Cát vàng mênh mông...

Gió thu lạnh lùng...

Giữa bãi sa mạc mênh mông, bỗng có một bóng đen lướt nhanh qua như một làn tên xẹt. Bóng đen ấy nhắm thẳng một sườn núi phi vút tới.

Khi bóng đen ấy vừa khuất dạng, thì có một bóng đen thứ hai, cũng xuất hiện ngay vị trí cũ, nhắm bóng đen vừa rồi đuổi gấp theo...

Hu... hu...! Tiếng khóc của một đứa bé bỗng vang lên.

Thì ra bóng đen xuất hiện đầu tiên ấy, chính là một cô gái mặc áo đen, tuổi trạc mười bảy mười tám, trên lưng đang cõng một đứa bé trai độ ba tuổi.

Đôi mắt của cô gái áo đen, đầy những tia sáng oán hận căm thù, cô nghẹn ngào nói :

- Đệ đệ, chớ nên khóc... Nếu không, kẻ địch nghe được thì chúng ta không thể trốn thoát nữa... Đệ đệ, em ngoan đi.

Đứa bé lộ vẻ khiếp sợ, rồi im ngay tiếng khóc.

Cô gái áo đen lại nói :

- Đệ đệ, tên em gọi là Thích Đinh Nhạn..., đệ đệ, rồi có ngày em phải trả mối thù đẫm máu đối với tên Truy Hồn kiếm khách Bang chủ của Cô Lâu bang đã sát hại cha mẹ ta...

Câu nói của cô gái áo đen chưa dứt, thì thốt nhiên, một giọng cười lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Thì ra cái bóng đen thứ hai đã đứng sừng sững tại phía sau cô gái áo đen tự bao giờ. Người ấy cười lạnh lùng nói :

- Bọn ranh con kia, các ngươi liệu có chạy thoát được chăng.

Cô gái áo đen biến hẳn sắc mặt, quát rằng :

- Bọn các ngươi định giết không chừa một mạng sống hay sao.

- Đúng thế! Phấn Diện Sứ Giả ta tuân lệnh đến đây. Tất nhiên, các ngươi không làm sao thoát khỏi tay ta được.

- Lão tặc! Ta sẽ đổi mạng với ngươi!

Câu nói chưa dứt, thì cô gái áo đen đã vung chưởng đánh nghe một tiếng vút về phía Phấn Diện Sứ Giả.

Chưởng thế vừa rồi là do cô gái áo đen đã đem toàn lực đánh ra với mục đích lấy mạng đổi mạng. Do đó, luồng chưởng phong mạnh mẽ như có thể xô lật cả núi, ào ào cuốn thẳng về phía ngực của Phấn Diện Sứ Giả.

Phấn Diện Sứ Giả lạnh lùng quát rằng :

- Ngươi muốn chết mà!

Tiếng “mà” chưa dứt thì tay mặt của y đã thò ra, rồi lao mình về phía trước, vung chưởng trái ra công thẳng vào cô gái áo đen.

Phình!...

Một tiếng dội khô khan, cô gái áo đen liền bị hất tung ra xa ngoài một trượng.

Chiếc miệng anh đào bé nhỏ của cô ha ra nhổ liên tiếp ba ngụm máu.

Trong khi cô gái áo đen bị hất tung đi, thì đứa bé trai trên lưng của cô ta bỗng sút tay rơi xuống đất!

Tức thì Phấn Diên Sứ Giả nhảy một bước dài đến sát bên cạnh đứa bé ấy, chụp nó như chụp một con gà rồi nhấc bổng lên...

Cô gái áo đen kêu lên như cuồng dại :

- Hãy thả... thả em tôi ra...

Cùng một lượt với tiếng gào ấy, nàng lại lao mình đến Phấn Diện Sứ Giả lần thứ hai. Phấn Diện Sứ Giả vung cánh tay mặt lên, tức thì cô gái áo đen lại bị luồng chưởng lực bắn ra sau mấy bước.

Thốt nhiên, hai đầu gối cô gái áo đen bỗng sụm xuống, cô quỳ trên đất, cất tiếng vang xin :

- Phấn Diện Sứ Giả... tôi van xin ông... xin ông thả em tôi ra...

Phấn Diện Sứ Giả cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô gái áo đen đang quỳ trên đất.

Hắn nhếch miệng cười đầy gian ác sâu hiểm, nói :

- Được! Nhưng... Ha ha, ta cần thân xác cô làm điều kiện trao đổi....

Cô gái áo đen tái hẳn sắc mặt, nghiến răng nói :

- Cũng được, chỉ cần ông thả em tôi!

- Được!

Phấn Diện Sứ Giả liền cất tiếng cười lạnh lùng. Nhưng tiếng cười vang trong không gian vọng lại!

Hai người cúi đầu nhìn xuống, thì thấy dưới chân núi có hàng ngàn con sói đang ngửa cổ ngóng lên...!

Phấn Diện Sứ Giả thấy thế không khỏi rùng mình. Hắn bèn nhanh nhẹn lao mình tới cạnh cô gái, rồi nhấc bổng nàng lên chạy thẳng về phía bãi đá ngổn ngang..

Chẳng bao lâu, từ phía sau bãi đá ấy, có một cô gái đầu tóc rối bù, đang loạng choạng bước ra, đôi má ràn rụa lệ thắm. Cô gái ấy chính là cô gái áo đen.

Thằng bé trông thấy chị, liền cất tiếng gọi :

- Tỷ tỷ...

Dứt lời nó chạy ào tới ngả vào lòng cô gái áo đen. Cô gái áo đen gào lên :

- Đệ đệ....

Thế rồi hai chị em ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Bên dưới sườn núi tiếng sói tru nối tiếp vang lên không ngừng.

Một tiếng cười lạnh lùng bất ngờ từ phía sau lưng hai chị em cô gái vọng đến. Cô gái áo đen liền xô đứa em trai từ trong lòng ra, nhanh nhẹn quay mình trở lại, thì thấy Phấn Diện Sứ Giả đã siết chặt một thanh trường kiếm trong tay, mặt đầy sát khí, đứng sững tại đấy tự bao giờ!

Cô gái áo đen kinh hoàng buột miệng kêu lên :

- Ngươi....

Câu nói chưa dứt, thì thấy Phấn Diện Sứ Giả đã vung lưỡi kiếm lên, tức thì ánh thép chiếu ngời, rồi tiếp theo một tiếng gào thảm thiết, máu tươi vung tóe khắp nơi.

Thì ra lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào bả vai cô gái khiến cô ta té khụy xuống đất!

Nàng cất giọng hổn hển nói :

- Phấn Diện Sứ Giả, ngươi hiếp ta rồi lại giết ta.... ngươi... ngươi là loài mặt người dạ thú. Thích Thiết Hoa ta... dù có chết nhưng hồn ta vẫn không buông tha ngươi đâu!

Thích Đinh Nhạn bỗng chạy tới ôm chầm lấy người chị mình. Phấn Diện Sứ Giả liền chụp lấy Thích Đinh Nhạn quát rằng :

- Ranh con! Ngươi cũng không sống được, hãy xuống làm mồi cho lũ sói đi!

Phấn Diện Sứ Giả vừa dứt lời, hắn vun tay ném Thích Đinh Nhạn xuống dưới chân núi, nơi bầy sói đang tụ tập. Thích Đinh Nhạn chỉ kịp gào lên một tiếng kinh hoàng...

Và, liền đó, ở dưới chân núi lại có tiếng tru lên không ngớt.

Tiếng sói tru và tiếng cười như cuồng dại của Phấn Diện Sứ Giả hoà thành một âm điệu rùng rợn không thể tưởng tượng được, khiến ai nghe đến cũng phải nổi da gà khắp cả người.

Tiếng gió nổi dậy ào ào! Lá rừng không ngớt xào xạc. Dường như đang khóc than trước một cảnh hy hữu ở trên đời.

Phấn Diện Sứ Giả xoay người vừa cất tiếng cười cuồng dại vừa nhắm hướng đường của bỏ chạy như bay, chẳng mấy chốc đã mất hút giữa bãi cát vàng mênh mông...

Trên sườn núi, cô gái áo đen đang nằm im lìm trên mặt đất. Phía dưới sườn núi, tiếng sói tru rợn người vẫn nối tiếp không hề dứt...

Thế nhưng, gió cát vẫn cuốn ào ào như cũ. Cảnh tượng chung quanh vẫn giống như thuở nào. Dường như màn thảm kịch rùng rợn vừa rồi chẳng hề có xảy ra tại đây vậy.

* * * * *

Vẫn biển cát vàng mênh mông...

Vẫn ngọn gió thu lạnh lùng...

Boong!...

Một tiếng chuông ngân dài hoà lẫn giữa tiếng gió cát đang thổi ào ạt. Tiếp đó, lại có tiếng mõ, tiếng tụng kinh nhịp nhàng từ xa vọng lại.

Trong Hoàng Sa cốc, bỗng có bốn năm mươi người xuất hiện giữa cơn bão cát.

Trong số ấy, có mười mấy tên đàn ông lực lưỡng mặc đồ võ gọn gàng, đang khiêng một cỗ quan tài thật lạ lùng.

Sở dĩ nói lạ lùng là vì cỗ quan tài ấy làm toàn bằng đồng đỏ. Hơn nữa, hai bên hông quan tài lại chạm hai con rồng xanh, trông linh động như sống.

Theo sau cỗ quan tài, là một thiếu niên mặc áo trắng độ mười bảy mười tám tuổi.

Người thiếu niên nầy có một thân hình vạm vỡ tráng kiện, làn da ngăm đen láng bóng.

Đi cạnh người thiếu niên ấy là một lão già tóc đã bạc phơ.

Phía sau, lại có sáu lão già cùng khiêng một cái rương bạc, và sắc mặc của họ đều có vẻ hết sức đau buồn.

Khi họ ra khỏi cửa sơn cốc, thì nhắm đi thẳng vào sa mạc...

Sau khi đã qua khỏi một bãi sa mạc và đến trước một ngọn núi nhỏ, thì tất cả số người ấy, đều dừng chân đứng lại. Trước mặt họ chừng một trượng, có một cái hang to. Trong hang sáng sủa như ban ngày.

Lão già đứng bên cạnh người thiếu niên áo trắng xoay tròn đôi mắt hạ giọng nói :

- Người làm mộ đâu rồi.

- Có kẻ hèn đây!

Từ trong đám người, có một lão già độ ngũ tuần lách mình bước ra đi đến trước mặt lão già tóc bạc ấy, nói :

- Thừa tướng có điều chi chỉ dạy.

Lão già tóc bạc nói :

- Ngôi mộ do ngươi xây nên, vậy ngươi dẫn đường đưa thánh thể của Vương ta vào trong lòng mộ.

- Vâng!

Lão già gầy đét ấy liền bước thẳng vào trong hang trước tiên. Tiếp đó, mười mấy tên khiêng cỗ quan tài nối gót theo lão.

Suốt dọc đường, mọi người trông thấy cái hang ấy đều do những phiến đá thực to xây dựng nên. Công trình hết sức vĩ đại và khéo léo. Đoàn người đi qua không biết bao nhiêu khúc quanh mới đến một gian nhà đá trông nguy nga lộng lẫy như một cung điện.

Cỗ quan tài bằng đồng đỏ được đặt nhẹ xuống giữa ngôi điện ấy!

Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất, ngoại trừ người thiếu niên áo trắng vẫn đứng y nguyên chỗ cũ. Trên khung mặt đen sạm của chàng không hề lộ ra một chút tình cảm. Tia mắt đầy oán hận, không ngớt nhìn đăm đăm vào cỗ quan tài bằng đồng kia.

Lão già tóc bạc trông thấy người thiếu niên áo trắng không chịu quỳ, thì buột miệng quát rằng :

- Người “bồi táng” sao không chịu quỳ xuống.

Sắc mặt của người thiếu niên áo trắng lạnh lùng như một khối băng, không hề biểu hiện một sự phản ứng nào cả. Chàng không trả lời mà cũng không chuyển động đôi tròng mắt.

- Quỳ xuống!

Lão tóc bạc dùng hai tay đè mạnh đôi vai của chàng thiếu niên xuống!

Chàng trợn tròn đôi mắt nhìn lão đầy vẻ căm hận, nhưng vẫn im lặng không hề mở miệng nói chi cả.

Lão tóc bạc sau khi quỳ xuống xong, to tiếng khấn :

- Kính bẩm Vương tôi, lão thần tuân theo di chúc của Ngài, an táng Ngài vào một ngôi mộ đặc biệt. Xây dựng theo thế trận, không co bọn đạo tặc nào xâm nhập được để khuấy phá thánh thể của Ngài. Càng không có ai vào đây được để trộm mất số bảo vật mà lúc sinh tiền Ngài đã tìm được... Lão thần đã chọn tên Thôi Thiên Hàn để chôn theo ngài. Hắn là một tên tội phạm đã giết chết mẹ ruột nên không thể nào tha thứ được. Mong Vương ngài giữ nó bên mình để sai khiến. Đồng thời xá tội cho nó được nhờ!

Khấn dứt lời, lão già cúi lạy ba lạy rồi mới đứng thẳng người lên. Bao nhiêu người khác cũng lần lượt đứng dậy. Nhưng, riêng người thiếu niên áo trắng vẫn còn phủ phục dưới đất.

Lão già tóc bạc đưa mắt ngó qua khắp mọi người một lượt, nói :

- Ngoài người “bồi táng” còn tất cả hãy lui ra khỏi lòng mộ để đóng kín mộ lại!

Tất cả mọi người đều theo lệnh lùi ra...

Riêng người thiếu niên áo trắng vẫn quỳ yên trên đất, không hề nhúc nhích.

Chẳng bao lâu, bỗng nghe một tiếng “ầm” thật to rung chuyển cả gian phòng.

Người thiếu niên áo trắng ngơ ngác quay đầu ngó lại thì đã thấy cửa đi vào khi nãy đã bị một tảng đá khổng lồ chắn mất rồi.

Thế là ngôi mộ đã được khóa kín.

Người thiếu niên áo trắng liền từ từ đứng lên. Sắc mặt của chàng tràn ngập nét cămg thù, cất tiếng kêu lên :

- Đây quả là một cuộc mưu sát!

Tiếng kêu đã gây nên những hồi âm không ngớt kêu “o, o” trong gian phòng đá một lúc thật lâu. Tiếng kêu ấy nghe hết sức thê lương rùng rợn.

Khi âm thanh của tiếng kêu đó tắt hẳn thì gian phòng đá của ngôi mộ đã trở thành một cảnh im lìm như cõi chết.

Người thiếu niên áo trắng không cất tiếng gào la nữa. Vì chàng đã hiểu dù có gào la cũng vô ích. Ngôi mộ nầy đã khởi công xây dựng hàng năm theo một trận thế kỳ diệu. Giờ đây đường đi ra đã bị khóa thì còn có mong chi sống sót được.

Chàng đã bị mưu sát và đã trở thành vật hy sinh dưới danh nghĩa “bồi táng”.

Chàng không khóc mà chỉ căm hận.

Chàng nhớ lại địa phương nơi mình đã ở. Một vương quốc hoàn toàn tự lập. Nơi đó, người ngoài rất ít khi đi đến. Quốc vương đã xây dựng nên vương quốc ấy như thế nào, cũng như đã xây dựng tự bao giờ, chàng hoàn toàn không được biết.

Khi Quốc vương chết đi thì có lệ phải chôn theo một người. Đấy là một tục lệ từ xưa truyền lại. Người “bồi táng” ấy phải là một người phạm nhiều tội ác tày trời. Vì chàng đã hại chế người mẹ ruột của mình, cho nên chàng phải làm người “bồi táng”

như hôm nay.

Thôi Thiên Hàn đã tự hỏi bao nhiêu lần: có phải ta đã hại mẹ ta chết không. Và, chàng đã tự trả lời: Đúng thế!

Mẹ chàng đã chết sau khi ăn những tay nấm do chàng tìm được từ trên núi mang về. Chàng đúng là hung thủ đã giết mẹ. Nhưng, thực ra hành động của chàng hoàn toàn vô ý thức.

Tất cả mọi người trong thôn ấp đều không hiểu nỗi oan đó của chàng. Họ khinh miệt chàng.

Bởi thế, hiện nay đối với cuộc sống, chàng hoàn toàn thất vọng. Chàng bằng lòng lãnh lấy cái chết. Nhưng chết như thế nầy thực không đáng. Vì trong trường hợp này rõ ràng chàng đã bị họ mưu sát, đã bị họ dày xéo lên nhân phẩm của mình.

Trước cỗ quan tài bằng đồng, ngoài hai mươi ngọn nến đang cháy sáng rực, bên cạnh quan tài một cái rương bạc to chứa đầy những châu báu của vị Vương giả đang nằm im lìm!

Thôi Thiên Hàn đi thẫn thờ quanh gian nhà đá một vòng rồi bỗng bước thẳng đến chiếc rương bạc to ấy.

Chàng mở nắp rương ra thấy bên trong toàn là những châu báu chói ngời và một thanh bửu kiếm. Trên khóe miệng của chàng bỗng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Chàng kéo mạnh nắp rương đậy lại.

Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng chàng đã cảm thấy hơi thở nặng nề vì không khí quá ngột ngạt. Chàng sắp chết vì ngạt hơi.

Thốt nhiên, trên đỉnh gian phòng đá ấy bỗng dường như có tiếng khua động.

Chàng ngửa mặt nhìn lên thì thấy một phiến đá to trên nóc gian phòng đang rung động.

Thôi Thiên Hàn không khỏi sửng sốt!

Chàng cố nghĩ ngợi để đoán xem việc gì đang xảy ra. Nhưng chàng không tài nào hiểu được mọi hiện tượng trước mắt. Có lý đâu bọn quật trộm mộ đã xuất hiện.

Nhưng, những tiếng động ấy bỗng im bặt. Gian phòng trở lại cảnh im lặng như cũ. Thôi Thiên Hàn vừa hiếu kỳ, vừa có ý nghĩ tìm một con đường sống.

Chàng nhận rằng, trên nóc ngôi mộ nầy, nếu đã có vật chi đang lay động thì không biết chừng cạy bỏ phiến đá ấy đi, tất có thể thoát ra khỏi nơi đây được.

Nghĩ đến đây, chàng bỗng đi thẳng đến dỡ nắp chiếc rương bạc, thò tay lấy thanh kiếm báu dài độ ba thước. Thanh trường kiếm nầy chính là vật hàng ngày mang theo mình của vị Thổ Vương, mà khi chết đã chôn theo ông ta.

Thôi Thiên Hàn biết thanh trường kiếm này chặt sắt như chặt chuối. Vậy có thể dùng nó để cạy phiến đá to trên nóc mộ.

Chàng vừa hiếu kỳ vừa tha thiết tìm một con đường sống, nên đem hết sức vung mạnh lưỡi kiếm chém thẳng vào khe hở của hai phiến đá giáp lại.

Qua một tiếng “xoảng” ngân dài bên tai thì phiến đá ấy đã lay động.

Tiếp đó, qua một tiếng “ầm” thật to, cát bụi tung bay mờ mịt, đá vụn tuông xuống ào ào, khiến Thôi Thiên Hàn giật nẩy mình nhảy lùi ra mười bước.

Cát bụi lần lần ta hẳn. Giữa gian phòng đã có thêm một đống đất vàng. Thôi Thiên Hàn đưa mắt nhìn lên thì thấy có ánh sáng mặt trời từ lỗ trống ấy chiếu rọi vào.

Chàng hết sứ hồi hộp, bước nhanh tới đấy đưa mắt nhìn lên, thì thấy cách đáy huyệt trở lên cao độ ngoài hai mươi trượng, quả nhiên là mặt đất bằng.

Cái địa đạo từ trên thông xuống đáy mộ ấy, dường như mới vừa bị ai moi, nên sau khi chàng gỡ phiến đá cuối cùng thì nó liền sụp đổ phần đất mỏng còn lại xuống.

Từ đáy huyệt trở lên mặt đất chỉ cách hai mươi trượng, như vậy là chàng có thể tìm cách bò lên được.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt chàng liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Nhưng thốt nhiên, nụ cười của chàng bỗng tắt hẳn.

Vì chàng sực nhớ đến một vật đang bị chôn vùi dưới đống đất màu vàng từ trên sụp đổ xuống. Đấy là chiếc rương dài độ sáu thước, rộng độ ba thước từ trên rơi xuống.

Chàng không khỏi hồi hộp. Vì chàng đã hiểu đây là việc chi rồi. Rất có thể một người nào đó đã đẩy chiếc rương sắt ấy xuống cùng một lúc với số đất cát vừa sụp đổ.

Bởi thế, chàng đưa mắt nhìn chiếc rương sắt đang bị chôn vùi một nửa trong đống đất, trong lòng cảm thấy hết sức lạ lùng. Trong chiếc rương sắt ấy đựng vật gì.

Có lý nào lại là một xác chết. Tại sao đối phương phải moi sâu đến hai mươi trượng để chôn chiếc rương nầy.

Lòng háo kỳ trong người chàng lại dậy lên. Chàng phải tìm hiểu rõ mới được. Do đó, chàng liền bước tới cạnh chiếc rương sắt.

Chiếc rương sắt ấy đã được khóa kỹ. Thôi Thiên Hàn liền vung thanh bảo kiếm trong tay lên nhắm ổ khóa chém mạnh xuống.

Trong khi chàng định thò tay mở nấp rương thì không khỏi giật nẩy mình. Chàng cảm thấy ớn lạnh cả tâm can, vội vàng rút tay trở lại.

Nhưng cuối cùng, chàng nghiến chặt đôi hàm răng, đánh bạo thò tay đến dỡ mạnh nấp rương ra, cúi mặt xuống nhìn...

Thốt nhiên, chàng buột miệng kêu lên một tiếng “ồ”, rồi vội vàng thối lui ra sau hơn mười bước. Thanh bửu kiếm trong tay chàng cũng đánh rơi xuống đất nghe loàng choàng.

Vẻ mặt chàng hiện đầy sắc kinh hoàng. Vì chàng đã trông thấy một việc hết sức rùng rợn.

Thì ra ở trong chiếc rương sắt kia đựng một xác người đầy máu me. Người ấy có thân hình trung bình, không mập không ốm. Vì khắp người y be bét máu tươi, tóc rối bù xù nên Thôi Thiên Hàn không làm thế nào nhìn rõ diện mục y được.

Nhưng, một điều làm cho Thôi Thiên Hàn phải kinh hãi là khi chàng vừa dỡ nắp rương sắt ấy ra thì xác người ấy bỗng thở khì một tiếng.

Thôi Thiên Hàn rùn mình. Chàng không rõ đây là việc gì. Song, chàng có thể hiểu rằng người ấy đã bị một kẻ khác chôn sống.

Sau cơn kinh hoàng, Thôi Thiên Hàn lại bước về phía chiếc rương sắt. Trong khi chàng sắp bước đến nơi, thì con người đầy máu me ấy cũng từ chiếc rương sắt ấy đứng thẳng người dậy.

Thôi Thiên Hàn sợ hãi dừng bước chân, đứng lại.

Người ấy đưa đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mặt Thôi Thiên Hàn. Qua tia mắt như sương mai ấy, đã khiến Thôi Thiên Hàn run rẩy khắp cả người. Chàng vội vàng bước thối lui trở lại.

Chàng đã bắt đầu mất hết can đảm!

Con người đầy máu me ấy, từ trong chiếc rương sắt đứng lên rất chậm chạp.

Nhưng gian phòng đá nầy vốn đã có một không khí ghê rơn, thế mà giờ đây, từ trong chiếc rương sắt ấy lại chui ra một con người be bét máu tươi, nên khiến không khí trong gian phòng nầy lại tràn đầy tử khí.

Sau khi người ấy đứng lên thì tia mắt sáng rực và lạnh lùng của y nhìn chòng chọc vào mặt Thôi Thiên Hàn không hề chớp.

Bởi thế, Thôi Thiên Hàn kinh sợ đến suýt nữa ngất lịm đi.

Thốt nhiên, con người be bét máu tươi ấy cất bước từ từ về phía Thôi Thiên Hàn.

Thôi Thiên Hàn quát lớn :

- Ngươi... Ngươi chớ bước đến đây!

Trên khóe miệng của người ấy bỗng hiện lên một nụ cười, lạnh lùng nói :

- Ngươi đã cứu ta.

Tâm trạng kinh hoàng của Thôi Thiên Hàn đã bắt đầu lắng dịu sau khi nghe câu nói ấy. Chàng đã trở lại bản tính lạnh lùng và cứng cỏi. Trên khung mặt đen sậm đã hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng chàng không trả lời.

Người be bét máu tươi ấy không khỏi biến hẳn sắc, quát lớn :

- Thằng ranh kia, ngươi muốn chết hả.

Tiếng “hả” chưa dứt, thì mặt y bỗng nhăn nheo tựa hồ trong cơ thể đang bị đau đớn dữ dội. Ánh sáng trong đôi mắt y cũng tắt hẳn.

Thôi Thiên Hàn không khỏi sửng sốt nói thầm :

- Tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế.

ý nghĩ của chàng chưa dứt thì lại nghe người ấy quát rằng :

- Thằng bé kia, ngươi hãy lại đây!

Người ấy nói dứt lời thì bỗng ngồi bẹp xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền, vầng trán rướm những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ từ lăn xuống.

Thôi Thiên Hàn vẫn đứng yên. Chàng giương đôi mắt sửng sốt nhìn đăm đăm về y, đôi chân vẫn không hề di động, mà cũng không lên tiếng trả lời.

Người be bét máu tươi kia cố nhướng đôi mắt yếu ớt lên nhìn về Thôi Thiên Hàn, tựa hồ như van lơn, như hy vọng!