dương sợ cô không vui, sẽ ảnh hưởng đến con, cũng lặng lẽ tránh xa cô, đến cả căn phòng của hai người cũng không dám về, cả hai không ai chạm mặt ai. Có lẽ lần đó chỉ là bộc phát nhất thời thôi, vốn dĩ cô đã không muốn cho anh động chạm tới thân thể mình.



Thật sự, Kỳ Hạo Dương rất muốn được quay lại thời điểm đó, để anh có thể ở cạnh con lâu hơn, trò chuyện với nó nhiều hơn. Điều đơn giản nhất là anh yêu con, anh cũng chưa thể nói cho nó nghe.



"Thiếu phu nhân, đến giờ đi siêu âm rồi."



"Kỳ Hạo Dương đâu ?"



"Thiếu gia... hiện giờ không tiện, thiếu phu nhân, cô đừng để bụng, ngài ấy vẫn còn rất nhiều việc phải làm."



Gương mặt Phong Hàn Linh trở nên ủ rũ, tay cô xoa nhẹ chiếc bụng của mình. Cô quả thực không muốn ở cạnh Kỳ Hạo Dương, không muốn nhìn thấy anh, nhưng đến cả đưa cô đi khám thai, anh cũng không chịu sao ? Đây là con của anh, là con của anh đấy, không phải anh luôn miệng nói con đối với anh là quan trọng nhất hay sao ? Gần hai tuần rồi, cô không hề nhìn thấy một hình bóng của anh, hay là anh lại ngựa quen đường cũ rồi, tìm tới cái người mà giống cô như hai giọt nước ?




"Thiếu phu nhân, hay là tôi bây giờ gọi điện cho ngài ấy ?"



"Không cần, chúng ta đi."



Đến cả đứa con nhỏ của mình anh cũng không quan tâm, Phong Hàn Linh này có là gì mà phải để anh hao tâm phí sức, nhưng cô không hề biết rằng, cô mới chính là người đẩy anh ra xa. Kỳ Hạo Dương không dám gặp cô, là bởi vì lo cho sự an nguy của đứa bé, chỉ sợ khi cô nhìn thấy anh, cô sẽ tước đoạt chút tình yêu thương cuối cùng mà cô dành cho nó. Bé con rất cần tình yêu từ mẹ mà, đây là cách duy nhất để con không bị ảnh hưởng.



Nhận được kết quả siêu âm, Phong Hàn Linh cũng không có để tâm là bao, chỉ liếc qua một cái rồi bảo người giúp việc cầm lấy, để đưa cho Kỳ Hạo Dương. Anh không thể chạm vào con, không có nghĩa là anh không thể nhìn thấy con.



"Bác sĩ... bây giờ sinh sớm, liệu con... con của tôi có sống tốt không ? "