"Con mẹ nó, em qua đây !"



"Không... đừng ép tôi mà..."



Kỳ Hạo Dương giữ chặt hai cổ tay của Phong Hàn Linh lại, cho đến khi cô không còn sức mà phản kháng nữa, anh mới dần thả lỏng. Tất cả những gì anh làm cũng chỉ vì đứa con của hai người thôi, anh muốn con bé nhận được tình yêu thương của mẹ như bao đứa trẻ khác, anh đâu có muốn ép bức cô tới con đường cùng, tại sao cô không thể hiểu cho anh ?




Tiếng bé con khóc càng lớn làm Kỳ Hạo Dương đứt hết ruột gan, anh đỡ người Phong Hàn Linh dậy. Ánh mắt của cô trở nên vô hồn, sâu trong đáy mắt không hề nhìn ra được hình ảnh gì, Kỳ Hạo Dương nghĩ rằng cô đã không dám chống trả mình nữa, từng ngón tay của anh cởi cúc áo trước ngực cô ra, nhưng đột nhiên lại bị cô gạt bỏ. Cô ngồi cuộn mình lại để anh không thể đụng chạm tới mình.



"Đem bình sữa ra đây..."



"Con mới được một tuần !"



Phong Hàn Linh dường như bị doạ cho phát sợ, cô quay lưng lại với Kỳ Hạo Dương. Cô không muốn chạm vào đứa trẻ đó, nó thực sự rất đáng sợ. Mỗi giây mỗi phút nó đều quấy rầy cô không yên được một giấc, nửa đêm hay một giờ sáng nó vẫn tỉnh dậy khóc rất to, cả người cô đã rất mệt mỏi rồi, không thể chăm lo cho nó được, cô không có cái năng lực này.



Kỳ Hạo Dương không biết phải làm sao với Phong Hàn Linh nữa, cô không hề xứng đáng làm một người mẹ, cô vẫn còn quá bồng bột, trẻ con. Trách nhiệm lớn như chăm sóc con hay chỉ đơn giản là cho con bú thôi, cô cũng không thể gánh vác được. Anh bế con lên, ngay lập tức rời khỏi phòng, tiếng sập cửa làm cô rùng mình. Cả căn phòng rộng lớn, chỉ toàn là bóng tối bủa vây, cô độc bám lấy toàn bộ con người nhỏ bé đang ngồi trên giường.



Cô chỉ là muốn về nhà thôi mà... cô đã làm tất cả những gì Kỳ Hạo Dương yêu cầu rồi, tại sao anh lại luôn lật lọng như vậy ? Cô tin tưởng anh, tại sao anh lại đối xử với cô thế này ?




Khi Kỳ Hạo Dương bế con bé về thì đã là tối muộn, Phong Hàn Linh lúc này đang ngủ say. Từ khi sinh con, hiếm khi cô được ngủ một giấc sâu như này, bình thường, con bé quấy khóc liên miên, lần nào tiếng khóc ấy cũng chui thẳng vào tai cô, ám ảnh đến tận cùng. Nhìn chiếc vòng vẫn quấn quanh cổ cô, Kỳ Hạo Dương có chút khó chịu, anh lấy chìa khoá ra rồi tháo bỏ chiếc vòng nặng nề đó. Bây giờ cô đã ngủ rồi, không cần đến nó nữa.



Căn phòng yên tĩnh bỗng dưng lại có tiếng nước chảy xối xả khiến Phong Hàn Linh mơ màng tỉnh giấc. Cô đưa tay với lấy cốc nước trên bàn, nhưng lại không cẩn thận làm rơi xuống khiến những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn la liệt một chỗ, đứa bé cũng bị đánh thức, bắt đầu khóc réo lên.



"Đừng... đừng khóc mà..."



Phong Hàn Linh trở nên bối rối, cô bước xuống sàn mà không để ý tới đống thủy tinh vương vãi khiến những mảnh sắc nhọn đâm vào chân, nhưng đau xót hơn nữa là đứa bé vẫn đang khóc dữ tợn, làm cách nào cũng không dỗ nín được. Sao con bé lại khóc nhiều đến thế chứ ? Cô phải làm sao đây ? Cô không biết phải làm gì cả.



"Xin con... đừng khóc nữa..."




Vô thức, Phong Hàn Linh bật khóc theo, đôi tay vẫn nắm chặt chiếc nôi bởi cô không dám bế lấy đứa con. Tiếng khóc của nó sắp làm cô thủng màng nhĩ đến nơi rồi, nó khóc như vậy không biết mệt sao ? Sao luôn phải làm phiền cô chứ ? Nếu như có Kỳ Hạo Dương ở đây, con bé nhất định sẽ rất ngoan, anh cũng biết cách dỗ con nín, nhưng cô không biết gì cả, đây chẳng lẽ là phương thức đứa nhỏ này hành hạ cô sao ?



Phong Hàn Linh lại bắt đầu điên điên cuồng cuồng, bàn tay run rẩy của cô chặn lấy miệng con bé, muốn nó ngừng khóc. Tiếng khóc bắt đầu nhỏ dần, nụ cười quái dị trên gương mặt cô xuất hiện, chỉ một lúc nữa là sẽ yên tĩnh rồi. Kỳ Hạo Dương vừa ra khỏi phòng tắm, thấy bóng lưng của Phong Hàn Linh đang ở gần đứa con nhỏ trong nôi, tâm trạng anh thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi.



"Linh Linh."



Vừa bước đến bên cạnh cô, đập vào mắt Kỳ Hạo Dương là bàn tay đang muốn làm con bé ngạt thở, anh hốt hoảng ngay lập tức đẩy Phong Hàn Linh ra. Nhận định được bé con không sao, anh quay lại trách móc cô.



"Em sao vậy chứ ? Linh Linh, em không thể tỉnh táo lại sao ? Em có biết là em suýt chút nữa giết con không ?"