Hôm qua mới vừa lập xuân, hôm nay đã có sấm báo mùa xuân, phía chân trời âm u, mưa phùn che phủ.

Thư Quân nhẹ nhàng đẩy cửa sổ dưới hiên nhỏ ra, một làn gió lạnh mang theo hơi ẩm phả vào trước mặt, khiến nàng lạnh đến rùng mình. Nàng ho nhẹ hai tiếng, ngước mắt nhìn lại, mưa bụi như dệt, dệt ra một tấm lưới chặt chẽ bao phủ cả kinh thành, giống như sương mù bao phủ ở trong lòng nàng.

Hôm qua là ngày hội đèn lồng, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy vị hôn phu của mình gặp gỡ nữ tử khác. Đáng tiếc lúc ấy tối lửa tắt đèn, nàng không nhìn rõ dung mạo người kia, lại càng không biết là người nơi nào. Không chỉ vậy, lúc nàng sắp đuổi kịp, vị hôn phu sợ tới mức té ngã một cái. Khi hắn ta đập mạnh người xuống, hình như đã va phải cái gì đó.

Một tiếng thét chói tai suýt nữa xuyên thủng mây đen, mới chỉ suy nghĩ một chút, Thư Quân đã rét run cả người, mà vị hôn phu thì đau đến hôn mê bất tỉnh. May mà thị vệ phủ Hoài Dương vương phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức nâng vị hôn phu lên xe ngựa đưa về vương phủ.

Thư Quân đuổi đến vương phủ, lại bị ma ma vương phủ chạy ra ngăn cản. Ma ma cười tủm tỉm nói với nàng, Thế tử không có gì đáng ngại, bảo nàng trở về nghỉ ngơi, chờ có tin tức sẽ thông báo cho nàng, cũng ám chỉ nàng đừng để lộ chuyện này ra.

Vương phủ rõ ràng cố ý che giấu, Thư Quân cũng không tiện hỏi nhiều, quay về phủ.

Sáng nay người của vương phủ tới, nói là Vương phi mời nàng đi uống trà.

Hai chữ “uống trà” này vốn là bình thường, Thư Quân lại ngửi ra được mùi vị hưng sư vấn tội.

Cũng đúng, chuyện đêm qua cũng nên nói cho ra lẽ.

Nàng và vị hôn phu đính ước một năm, trừ việc hắn ta thỉnh thoảng muốn nắm tay nhưng bị nàng từ chối, thì những mặt khác vẫn ổn thoả. Mỗi khi nàng tặng quà trong ngày lễ, hắn ta đều cho một xe quà tặng lớn đưa về, không chỉ của nàng, ngay cả tỷ muội huynh đệ trong nhà đều có. Mỗi lần như vậy đường tỷ đều khen nàng tốt số, có thể gặp được vị hôn phu tốt như vậy.

Không nghĩ đến, cũng có ngày nàng bị phản bội.

Nàng vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, nhanh chóng ăn mấy thìa cháo rồi đến chính viện thỉnh an mẫu thân trước. Mẫu thân Tô thị thân mình gầy yếu, hàng năm triền miên trên giường bệnh, Thư Quân không đành lòng để mẫu thân lo lắng, tùy ý tìm cái cớ rồi ra ngoài.

Lúc đó nha hoàn Thược Dược cũng ở cạnh nàng thấy Thế tử bị thương, cả một đêm không dám lên tiếng, cuối cùng trước mắt có được cơ hội, lo lắng sốt ruột, lập tức tuôn trào.

“Cô nương, Thế tử bị thương ở chỗ kia sao lại không đáng ngại? Nô tỳ lo lắng vương phủ cố ý lừa ngài, bắt ngài hết lòng một mực đi theo Thế tử. Cô nương, chuyện này... chuyện này chính là việc lớn cả đời, ngài tuyệt đối đừng phạm sai lầm. Hay là nô tỳ chờ ở ngoài cổng vương phủ, chờ lang trung ra thì nô tỳ đi hỏi thăm?”

Thư Quân dựa vào vách xe, nhẹ nhàng xoa xoa trán, suy nghĩ trong lòng quay cuồng. Nàng nhìn sang thấy Thược Dược nhíu chặt chân mày, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng bệch, giống như trời sắp sập, nàng nở một nụ cười trấn an.

“Vương phi làm việc sấm rền gió cuốn, bà ta không mời thái y trong cung, mà mời lang trung, có thể thấy đã dự định giấu kín việc này. Nếu ta đoán không sai, trong một khoảng thời gian ngắn, bà ta sẽ không để cho lang trung ra khỏi phủ, em không hỏi thăm được đâu.”

“Vậy chuyện Thế tử lén lút gặp gỡ người khác, thì làm sao đây? Vất vả lắm mới được một cửa hôn sự...” Thược Dược nhỏ giọng khóc lóc.

Thư Quân cũng hít một hơi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thược Dược, nửa là an ủi nha hoàn mà cũng là trấn an chính mình: “Có được là phúc, không được là số. Chúng ta đừng tự làm loạn đầu trận tuyến.”

Nói đến hôn sự này thì cũng coi như nàng trèo cao. Phụ thân nàng chỉ là một vị quan lục phẩm Ti Nghiệp trong Quốc Tử Giám, vốn dĩ không thể nào kết thân cùng hậu duệ quý tộc như phủ Hoài Dương vương này. Chỉ vì phụ thân nàng rất giỏi hội hoạ, nổi tiếng là bậc thầy về lĩnh vực này, được Hoài Dương vương có cùng sở thích xem là tri kỷ, Vương gia mới đứng ra làm chủ kết mối nhân duyên.

Chính vì mối hôn sự này, địa vị tam phòng nước lên thì thuyền lên. Ban đầu tổ mẫu vì mẫu thân chưa sinh hạ nhi tử, vẫn luôn khịt mũi coi thường tam phòng, hiện giờ sắp kết thân với tông thất, tổ mẫu không dám bắt nạt nữa, các phòng cũng không dám sai khiến điều khiển tam phòng. Thư Quân vô cùng cẩn thận giữ gìn hôn sự này, ngày lễ ngày tết đều mang điểm tâm và vật phẩm thêu thùa hiếu kính vợ chồng Hoài Dương vương, trước mặt vị hôn phu càng ngoan ngoãn dịu dàng.

Nàng đã hơn mười sáu, theo ước định, năm nay sẽ thành hôn, nào biết ngay thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện này.

Trong lúc đang ngơ ngẩn, xe ngựa đã đến vương phủ trong làn mưa phùn mênh mông.

Tiếp đón nàng lần này là quản gia vương phủ. Quản gia dẫn nàng vào chính viện của Thế tử, Thư Quân cầm hộp đồ ăn ngồi ở sương phòng, thỉnh thoảng để ý liếc mắt nhìn chính phòng một cái. Trong mắt nàng dày đặc tơ máu, mang theo vài phần gầy yếu, quản gia nhìn thấy, thở dài một tiếng, lặng yên rời đi.

Trong chính viện truyền đến tiếng r,ên rỉ đứt quãng, có thể nghe ra vô cùng đau đớn, Thư Quân ngồi trên ghế gấm trầm ngâm không nói. Đêm qua sợ bóng sợ gió, nàng tạm thời không lấy được chứng cứ, cũng không biết đối phó thế nào.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng vội vàng đứng dậy, rèm cửa nhanh chóng bị xốc lên, gió lạnh kèm theo ánh mặt trời ùa vào. Một phụ nhân đầu đầy châu ngọc bước nhanh vào, bà ta có một khuôn mặt to rộng, mắt trầm xuống, vốn có vài phần khí thế không giận tự uy, hàng mày sắc bén, đáy mắt giống như khát máu, càng khiến người nhìn thêm sợ hãi.

Chính là Hoài Dương Vương phi.

Hôn sự là do Hoài Dương vương làm chủ định ra, Hoài Dương Vương phi cũng không vừa lòng. Từ trước đến nay bà ta chê Thư Quân xuất thân không cao, không có gì ngoài một khuôn mặt xinh đẹp, ngày thường còn không nhìn Thư Quân lấy một cái.

Thư Quân lôi kéo Thược Dược hành lễ.

“Thỉnh an Vương phi, Thế tử bị thương có nghiêm trọng không ạ?”

Hoài Dương Vương phi nheo mắt phượng, ánh mắt lạnh lẽo, mắng nhỏ một tiếng:

“Ngươi còn có mặt mũi để hỏi à? Nếu không phải ngươi muốn lấy đèn thì làm sao Thành nhi đến nỗi ngã từ trên cây xuống?”

Thư Quân ngẩn ra, mắt hạnh trợn tròn: “Vương phi hiểu lầm rồi, thần nữ chưa từng yêu cầu Thế tử gia lấy đèn...”

“Ngươi còn dám cãi?” Vương phi căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, lông mày xoắn chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám nói Thành nhi bị thương không có liên quan gì tới ngươi?”

Nhi tử bị thương chỗ kia, sợ là có trở ngại con nối dõi. Cho dù thế nào hôn sự cũng không được phép sinh biến, lại nhìn tiểu cô nương xinh xắn trước mặt, môi hồng răng trắng, nũng nịu, dáng vẻ ngây thơ vô tội, trách nàng vài câu, nàng đã không biết đông tây nam bắc, không biết phải làm sao.

Thư Quân tức quá muốn cười, đã từng nhìn thấy ngang ngược, lại chưa từng thấy ngang ngược đến mức này. Tuy tính tình nàng mềm mại nhưng không ngu ngốc, không có bất kỳ chứng cứ gì, nàng nói gì cũng là uổng công. Đến lúc đó không tìm ra được lỗi sai của vị hôn phu, mà lại tìm tới cho mình một đống phiền phức.

Thư Quân bình tĩnh, đè xuống tức giận uất ức trong lòng, đỏ mắt nhỏ giọng hỏi:

“Vương phi trách cứ, thần nữ không dám cãi lại, nhưng thần nữ thật sự lo lắng cho Thế tử gia. Vết thương của hắn sao rồi?”

Thư Quân nói tới đây, chóp mũi chậm rãi dâng lên chua xót, sự lo lắng tràn ngập đáy mắt.

Vương phi thấy nàng như thế, còn nghĩ mình đã dọa được nàng, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bà ta đang suy nghĩ tìm từ, trong chính phòng truyền đến một tiếng kêu đau thảm thiết, Vương phi vội đến độ cắt ngang câu chuyện, nhanh chóng quay trở lại.

Thư Quân nghe được tiếng kêu kia thật sự chấn động lòng người, to gan cùng đi qua, đứng ở cửa nhìn vào trong hỏi thăm, mới biết vị hôn phu muốn đi vệ sinh, đau đến toàn thân run rẩy, trán trắng bệch. Hoài Dương Vương phi sai người hầu nâng hắn ta đi vào trong, Thư Quân tất nhiên không dám đi theo, thoáng nhìn chỗ vị hôn phu mới vừa nằm ướt dầm dề một khoảng, sắc mặt cứng đờ.

Xấu hổ thì xấu hổ, Thư Quân cũng có vài phần nhanh trí, nhân lúc gian giữa không có người, rảo bước tiến lên, đầu tiên là nhìn lướt qua trên bàn của vị hôn phu, không thấy gì khác thường, tiếp đó nhìn chung quanh một vòng, thấy bên dưới tấm nệm đang xốc lên một nửa lộ ra một góc màu sắc. Thư Quân sinh nghi, lập tức nhẹ nhàng nhấc lên, thấy một cái túi thơm xanh sẫm thêu chỉ vàng. Vị hôn phu mang theo túi thơm không lạ, điều kỳ lạ chính là túi thơm không phải do nàng tặng, góc phía trên thêu một hạt đậu đỏ, đậu đỏ tượng trưng cho tình yêu, nhìn đường may dày đặc kia, cảm giác quen thuộc ập vào trước mặt.

Kỹ thuật thêu thếp vàng chính là sở trường đặc trưng của đường tỷ.

Thư Quân sửng sốt một lúc lâu, đến khi nước mắt lăn dài trên gò má, nàng mới hoàn hồn.

Nhận ra mình đang làm gì, nàng nhanh chóng chỉnh sửa giường lại như cũ, lặng lẽ bước ra hành lang.

Gió mùa xuân thổi tới, sự lạnh lẽo áp vào gò má hồng. Trên người nàng toát một tầng mồ hôi mỏng, bị gió thổi qua đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Thược Dược đang đứng chờ dưới hiên phát hiện, vội vàng khoác áo choàng lông vũ đang vắt trên khuỷu tay lên. Thư Quân nắm thật chặt dây kết như ý, nhìn sắc trời âm u, hơi thất thần.

Cho nên, vị hôn phu lén lút ngoại tình với đường tỷ?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, lồng ngực Thư Quân lập tức thắt lại, đuôi lông mày nổi lên tức giận.

Cẩn thận suy xét, cũng không hẳn là không tìm được dấu vết.

Mỗi khi vị hôn phu tới Thư gia thăm hỏi, đường tỷ đều trang điểm rực rỡ lộng lẫy, diễm lệ như hải đường, lúc đi đường, giống như liễu trước gió, õng ẹo tạo dáng, đi ra ngoài, đường tỷ cũng luôn tìm cớ đi cùng, lại liên hệ với kiểu tính tình nóng vội của đường tỷ, nhìn trúng vị hôn phu của nàng cũng không phải không có khả năng.

Mạo muội lấy đi túi thơm, có lẽ đã rút dây động rừng, sự việc quan trọng, nàng lại chỉ có một mình, cần phải suy tính thật kỹ càng.

Đợi một lát, nàng phát hiện sắc mặt Hoài Dương Vương phi lạnh băng đứng ở trước cửa, so sánh với sự ngang ngược vừa rồi, thần sắc rõ ràng đã bình tĩnh hơn không ít.

Vương phi nhàn nhạt liếc nàng một cái, thấy khóe mắt nàng còn chưa hết nước mắt, hơi khựng lại. Dù sao Hoài Dương Vương phi cũng là người nhìn quen sóng to gió lớn, bà ta bình tĩnh nói chuyện.

“Ngươi trở về đi, Thành nhi mệt mỏi không tiện gặp ngươi. Lang trung đã cho nó thuốc tốt nhất, khoảng bốn năm ngày sẽ khỏe. Không có gì đáng ngại.”

Một lát sau, giọng nói của bà ta thay đổi, nửa uy hiếp nửa dặn dò:

“Việc này nguyên nhân gây ra là do ngươi, chẳng qua Thành nhi thay ngươi giải thích, ta cũng không truy cứu nữa. Chuyện này đã gây ra danh tiếng không tốt đối với hai người các ngươi, quay về Thư gia, nếu có người hỏi, ngươi phải che giấu cho kỹ, hiểu chưa?”

Đây là lấy cớ không truy cứu, đổi lại nàng phải giữ kín như bưng.

Thư Quân vẫn đắm chìm trong cảm xúc vừa nãy, không rảnh so đo, ngây ngốc gật đầu.

Hoài Dương Vương phi xua tay ý bảo nàng rời đi.

Đến khi ra khỏi vương phủ, lên xe ngựa, Thược Dược thấy Thư Quân yên lặng khác thường, biểu cảm không giống lúc vừa mới đến, nôn nóng hỏi: “Cô nương, ngài thật sự không giải thích với phu nhân và lão gia à? Việc này không phải trò đùa! Cho dù có thế nào, để lão gia thay ngài làm chủ mới được.”

Thư Quân chậm rãi nâng mắt, tròng mắt đen láy thật lâu không chuyển động: “Em đừng lo lắng, ta tự có tính toán.”

Chuyện cho tới bây giờ, thương thế vị hôn phu đã không còn quan trọng, nàng càng để ý túi thơm kia hơn. Nếu vị hôn phu phản bội, cho dù có thương tích hay không, hôn sự này chắc chắn không thể tiếp tục.

Mẫu thân triền miên trên giường bệnh, phụ thân lòng dạ ngay thẳng, sự việc chưa được điều tra rõ ràng, nàng không dám báo lên. Một cái túi thơm không nói rõ được cái gì, trừ khi bắt được bọn họ lén lút gặp gỡ.

Thư Quân dặn dò Thược Dược tuyệt đối không thể để lộ chút tin tức gì. Dù có lo lắng thế nào, Thược Dược cũng không dám làm trái ý chủ tử, ủ rũ đồng ý.

Trở lại Thư gia, sắc trời sáng hơn, mưa phùn ngừng rơi, lúc đi ngang qua cửa thùy hoa phía tây phòng khách, lại thấy nha hoàn bên người đường tỷ Thư Chi đang ngó đầu vào nhìn. Thấy Thư Quân phát hiện ra nàng ta, nha hoàn kia vội vàng cúi người, cười tủm tỉm nói:

“Tam cô nương, cô nương nhà ta nghe nói ngài về trễ, lo lắng ngài chưa dùng cơm trưa, cố ý chừa lại đồ ăn ở Hoa Mai Uyển, mời ngài đi dùng một chút.”

Đổi lại là trước kia, Thư Quân còn nghĩ vị nhị tỷ này vô cùng chu đáo, hiện giờ thì... sợ là có ý đồ kín đáo.

Thư Quân đi theo nha hoàn tới Hoa Mai Uyển, quả nhiên nhìn thấy nhị tỷ Thư Chi đứng cạnh bàn bát tiên ở tây gian. Nàng ta búi kiểu tóc Đọa Mã Kế, mặc một chiếc áo khoác hoa hải đường đỏ, lúc đầu không để ý, bây giờ cẩn thận nhìn kỹ, đuôi lông mày nhị tỷ ẩn tình, rất quyến rũ, hay là vị hôn phu thích như vậy?

Thư Quân tiến lên chào hỏi như bình thường, Thư Chi vừa chiêu đãi nàng dùng bữa, vừa cẩn thận quan sát nét mặt Thư Quân, thấy sắc mặt nàng bình thản, không giống như có chuyện lớn xảy ra thì trong lòng hơi yên tâm.

Hôm qua trong hội hoa đăng, nàng ta theo đám người Thư Quân cùng nhau ngắm đèn hoa, trên đường nàng ta và Thế tử Hoài Dương vương trước sau lấy cớ rời đi. Hai người gặp nhau ở trong rừng, không ngờ lại nhanh chóng bị Thư Quân đuổi theo. Nàng ta gấp đến độ xách làn váy rời đi, lúc ra khỏi cánh rừng, nghe được một tiếng thét chói tai phía sau. Nàng ta sợ tới mức tay chân run rẩy, không dám đến xem động tĩnh mà phải hốt hoảng chạy về, hôm nay lại không nghe thấy tin tức từ vương phủ, trong lòng lo sợ bất an.

Dùng bữa xong, hai tỷ muội chuyển đến bàn trên giường đất ở đông gian uống trà. Thư Chi làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi tam muội, hôm nay muội đi vương phủ à? Ngày thường Thế tử đối xử với muội rất tốt, lúc nào cũng muốn thu thập mấy món đồ nhỏ cho muội. Hôm nay chắc lại mang hộp quà trở về, nếu có đồ vật gì mới lạ, cũng đừng quên cho ta mở rộng tầm mắt nha.”

Thư Quân âm thầm liếc nàng ta một cái, đường tỷ chột dạ, ra vẻ bình tĩnh quay đầu đi đi, chậm rì rì uống một ngụm trà. Thư Quân đã nhìn ra được, đêm qua có lẽ đường tỷ ở gần cánh rừng, nghe được tiếng kêu thảm thiết kia, lo lắng thương thế của vị hôn phu, cho nên muốn thăm dò.

Thư Quân chớp chớp mắt: “Thế tử lấy được một cái đèn lồng con thỏ cho ta, nhưng mà đêm qua đường trơn quá, hơi rách chút. Thế tử nói đợi sửa lại rồi mang cho ta.”

Thư Chi nghe được “Đèn lồng con thỏ”, sắc mặt hơi biến đổi, căng thẳng nhéo ngón tay, tim đập lúc nhanh lúc chậm, nhưng lại nhanh chóng khẽ cười một tiếng, khô khan che giấu: “Phúc phận của muội muội thật khiến người ta hâm mộ.” Thế tử có thể nói chuyện với Thư Quân nhau, có thể thấy được thương thế không đáng ngại.

Nàng ta nhìn thoáng qua tam muội muội ngồi đối diện bên kia bàn. Hôm nay Thư Quân mặc một chiếc áo khoác màu vàng cam, cổ áo thêu hoa lan tinh xảo, phía trên đính mấy viên trân châu nhỏ. Trân châu lấp lánh, làm sáng bừng khuôn mặt xinh đẹp như hoa như nguyệt có một không hai.

Còn có đôi mắt ngập nước kia, lúc nào cũng rưng rưng, chỉ cần ai liếc mắt nhìn nàng một cái, đều không nhịn được mà thương tiếc, thậm chí nói chuyện với nàng cũng không dám lớn tiếng, dường như sẽ doạ nàng sợ.

Nhan sắc tam muội nổi tiếng trong kinh thành, tính tình lại ngây thơ, có chút trẻ con, không hiểu cách làm thế nào lay động trái tim đàn ông.

Thư Chi nửa là ghen ghét, nửa là mỉa mai, tâm sự một chuyện đã xong, nàng ta lại nghĩ tới một chuyện, chậm rãi nâng chén trà nói:

“Tam muội, hôm qua phụ thân ta trở về, nói là Thái Thượng Hoàng hạ chỉ tổ chức tiệc ngắm hoa ở hồ Yến Tước, nghe nói là muốn tuyển phi cho đương kim bệ hạ, vương tử vương tôn đều phải đi. Tam muội muội có thể đưa ta đi cùng không?”

Thư Quân chưa lập tức đáp lời, cũng không biết vị hôn phu kia bị thương như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Thế tử mời ta, ta sẽ đưa đường tỷ theo.”

Thư Chi cười cười, tính tình Thư Quân chính là như vậy, mềm mại dịu dàng. Thế tử Hoài Dương vương chỉ hướng đông nàng không dám đi hướng tây, ngón tay gầy gò trắng nõn của Thư Chi nắm nhẹ tách trà, ý vị sâu xa nói:

“Quân Quân, chắc muội cũng hiểu, muội và trưởng tỷ đều đính hôn, ta bị kẹp ở giữa có chút nôn nóng. Nào có đạo lý muội muội gả đi trước còn tỷ tỷ ở lại trong nhà! Cho nên ta phải mau chóng đính hôn, muội muội mới thuận lợi gả đi vương phủ được.”

“Lần này, cho dù thế nào muội cũng phải đưa ta đi.”

Nàng ta đã chuẩn bị rất lâu, thừa dịp Thái Thượng Hoàng tham dự tiệc ngắm hoa, sẽ có thể đạt được thành công. Hoài Dương vương là trưởng tử của Thái Thượng Hoàng, ở trong đám Vương gia danh vọng rất lớn, Thế tử Hoài Dương vương lại là thịt trên đầu quả tim của Thái Thượng Hoàng, phú quý như vậy không thể để đứa ngốc Thư Quân này hưởng lợi được.

Thư Quân không biết đường tỷ đang có ý đồ gì, nghĩ thầm nếu có thể đi, nàng cũng nhân cơ hội thăm dò thật giả, ánh mắt trông mong nói: “Ta chờ tin của Thế tử trước đã.”

Bảy ngày sau, Thế tử Hoài Dương vương phái người đưa tin, mời Thư Quân đi tiệc ngắm hoa du xuân, không có gì bất ngờ, cũng đưa cho thiệp mời cho các cô nương khác của Thư gia.

Thư Quân nhìn tấm thiệp vàng kia thật lâu, cảm thấy hoảng hốt.