"Kỳ Hạo Dương, tôi vẫn sẽ đến thăm Linh Nhi thường xuyên, nhưng sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, được không ?"



"Mẹ..."



Cả Kỳ Hạo Dương và Linh Nhi đều ngỡ ngàng, bầu không khí tốt đẹp bỗng nhiên bị phá vỡ. Linh Nhi rất mong đợi chuyến du lịch này, đây là lần đầu tiên có mẹ đi cùng, con bé không muốn bỏ lỡ một giây phút nào hết. Kỳ Hạo Dương lúc này lại dành toàn bộ tình yêu thương cho con gái, đối với hành động của Phong Hàn Linh không hề vui lòng chút nào.



"Linh Linh, không phải chúng ta đang rất tốt sao ? Vì cái gì mà em muốn thay đổi ? Chẳng lẽ chỉ vì cha em mà em lại đối xử với Linh Nhi như này ?"




"Nhưng cha tôi không sai. Tôi... tôi căn bản là không hề nhớ anh đã từng đối xử với tôi như nào cho nên chúng ta mới dễ dàng hoà hợp đến thế. "



Phong Hàn Linh không tin cô lại nhẫn tâm bỏ lại con gái nhỏ của mình mà không có lí do. Ngay từ khi nhìn thấy Linh Nhi, cô đã rất yêu quý nó rồi, mặc kệ Kỳ Hạo Dương là cha nó, cô vẫn nguyện ý ở cạnh hai cha con những ngày nay. Đoạn kí ức đó... chắc hẳn đã rất kinh khủng, cho nên cha mẹ mới quyết định cho người xoá sạch nó như vậy.



"Sau khi trở về tôi liền làm theo ý em được chứ ? Linh Linh, con bé đang đợi em."



"Xin... xin lỗi."



Tất cả những gì cha làm, đều là vì muốn tốt cho cô thôi, cô đâu thể làm cha thất vọng được. Ngay khi Phong Hàn Linh vừa quay người rời đi, Linh Nhi đã chạy đến ôm lấy chân cô, cánh tay nhỏ bé như muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để giữ cô ở lại. Con bé nhớ mẹ vô cùng, nó không muốn mẹ đi, những ngày qua được mẹ yêu thương, chiều chuộng, con bé sớm đã quen cái cảm giác có Phong Hàn Linh bên cạnh rồi.



"Mẹ... Linh Nhi sẽ ngoan mà... sẽ không tranh với mẹ đâu..."



Giọng nói của con bé nghẹn ngào, trái tim Phong Hàn Linh lúc này bị bóp nghẹn đến vỡ thành từng mảnh, những giọt nước mắt trên gương mặt bé con như muốn xát thêm muối vào trái tim đã từng chịu quá nhiều tổn thương. Linh Nhi đau, cô cũng đau, đau gấp trăm ngàn lần. Con gái cô chỉ là muốn mẹ nó không rời bỏ nó lần nữa thôi mà, tại sao cô không thể vì nó mà thực hiện ước muốn nhỏ nhoi đó chứ ? Cô đâu thể làm một người mẹ độc ác vứt bỏ con mình lần nữa.




Tiếng khóc của Linh Nhi ngày càng lớn, Phong Hàn Linh thực sự không dám rời con nửa bước, cô xoay người lại, lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ bé. Nhìn con bé rơi nước mắt vì sắp phải rời xa mẹ, sống mũi cô bắt đầu cay cay. Cô đâu muốn hai mẹ con luôn phải xa cách, cái cảm giác đau đớn này, dường như cô đã từng trải qua rồi, cô không muốn phải chịu đựng nó một lần nào nữa.



"Linh Nhi ngoan, hôm khác mẹ sẽ tới thăm con..."



"Không... con không muốn mẹ đi đâu... mẹ hứa rồi mà..."



"Xin lỗi... Linh Nhi... xin lỗi..."



...



Sau khi trở về nhà, tâm trạng của Phong Hàn Linh cũng không khá hơn là bao. Cô rất nhớ Linh Nhi, nhớ cảm giác được âu yếm con bé vào lòng, nhớ lúc con bé cười đùa với cô. Cô đã hứa với bản thân rằng sẽ không để con bé rơi lệ một lần nào nữa, nhưng hoá ra cô lại là một người vô dụng. Trước kia, khi cô biết đến sự tồn tại của Linh Nhi mà mối quan hệ với Chiến Kình Đông vẫn chưa kết thúc, cô cứ nghĩ là cô có thể coi như là bản thân chưa có đứa con nào để toàn tâm toàn ý ở bên hắn, nhưng rõ ràng tình mẫu tử là không thể xoá nhoà, Phong Hàn Linh không nỡ nhìn con gái phải trơ trọi một mình.



Cô đã có được tình yêu của cha mẹ, của anh trai rồi, cô dựa vào cái gì mà đoạt đi người mẹ duy nhất của con bé chứ ?



"Linh Linh."




Thấy Phong tiên sinh ngồi xuống bên cạnh, Phong Hàn Linh ngay lập tức ôm lấy cha, bật khóc trong lòng ông như là một đứa trẻ.



"Cha... Con nhớ con bé..."



"Vậy con yêu Kỳ Hạo Dương không ?"



Chỉ cần là người con gái ông thích, người đó thật lòng với Phong Hàn Linh, Phong tiên sinh sẽ cố gắng chấp nhận, mặc kệ quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì. Trong lòng Phong Hàn Linh, cô vẫn luôn nhớ nhung sự chiều chuộng, dịu dàng của Chiến Kình Đông, cô đương nhiên biết bản thân yêu ai.



"Không... không... con yêu Kình Đông... "



"Nếu Chiến Kình Đông là Kỳ Hạo Dương thì sao ? Con có yêu không ?"