“Mẹ sắp sinh em trai cho Linh Nhi sai vặt rồi.”



“Cái gì ? Cậu ta dám...”



Nhìn phản ứng của anh trai, gương mặt Phong Hàn Linh tái mét lại, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lạnh sống lưng vì anh. Hôm qua cô quả thực đã phạm phải đại tội, cha mẹ rõ ràng chỉ cho phép cô cùng Kỳ Hạo Dương đi chơi, muộn nhất 9 giờ tối là phải trở về, vậy mà... cô còn cả gan ở lại với anh đến qua bữa trưa ngày hôm sau mới ló mặt về nhà. Phong Hạo Thiên thật sự hết cách với người em gái này, rõ ràng là anh đã bảo vệ cô rất tốt, trong hai năm đều không có sự hiện diện của Kỳ Hạo Dương, nhưng hiện giờ, chính cô lại đạp đổ thành trì đang bảo vệ mình.




“Linh Linh, cha không ngăn cản em và Kỳ Hạo Dương gặp nhau, không có nghĩa là cha chấp nhận cậu ta làm con rể. Em nên hiểu, sở dĩ em ở bên cậu ta vô lo vô nghĩ như này là vì em căn bản không còn nhớ gì hết ! “



Sống được ngần ấy năm rồi, Phong Hạo Thiên chưa từng một lần nặng lời với em gái mình, chưa từng để cô phải đau buồn, rơi một giọt nước mắt nào cả, nhưng có lẽ, hôm nay anh đã phá vỡ quy luật đó rồi. Phong Hàn Linh không ngờ tới việc anh trai lại to tiếng với mình như này, cô bật khóc, cánh tay đưa lên cố gắng lau đi những giọt nước mắt rơi trên gò má, sống mũi cay cay đỏ ửng lên.



“Nhưng em không muốn nhớ... “



Thực ra, cô không muốn Kỳ Hạo Dương trong mắt cô dịu dàng như vậy, lại bỗng dưng trở thành một con quái vật đã ám ảnh mình trong chín năm qua. Sự dịu dàng của Kỳ Hạo Dương đã khiến cô thay đổi rất nhiều, cô không còn bài xích người mà cô đã từng hận đến thấu xương nữa, Phong Hạo Thiên hoàn toàn có thể nhìn ra được, cô sớm muộn cũng rơi vào cái bẫy mà Kỳ Hạo Dương đã giăng lưới.



“Không ai muốn nhớ cả, Linh Linh, anh cũng không muốn. Sau này... nếu không vì Linh Nhi thì đừng tiếp xúc với cậu ta nữa.”




“Nhưng nếu em thích thì sao ?”



Phong Hàn Linh buột miệng nói ra, khiến cho Phong Hạo Thiên ngỡ ngàng, nhất thời không nói được gì. Em gái anh... thích sao ? Thích Kỳ Hạo Dương ? Chiến Kình Đông vừa mới rời khỏi cuộc sống của cô không được bao lâu, cô liền bị sự giả tạo của Kỳ Hạo Dương mê hoặc đến mất đi lí trí rồi sao ? Tuy nhiên, dù cho cô có rung động với Kỳ Hạo Dương, anh cũng không cho phép hai người ở bên nhau, bởi cô không hề biết quá khứ của mình đã từng tàn khốc đến cỡ nào.



Từ nhỏ cô đã được mọi người nuôi dạy trong một thế giới đơn thuần, không có khả năng bảo vệ bản thân mình, luôn luôn phải dựa vào người khác, thế giới bị nhuộm đen của Kỳ Hạo Dương không thích hợp với cô, nó quá nguy hiểm.



“Linh Linh... đừng ngốc nữa. Em... em chẳng phải chỉ là muốn xoá đi hình ảnh của Chiến Kình Đông trong tâm trí mình thôi sao ? Em thành công rồi, em không nhớ đến cậu ta nữa thì hãy rời khỏi Kỳ Hạo Dương đi.”



Linh Nhi nhiều từ nghe không hiểu, con bé cứ đứng ngơ ngác bên cạnh mẹ, bất lực khi nhìn mẹ khóc, gương mặt cũng hậm hực theo vì không bảo vệ được mẹ. Thực ra Linh Nhi vẫn luôn yêu mẹ, chẳng qua là do cha quá cưng chiều mẹ, quên đi sự hiện diện của cô bé, cho nên nó mới thích tranh giành cha với mẹ đến vậy. Mẹ khóc, nó cũng muốn khóc.



Phong Hạo Thiên thấy một lớn một nhỏ đang phát khóc vì mình, anh mới cuống cuồng xin lỗi. Hai đứa nhỏ này từ bé đã được cưng chiều hết mực, trở thành con búp bê trong lồng kính, đương nhiên sẽ không chịu được đả kích từ những lời ban nãy. Linh Nhi khóc thì không sao, con bé từ lâu đã mang tiếng là quỷ khóc nhè, nhưng anh tuyệt đối không thể để em gái mình rơi nước mắt.




“Linh Linh, thực xin lỗi, em nói đi, em thích gì anh liền làm cho em.”



Tính cách Phong Hàn Linh vô cùng trẻ con, cô liền chơi trò giận dỗi, sụt sịt không trả lời. Linh Nhi vì thế mà được lợi, con bé kéo lấy ống quần của Phong Hạo Thiên, hào hứng trả lời thay mẹ. “Gả mẹ cháu cho cha, mẹ liền hết giận.”



Linh Nhi rất nóng lòng muốn được uống sữa mẹ, lại nghe cha nói rằng chị gái là bà hoàng của em trai, em trai là nô lệ của chị gái, cho nên con bé càng muốn dùng mọi thủ đoạn để đẩy mẹ về bên cha, bao gồm cả việc tâng bốc cha lên tận trời xanh. Phong Hạo Thiên còn chưa kịp phản đối, tiếng chuông điện thoại đã reo lên.



“Váy cưới của Linh Linh đã được chuyển đến rồi, anh mau đưa con bé đến thử đi.”