Lưu An Cung cũng không lớn, gần mười gian phòng nhỏ gọn tinh xảo, song cửa toàn dùng lưu li, cửa sổ sáng sủa, hành lang có màn che, gió khẽ lay động, ánh sáng và bóng tối đan xen, một con đường quanh co ẩn dật.

Trong điện ấm áp như mùa xuân, Thư Quân cởi giày vớ, vội vàng lướt qua tầng tầng màn che đi tìm suối nước nóng. Vừa rồi tranh thủ lúc Thược Dược đi thu dọn quần áo, nàng đã lặng lẽ hỏi tiểu công công. Hoàng đế chưa từng tới hành cung, không chỉ có như thế, mùa săn thú mỗi năm chỉ có Thái Thượng Hoàng mang theo mấy đại nhi tử sống mơ mơ màng màng, Hoàng đế siêng năng chính vụ, cũng không tham dự.

Thư Quân yên tâm. Lúc chạng vạng nàng đã ăn no trên xe ngựa, hiện giờ còn chưa đói. Thư Quân định đi tắm trước để giảm bớt cảm giác ướt lạnh trên người. Sau khi cởi bỏ quần áo sau bình phong, cung nhân giúp nàng khoác một chiếc áo lụa mỏng, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mây trôi bồng bềnh, suối nước nóng mênh mông sương khói lượn lờ.

Đôi chân tuyết trắng của Thư Quân nhẹ nhàng bước vào trong nước, thân mình cũng chậm rãi chìm xuống, lụa mỏng trên người vừa gặp nước đã dính sát, rồi lại nổi lên trên mặt nước, theo bước chân di chuyển của nàng trong ao mà trượt đi, lại bị gợn sóng đẩy ra, cánh tay ngọc nhẹ nhàng vén ra một khoảng bọt nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Thư Quân cực kỳ thoải mái, một mình chơi đùa trong hồ nước, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười trong trẻo.

Hoàng hôn dần dần phủ xuống, gió thổi từng cơn, thổi đến rừng cây xung quanh rào rào lay động.

Thược Dược chuẩn bị sẵn sàng quần áo cho Thư Quân, ra tới gian ngoài không thấy bóng dáng Thư Quân. Ở Lưu An Cung này hàng năm đều có một lão ma ma cùng hai cung nữ hầu hạ, cung nữ không biết đã đi đâu, chỉ còn lão ma ma kia đang chờ ở cửa, nhìn thấy Thược Dược thì nói với nàng ấy.

“Cô nương đang tắm gội, ngươi giúp cô nương chuẩn bị xiêm y. Đợi lát nữa ta sẽ hầu hạ nàng.”

Thược Dược cũng thực sự mệt mỏi, một lần nữa đi vào mang xiêm y ra, bỗng nhiên từ cửa đại điện đang rộng mở truyền đến tiếng bước chân trầm ổn. Một bóng dáng cao lớn được ánh đèn chiếu sáng, gần như bao phủ toàn bộ không gian nội điện, theo tiếng bước chân ngày càng gần, bóng dáng cũng dần dần hiện rõ.

Trong lòng Thược Dược hoảng sợ, đang muốn hỏi là ai to gan lớn mật như thế, tự tiện xông vào nơi đây, thì bộ long bào chói lọi kia đã đập vào tầm mắt.

Hai chân Thược Dược mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, sợ tới mức hồn phi phách tán.

Khó trách chủ tử hỏi thăm hành tung Hoàng đế, dáng vẻ kia rõ ràng là lui tới đã lâu. Lại nhớ tới lúc trước mấy lần mơ màng ngủ, hoặc bị Thư Quân cố tình đuổi đi, những nghi ngờ đều đã được giải thích.

Cung nhân im lặng uốn gối hành lễ.

Đôi môi Thược Dược run lên, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nào còn nhớ tới phải mở miệng. Bùi Việt cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ấy một cái, không nhiều lời mà lập tức đi vào trong.

Theo tiếng bước chân của hắn, lúc này Thược Dược mới chợt nhớ tới chủ tử còn đang tắm gội. Không biết nàng ấy lấy dũng khí từ đâu, ôm xiêm y, chạy nhanh tới cản trước cửa phòng, không hề báo trước mà chắn trước mặt Bùi Việt.

Nội thị và cung nhân theo hầu đều bị dọa sợ.

Hoàng đế cũng sửng sốt, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Thược Dược, không nhìn rõ được vui hay buồn.

Thược Dược biết mình làm như vậy không khác gì cản giá, nhưng chủ nhục nô chết. Cô nương còn chưa xuất giá, sao Hoàng đế có thể đối xử với nàng như vậy? Nếu đi vào, trong sạch của cô nương nhà mình sẽ mất hết, tuy nói được thiên tử lâm hạnh là vinh quang, nhưng cô nương cũng đâu có biết Hoàng đế muốn tới.

Cho dù là chết, thân là nô tỳ cũng phải giữ gìn tôn nghiêm cho chủ tử.

Sắc mặt lão ma ma lộ vẻ hoảng sợ, lập tức tiến lại kéo Thược Dược, dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn nàng ấy. Thược Dược lại bất động, nàng ấy không xứng để nói chuyện trước mặt Hoàng đế, nhưng nàng ấy lại quật cường dùng hành động thậm chí là sinh mệnh để bảo vệ Thư Quân.

Bùi Việt vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử, sống trong nhung lụa. Đây là lần đầu tiên có một nô tỳ dám cản đường hắn, sự tức giận hiện lên trong nháy mắt, rồi lại được thay thế bằng tán thưởng. Tán thưởng người này dũng cảm bảo vệ Thư Quân, Bùi Việt chưa động bước chân, lời nói ôn hoà.

“Trẫm chỉ đến gặp nàng, trò chuyện với nàng, không có ý khác.”

Cơ thể căng thẳng của Thược Dược chậm rãi thả lỏng, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh. Không phải nàng ấy không sợ chết, nàng ấy chưa bao giờ gặp Hoàng đế, lại càng không biết tính tình hắn ra sao. Nghe lời này của hắn, có vẻ không giống như bạo quân làm khó người khác.

Mặc dù vậy, Thược Dược vẫn không muốn cho Hoàng đế đi vào, nhưng mà bệ hạ đã nhượng bộ, nếu nàng ấy lại lỗ mãng, sợ là hậu quả khó lường. Thược Dược chịu đựng nuốt nước mắt, chậm rãi dịch đầu gối, lui qua một bên.

Hoàng đế bước vào nội điện, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, không thấy bóng người, chợt nghe bên cửa sổ phía tây truyền đến tiếng nước chảy.

Tâm trí hắn xoay chuyển.

Thì ra là hắn tới không đúng lúc.

Hắn nắm tay, định xoay người, lại bị tiếng cười kia lây nhiễm, mang theo chút ẩm ướt, chạm đến khiến ngực hắn nóng lên.

Bóng dáng thon dài giống như dính chặt trong nội điện, bước chân không nhúc nhích, ánh mắt cách một tấm màn che bằng lụa nhìn qua. Vóc dáng hắn cao, vừa lúc có thể nhìn xuyên qua kẽ hở cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang dựa bên cạnh hồ nước, cần cổ trắng như tuyết, gợn nước nhẹ cuốn lấy sương mù bao phủ thân nàng, núi tuyết như ẩn như hiện. Nàng nhắm mắt lại, vươn cánh tay ngọc đầy đặn vớt bọt nước, từng lớp từng lớp bọt nước rơi xuống gò má, khiến nàng cười không ngừng.

Nàng nghiêng đầu tránh đi bọt nước kia, xoay người lại theo sóng nước, nửa tấm lưng trần giống như hoa phù dung nổi lên mặt nước, lại rất nhanh chìm xuống theo thân mình. Mái tóc xinh đẹp được búi tuỳ ý, chỉ dùng một cây trâm để cố định, lộ ra vai cổ trắng ngần như ngọc. Nước ấm xối qua xương quai xanh, nàng vốc nước rửa mặt, chợt giống như một mỹ nhân ngư vẫy đuôi đập vào nước, thân thể mềm mại hoàn toàn biến mất dưới mặt nước.

Bùi Việt theo bản năng vươn tay. Một lát sau, hắn nhắm mắt lại, nghiêng đầu, lạnh giọng dặn dò lão ma ma đang đứng ở cửa.

“Đi vào hầu hạ!”

Không thể để mặc nàng cứ chơi đùa như vậy.

Hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Lão ma ma vội vàng nhận lấy xiêm y từ trong tay Thược Dược, nhanh chóng đi vào nội điện. Mới vừa bước lên thềm đá, Thư Quân đã từ một chỗ khác trong nước bơi ra, nhìn thấy lão ma ma thì mỉm cười vẫy tay: “Ma ma” Giọng nói mượt như tơ lụa.

Lão ma ma nghe xong trong lòng mềm nhũn, liếc mắt nhìn nàng một cái. Tuy nàng còn nhỏ tuổi, tính tình ngây thơ, thân thể lại đang ở thời kỳ xinh đẹp quyến rũ nhất, vừa đúng lúc.

Tội cho Hoàng đế nhịn được.

Lão ma ma vội vàng đi đến cạnh bên kia hồ nước, quỳ xuống đất thấp giọng nhắc nhở nàng.

“Cô nương, bệ hạ tới.”

Tim Thư Quân đột nhiên lộp bộp, hai mắt trừng thật to: “Ta không thấy!”

Lại giống như con thỏ bị hoảng sợ, ngụp đầu vào trong nước.

Lão ma ma bị dọa giật mình, cuống quýt nhìn thoáng qua bên ngoài, lại theo bóng dáng Thư Quân trong nước, gấp đến độ xoay quanh.

“Chủ nhân của ta ơi, ngài ra đây nhanh đi. Đừng có buồn bực hỏng người, chuyện này không đùa được đâu.”

Trong hồ nào có hình bóng người đẹp, chỉ phát ra âm thanh của bọt nước.

Lão ma ma toát mồ hôi lạnh, vội vàng đặt xiêm y qua một bên, đi tìm Hoàng đế quyết định.

“Bệ hạ, bệ hạ, cô nương cứ trốn mãi dưới nước, không chịu ra!”

Bùi Việt giống như bị đánh mạnh vào đầu, vô vàn suy nghĩ cuồn cuộn trong lồ,ng ngực, giữa mày hiện lên vẻ tức giận. Hắn nhanh chân sải bước đi vào, hắn đã tạo cái nghiệt gì, mà lại gặp phải cô nương bướng bỉnh như thế này chứ.

Bùi Việt nâng vạt áo bước vào hồ nước nóng mù sương, nhìn lướt qua, nào thấy bóng dáng Thư Quân ở đâu.

“Nàng ra đây, nếu không trẫm xuống nước bắt nàng!”

Lời này thực sự có tác dụng, ở góc cách xa Bùi Việt nhất, một cái đầu nhỏ đen nhánh chậm rãi trồi lên. Nàng giấu thân mình dưới nước, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy long lanh: “Bệ hạ, ngài là quân tử, không thể xuống nước bắt ta.”

Vậy mà còn có thể khen hắn.

Bùi Việt tìm được nàng, nhưng còn chưa nhìn được dáng vẻ của nàng, lại thấy nàng chui đầu trốn dưới nước, Bùi Việt vội vàng quay người đi.

Trong lòng hắn cảm thấy buồn bực nói: “Nếu trẫm không phải là quân tử, nàng cho rằng nàng còn có thể ở đây tốt đẹp như vậy?”

“Vì sao bệ hạ lại tới Lưu An Cung này?” Giọng nói của nàng dường như tiến lại gần hơn, ngón tay Bùi Việt cuộn lên, yết hầu trượt một cái, tiếng nói dịu đi: “Trẫm chỉ muốn đến gặp nàng, cùng nàng dùng bữa tối. Ai biết được giờ này nàng lại đi tắm…”

Xiêm y của Thư Quân đang ở trên trường kỷ cạnh chân Bùi Việt, nàng chậm rãi bơi đến, nhìn nam tử sừng sững giống như ngọn núi ở trước mặt, hỏi.

“Bệ hạ nói có giữ lời không? Thật sự chỉ tới dùng bữa?”

Thư Quân có cùng nỗi lo giống như Thược Dược.

Giọng nói mềm mại gần trong gang tấc, Bùi Việt liếc mắt nhìn quần áo của tiểu cô nương trên trường kỷ, bình tĩnh trả lời: “Vua không nói chơi. Trẫm đi ra ngoài trước, nàng nhanh thay xiêm y rồi ra, có được không?” Hoàn toàn là giọng điệu dỗ dành.

Thư Quân khẽ dạ một tiếng.

Bùi Việt nâng vạt áo lập tức đi ra ngoài.

Trong chính điện bài trí không nhiều lắm, một lư hương Cảnh Thái màu xanh lơ, hương thơm tràn ngập cả phòng, một cặp bình cá chép đùa với nước dựa cửa sổ cao, bên trong cắm mấy nhành thu cúc thuỷ tiên, xanh hồng đan xen, tươi mát ướt át.

Thư Quân thay đồ sạch sẽ đi ra, màn che khẽ động, cách một tấm bình phong hàng thêu Tô Châu, một bóng dáng cao lớn vàng kim đang chờ nàng.

Thư Quân đi ra ngoài, quỳ cách hắn khoảng năm bước chân: “Thần nữ thỉnh an bệ hạ.”

Bùi Việt vốn đang ở Phụng Thiên Điện lo liệu triều chính, bận đến đầu giờ Dậu, tính thời gian, xe của Thái Thượng Hoàng chắc cũng đã đến hành cung. Ma xui quỷ khiến, hắn chưa cả dùng bữa tối, lại giục ngựa tới Tây Sơn.

Tây Sơn cách kinh thành cũng không xa, ra roi thúc ngựa, đi về chỉ cần một canh giờ.

Nghĩ nàng còn chưa dùng bữa tối, cố ý sai người mang thức ăn ngon cho nàng, vậy mà tới nơi này rồi, lại bị nàng phòng như phòng giặc.

Bùi Việt tức giận không nhẹ, một tay chống trán giả vờ ngủ, nghe được một tiếng thỉnh an của nàng mới chậm rãi mở mắt.

Nàng thay đổi búi tóc lăng vân, vấn tất cả tóc đẹp lên cao, lộ ra cần cổ thon dài trắng ngần.

Chắc là không kịp trang điểm, đến khuyên tai nàng cũng không đeo, một đôi vành tai trong suốt như hổ phách, bị nước nóng ngâm đến kiều diễm ướt át.

Mời vừa từ trong nước ấm bước ra, cả người nàng nhiễm một tầng hơi ẩm, trong mắt như say, môi đỏ mọng, đuôi lông mày như mùa xuân nở rộ, giống như mật đào vừa mới chưng mềm. Cho dù ai nhìn thấy cũng đều muốn cắn xuống một cái.

Ánh mắt Bùi Việt sâu thẳm, nhìn thẳng nàng: “Bình thân.”

Thư Quân đứng dậy, áo váy hồng nhạt rũ xuống, che đi đôi chân trắng như ngọc, hai vai phủ thêm áo khoác màu tím nhạt. Lưu An Cung có địa nhiệt, ấm hơn bên ngoài nhiều. Thược Dược chuẩn bị cho nàng váy mùa hè, thời gian cấp bách, không muốn để Hoàng đế chờ lâu, Thư Quân không có thời gian đổi xiêm y khác cho nên mặc luôn ra ngoài.

Bên hông buộc một dải lụa, kéo cao vòng eo, khiến cho nàng vô cùng thướt tha duyên dáng, thật sự là phù dung rời nước, đẹp không sao tả xiết.

Nàng đang thử thách định lực của hắn ư?

Bùi Việt duỗi tay về phía nàng: “Lại đây.”

Thư Quân lắc đầu không chịu, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, lặng lẽ liếc nhìn mấy hộp thức ăn trên bàn.

Bùi Việt đương nhiên nhìn ra tâm tư nhỏ của nàng, giọng nói không gợn sóng: “Có đói bụng không? Tóc phía sau nàng còn ướt, trẫm lau khô cho nàng.”

Thư Quân lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, ánh mắt hắn rõ ràng là bình thản, lại giống như cho người ta một loại uy hiếp không thể nghi ngờ. Nhìn bàn tay to lớn mạnh mẽ kia, Thư Quân không thể khống chế chậm rãi đi về phía hắn.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại bị hắn nắm lấy, hắn thoáng nhích người ra một chút, kéo Thư Quân ngồi xuống bên cạnh, Thư Quân căng thẳng, dựa sát vào ghế bành, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi chung trong một không gian nhỏ hẹp.

Bùi Việt cầm khăn trắng trên bàn, bắt đầu lau nước phía sau tóc cho Thư Quân.

Cuối cùng đâu phải là trừng phạt nàng, tự trừng phạt hắn thì đúng hơn.

Tay trái không nặng không nhẹ lau cho nàng, tay phải lại nắm lấy thuỳ tai đang đỏ lên của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn tiểu cô nương giống như bị hắn hoàn toàn bao bọc trong ngực, hàng mi dài của nàng đang run nhè nhẹ.

“Sợ cái gì, ở Trích Tinh Lâu, lá gan của nàng lớn lắm mà?”

Cuối cùng cũng nhắc lại chuyện cũ rồi sao?

Thư Quân sờ sờ vành tai, ngồi thẳng lưng, vắt hết óc giải vây cho mình: “Người ta cắn là thất gia, không phải đương kim Thánh thượng.”

Trong ngực Bùi Việt tràn ra một tiếng cười, tiện tay đặt khăn thêu xuống, đỡ lấy hai vai nàng xoay người lại, đôi gò má kia tức giận phồng lên như mang cá.

“Cô nương, là hôn, không phải cắn.”

Lại thấy nàng ngước đôi mắt như nai con lên, hung dữ trừng hắn, ngang ngược vô lý: “Chính là cắn!”

“Ồ?” Bùi Việt bình tĩnh nói: “Vậy nàng để ta cắn lại, chuyện chúng ta thanh toán xong.”

Thư Quân: “...”