Cuối cùng Thư Quân có tà tâm nhưng không có gan làm giặc, sau khi sự tò mò và suy nghĩ kia hiện lên trong đầu, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ ôm lấy cổ Bùi Việt ngủ thiếp đi. Nam nhân vừa mới dự định “Đông Sơn tái khởi” nhìn chằm chằm mỹ nhân ngủ say một lát, đành ôm nàng lên giường.

Cung nhân đã đổi đệm giường một lần nữa, lúc đi vào nằm vẫn còn thơm mùi hoa thoang thoảng.

Sau một giấc ngủ ngon, hôm sau vào canh giờ thượng triều thường ngày Bùi Việt tỉnh dậy, cụp mắt nhìn về phía dưới cánh tay, Thư Quân ngủ ở trong ngực hắn giống như một con mèo nhỏ, vừa thơm vừa ngọt.

Hôm nay không cần lâm triều, nên muốn ngủ cùng nàng thêm một lát.

Trong ánh sáng mờ ảo, da thịt nàng tinh tế như sứ, hai bên gò má xinh đẹp rạng rỡ, cái miệng nhỏ hồng hào chu lên vô cùng bắt mắt. Bùi Việt duỗi tay xoa xoa, nàng vô thức há miệng thở dốc, cứ như vậy ngậm lấy ngón tay hắn, chiếc lưỡi mềm mại chậm rãi liếm dọc theo ngón tay.

Ánh mắt Bùi Việt tối sầm lại, trở mình, bắt đầu hôn cổ nàng. Da thịt nàng quá mềm mại, lại có tính co dãn đàn hồi, chạm vào một chút rồi lại chẳng muốn buông tay. Thỉnh thoảng nàng phát ra vài âm thanh giống như mèo kêu, là dáng vẻ khiến người ta thật muốn ức hiếp.

Thư Quân dựa vào bản năng phối hợp với hắn, thậm chí mở đôi mắt ngơ ngác, giống như say mờ mịt mông lung nhìn hắn một cái. Bùi Việt cho rằng nàng đã tỉnh, trầm thấp gọi nhũ danh của nàng, tuy không hề phòng bị, nhưng lại dễ dàng hơn tối hôm qua rất nhiều. Nàng thuận lợi tiếp nhận hắn, eo ngọc thướt tha, không chịu khống chế mà chìm nổi, có điều hắn vẫn rất khắc chế. Nàng là người mới trong chuyện này, muốn chân chính đạt tới cường độ của hắn vẫn cần thêm thời gian.

Ý thức của Thư Quân đan xen giữa cảnh trong mơ và hồi ức, có chút âm thanh không tự chủ được tràn ra, Bùi Việt mới biết nàng có một giọng ngâm hay như vậy.

Đầu giờ Thìn, sắc trời đã sáng bừng, cung nhân ở bên ngoài gõ nhẹ cửa sổ nhắc nhở đế hậu rời giường. Từ lúc Bùi Việt còn là Thái tử giám quốc cho đến nay, chưa bao giờ cần người gọi dậy vào buổi sáng. Hắn tự giác đến nỗi khiến người ta giận sôi máu, ai biết được sau khi cưới thê tử vậy mà cũng là một “quân vương bất tảo triều” (*).

(*) Quân vương bất tảo triều: lấy từ bài thơ “Bài ca muôn thuở” của Bạch Cư Dị, trong câu “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều”, viết về hoàng đế Huyền Tông sau khi cưới Dương Quý Phi đã bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, ngày đêm hoan lạc bỏ bê triều chính.

Bản dịch của editor: Đêm xuân ngắn ngủi nắng lên rồi, từ nay trẫm không muốn vào triều sớm.

Đến khi hai người chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài dùng bữa sáng, đã là đầu giờ Tỵ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Quân đỏ bừng, căn bản không dám nhìn hắn. Giọng nói của nàng giống như âm thanh ma quỷ cứ quanh quẩn bên tai, so với tối hôm qua, cảm giác sáng nay thật sự là quá tốt đẹp. Bùi Việt nhắc nhở nàng, đó là kết quả của việc thả lỏng. Thư Quân tạm thời tin hắn.

Bùi Việt đưa Thư Quân đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Thượng Hoàng cũng chạy tới Từ Ninh Cung từ sớm, nhận cái lạy của nhi tử và con dâu. Thái Hoàng Thái Hậu đã gặp Thư Quân một lần, ấn tượng với nàng cũng không tệ lắm, hiện giờ đã chính thức trở thành cháu dâu mình, đương nhiên càng gần gũi hơn. Ban đầu Thái Thượng Hoàng không đồng ý Thư Quân làm Hoàng hậu, nhưng ông không đồng ý cũng không có tác dụng. Bùi Việt hạ chỉ kết hôn không có kẽ hở, người cũng đã vào cửa, Thái Thượng Hoàng cũng không thể nói gì hơn. Đối với Thư Quân này, ông vẫn rất thích, xinh đẹp lại điềm đạm, Thái Thượng Hoàng không thể không thương con bé, nhưng lão nhân gia vừa nhớ tới buổi chiều tông thất đến chào hỏi, thái dương lại đau.

Một Bùi Ngạn Sinh thì thôi không nói, còn có thêm một Bùi Giang Thành.

Ngay cả Hoài Dương Vương không có phần khó chịu. Ban đầu lẽ ra là con dâu mình hiện giờ lại thành đệ muội, lại suy nghĩ đến tình huống kia một chút… Thái Thượng Hoàng nhắm mắt xanh cả mặt.

Thư Quân nói chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng qua vẫn thẹn thùng, đôi mắt đen láy sóng sánh như nước nhìn xung quanh. Thái Hoàng Thái Hậu nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào kia mà cảm thấy vui mừng, lão nhân gia bỗng nhiên liếc nhìn Thái Thượng Hoàng và Bùi Việt một cái, lặng lẽ lôi kéo Thư Quân, ý bảo nàng tới gần. Thư Quân không biết bà muốn làm gì, vụng về ghé sát tai lại gần.

Thái Hoàng Thái Hậu nhỏ giọng hỏi.

“Tối hôm qua viên phòng có thuận lợi không?”

Tuổi tôn nhi không nhỏ, lần đầu tiên viên phòng, Thái Hoàng Thái Hậu có chút lo lắng.

Thư Quân chớp chớp mắt: “Như thế nào thì tính là không thuận lợi ạ?”

“Có đau không?”

Trong lòng Thư Quân nói thầm, đau là không thuận lợi, không đau là thuận lợi à?

Cũng không thể để Bùi Việt làm lão nhân gia lo lắng trong chuyện này.

Nàng quyết đoán lắc đầu, nhẹ giọng đáp, “Không đau ạ.” Ngay cả ánh mắt cũng rất chắc chắn thậm chí còn mang theo trấn an.

Thái Hoàng Thái Hậu ngây ra.

Không đau? Hay là còn chưa vào?

Nữ tử phá thân không có chuyện không đau, tóm lại là dù thế nào cũng sẽ có chút khó chịu, mà dáng vẻ Thư Quân ngơ ngác như vậy, không giống người bị sợ hãi. Trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu nôn nóng cực kỳ, nên vừa rồi bà cố tình ghé sát vào nhìn Thư Quân, gương mặt kia hồng hào tự nhiên, không hề bôi phấn. Đây là vẻ đẹp trời ban, còn nghĩ chuyện đã thành, thế mà vừa hỏi, lại khiến tim lão nhân gia treo lên.

Đây là chuyện lớn liên quan đến giang sơn xã tắc, Thái Hoàng Thái Hậu nhéo nhéo tay vịn ghế bành.

Dù có ngốc thì Thư Quân cũng nhìn ra đáy mắt kinh ngạc của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng luống cuống: “Hoàng tổ mẫu... con nói sai gì sao?”

Tối hôm qua lúc đầu quả thật nàng có đau một chút, nhưng sau đó lại thật sự thoải mái, sáng nay lại càng sung sướng, nhưng mà nếu nói ‘rất sung sướng’ trước mặt lão nhân gia như vậy thì quá mức không biết xấu hổ. Thư Quân ấp úng gấp đến độ muốn khóc.

Thái Hoàng Thái Hậu thấy đáy mắt Thư Quân ngập nước, vội vàng an ủi: “Không có, ai gia chỉ là tùy tiện hỏi một câu, đừng sợ.”

Thư Quân nghe xong lời này cũng không dễ chịu hơn, rõ ràng là trấn an nàng, nhưng mà nàng có chút sợ hãi Thái Hoàng Thái Hậu, không dám hỏi nhiều, co quắp cụp mắt xuống.

Bùi Việt nói chuyện với Thái Thượng Hoàng vài câu về triều chính, liếc Thư Quân một cái, đã thấy tiểu cô nương trông tủi thân rất khổ sở.

Hắn đứng dậy đi qua, ngồi vào ghế gấm trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nhân tiện tự nhiên nắm lấy tay Thư Quân,

“Hoàng tổ mẫu, Quân Nhi còn nhỏ tuổi, ngây thơ hồn nhiên, không hiểu lắm cách dỗ dành người, nhưng nàng là một cô nương thành thật, xin ngài nhẫn nại một chút.”

Lời này vừa nói ra, Thái Hoàng Thái Hậu thiếu chút nữa ngừng cả tim.

Thư Quân thành thật, cũng có nghĩa lời nàng nói là thật.

Trên thực tế nhiều năm như vậy Bùi Việt không gần nữ sắc, ngay cả cung nữ làm ấm giường cũng không có, Thái Hoàng Thái Hậu có chút lo lắng. Nhưng Bùi Việt văn võ song toàn, oai hùng cơ trí, Thái Hoàng Thái Hậu không thể tùy ý phá hỏng mặt mũi của hắn, cho nên không dám hỏi.

Chuyện lập hậu này, hắn đã chiêu cáo thiên hạ, là việc riêng cũng là việc nhà của hắn, không ai có thể can thiệp vào.

Khoảng thời gian trước khi lập hậu, phong ba không ngừng, sổ con gửi đến Ngự Thư Phòng như núi, cũng không thấy hắn thay đổi sắc mặt hoặc xử trí người nào. Nhưng hắn làm việc, cho dù là sấm rền gió cuốn hay là lặng yên không tiếng động, đều không có ngoại lệ, hắn đều đạt tới mục đích của mình.

Một Hoàng đế xuất sắc như vậy, nếu chuyện đó mà bị người khác hoài nghi, Thái Hoàng Thái Hậu thật sự không dám nghĩ.

“Không có, con bé tốt lắm.” Thái Hoàng Thái Hậu cho một ánh mắt kiên định.

Bùi Việt cũng không quá để ý chuyện này.

Bữa trưa dùng ở Từ Ninh Cung, đến lúc uống trà, Lưu Khuê phái người truyền đạt tin tức, nói là có mấy phong thư gấp gửi đến từ biên quan, Bùi Việt bèn rời đi trước. Lúc gần đi hắn hỏi Thư Quân: “Lễ kính trà buổi chiều ta không thể ở cùng nàng, một mình nàng có được không?”

Thư Quân là trưởng bối lại là Hoàng hậu, thật sự không có gì để lo lắng.

Trong lòng Thư Quân còn nhớ chuyện của Thái Hoàng Thái Hậu, nên đã sớm quên sạch đám người Bùi Giang Thành: “Đương nhiên có thể! Chàng đi làm việc đi, chàng đâu thể ngày nào cũng ở cùng thiếp được.” Nàng nghịch ngợm cười cười, thậm chí còn ỷ lại đè đè lòng bàn tay hắn.

Bùi Việt hưởng thụ cực kỳ, đưa tay cọ cọ mũi nàng, rồi mới buông tay rời đi.

Thái Thượng Hoàng và Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hai người ở cửa lưu luyến, thoáng liếc nhau.

Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng chuyện Bùi Việt viên phòng, Thái Thượng Hoàng lại lo lắng chuyện lát nữa kính trà, sắc mặt hai mẹ con đều không tốt lắm.

Khi Thư Quân quay trở lại, hai vị lão nhân gia không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười, dáng vẻ giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Cũng không biết là Thư Quân không tim không phổi hay là vô tri không sợ, nhìn đến ánh mắt kiên định trầm ổn của Bùi Việt, nàng lập tức cảm thấy trên đời này chỉ cần có hắn, chuyện khác chẳng có gì to tát cả.

Thế nên nàng vô cùng vui vẻ trở về nói chuyện cùng Thái Hoàng Thái Hậu.

Thư Quân không biết cách nói chuyện phiếm, cho nên nàng thắt dây đeo cho lão nhân gia xem, bàn tay nàng mềm mại cực kỳ linh hoạt, dải lụa màu đỏ ở trong tay nàng đã rất nhanh biến thành một cái kết như ý. Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Thư Quân, trong lòng bội phục thậm chí là hâm mộ.

Có cuộc sống giống như nàng cũng là một loại phúc khí.

Nàng không biết đến phiền não, cũng sẽ không tự tìm phiền não.

Thái Thượng Hoàng chờ Thư Quân thắt xong một cái dây đeo thì hỏi nàng.

“Một lát nữa gia quyến mấy vị Vương gia vào cung thỉnh an con, con đã chuẩn bị lễ vật ban thưởng chưa?”

Nếu là trước đây, ông nhất định sẽ không mở miệng hỏi loại chuyện như thế này, nhưng thật sự là Thư Quân quá mức không tim không phổi, Thái Thượng Hoàng lo lắng nàng chuẩn bị không chu toàn.

Quả nhiên Thư Quân mở to đôi mắt long lanh, “Ơ”, đầu tiên là hơi sửng sốt rồi chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn thoáng qua lão ma ma đi cùng mình đến, “Có chuẩn bị ạ.”

Thái Thượng Hoàng vừa thấy dáng vẻ này của nàng thì biết là không để ý, thiếu chút nữa thay đổi sắc mặt.

Lão ma ma trước giờ vẫn hầu hạ Bùi Việt lập tức quỳ xuống tiếp lời.

“Khởi bẩm Thái Thượng Hoàng, bệ hạ và nương nương đã dặn dò nô tỳ chuẩn bị tốt cho lễ kính trà.”

Thái Thượng Hoàng cười lạnh nói: “Là bệ hạ sai nhà ngươi chuẩn bị phải không?”

Chuyện này vốn nên là chuyện nhà gái phải làm, nhưng hiển nhiên Bùi Việt đã xử lý giúp Thư Quân.

Thư Quân hổ thẹn cụp mắt xuống, đừng nói là lễ kính trà, ngay cả phần lớn của hồi môn đều là do Bùi Việt lo liệu. Thái Thượng Hoàng nhìn ma ma xua tay, tỏ vẻ mình hiểu được.

Thư Quân xác định hôm nay mình đã chọc hai vị lão nhân gia không vui, dây đeo cũng không thắt nữa, quy củ ngồi ở một bên không dám lên tiếng, giống như đứa trẻ đã phạm sai lầm.

Thái Hoàng Thái Hậu lại bị dáng vẻ này của nàng làm cho buồn cười, lập tức không ngừng cười rộ lên.

“Con nha, coi như nuôi thêm đứa con gái đi.” Lời này là nói với Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng liếc Thư Quân một cái, thanh tú, nhẹ nhàng, đuôi mắt phủ đầy hơi sương, giống như một nàng tiên không hiểu chuyện phàm trần, trông cậy vào Thư Quân làm một Hoàng hậu đủ tư cách là nằm mơ. Thôi bỏ đi! Hoàng đế người ta muốn cưng chiều nàng, ông còn có thể nói gì được đây.

“Tóm lại đã có người nhọc lòng, ta đành có mắt như mù thôi.”

Ông dịch mông một cái, giận dỗi quay đi.

Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: “Không điếc không điên, không thể làm ông.” (*)

(*)Không điếc không điên, không thể làm ông: (thành ngữ Trung Quốc), ý nói làm người lớn tuổi trong gia đình, nên giả vờ không nghe không biết chuyện của thế hệ trẻ.

Thái Thượng Hoàng bị lời này thuyết phục, lại dịch trở về.

Lúc này lại là Thư Quân bị làm cho buồn cười.

Không bao lâu, gia quyến sáu vị Vương gia tình cờ chạm mặt ở Đông Hoa Môn.

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sắc mặt đều một lời khó nói hết.

Chỉ có Hoài Dương Vương sa sầm mặt yên lặng không lên tiếng đi tuốt đằng trước, mọi người thấy ông dẫn đầu, vội vàng toàn bộ đuổi theo.

Ngày thường Lâm Xuyên Vương phi và Hoài Dương Vương phi không thân thiết, thậm chí thỉnh thoảng còn tranh giành lẫn nhau. Hôm nay bà ta lại tiến đến bên cạnh Hoài Dương Vương phi, chị em dâu hai người nhìn nhau, khổ mà không nói nên lời.

“Trưởng tẩu, ngài làm việc luôn luôn có trật tự, ngài nhìn xem việc sau này nên làm thế nào bây giờ?”

Hoài Dương Vương phi nghe vậy thở dài một hơi.

Từ khi có ý chỉ lập hậu đến hôm nay cũng đã hơn hai tháng, Hoài Dương Vương phi vẫn khó có thể tưởng tượng nữ tử lúc trước bị bà ta ghét bỏ từ hôn, nhảy luôn một phát lên làm đương kim Hoàng hậu, còn là chị em dâu với bà ta. Chuyện xấu như vậy sao cứ rơi trên đầu bà ta chứ?

Trong lòng bà ta muốn nôn ra máu, nhưng trên mặt vẫn duy trì được sự đoan trang,

“Người ta là Hoàng Hậu, là quân, chúng ta là thần. Quân thần khác biệt, có thể có khó khăn gì chứ.”

Ngụ ý là chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thần tử, đừng xem Thư Quân như chị em dâu là được.

Làm sao Lâm Xuyên Vương phi không hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng bà ta vẫn không dễ chịu: “Ngươi nói nàng quen biết bệ hạ khi nào?”

Lời này vừa rơi xuống, Hoài Dương Vương phi liếc nhìn bà ta một cái thật sâu: “Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao?”

Bà ta nhìn Bùi Ngạn Sinh đờ đẫn cách đó không xa bĩu môi.

Sắc mặt Lâm Xuyên Vương thay đổi ngay lập tức.

Nói như vậy quẻ tượng lúc trước của nhi tử kia vô cùng kỳ lạ!

Hoàng đế đây là cướp vợ đó!

Lâm Xuyên Vương phi tức khắc giống như đi trong chảo dầu nóng, trong chốc lát cảm thấy bản thân mình có lý, hơi có chút kiêu căng ngạo mạn, một lúc sau nhớ tới thân phận Bùi Việt, lại ủ rũ giống như cà tím phơi sương, vừa buồn vừa bực, khổ không nói nổi.

Hoài Dương Vương phi thấy dáng vẻ không dễ chịu của bà ta, trong lòng không hiểu sao thấy thoải mái hơn một chút.

Dù sao thì Thư Quân là người mà phủ Hoài Dương Vương bọn họ không cần, nhưng phủ Lâm Xuyên Vương thì không giống vậy.

Nhóm chị em dâu có thói quen hạ thấp lẫn nhau khiến đối phương không thoải mái. Sau khi Lâm Xuyên Vương phi suy nghĩ trong lòng một lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Ta bỗng nhiên hiểu được vì sao Thành nhi bị điều đi uống gió Tây Bắc rồi, thì ra là bệ hạ nhìn nó không vừa mắt.”

Cho ngươi khoe khoang này!

Sống lưng Hoài Dương Vương phi nhất thời căng thẳng. Xong rồi!