Chương 76: Triệu Kim Ca câu dẫn người

Trên thuyền những Trịnh Dật thủ hạ đều đang bàn luận Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn nhưng là lôi kéo Triệu Kim Ca, xanh mặt nhanh chân hướng về trên thuyền đại phu cư trú khoang mà đi.

Hắn đi cực kỳ nhanh, làm cho Triệu Kim Ca ở phía sau lảo đảo một cái có chút đứng không vững, cũng làm cho Triệu Kim Ca bất an.

Y vẫn luôn lo lắng Tưởng Chấn sẽ không cao hứng, hiện tại... Tưởng Chấn tựa hồ rất mất hứng.

Y phải làm sao cho phải? Tưởng Chấn tại sao lại không cao hứng chứ?

Triệu Kim Ca nỗ lực đi theo Tưởng Chấn, trong lòng càng ngày càng lo lắng. Cũng chính lúc này, y đột nhiên phát hiện, bản thân tựa hồ làm chuyện ngu xuẩn.

Y chỉ mới nghĩ song nhi bị một đám nam nhân đánh thì không tốt, nhưng trên thực tế... y một song nhi đánh một đám đàn ông, truyền ra cũng sẽ không êm tai.


Hơn nữa, bất kể là bị đánh vẫn đánh người, không thể thiếu có tiếp xúc thân thể...

Y là song nhi đã kết hôn, cùng người lằng nhà lằng nhằng đã không dễ nói, chớ nói chi là còn cùng một đám nam nhân quần áo xốc xếch đánh thành một đoàn... Tưởng Chấn có để ý hay không? Có ghét bỏ hay không?

Bên trong thôn của bọn họ, có ít nam nhân nhìn thấy nữ nhân của mình cùng người khác nói nhiều một câu, đều sẽ tức giận, Tưởng Chấn tuy rằng sẽ không như vậy, nhưng khẳng định cũng không thích cùng người khác có tiếp xúc thân thể.

Những người kia còn đang cười nhạo y không giống song nhi, mà cười nhạo y, không phải cũng chính là cười nhạo Tưởng Chấn sao?

Triệu Kim Ca càng nghĩ càng hối hận, cúi đầu cũng không dám lên tiếng nữa, mà vào lúc này, Tưởng Chấn đem y dẫn tới chỗ đại phu.


Trên người Triệu Kim Ca có chút máu ứ đọng, nhưng cũng không đáng lo ngại, cuối cùng đại phu chỉ cho một bình dầu hoa hồng, để Tưởng Chấn thoa cho y một chút.

"Hắn thật không có chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.

"Không có chuyện gì." đại phu liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái: "Bất quá dù sao cũng là một song nhi, chuyện đánh nhau như vậy, sau này vẫn nên bớt làm cho thỏa đáng."

Tưởng Chấn nghĩ đến bản thân vừa rồi bất cẩn, khiến cho Triệu Kim Ca bị đánh, cái tên này còn không biết phải tránh một chút hoặc cầu cứu, sắc mặt càng không dễ nhìn hơn, hắn cầm dược, đa tạ đại phu xong liền mang theo Triệu Kim Ca đến trên boong thuyền.

Bọn họ tạm thời không có chỗ đặt chân, không có nơi thoa dược... Tưởng Chấn nhìn dược trong tay đang có chút xoắn xuýt, liền nghe thấy Triệu Kim Ca nhỏ giọng nói: "Chúng ta trước tiên đi ăn cơm đi, ăn xong rồi lại thoa dược, ta đã hết đau."


Tưởng Chấn nhìn về phía Triệu Kim Ca, liền thấy đối phương đang cực kỳ cẩn thận nhìn lén mình, một con mắt còn bầm xanh, nhìn như một con chó con đang bất an, làm cho hắn muốn dùng tay sờ sờ.

Tưởng Chấn hít sâu một hơi, ngược lại cũng không mất hứng như ban đầu: "Ngươi đói bụng?"

"Ừm." Triệu Kim Ca nhìn thấy sắc mặt Tưởng Chấn, cúi đầu. Y kỳ thực cũng không đói bụng lắm, mà Tưởng Chấn chắc đã đói bụng rồi...

Tưởng Chấn chỉ nghĩ là y đói bụng, liền mang theo y đi nhà bếp.

Hôm nay là ngày đầu xuất phát, trên thuyền mang theo rau dưa cùng thịt tươi mới, thức ăn coi như không tệ.

Cơm nước là phải tự mình đi lãnh, mỗi người đều cầm hai cái bát đi qua, sau đó có thể lãnh được một bát cơm một bát đồ ăn, mà thức ăn hôm nay là đậu côve xào thịt.

Thời điểm Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đi lãnh, người chia đồ ăn tức giận bất bình mà liếc mắt nhìn hắn, một cái muôi múc đều là đậu côve.
Tưởng Chấn tâm tình không tốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cũng không khách khí với hắn, trực tiếp đoạt lấy cái muôi liền múc cho bản thân cùng Triệu Kim Ca mỗi người một muỗng thịt cùng đậu.

Thời điểm gã sai vặt bên cạnh Trịnh Dật lại đây vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời có chút buồn cười, sau đó liền đem rổ trên tay đưa cho Tưởng Chấn, rồi hướng Tưởng Chấn nói: "Tưởng quản sự, thiếu gia bảo ta mang canh gà đến cho ngươi, còn có, khoang của Lục Đại đã thu thập xong, có thể ở."

Tưởng Chấn nhận rổ sững sờ, lập tức hiểu được chắc là Trịnh Dật bảo người hỗ trợ thu thập khoang.

Trịnh Dật là một Đại thiếu gia, hắn lần này đi kinh thành bên người không chỉ mang theo gã sai vặt, còn mang hai nha hoàn, những người này đều đã quen làm việc nhà, tốc độ dọn dẹp khẳng định rất nhanh.
Thuyền hiện tại cũng không phải du thuyền ở hiện đại, không gian trên thuyền không lớn, cho nên bọn họ cũng không có chỗ ăn cơm riêng, phần lớn người lãnh cơm nước, đều sẽ tùy tiện ở trên boong thuyền tìm một chỗ, liền ngồi xổm xuống ăn.

Nếu khoang đã thu thập xong, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca trở về phòng để ăn cơm.

Mắt thấy hắn đi rồi, thiếu niên phụ trách phân đồ ăn ở nhà bếp lập tức kéo gã sai vật bên cạnh Trịnh Dật lại: "Tráng Tráng ca, Tưởng Chấn đó đến cùng có lai lịch thế nào?"

Không phải là một người được thuê đến bảo vệ Trịnh thiếu sao? Làm sao lớn lối như vậy? Tráng Tráng ca cư nhiên còn đưa canh gà cho hắn...

"Ta nói với các ngươi, Trịnh thiếu hiện tại rất coi trọng hắn, các ngươi cũng đừng chậm trễ, bằng không nhân gia một khi cáo trạng, các ngươi chịu không nổi." gã sai vặt nhắc nhở nói.
Người phân đồ ăn gật gật đầu, chờ khi thủ hạ Tưởng Chấn tới lấy cơm nước, không dám tiếp tục giở trò, bên trong mỗi một muỗng, đều có thịt.

Khoang Lục Đại ở kỳ thực cũng rất nhỏ, không sai biệt lắm với khoang của bọn hắn trước đó, cũng chỉ có bốn, năm mét vuông, nhưng trong khoang có cửa sổ, thông gió thông khí, buổi tối chắc sẽ rất mát mẻ.

Bên giường có cái bàn, Triệu Kim Ca đem thức ăn để lên bàn, ngay lập tức liền đi mở cửa sổ, lại lấy lòng hướng về phía Tưởng Chấn cười cười.

"Tốt, tới dùng cơm đi." hỏa khí của Tưởng Chấn không sai biệt lắm đã không còn, hắn từ trong rổ gã sai vặt đưa cho hắn lấy ra một cái bình ngói, vừa mở ra, liền phát hiện bên trong hầm cả một con gà.

Đem đùi gà cánh gà có thịt nhất kéo xuống, đổ ra một nửa canh gà, Tưởng Chấn liền đem canh gà thịt gà còn lại đưa cho Vương Hải Sinh cùng huynh đệ Hạ gia đang mang hành lý của hắn cùng Triệu Kim Ca đến: "Các ngươi trước đó làm rất tốt, chia nhau ở lại đây ăn đi."
"Cám ơn lão đại!" ba người Vương Hải Sinh tuy rằng bị thương, nhưng lúc này nhìn thấy có gà ăn, ngược lại không chút nào cảm thấy đau, hướng về phía Tưởng Chấn cười rộ lên.

Tưởng Chấn đem gà chia đều cho ba người này, liền đem dầu hoa hồng đổ ra nửa bình cho bọn họ. Triệu Kim Ca có thể để đại phu trên thuyền xem cho y, những người dưới tay hắn này bất quá chỉ hịu chút ít thương tổn, ngược lại không có cách nào đi phiền phức đại phu.

"Để người bị thương đều thoa chút dược, còn có, một canh giờ sau ở trên boong thuyền tập hợp, huấn luyện không thể dừng." Tưởng Chấn nói. Trước hắn tự mình mang theo đội thuyền đi ra ngoài, dọc theo đường đi chính là sẽ để thủ hạ làm chút huấn luyện, hiện tại cũng không thể dừng.

Vương Hải Sinh nhận dầu hoa hồng, liền cùng huynh đệ Hạ gia đồng thời nhanh chóng ăn thịt gà cùng canh gà, Tưởng Chấn quay đầu, kết quả nhìn thấy Triệu Kim Ca cực kỳ cẩn thận nhìn mình.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Ăn cơm!" Tưởng Chấn lườm y một cái, đem hai đùi gà rất nhiều thịt cùng với canh gà đều đẩy tới trước mặt Triệu Kim Ca, bản thân lại gặm cánh gà.

Tưởng Chấn còn có thể cho mình ăn đùi gà, chắc sẽ không sinh khí đi? Triệu Kim Ca kỳ thực có chút ăn không biết vị, nhưng y sợ Tưởng Chấn không cao hứng, cho nên đem tất cả cơm nước đều ăn sạch sành sanh.

Trong khoang thuyền Lục Đại từng ở, rất nhiều đồ dùng đều đã đổi mới rồi, chất lượng cũng rất tốt, đoán chừng là do Trịnh Dật lấy ra.

Ăn cơm xong bọn Vương Hải Sinh liền rời đi, Tưởng Chấn liền để Triệu Kim Ca nằm ở trên chiếu vẫn còn tản ra hương cỏ xanh, sau đó thoa dược cho y.

Triệu Kim Ca tuy rằng không có việc lớn gì, trên người nhưng vẫn có máu ứ đọng, nhìn những khối máu ứ đọng đó tâm tình Tưởng Chấn liền phiền não, lông mày càng cau càng chặt.
Triệu Kim Ca nhìn bộ dáng Tưởng Chấn như vậy, nhất thời trong lòng chìm xuống.

Dĩ vãng khi Tưởng Chấn đối mặt với mình, luôn sẽ cười hì hì, cũng thỉnh thoảng lại muốn đùa giỡn mình, khi đó Triệu Kim Ca cảm thấy quái quái, thường xuyên không biết phải làm sao đối mặt với Tưởng Chấn mới tốt, nhưng hiện tại...

Y đột nhiên phát hiện, Tưởng Chấn mặt lạnh mới làm cho y không biết phải làm sao đối mặt nhất.

"Tưởng Chấn, xin lỗi." Triệu Kim Ca theo bản năng mà xin lỗi.

"Chuyện không liên quan tới ngươi." Tưởng Chấn nói, từ lúc nhìn thấy Triệu Kim Ca bị thương, trong lòng hắn vẫn luôn kìm nén một đám lửa, coi như đã đem đám người Lục Đại kia đánh một trận, nhưng đám lửa này lại không có cách nào dặp tắt.

Hắn là hi vọng Triệu Kim Ca có thể cùng mình sống tốt, một chút đều không hi vọng nhìn thấy Triệu Kim Ca bị thương, nhưng cố tình Triệu Kim Ca lại bị thương ở dưới mí mắt hắn.
Điều này làm cho Tưởng Chấn có một loại cảm giác thất bại, hắn đến cùng vẫn còn quá vô dụng.

Ban đầu, hắn kỳ thật là có chút giận Triệu Kim Ca, giận Triệu Kim Ca không có bảo vệ tốt bản thân —— những người kia là tới khiêu khích, cũng không có động thủ ngay lúc đầu, Triệu Kim Ca lúc đó hoàn toàn có thể trước tiên yếu thế sau đó đi tìm hắn, như vậy cũng không cần bị đánh.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy vết thương trên người Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn lại bắt đầu giận mình.

Nếu như hắn lợi hại hơn, người khác lại nào dám đánh người của hắn.

Tưởng Chấn có chút tự trách, mà Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói, ngược lại càng thêm bất an —— Tưởng Chấn đến cùng tại sao không cao hứng?

Triệu Kim Ca lén lút liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, sau khi phát hiện sắc mặt Tưởng Chấn rất khó nhìn, nguyên bản muốn hỏi, đột nhiên lại không hỏi được, nằm ở trên giường không dám động.
Tưởng Chấn đem tất cả vết thương của Triệu Kim Ca đều thoa một lần, vì trong lòng không thoải mái, thậm chí không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Chuyện này, Triệu Kim Ca tự nhiên cũng phát hiện. Dĩ vãng Tưởng Chấn luôn chiếm tiện nghi của y thì y cảm thấy quái quái, hiện tại Tưởng Chấn không chiếm tiện nghi của y, y lại kinh hoảng lên.

Có phải y đã làm sai chuyện hay không, Tưởng Chấn không thích y nữa...

"Ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, ta đi huấn luyện." Giúp Triệu Kim Ca thoa dược xong, Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca.

Nếu như đổi thành người khác, chỉ bị chút thương như thế, hắn sẽ nhất định kêu người đó tiếp tục huấn luyện, nhưng Triệu Kim Ca là song nhi của hắn.

Nhìn thấy máu ứ đọng trên người Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn liền không thể tránh khỏi đau lòng lên, bên ngoài bây giờ mặt trời rất lớn, có thể phơi rớt một lớp da người, hắn lại càng thêm không nỡ để Triệu Kim Ca đi ra ngoài.
"Ngươi ở nơi này chờ ta trở về." Tưởng Chấn đánh giá thấy thời gian sắp đến rồi, liền rời đi.

Nhìn Tưởng Chấn rời đi, Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời càng mất mát.

Tưởng Chấn... Không thích y sao? Ngay cả huấn luyện cũng không để cho y đi, có phải cảm thấy y mất mặt xấu hổ hay không?

Tưởng Chấn cũng không biết tâm tình của Triệu Kim Ca, hắn nhanh chân đi đến trên boong thuyền, sau đó liền thấy thủ hạ của mình đã xếp thành hàng, chỉnh tề mà đứng ở nơi đó.

Những người này khi tách ra, nhìn bình thường, bàn luận sức chiến đấu của cá nhân, phỏng chừng không sánh được những thủ hạ của Lục Đại, nhưng sau khi bọn họ đứng chung một chỗ, thoạt nhìn liền hoàn toàn khác nhau.

Quần áo thống nhất và động tác chỉnh tề, sẽ có thể mang đến một luồng khí thế, những người này hiện tại đứng chung một chỗ, liền có khí thế.
"Nghiêm!" Tưởng Chấn nói, mang theo những người này bắt đầu huấn luyện, hít đất nhảy ếch đâm trung bình tấn đánh quyền vân vân từng loại thay phiên nhau, hết thảy hạng mục huấn luyện, bản thân cũng làm theo hết, thậm chí làm càng nhiều hơn.

Hắn cần thiết phát tiết tinh lực một chút, để cho mình bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn.

Trịnh Dật ở trên thuyền cũng không có chuyện gì muốn làm, sau khi nghe nói Tưởng Chấn đang huấn luyện thủ hạ, liền đến xem thử, lập tức kinh ngạc mà nhíu mày.

Trước hắn từng gặp qua thủ hạ của Tưởng Chấn, nhưng chưa từng thấy Tưởng Chấn huấn luyện thủ hạ, hiện tại tháy được, mới phát hiện phương pháp Tưởng Chấn huấn luyện người này, cùng hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Mà... Đây không thể nghi ngờ là một phương tốt pháp.

Trịnh Dật đã từng va chạm xã hội, thậm chí từng thấy quan binh chiến đấu với người khác, mà chiến đấu như vậy... Có thể nói, chính là hai nhóm người lộn xộn cùng nhau xông tới, sau đó bên nhiều người đem bên ít người tách ra, thắng bại liền xác định.
Bất quá, những quan quân đó đều sẽ nuôi một ít gia đinh, binh dưới tay hắn thường là một đám người ô hợp, nhưng những gia đinh dựa vào bọn họ sinh hoạt, lại thường phi thường dũng mãnh, kỷ luật nghiêm minh, thậm chí bởi vì ăn nằm đều ở một chỗ nên phối hợp rất ăn ý.

Những thủ hạ của Tưởng Chấn, ngược lại lại có chút giống những gia đinh kia...

Tưởng Chấn lần này cũng không có luyện tập đi trận, mà cùng thủ hạ làm các loại huấn luyện thể lực, mặc dù không có dùng tới sào tre, nhưng cường độ huấn luyện không thấp, sau khi huấn luyện xong, còn để cho bọn họ đôi chiến với nhau.

Lần này huấn luyện đối với Tưởng Chấn thủ hạ mà nói, cường độ so với dĩ vãng muốn cao hơn, nhưng nghĩ tới trên thuyền này có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, bọn họ đều không nói tiếng nào.
Có chuyện xảy ra trước đó, bọn họ theo bản năng mà muốn khiến người trên thuyền này mở mang về bản lãnh của bọn họ.

Hơn bốn mươi người phát ra từng trận hò hét vang dội, ở dưới mặt trời không ngừng mà rèn luyện...

Trịnh Dật nhìn về phía Lục Đại sưng mặt sưng mũi đi theo bên cạnh mình: "Lục Đại, ngươi cảm thấy bọn họ thế nào?"

Lục Đại nhìn Tưởng Chấn một cái, chỉ cảm thấy trên người mình lại đau, hắn cắn răng, cuối cùng nói: "Ta thua không oan."

"Thủ hạ của ngươi, cũng nên quản đi." Trịnh Dật nói.

Lục Đại trong lòng nghẹn một cổ khí, một lòng muốn để Trịnh Dật nhìn với cặp mắt khác xưa, nhất thời liền đem thủ hạ của của mình đều hô đến: "Các ngươi mau chuẩn bị một chút, cùng ta đi luyện quyền cước một chút!"

"Đại ca, hiện tại thật quá nóng." người ở bên cạnh Lục Đại nói.
"Đúng đó đại ca, khí trời mát mẻ hơn lại đi huấn luyện đi."

"Sẽ phơi nắng chết người..."

...

"Các ngươi sao nhiều chuyện như vậy!" Lục Đại cực kỳ tức giận rồi.

Thấy Lục Đại sinh khí, những người kia cuối cùng cũng đi tới boong thuyền, chỉ là bọn hắn chưa bao giờ từng sắp xếp đội hình, không khỏi đông một cái tây một cái, loạn tung lên.

"Xếp hàng! Xếp thành hàng!" Lục quát to lên.

Thủ hạ hắn vẫn còn rối như tơ vò.

"Huấn luyện kết thúc. Đi!" Tưởng Chấn hô với thủ hạ, đồng thời chạy chậm về phía khoang thuyền, người phía sau hắn, tất cả đều dùng chung động tác, chạy chậm cùng hắn ly khai.

Trước khi rời đi, Tưởng Chấn mang theo xem thường liếc Lục Đại một cái.

Lục Đại mém chút liền nổ tung.

Huấn luyện kết thúc, Tưởng Chấn trở về khoang.

Ở bên ngoài sau khi đem tinh lực trên người phát tiết xong, hắn cảm thấy cả người buông lỏng rất nhiều, liền nghĩ tới bộ dáng Triệu Kim Ca tội nghiệp mà nhìn mình trước đó, không khỏi ngứa lòng, bắt đầu suy nghĩ phải làm sao "Giáo dục" Triệu Kim Ca.
Hắn phải hảo hảo cùng Triệu Kim Ca giảng đạo lý... Bọn họ giảng đạo lý, thường thường sẽ giảng lên giường, lần này cũng có thể ở trên giường giáo huấn Triệu Kim Ca một chút...

Tưởng Chấn vừa nghĩ đến chỗ không hài hòa, liền phản ứng lại Triệu Kim Ca bị thương, mấy ngày nay hắn chung quy phải khắc chế mới được.

"Kim Ca..." Tưởng Chấn mở cửa phòng đi vào, không nghĩ tới mới vừa vào cửa, liền bị ôm lấy, ngay sau đó, một cái đầu cứ như vậy đánh tới, miệng Triệu Kim Ca gặm lên miệng của hắn, đụng đến miệng hắn tê rần, sợ rằng đã đổ máu.

Tưởng Chấn còn có chút không phản ứng kịp, Triệu Kim Ca đã đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng của hắn, tay Triệu Kim Ca cư nhiên còn từ bụng hắn sờ đi xuống.

Thời điểm Triệu Kim Ca làm như vậy, mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, tay y có chút run rẩy, nhưng vẫn đặt ở chỗ muốn đặt.
Đây là lần đầu y ở dưới tình huống Tưởng Chấn không có yêu cầu, chủ động làm chuyện như vậy với Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn ban đầu bị hoảng sợ, có chút không phản ứng kịp, chờ phản ứng lại... Tưởng Chấn đẩy Triệu Kim Ca ra, sau đó dùng xuyên cài chốt cửa lại, tiếp liền bắt đầu cởi dây lưng.

Thời điểm Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn đẩy ra, có chút tuyệt vọng, rất sợ Tưởng Chấn thật ghét bỏ mình, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy Tưởng Chấn đang mở dây lưng, Tưởng Chấn mở dây lưng của mình, còn kéo quần của y.

Chuyện này... Làm xong chuẩn bị bị ghét bỏ Triệu Kim Ca có chút chưa hoàn hồn lại.

Tưởng Chấn lúc này, ngược lại rất hưng phấn, hỏa khí của hắn vốn vượng vô cùng, Triệu Kim Ca còn chủ động tới trêu chọc, không đem người thu thập hắn liền không phải là nam nhân!
Chương 77: Gặp phải hải tặc

Tưởng Chấn đi, Lục Đại vẫn còn ở trên boong thuyền huấn luyện thủ hạ.

Hắn vẫn là lần đầu huấn luyện thủ hạ, bản thân lại chưa từng nhận được huấn luyện, làm việc này tự nhiên không bắt được trọng điểm, thủ hạ cũng hò hét loạn lên, thật vất vả chia đội, người này nắm nắm tóc người kia xách xách quần, nhìn cũng rất không ra dáng, nhượng Lục Đại ảo não cực kỳ.

Hắn vừa ảo não, thương tổn trên mặt nhìn nghiêm trọng hơn, những người kia cư nhiên còn bật cười.

Lục Đại quả thực hận không thể đem tất cả đánh cho một trận, chính là Trịnh Dật, cũng không nhịn được bật cười.

"Thiếu gia, Tưởng Chấn cũng đã huấn luyện những người kia rất lâu, mới có thể như vậy, ta chỗ này..." Lục Đại ý đồ cùng Trịnh Dật giải thích.
"Tưởng Chấn là hai tháng trước lên làm quản sự sòng bạc, sau đó mới tìm cho mình chút thủ hạ." Trịnh Dật nói, cười nhìn Lục Đại một cái.

Lục Đại càng ảo não, nghe nói thủ hạ Tưởng Chấn những người kia đều đi tắm rồi, lập tức vội vội vàng vàng đi đến nơi cho người tắm rửa trên thuyền, kết quả thấy được thủ hạ Tưởng Chấn, lại không thấy Tưởng Chấn.

Hắn đương nhiên không nhìn thấy Tưởng Chấn, Tưởng Chấn lúc này... Mới vừa "Bận" xong.

Tưởng Chấn tận lực tránh được vết thương trên người Triệu Kim Ca, thậm chí không mang Triệu Kim Ca lên giường, chỉ để Triệu Kim Ca hai tay chống tường, cong mông mà đứng.

Kết quả chính bởi vì như vậy, hắn hưng phấn hơn, cuối cùng làm một lần xạ thủ tốc độ.

Quá mức hưng phấn liền dễ dàng khắc chế không nổi... Tưởng Chấn cũng ảo não —— Triệu Kim Ca còn chưa có ra đâu!
Vừa nãy Tưởng Chấn liền phát hiện, Triệu Kim Ca chắc đã tắm qua phía dưới, hắn cũng không khách khí, trực tiếp hạ miệng.

Tưởng Chấn kết thúc có chút nhanh, việc trong lòng Triệu Kim Ca nhớ thương rất nhiều, cho nên thời điểm Tưởng Chấn từ trên người y rời đi, y còn có chút mờ mịt, sau đó... Tưởng Chấn liền làm một việc nằm ngoài sự dự liệu của y.

Triệu Kim Ca một lòng cho là Tưởng Chấn đang giận mình, căn bản không nghĩ tới Tưởng Chấn cư nhiên còn sẽ nguyện ý làm chuyện như vậy... y giật mình nhìn Tưởng Chấn, run lên một cái, cũng làm xạ thủ tốc độ.

"Kim Ca, ngày hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?" Tưởng Chấn đem đồ vật trong miệng của mình phun vào bồn cầu, liền giúp Triệu Kim Ca thu thập một chút lại mặc quần vào, cười híp mắt hỏi.

Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, lời này vẫn rất có đạo lý.
Trước hắn tâm tình còn không quá hảo, hiện tại thống khoái một hồi, nhất thời liền cảm thấy cả người khoan khoái.

"Ta..." Triệu Kim Ca có chút ngơ ngát, y là sợ Tưởng Chấn giận mình, không thích mình, mới có thể quyết tâm đi câu dẫn Tưởng Chấn, lúc đó... y kỳ thực đã làm tốt chuẩn bị bị đối xử lạnh nhạt, thậm chí nghĩ mình coi như câu dẫn thành công, Tưởng Chấn nói không chừng còn có thể không cao hứng...

Kết quả, Tưởng Chấn phản ứng nằm ngoài sự dự liệu của y.

Không, kỳ thực Tưởng Chấn phản ứng cũng không có quá kỳ quái... Người này đối với y vẫn luôn tốt như vậy.

"Bất quá ngươi bị thương, phải cẩn thận một chút, lần sau đừng hồ nháo biết không?" Tưởng Chấn dặn dò, liền bỏ thêm một câu: "Coi như muốn hồ nháo, cũng phải chờ thương lành mới được." Được đi, hắn kỳ thật cũng ngóng trông Triệu Kim Ca hồ nháo thêm mấy lần, nghĩ như thế, Tưởng Chấn đem bàn tay với vào trong quần áo Triệu Kim Ca, liền sờ soạng ngực Triệu Kim Ca mấy cái.
Đáng tiếc trên người Triệu Kim Ca bây giờ có thương tích, không thể tùy tiện nắn, bằng không... cơ thịt trên người Triệu Kim Ca, hắn vẫn luôn yêu thích không buông tay.

Tưởng Chấn khôi phục bình thường, Triệu Kim Ca đối với hắn, liền cũng bắt đầu hướng phương diện nào đó suy nghĩ nhiều hơn, tự nhiên nghe được nghĩa bóng của hắn: "Ngươi... Không sinh khí?"

"Sinh khí?" Tưởng Chấn có chút không rõ, tùy tiện nói: "Cũng có chút, ngươi yên tâm, Lục Đại ta sẽ tìm cơ hội giáo huấn hắn thêm vài lần!"

Triệu Kim Ca lại sững sờ: "Ngươi không giận ta?"

"Ngươi cho rằng ta giận ngươi ?" Tưởng Chấn trước trong lòng nổi nóng, không để ý tiểu tâm tư của Triệu Kim Ca nhiều, bây giờ nghĩ tới, cuối cùng cũng minh bạch vì sao thái độ của Triệu Kim Ca lại kỳ quái như vậy, tại sao sẽ chủ động câu dẫn mình.
"Ta cũng có chút giận! Nói đến việc này, Kim Ca, ta liền muốn cùng ngươi hảo hảo nói một chút." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca nhất thời liền có chút bận tâm, chỉ là rất nhanh, y lại lo lắng không được nữa —— bàn tay Tưởng Chấn với vào trong quần y rồi!

"Lúc đó bọn họ có mấy người, ngươi chỉ một mình, ngươi tại sao lại không biết trốn? Coi như không trốn, ngươi ồn ào vài câu mình là song nhi, nói bọn họ mấy cái nam nhân bắt nạt ngươi một cái song nhi, bọn họ khẳng định cũng sẽ không ra tay với ngươi." Tưởng Chấn nói: "Ta đánh người đều là chắc chắn mới đánh, ngươi rõ ràng đánh không lại, còn đánh cái gì mà đánh? Không biết chạy trước, sau đó gọi ta tới lại cùng đi thu thập họ một trận sao?"

Tưởng Chấn một bên sờ một bên nói, sau đó liền thấy trong mắt Triệu Kim Ca đột nhiên ngậm nước mắt.
Tưởng Chấn bị hoảng sợ: "Kim Ca, ngươi làm sao vậy?" Lẽ nào hắn nói nặng? Hình như không có a.

"Ta không sao." Triệu Kim Ca xoa xoa khắc chế không nổi mà từ trong mắt trào ra nước mắt, y hiện tại chẳng qua có chút kích động, chỉ cảm thấy Tưởng Chấn quá tốt rồi.

Y vẫn luôn biết Tưởng Chấn rất tốt, nhưng mà Tưởng Chấn lại cứ so với y tưởng tượng càng tốt hơn.

Có thể cùng Tưởng Chấn bên nhau, y thật rất cao hứng, phi thường cao hứng vô cùng.

"Sau này đừng làm cho ta lo lắng, biết không?" Tưởng Chấn thở dài, hôn đôi mắt Triệu Kim Ca một cái: "Ngươi đổi lại ngẫm nghĩ, nếu như lúc không có ngươi, ta bị một đám người đánh, ngươi có khổ sở hay không?"

"Ân, ta lần sau nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn." Triệu Kim Ca gật gật đầu, nếu như Tưởng Chấn bị người khác đả thương, y cũng nhất định sẽ rất khó chịu rất thống khổ.
Bất quá, Tưởng Chấn lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không bị người đả thương.

Triệu Kim Ca nghiêm túc nhìn Tưởng Chấn, cũng không biết có phải vì có nước mắt thấm ướt hay không, cặp mắt kia nhìn đặc biệt sáng, làm Tưởng Chấn lại muốn áp đảo y làm một lần nữa.

Bất quá, nghĩ đến Triệu Kim Ca cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Tưởng Chấn rất nhanh liền bỏ qua cái ý niệm này của mình, cũng chính lúc này... Tưởng Chấn từ trên người của mình ngửi thấy được mùi mồ hôi.

Lúc điều kiện không tốt thì hết cách rồi, tỷ như thời điểm làm nhiệm vụ, coi như trên người thối hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng ở dưới tình huống có thể tắm, Tưởng Chấn cũng thích đem mình tắm sạch sẽ.

Nói đến, cổ đại không có xà phòng để hắn tắm từ đầu đến chân, đã làm cho hắn có chút không quen, luôn cảm giác trên người mình có dầu, tắm không sạch sẽ.
Phía nam không có thấy bồ kết, nhưng phương Bắc tựa hồ có không ít, lúc đó hắn nhất định phải đi mua một chút.

"Kim Ca, cùng đi tắm với ta nào." Tưởng Chấn kéo Triệu Kim Ca, liền cầm quần áo đã thay giặt.

"Ngươi đi đi, ta không đi." Triệu Kim Ca nói. Một song nhi, ở trong phòng lau người là được rồi còn tắm... mông và chân có thể múc nước đến rửa, đi tới chỗ cho những nam nhân tắm rửa trên thuyền, không quá tốt.

"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trông giúp ngươi." Tưởng Chấn nói, bọn họ trước đó ở trên thuyền, Triệu Kim Ca tắm rửa, Tưởng Chấn đều sẽ ở bên ngoài đứng làm môn thần.

Triệu Kim Ca vẫn cảm thấy không quá tốt, nhưng Tưởng Chấn cũng vì suy nghĩ cho y... Mang theo thùng đựng nước Triệu Kim Ca liền đi theo.

Khi bọn họ tới, thủ hạ Tưởng Chấn cũng đã tắm xong.

"Lão đại, các ngươi đi tắm đi, chúng ta giúp các ngươi trông cửa."
"Đúng, chúng ta ở bên ngoài giúp các ngươi nhìn!"

"Các ngươi có thể chậm rãi tắm."

...

Nhìn thấy Tưởng Chấn, những người này nói, nháy mắt nhìn Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn chậm trễ một hồi lâu, nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Tưởng Chấn muốn chờ bọn hắn đều tắm xong, lại để cho Triệu Kim Ca một mình đi tắm, lúc này, bọn họ lại trêu ghẹo Tưởng Chấn, để Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đi tắm uyên ương.

"Vợ của lão tử, cần các ngươi hỗ trợ nhìn?" Tưởng Chấn nói: "Các ngươi đều đứng thẳng cho ta!"

Những người kia theo bản năng mà liền đứng thẳng.

Tưởng Chấn đi tới nơi tắm nhìn một chút, liền cấp xách cho Triệu Kim Ca một thùng nước: "Ngươi tắm trước, nước không còn gọi ta một tiếng, ta ở bên ngoài nhìn."

"Ừm." Triệu Kim Ca đáp một tiếng, chờ Tưởng Chấn đi, y liền tắm, nghĩ đến chuyện lúc trước, động tác trên tay dừng một chút.
Tưởng Chấn vì sao lại tốt với y như vậy? Y rõ ràng bản lãnh gì cũng không có...

Triệu Kim Ca vẫn luôn rất tự ti.

Bị người khác nói không đẹp, bị người khác từ hôn, bị người khác nói không ai thèm lấy, mỗi ngày nhìn thấy, đều là ánh mắt đồng tình của người khác, y rất khó không tự ti.

Nếu như Tưởng Chấn cũng chỉ là một nông dân bình thường như y thì sau khi hai người kết hôn cùng trồng trọt nuôi con, từ từ, tự ti của y khẳng định liền tiêu tán, căn bản sẽ không cảm thấy mình không xứng với Tưởng Chấn, cố tình Tưởng Chấn lại là một người rất có ý tưởng.

Cùng Tưởng Chấn một đường đi tới, y càng nhận thức rõ ràng được sự chênh lệch của mình và Tưởng Chấn, tự ti khắc vào trong xương, hầu như cũng liền nhô ra.

Tâm tình hạ xuống phút chốc lại nghĩ đến Tưởng Chấn tốt với mình, Triệu Kim Ca rất nhanh liền lên tinh thần lại.
Chỉ cần Tưởng Chấn còn muốn y thig y dù thế nào cũng sẽ không rời đi!

Triệu Kim Ca tắm xong, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, liền đi ra, đổi cho Tưởng Chấn đi vào tắm.

"Kim Ca, lão đại đối với ngươi thật tốt." Có người nói với Triệu Kim Ca, trong lời nói tràn đầy cảm thán.

"Ừm." Triệu Kim Ca đáp một tiếng, thân thể đứng nghiêm.

Y biết chung quanh rất nhiều người, sợ rằng ngoài miệng không nói cái gì nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy y không xứng với Tưởng Chấn. Nhưng chỉ cần Tưởng Chấn còn ở bên cạnh y thì cho dù có chút lưu ngôn phỉ ngữ, y cũng không có chút nào lưu ý.

Đều ở trên một chiếc thuyền, Tưởng Chấn bên kia có việc gì đó, Trịnh Dật biết đến rõ rõ ràng ràng.

Đương nhiên, chủ yếu là vì ở trên thuyền quá tẻ nhạt nên hắn liền yêu thích nghe người ta nói các loại bát quái.
Hiện tại, gã sai vật của Trịnh Dật liền đem chuyện Tưởng Chấn mang Triệu Kim Ca đi tắm ra nói, sau khi nói xong còn có chút nghi hoặc: "Triệu Kim Ca nhìn bình thường, cũng không biết Tưởng Chấn tại sao đối với hắn tốt như vậy." Kỳ thực cũng không phải vấn đề bình thường, Triệu Kim Ca... Nhìn cũng không giống song nhi!

"Hắn đã cứu mạng Tưởng Chấn." Trịnh Dật cười nói. Hắn nhất định sẽ không làm được như Tưởng Chấn, nhưng không thể phủ nhận, hắn thưởng thức người như vậy, cũng thích dùng người như vậy.

Trịnh Dật rất thích Tưởng Chấn tri ân báo đáp, bất quá Tưởng Chấn nếu như biết, phỏng chừng sẽ khịt mũi coi thường.

Hắn yêu thích Triệu Kim Ca, quả thật cũng có nguyên nhân vì Triệu Kim Ca cho hắn cháo uống cứu mạng hắn, nhưng nếu như đổi thành người khác, tỷ như đổi thành Hà Thu Sinh kiêu căng còn đàn bà đó giúp hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ cho ít bạc thôi.
Mỗi người thẩm mỹ quan là không giống nhau, thậm chí người mỗi một thời đại thẩm mỹ quan tổng thể cũng khác nhau, Triệu Kim Ca không phù hợp với thẩm mỹ thời đại này, nhưng lớn lên rất hợp tâm ý hắn, đối với hắn lại toàn tâm toàn ý, người như vậy, hắn làm sao có thể không thích?

Tắm xong đi nhà bếp ăn cơm, nhìn thấy Triệu Kim Ca ăn được thơm ngọt, Tưởng Chấn không khỏi liền rục rịch ngóc đầu dậy, bất quá, hắn đến cùng đánh giá cao thể lực của mình.

Ban ngày mệt mỏi rất lâu, đến buổi tối, hắn cơ hồ vừa dính lên gối liền ngủ, hoàn toàn quên mất việc lăn lộn Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca nằm ở bên người Tưởng Chấn, cả trái tim cũng an định xuống dưới.

Đội thuyền này của Trịnh Dật, buổi tối cũng sẽ đi, tuy rằng tốc độ sẽ chậm hơn nhiều, nhưng cũng có thể nói đi cả ngày lẫn đêm.
Sinh hoạt trên thuyền Tưởng Chấn cùng thủ hạ của hắn rất nhanh liền thích ứng, duy nhất làm cho bọn họ có chút không thể thích ứng, chính là sau khi ngày đầu tiên, bọn họ liền không có thịt ăn.

Tưởng Chấn trước bởi vì muốn huấn luyện thủ hạ, nên mỗi ngày đều cho ăn thịt, nhưng bây giờ không phải do hắn quản, hắn coi như muốn cho họ ăn được cũng không được.

May là thịt không còn nhưng cơm tẻ vẫn có đủ, Tưởng Chấn đảo cũng không cần hạ thấp cường độ huấn luyện.

Bất quá gấp rút lên đường cũng rất mệt, hiện tại buổi chiều mặt trời lại quá gắt, cho nên Tưởng Chấn cũng giảm bớt thời gian huấn luyện, đồng thời định ở buổi sáng cùng chạng vạng.

Người trong khi huấn luyện thể hiện xuất sắc, có thể ngủ ở khoang đơn Trịnh Dật giao cho hắn phân phối, những người khác chỉ có thể ngủ ở giường chung... sau khi định ra biện pháp khen thưởng như vậy, thủ hạ Tưởng Chấn lại càng thêm nỗ lực.
Trên thuyền giường chung không chỉ có ẩm ướt, mùi còn khó ngửi hơn, ai không muốn ngủ khoang?

Thủ hạ Tưởng Chấn mỗi ngày đều tranh ngủ khoang tiêu chuẩn, đám người Lục Đại tự nhiên càng không muốn ngủ giường chung... Hắn cũng có lòng muốn tìm chút phiền phức cho Tưởng Chấn đã "Hại" hắn, nhưng nhìn thấy Trịnh đại thiếu ngày ngày tìm Tưởng Chấn nói chuyện, ngay cả song nhi của Tưởng Chấn cũng được gọi tới, nhất thời liền dẹp tâm tư đó.

Thậm chí đối với với này đó khiêu khích của Tưởng Chấn, hắn còn phải tận lực nhường nhịn.

Đại thiếu gia coi trọng Tưởng Chấn vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn, hắn sau này nhất định không thể đắc tội Tưởng Chấn làm người ta ghét kia!

Tưởng Chấn xác thực mỗi ngày đều được Trịnh đại thiếu tìm đến, tìm đến... Đánh bài.
Trên thuyền quá tẻ nhạt, Trịnh Dật không việc gì có thể làm, liền mỗi ngày gọi Tưởng Chấn đến đánh bài, còn từ chỗ Tưởng Chấn học được mấy loại phương pháp chơi bài, còn Triệu Kim Ca cũng tới...

Ban đầu là Tưởng Chấn sợ y bị người khác bắt nạt mới mang y theo, sau đó thì lại là vì thêm tay đánh bài.

Chơi bài, bốn người chơi là đúng nhất, Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca, Trịnh Dật cùng với gã sai vặt bên cạnh hắn, gộp lại vừa vặn bốn người, có thể thu thập thành một bàn.

Tưởng Chấn kỳ thực không quá thích chơi bài, rảnh rỗi hắn càng muốn học một ít chữ, mà Trịnh đại thiếu thích, hắn cũng liền theo.

Bất quá, hắn vẫn luôn tìm biện pháp dời đi lực chú ý của Trịnh đại thiếu...

Tưởng Chấn ở trước mặt Trịnh đại thiếu, ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn của mình ra vài lần lão thiên, trước tiên thắng Trịnh đại thiếu vài lần, sau đó liền phô bày cho Trịnh đại thiếu mình thế nào ra lão thiên.
"Trịnh thiếu, bài lá này chơi hay hơn, nói không chừng còn có thể làm đổ thần, coi như không làm được hay lắm, thủ pháp xào bài dễ nhìn cũng đủ làm người khác chú ý." Tưởng Chấn nhớ lại mình từng xem qua các loại điện ảnh cùng bài bạc có quan hệ, cùng nói Trịnh đại thiếu một hồi.

Trịnh Dật cũng biết Tưởng Chấn đoán chừng đã chơi bài chán rồi, mới sẽ cùng của mình nói như vậy, nhưng hắn xác thực thật tò mò với cái này, tiện lợi học luôn tự ngu tự nhạc.

Thời điểm Trịnh đại thiếu nỗ lực học làm sao ra lão thiên làm sao xào bài, Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lại mượn giấy bút của hắn, chậm rãi luyện chữ.

Đương nhiên, Tưởng Chấn còn phải thỉnh thoảng giải đáp một ít nghi vấn của Trịnh đại thiếu, chờ Trịnh đại thiếu phiền vẫn phải bồi đánh bài như trước.
Bất tri bất giác, đội thuyền đã đi được nửa tháng, cách Giang Nam càng ngày càng xa, lại càng ngày càng gần kinh thành.

Trong thời gian này, đội thuyền dựa vào mấy lần cặp bờ, bổ sung một ít vật tư, mà mỗi lần sau khi cặp bờ, người trên thuyền đều có thể ăn một bữa thịt.

Bất quá mấy ngày nay, đội thuyền lại không thể cặp bờ, nghe đâu vùng này năm ngoái náo loạn nạn hạn hán, không thế nào thái bình.

"Vùng này thổ phỉ vốn đã rất nhiều, năm ngoái lại náo loạn nạn hạn hán, thổ phỉ lại càng nhiều, bất quá chúng ta đi chính là đường thủy, lại là thuyền lớn, cơ bản vẫn rất an toàn." Trịnh Dật nói, đám thổ phỉ cũng biết bóp quả hồng mềm, bình thuyền sẽ không ra tay với thương đội lớn.

Trịnh Dật rất tự tin, nhưng mà... Buổi tối hôm đó, thuyền của bọn họ liền bị một nhóm hải tặc vây lại.
Chương 78: Bắt giặc phải bắt vua trước

Vị trí hiện tại đội thuyền nằm trong phủ cảnh của Quảng Bình.

Phủ Quảng Bình này sông rất ít, cho nên vừa bị nạn hạn hán, mới có thể đặc biệt nghiêm trọng, cũng vì việc này, bách tính nơi này mặc dù vào rừng làm cướp làm giặc, bình thường cũng chỉ làm thổ phỉ, mà không phải làm hải tặc.

Dù sao... Người nơi này cũng không thông thạo bơi lội.

Bởi vậy, Trịnh Dật mới sẽ cảm thấy mình chắc chắn an toàn, nhưng mà, bọn họ cố tình lại gặp phải nguy hiểm.

Đầu tiên phát hiện hải tặc là người ở thuyền phía trước, sau khi bọn họ phát hiện hải tặc liền thổi lên tiếng còi riêng của trạm canh gác.

Có chút chói tai, âm thanh mang theo thê lương đâm phá khoảng trời đêm, vang vọng khắp kênh đào, nhất thời làm thức tỉnh tất cả người đang ngủ trên thuyền.
Tưởng Chấn xoay người một cái từ trên giường bò dậy, trước hắn đã từng nghe qua tiếng còi đó, biết được ý nghĩa của tiếng nó, cũng biết bọn họ đã gặp phải nguy hiểm.

"Kim Ca, nhanh chóng mặc quần áo tử tế đến boong thuyền." Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca, sau đó trong thời gian ngắn nhất mặc quần áo tử tế đi tới bên ngoài khoang cư trú của Trịnh Dật.

"Trịnh thiếu." Tưởng Chấn gọi một tiếng, mà hắn vừa dứt lời, của khoang liền được mở ra.

Mở cửa chính là gã sai vật của Trịnh Dật, Trịnh Dật lúc này vẫn còn đang luống cuống mặc quần áo, nhìn thấy Tưởng Chấn, hắn lúc này hỏi: "Bên ngoài thế nào rồi?"

"Tình huống cụ thể chưa rõ ràng, hẳn là người trên thuyền phía trước phát hiện hải tặc." Tưởng Chấn mở ra cửa sổ khoang Trịnh Dật ở, khoang này nằm ở chỗ cao nhất trên thuyền, có thể thấy rõ bên ngoài tình huống.
Dưới ánh sáng của ánh trăng, Tưởng Chấn nhìn thấy rõ ràng rất nhiều ngọn lửa đang di động hướng về bên này.

"Số lượng hải tặc hơi nhiều, chúng ta bị bao vây." Tưởng Chấn lại nói.

Một số tiếng gọi ầm ĩ từ trên mấy chiếc thuyền khác truyền đến, bay vào bên trong khoang, nhưng bởi vì gió quá lớn nghe không rõ lắm.

Cổ đại vốn đã truyền tin bất tiện, bây giờ lại là buổi tối, cho nên tin tức cửa mấy chiếc thuyền phía trước lan truyền cũng không thế nào dễ dàng.

Trịnh Dật trong lòng một trận buồn bực, Tưởng Chấn lại rất bình tĩnh: "Trịnh thiếu, ta là tới chờ lệnh, chờ sau đó có thể để cho ta tự do hành động hay không?"

"Tự do hành động?" Trịnh Dật không hiểu hỏi.

"Ta muốn rời khỏi thuyền này." Tưởng Chấn giải thích một chút.

Hắn cũng không có kinh nghiệm chỉ huy thuỷ chiến, mà mang theo mấy người đi đánh lén, đây lại là quen làm.
Đêm nay ánh trăng rất tốt, Trịnh Dật dựa vào ánh trăng thấy được biểu tình Tưởng Chấn, theo bản năng mà đồng ý: "Có thể."

"Ta lập tức đi an bài" Tưởng Chấn nói, trực tiếp từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trịnh Dật thật nhanh đi đến bên cửa sổ, liền nhìn thấy Tưởng Chấn mượn lực mấy lần đã nhảy xuống boong thuyền.

Trên boong thuyền, thủ hạ của Tưởng Chấn đã tụ họp chừng ba mươi người, sắp xếp chỉnh tề, mà Tưởng Chấn đi tới liền đạp lăn mấy người đến chậm trễ.

Trịnh Dật vừa xem vừa chỉnh lý, rốt cục mặc quần áo xong, đến thời điểm này, Lục Đại mới vội vã chạy tới, mà hắn vừa đến liền bất mãn kêu lên: "Tưởng Chấn ở gần hơn ta nhiều, tại sao không tới bảo vệ thiếu gia?"

Gã sai vật bên cạnh Trịnh Dật phức tạp nhìn Lục Đại một cái: "Lục gia, Tưởng quản sự đã tới, đi rồi."
Lục Đại biểu tình cứng đờ.

Lúc này, Trịnh Dật mới từ trước cửa sổ quay đầu lại: "Tưởng Chấn cùng người của hắn đã tập hợp trên boong thuyền hết rồi."

Lục Đại nhất thời lúng túng, hắn bước nhanh đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy người của Tưởng Chấn đã tụ tập ở trên boong thuyền.

Còn người của hắn... Những người mang theo quần áo vội vã chạy đến, không là người của hắn sao?

Kỳ thực, thủ hạ của Lục Đại có kinh nghiệm, đã biểu hiện phi thường tố, rất nhanh liền đi tới trên cương vị của từng người, chỉ là không thể tránh khỏi lộn xộn, nhìn vào không có chỉnh tề như thủ hạ của Tưởng Chấn mà thôi.

Lúc này, so với thủ hạ của mình, Tưởng Chấn kỳ thực càng muốn thủ hạ của Lục Đại hơn, dù sao thủ hạ hắn đều chưa từng trải qua thuỷ chiến.
Bất quá việc đã đến nước này, tóm lại phải thử một lần.

May mà... trong số lớn người hắn thu nạp một phần đều là đả thủ, tốt xấu gì cũng dám động thủ.

Tưởng Chấn gọi mấy cái tên, rất nhanh liền gọi ra bảy, tám người, đều bơi rất giỏi: "Các ngươi cùng ta xuống nưỡ, những người khác lưu lại, do Triệu Kim Ca chỉ huy!"

"Vâng!" Mọi người cùng nhau đáp một tiếng, không nghe Tưởng Chấn nói sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, bọn họ đã thành thói quen nghe lời Tưởng Chấn.

"Triệu Kim Ca, bảo vệ tốt Trịnh thiếu!" Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca một cái, bảo Triệu Kim Ca bảo vệ Trịnh thiếu, chính là bảo Triệu Kim Ca cách Trịnh Dật gần một điểm, mà nơi đó, là an toàn nhất.

"Vâng!" Triệu Kim Ca đáp một tiếng, y kỳ thực muốn đi theo Tưởng Chấn, nhưng thời điểm như thế này, y không nghe Tưởng Chấn nói chỉ sẽ gây phiền phức cho Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca một cái, lại nhìn huynh đệ Hạ gia một cái, ở thời điểm rất nhiều người còn chưa phản ứng lại, đám hải tặc cũng còn chưa có tới gần, liền mang theo thủ hạ lặng yên không một tiếng động xuống nước.

Đám hải tặc cách bọn họ càng ngày càng gần! Rậm rạp, mọi người cư nhiên có thể nhìn thấy hơn trăm chiếc thuyền!

Những chiếc thuyền đó phần lớn cũng không to, tốc độ lại cực kỳ nhanh, chúng nó rất nhanh đã tới gần, không chỉ đem đội thuyền Trịnh gia vây lại, còn muốn tách năm chiếc thuyền lớn của Trịnh gia ra.

"Tới là vị huynh đệ nào?" Lục Đại đứng ra, la lớn.

Rất nhiều hải tặc cùng thổ phỉ cũng sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt thương đội, chỉ cần chào hỏi bọn hắn, đưa phí qua đường, thì sẽ thả người ly khai, dù sao nếu thật đem thương nhân lui tới gϊếŧ sạch, sau đó bọn họ ngược lại sẽ không còn "Sinh ý".
Bởi vậy, sau khi Lục Đại cùng Trịnh Dật gặp phải tình huống này dự định đầu tiên, chính là cùng người thương lượng.

Sau khi Lục Đại lên tiếng, rất nhanh, cách đó không xa trên một chiếc thuyền tương đối lớn liền có người cũng nói to: "Các ngươi cũng không cần cùng chúng ta lôi kéo tình cảm. Đầu lĩnh chúng ta nói, các ngươi nếu như thức thời thì đem thuyền cùng hàng đều lưu lại, chúng ta liền tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không... chết không có chỗ trôn cũng đừng trách chúng ta."

Lục Đại trong lòng cả kinh, bên kia lại nói: "Ta đếm đến mười, chúng ta liền động thủ!"

Đếm tới mười liền động thủ... Đối phương căn bản cũng không có ý muốn thương lượng với bọn họ, đây là quyết định muốn trắng trợn cướp đoạt rồi!

Trịnh Dật đi ra ngoài buôn bán, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng lúc này... Nhìn thấy chung quanh càng ngày càng nhiều thuyền nhỏ, hắn không khỏi đen mặt.
"Thiếu gia?" Lục Đại nhìn về phía Trịnh Dật.

"Đề phòng! Chuẩn bị chiến đấu!" Trịnh Dật nói.

Đội thuyền này của hắn, trên thuyền khác chủ yếu là lương thực vải vóc, mất thì mất đi, nhưng bài lá trên thuyền này lại là bảo bối hắn muốn đem ra làm giàu, quyết không thể mất.

Hơn nữa, liền tình huống hiện tại cho dù hắn cái gì cũng không cần, đám hải tặc đó cũng chưa chắc sẽ thả bọn họ.

Cũng không biết đám hải tặc lần này tại sao lại như vậy...

Trịnh Dật không nghĩ ra tại sao đám hải tặc không muốn hoà đàm, Tưởng Chấn lúc này lại đã biết nguyên nhân.

Thời điểm hắn dẫn người xuống nước đám hải tặc còn chưa tới gần, cũng không ai phát hiện hắn xuống nước, cũng chính bởi vì như vậy, hắn mới có thể mang người lặng lẽ mà đến gần đội thuyền của đám hải tặc.
Đương nhiên, này cũng phải quy công cho sắc trời quá tối cùng với hắn chuẩn bị đủ sung túc.

Tưởng Chấn trước ở phụ cận huyện Hà Thành loanh quanh hơn hai mươi ngày, liền không ít lần mang người xuống nước, lần này trước khi ra ngoài, lại làm thêm rất nhiều chuẩn bị.

Lần này bọn họ xuống nước mỗi người trên tay có một ống trúc có thể để cho bọn họ ở dưới nước hít thở không nói, trên tay mỗi người còn cột dây nhỏ được hắn dẫn đầu bảo đảm sẽ không đi nhầm đường...

Tưởng Chấn theo sát thân thuyền chậm rãi nổi lên mặt nước, liền chính xác nghe thấy đám hải tặc đang bàn luận về lần hành động này.

"Năm chiếc thuyền thoạt nhìn thật không tệ."

"Cho nên đầu lĩnh mới có thể coi trọng."

"Có năm chiếc thuyền như thế, sau này chúng ta có thể làm sinh ý càng to lớn hơn!"
"Trên những chiếc thuyền này nghe đâu đều là lương thực, mọi người cũng không cần đói bụng."

...

Nguyên lai, đám hải tặc chiếm giữ ở thủy vực này đã rất lâu rồi, nhân số của bọn họ càng ngày càng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh, liền có lòng muốn làm mấy chiếc thuyền lớn, cho nên mới không đồng ý yêu cầu đưa cho bọn họ một chút phí qua đường của Trịnh Dật, dự định một lưới bắt hết đội thuyền của Trịnh Dật.

Bọn họ cũng rõ ràng, một thương đội như thế sẽ không đồng ý đem thuyền cùng hàng hóa đưa hết cho bọn họ sau đó người không rời đi, cho nên căn bản không hề có ý đàm phán đã quyết định chủ ý động thủ từ lâu.

"Một, hai, ba... tám, chín, mười!" người bên trong đám hải tặc rất nhanh liền đếm tới mười, nhưng khi gã còn chưa đếm xong, đám hải tặc kỳ thực đã bắt đầu động thủ.
Đám hải tặc nói đều là tiếng địa phương, một bên la hét lời người trong đội thuyền Trịnh gia không thế nào nghe hiểu được, ban đầu hướng về thuyền lớn bắn cung, sau đó leo lên thuyền.

Bọn họ cung tên kỳ thực chất lượng rất kém, tài bắn cung cũng kém, nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến người trên thuyền phải tránh né.

"Tiếp tục lái thuyền, tranh thủ phá vòng vây!" Trịnh Dật nói.

"Thiếu gia, phá vòng vây không được, bọn họ ở bên trong sông động chân động tay." Lục Đại nói, đường sông phía trước bị chặn một đoạn, còn phía sau... phía sau của bọn họ có quá nhiều thuyền.

Trịnh Dật sắc mặt tái xanh.

Dựa vào ánh trăng, Trịnh Dật có thể nhìn thấy trên thuyền nhỏ phụ cận thuyền lớn đứng đầy người, những người kia tham lam nhìn bọn họ, từng đôi mắt trong đêm đen lóe sáng.
"Chúng ta có thể chạy trốn không?" Trịnh Dật hỏi.

Lục Đại dừng một chút, mới nói: "Thiếu gia yên tâm, chúng ta nhất định có thể che chở ngươi phá vòng vây!"

Cho nên chỉ có thể che chở mình phá vòng vây? Trịnh Dật sắc mặt có chút khó coi, nhưng nhìn số lượng hải tặc rất nhiều bên ngoài, lại không thừa nhận cũng không được, thuyền cùng hàng hóa của hắn, e rằng thật phải mất ở đây.

"Cướp lương thực đi!"

"Gϊếŧ chết những gian thương!"

"Gϊếŧ một người phân mười lượng bạc, lên a!"

...

Đám hải tặc gào thét, đã có người leo lên thuyền.

Người phủ Quảng Bình bên này phần lớn xác thực không có kỹ năng bơi, nhưng kỹ năng bơi cũng có thể luyện ra.

Năm ngoái sau khi phủ Quảng Bình phát sinh nạn hạn hán, liền có người tới nơi này làm hải tặc, ban đầu chỉ cướp một số thuyền, sau đó xuất hiện một người rất có năng lực, đem tất cả hải tặc vùng này thu nạp lại, bọn họ liền có thể cướp thuyền lớn, mọi người kỹ năng bơi cũng càng ngày càng tốt.
"Thiếu gia, ngươi trốn ra phía sau đi." Lục Đại nói, sau khi hắn bảo Trịnh Dật né tránh, đang muốn chỉ huy chiến đấu, liền phát hiện đã có người cùng đám hải tặc giao thủ.

Triệu Kim Ca mang theo thủ hạ Tưởng Chấn, mỗi người cầm một cây gậy trúc, liền đứng ở bên cạnh thuyền, đám hải tặc mới vừa lộ đầu, liền sẽ bị bọn họ dùng sào tre đâm xuống.

Sào tre tước nhọn đầu, lúc này dùng, cư nhiên so với dao lớn càng có tác dụng tốt hơn.

Về phần cung tên đám hải tặc bắn tới... Những người kia cũng không biết từ nơi nào lấy ra một số tấm gỗ, ngược lại cũng có thể ngăn cản trước ngực.

Bọn họ ba người một tổ, hai người cầm sào tre một người cầm cái khiên, có thể đem rất nhiều hải tặc đâm rớt.

Những thổ phỉ rơi xuống phát ra từng trận gàu thảm thiết, sau khi té xuống còn đè lên người của chính bọn họ, trong lúc nhất thời, cũng không có ai dám từ bên kia trèo qua đây.
"Lục Đại, học chút!" Trịnh Dật nói.

Lục Đại đáp một tiếng, có chút nghẹn khuất nhìn sang, đột nhiên phát hiện người chỉ huy cư nhiên là Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn lại không biết đi nơi nào.

Hắn hơi nghi hoặc một chút, nhưng lúc này, cũng đã không rảnh để nghĩ về vấn đề của Tưởng Chấn.

Song phương chính thức động thủ.

Đối với người hiện đại từng trải qua chiến tranh mà nói, chiến tranh ở cổ đại, ở phương diện khác rất buồn cười, tỷ như... Có lúc ngươi sơ ý một chút, có thể sẽ bởi vì không nhận ra người mình mà đi chém đồng bạn.

Nhưng chiến tranh hiện tại lại cũng rất tàn khốc.

Song phương đánh nhau không bao lâu, liền đều có thương vong, chủ thuyền Trịnh Dật đang ở vẫn chưa có hải tặc tới, mấy chiếc thuyền khác thì đã có hải tặc leo lên.

Trên mấy chiếc thuyền bên cạnh đã có thuyền viên muốn chạy, cuối cùng lại bị hải tặc một đao chém trúng.
Mà ở cái niên đại chữa bệnh lạc hậu này, dù cho chỉ bị người ở trên cánh tay chém một dao, cũng có thể sẽ mất mạng.

Tiếng gàu thảm thiết không dứt bên tai, lông mày Tưởng Chấn càng cau càng chặt, hắn lôi kéo sợi giây trên tay, mang theo những người của mình tiếp tục tiến lên.

Lúc này, trên mấy chiếc thuyền lớn, tình hình trận chiến đã càng ngày càng kịch liệt.

Đám hải tặc người nhiều, bọn họ đều là người sống không nổi, còn không đem mạng của mình coi ra gì, căn bản chính là lấy mạng người mà làm ăn.

Trên chủ thuyền tuy rằng hộ vệ rất nhiều, nhưng vừa sơ sẩy cũng vẫn để cho hải tặc bò lên được.

Triệu Kim Ca thấy thế, nắm chặt sào tre, mang theo huynh đệ Hạ gia liền xông lên trên.

Trước đó ở trên thuyền dùng sào tre đem đám hải tặc đâm xuống cảm giác cũng không chân thực, nhưng bây giờ...
Triệu Kim Ca đưa tay đem sào tre từ trên người một hải tặc nhổ ra, ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, nhất thời có loại cảm giác muốn nôn.

Y gϊếŧ người...

Triệu Kim Ca trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, mình cư nhiên sẽ gϊếŧ người, trong lúc nhất thời đều sửng sốt, bất quá rất nhanh, y liền tỉnh lại.

Tưởng Chấn không biết đi nơi nào, y còn muốn chờ Tưởng Chấn trở về, hơn nữa... Lúc này ngươi không chết, chính là ta vong.

Triệu Kim Ca quét mắt một vòng, phát hiện rất nhiều người đều có chút ngây ngẩn cả người giống mình, lập tức nói: "Đều lên tinh thần cho ta, đem những người này gϊếŧ!"

"Gϊếŧ!" Mọi người đồng thời đáp một tiếng.

Đến lúc này, bọn họ đã không có thời gian nghĩ cái khác, chỉ muốn muốn đem những người ở trước mắt đều gϊếŧ chết.

Nhưng hải tặc nhiều lắm, trên chủ thuyền thậm chí đã bò lên hơn mười người.
Trịnh Dật nhìn đám hải tặc, rốt cục vẫn quyết định tráng sĩ chặt tay: "Lục Đại, ngươi thả thuyền nhỏ, đưa ta rời đi."

"Vâng, thiếu gia!" Lục Đại đáp một tiếng, vội vã đi an bài.

Trịnh Dật được người che chở, rất nhanh liền đi tới trên boong thuyền, cũng nhìn thấy Triệu Kim Ca: "Triệu Kim Ca, chúng ta lui lại!"

Trịnh Dật cũng không biết Tưởng Chấn đi nơi nào, nhưng hắn vừa nãy cũng thấy được sự vũ dũng của Triệu Kim Ca cùng người y mang theo, hơn nữa Triệu Kim Ca là song nhi, liền muốn để bọn họ cùng mình đồng thời rút lui.

Triệu Kim Ca sững sờ, tùy tiện nói: "Trịnh thiếu, ta bọc hậu."

"Đi mau!" Trịnh Dật cau mày.

"Trịnh thiếu, ta muốn chờ Tưởng Chấn." Triệu Kim Ca nói, y không biết Tưởng Chấn đi nơi nào, nhưng Tưởng Chấn tuyệt đối không phải chạy, nếu như vậy, y liền muốn ở chỗ này chờ.
Một gậy trúc đánh ngã một hải tặc, Triệu Kim Ca trên mặt tràn đầy kiên nghị.

Trịnh Dật ngẩn ra, đột nhiên có chút hâm mộ Tưởng Chấn. Thê tử của hắn, tuyệt đối sẽ không làm được như Triệu Kim Ca.

Lúc này cũng không có quá nhiều thời gian trì hoãn, Trịnh Dật đang muốn không để ý tới Triệu Kim Ca dẫn người thối lui, đột nhiên xa xa vang lên tiếng kinh hô của đám hải tặc.

Cùng lúc đó, chiếc thuyền lớn nhất của bọn hải tặc đột nhiên bén lửa, tiếng gàu của đám hải tặc cũng càng thê thảm.

Đó là thuyền của đầu lĩnh của đám hải tặc ở, trước đó, trên chiếc thuyền kia vẫn luôn có người điều khiển đám hải tặc tới công kích đội thuyền Trịnh gia, nhưng bây giờ... Thuyền kia loạn lên, còn có người lớn tiếng gọi đầu lĩnh.

Đây là... Làm sao vậy?

Trịnh Dật dừng hành động chạy trốn, cùng lúc đó, Tưởng Chấn đem đầu lĩnh hải tặc trói lại.
Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước!

Chương 79: Y thuật Tưởng Chấn

Tưởng Chấn trước đây thời điểm xem một ít phim cổ đại, từng thấy thuỷ chiến thời cổ đại, bên trong đủ loại phương pháp chiến đấu, có thể xưng tụng ùn ùn không dứt.

Như hắn làm, xuống nước lén lẻn vào đội thuyền phe địch, tựa hồ chính là cách làm thường thấy nhất, kế tiếp sẽ còn có hành động như tạc thuyền.

Nhưng mà đám hải tặc đều quá vô dụng.

Bọn họ nói cho cùng, bất quá cũng chỉ là đám người ô hợp do một đám lưu dân tụ tập lại mà thôi, rất nhiều người trước đó vào rừng làm cướp làm giặc đều chưa từng lên thuyền, lúc này có thể không say sóng còn có thể tham gia chiến đấu cũng đã phi thường xuất sắc, nhưng bản lĩnh gì đó thì tuyệt đối không có.
Hơn nữa, bọn họ đến đánh cướp thuyền buôn là vì hàng hóa trên thuyền, lần này lại coi trọng mấy chiếc thuyền Trịnh gia, dưới tình huống như vậy, bọn họ liền làm sao có khả năng đi làm việc như tạc thuyền?

Vì thế, đám hải tặc từ đầu tới đuôi, sẽ không một ai xuống nước, cho nên đoàn người Tưởng Chấn hoàn toàn không bị phát hiện.

Sau đó, Tưởng Chấn liền chậm rãi đến gần thuyền lớn nhất bên trong những chiếc thuyền của đám hải tặc.

Bất kể là từ đối thoại hay từ thái độ của đám hải tặc đến xem, chiếc thuyền này chắc chắn là chỗ của đầu lĩnh ở, tên này trong đám hải tặc còn rất có uy tín.

Thuyền này mặc dù không lớn bằng thuyền Trịnh gia nhưng cũng không nhỏ, thời điểm Tưởng Chấn mới vừa tới gần, nghĩ muốn thử tạc thuyền, nhưng rất nhanh liền phát hiện chuyện này quả thật là ý nghĩ kỳ lạ.
Hắn ở dưới nước, ngay cả nơi mượn lực đều không có, khí lực căn bản không có, ở trong nước vung búa lại đặc biệt lao lực, lại phải làm sao mới có thể tạc sâu đến boong thuyền?

Bọn họ bây giờ có thể đem mình cố định ở trên thuyền này đã tốt rồi, hướng về thuyền đá một cước, bản thân có thể cho dội ngược lại... Đương nhiên, hắn có thể ở thuyền bên cạnh tạc, nhưng đó không phải đang tìm chết sao?

Tưởng Chấn có chút nóng nảy, đang cân nhắc phải làm sao cho phải, liền phát hiện... sự cảnh giác của đám hải tặc thực sự không ra sao.

Ước chừng vì thuyền này ở tuốt phía sau, mà mấy chiếc thuyền buôn của Trịnh gia đã sớm bị bao vây, bọn họ cảm thấy hiện tại rất an toàn, cho nên người trên thuyền cư nhiên đều chạy đến mũi thuyền xem trò vui, đuôi thuyền trống rỗng...
Càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là, trên thuyền này luôn có người la hét, bảo những thuyền nhỏ xông lên phía trước, đi công kích thuyền Trịnh gia, cho nên phía sau thuyền này đã không còn cái thuyền khác!

Tưởng Chấn: "..."

Tưởng Chấn mang thủ hạ, dễ dàng liền bò đến trên thuyền lớn, sau đó còn đánh lén mấy người, mỗi người thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Bọn họ sau khi xử lý sạch sẽ mới tiếp cận đầu lĩnh hải tặc, ban đầu căn bản không có ai phát hiện dị dạng, sau đó mới có người nhận ra quần áo Tưởng Chấn mặc trên người.

"Ồ, y phục trên người ngươi không phải của Tiểu Lục Tử sao?" Người kia nghi hoặc mà hỏi một câu, sau đó Tưởng Chấn liền động thủ.

Sự tình kết thúc so với Tưởng Chấn dự liệu càng nhanh hơn, hắn không phí bao nhiêu công phu, liền tóm được đầu lĩnh hải tặc kia, Vương Hải Sinh cùng hai người khác còn chạy vào phòng bếp thả một cây đuốc...
Thời này thuyền đều làm bằng gỗ, chỉ cần có chất dẫn cháy như dầu đã có thể thiêu cháy nhanh chóng.

Đám hải tặc nhất thời liền rối loạn.

Chiến sự cứ như vậy kết thúc.

Buổi tối rất nhiều thứ đều không thấy rõ, ngược lại ánh lửa đặc biệt dễ thấy, hơn nữa Tưởng Chấn để thủ hạ hô to đầu lĩnh hải tặc đã bị tóm được, đám hải tặc trong lúc kinh hoảng, liền lập tức có người chạy.

Bọn họ bản là vì mạng sống mới tụ lại cùng nhau, trước đó liều mạng công kích là bởi vì đầu lĩnh hải tặc sẽ trọng thưởng, phía sau vẫn luôn có người giục, nhưng bây giờ...

Đầu bên này rõ ràng xảy ra vấn đề, người trên mấy chiếc thuyền phía trước còn rất lợi hại, bọn họ đều chết hết không ít người...

Đám hải tặc, bởi vì tiếng địa phương bất đồng kỳ thực phần lớn cũng nghe không hiểu thủ hạ Tưởng Chấn đang la cái gì, vì thế cho nên càng làm cho bọn họ hoảng sợ hơn, một số hải tặc còn chưa tới gần thuyền lớn Trịnh gia đã xoay người chạy.
Đám hải tặc vốn chưa từng nhận được huấn luyện chính quy, bị xua đuổi đến đằng trước căn bản là pháo hôi mới gia nhập.

Những người kia nhìn thấy đồng bạn của mình từ trên thuyền lớn rơi xuống, cũng đã phi thường sợ hãi không muốn tiếp tục trèo lên trên, bây giờ thấy người phía sau chạy...

Quay thuyền, bọn họ cũng khẩn cấp chạy theo.

Hải tặc đã trèo lên trên thuyền còn đang cùng người trên thuyền chiến đấu, đám hải tặc dưới thuyền lại đã chạy hơn nửa, nhìn thấy thế, Trịnh Dật rốt cục cũng bình tĩnh lại.

Hắn cuối cùng cũng coi như không cần bỏ thuyền chạy trốn!

"Chuyện gì thế này?" Lục Đại lại có chút nghi hoặc.

Từ khi Trịnh Dật xuất hiện ở trên boong thuyền, Triệu Kim Ca vẫn che chở ở bên cạnh hắn, lúc này lập tức có chung vinh dự mà tỏ vẻ: "Nhất định là Tưởng Chấn!"
Nhất định là Tưởng Chấn đã làm gì đó! Tưởng Chấn chính là lợi hại như vậy!

Triệu Kim Ca nhìn phương hướng bùng ánh lửa, một đôi mắt sáng lấp lánh, liền chỉ huy người trên tay đến: "Mọi người lưng tựa lưng đứng thành một vòng, tận lực đừng để bị thương!"

Lúc đối mặt với Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca cứ mãi tự ti, nhưng đối mặt với những thủ hạ này, tâm tình như vậy y một chút cũng không có.

Những thủ hạ kia của Tưởng Chấn lần đầu chiến đấu, không có Tưởng Chấn ở bên cạnh giống như mất người tâm phúc, Tưởng Chấn bảo bọn họ nghe Triệu Kim Ca, liền theo bản năng nghe Triệu Kim Ca, mãi đến tận lúc này chiến đấu không kịch liệt nữa, mới phản ứng lại bọn họ cư nhiên vẫn luôn bị một song nhi chỉ huy chiến đấu.

"XXX nương hắn! Lão tử lại bị một song nhi gọi đến bảo đi!" Lưu Hắc Đầu không nhịn được mắng một câu, nhưng vẫn nghe lời theo sát người chung quanh đồng thời làm thành vòng —— hắn cũng không muốn một mình chạy ra ngoài bị hải tặc chém chết.
Nhưng mà coi như như vậy, trên đầu hắn vẫn bị ăn một gậy trúc.

Đánh người chính là Hà Xuân Sinh: "Lưu Hắc Đầu, không muốn chết liền cứ việc nói, thi thể trong sông này, thêm ngươi cũng không nhiều." Tưởng Chấn đã sớm đi tìm Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh, nói cho bọn họ biết dù như thế nào đều phải bảo vệ tốt cho Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca nếu như không có chuyện gì, bọn họ tự nhiên tiền đồ như gấm, nếu như Triệu Kim Ca có chuyện... Cả nhà bọn họ liền cũng không cần sống.

Chính bởi vì như vậy, Hà Xuân Sinh mang theo đệ đệ vẫn đi theo ở bên người Triệu Kim Ca, bây giờ thấy Lưu Hắc Đầu mắng người, lập tức cho ăn gậy trúc.

Triệu Kim Ca cũng lạnh lùng nhìn sang.

Ánh trăng cùng ánh lửa của thuyền bị nhen lửa xa xa phát ra chiếu rọi ở trên mặt Triệu Kim Ca, hiển lộ ra đường viền kiên nghị trên khuôn mặt y, cũng ở vết tích nơi mi tâm y lưu lại một bóng ma.
Y cau mày khuôn mặt lạnh lùng, trên người nhiễm không ít vết máu, lúc này thoạt nhìn lại có chút hung ác.

Đây là một song nhi mười mấy tuổi liền bắt đầu xuất môn làm công còn làm phi thường giỏi, y thậm chí có thể tàn nhẫn quyết tâm đào dựng chí của mình.

Rất nhiều nam nhân đều khó có thể đối với mình ra tay độc ác như vậy, sống sờ sờ khoét xuống một miếng thịt trên mặt của mình không phải là chuyện đơn giản dễ dàng gì!

Tưởng Chấn vẫn luôn để Triệu Kim Ca cùng những người này huấn luyện chung, Triệu Kim Ca còn làm phi thường tốt, cũng đã sớm khiến những người này mơ hồ có chút bội phục Triệu Kim Ca, trước bọn họ nhìn Triệu Kim Ca có chút nhìn không lọt mắt, kỳ thực chủ yếu vẫn là không muốn thừa nhận mình không bằng một cái song nhi.

Nhưng bây giờ...

Nhìn sào tre còn đang nhỏ máu trên tay Triệu Kim Ca, bọn họ đối với Triệu Kim Ca ngược lại rất kính nể.
"Triệu Kim Ca, ngươi thật lợi hại!" Tưởng Minh từ thôn Hà Tây đi ra lại càng không nhịn được nói.

"Đừng ồn ào rồi! Trước nhất đem hải tặc trên thuyền đánh đuổi!" Triệu Kim Ca nói.

"Vâng!" Tưởng Minh lớn tiếng đáp một tiếng, ánh mắt những người khác nhìn Triệu Kim Ca, cũng tràn đầy thiện ý cùng bội phục.

Đồng thời chiến đấu vốn dễ tích lũy tình cảm nhất, những người hiện tại, cũng sẽ không bao giờ bởi vì Triệu Kim Ca là song nhi mà sẽ thấy y dựa vào Tưởng Chấn.

Triệu Kim Ca mơ hồ cảm thấy điểm này, không khỏi có chút cao hứng, nhưng rất nhanh, y liền đè xuống chuyện này, cùng những hải tặc còn ở trên thuyền giao thủ với nhau, mặc dù cánh tay đau nhức không thôi, cũng không có buông xuống sào tre trên tay.

Hải tặc trèo lên trên chủ thuyền vốn cũng không nhiều, hiện tại cũng đã không ai tiếp tục trèo lên, hơn nữa đám người Lục Đại trước đó vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Trịnh Dật cũng gia nhập chiến đấu, cho nên cũng không lâu lắm, hải tặc trên thuyền cũng đã bị thanh lý sạch.
Mà vào lúc này, hải tặc trên sông cũng gần như đã thối lui, chiếc chủ thuyền thuộc về hải tặc cũng đã bị thiêu hủy, chỉ là bên kia còn thỉnh thoảng có chút động tĩnh truyền đến.

Trịnh Dật thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chỉ huy người quét tước chiến trường, lại để cho Lục Đại dẫn người đến bên cạnh mấy chiếc thuyền khác trợ giúp.

Trước tất cả mọi người căng thẳng thần kinh, trên thuyền ngoại trừ tiếng la gϊếŧ không còn gì khác, nhưng bây giờ...

"Lão tam! Lão tam ngươi tỉnh lại đi, lão tam..." Một cái thủy thủ ôm một cái thủy thủ khác, từng tiếng từng tiếng một mà gọi.

Thủy thủ bị hắn ôm trên cổ bị chém một dao, tuy rằng đầu chưa rơi xuống, nhưng máu đã sớm chảy hết, tự nhiên sẽ không thể đáp lại tiếng kêu của hắn, nhưng hắn vẫn từng tiếng từng tiếng một mà nỗ lực gắn đầu của đối phương lại.
Qua thật lâu còn không gắn được, hắn ôm người, liền bi thương khóc lên.

Thiếu niên phụ trách phân đồ ăn ở nhà bếp nhào tới một bên thuyền, hướng về phía dòng sông đen thùi gào khóc: "Cha! Cha! Cha ngươi trả lời ta một tiếng a! Cha!"

Hắn nguyên bản liền đang ở trong thời kì vỡ giọng, còn khàn khàn gọi không vang âm thanh có chút khó nghe hiện tại càng khó nghe hơn, nhưng hắn vẫn từng tiếng từng tiếng một mà kêu, nhưng đáng tiếc đầu bếp mập làm ở trên thuyền luôn lén lút chừa cho hắn một ít đồ ăn mỹ vị kia, lúc này đã không thể gọi hắn một tiếng con trai ngoan nữa.

Một thủ hạ của Lục Đại trước đó từng tìm đến Triệu Kim Ca phiền phức, thời điểm cùng hải tặc giao thủ bị cắt bụng, lúc này ruột đều chảy ra, hắn ôm bụng thống khổ rên gàu, đồng bạn bên cạnh bồi tiếp hắn, lại chỉ có thể không ngừng mà rơi nước mắt.
"Ngươi trở lại, nói với lão bà của ta, bảo nàng tìm người khác gả đi... Ta còn chưa có con đâu, lại phải chết, thật không đáng... Ta..." Bưng bụng của mình nói nói, liền khóc lên.

Hải tặc trèo lên chủ thuyền cũng không nhiều, thủ hạ Triệu Kim Ca cũng đều tu lại cùng nhau, ngược lại không ai tử vong, nhưng có mấy người bị thương.

Mà trong đó nghiêm trọng nhất, chính là hai thôn dân thôn Hà Tây, bọn họ gia nhập đội ngũ Tưởng Chấn không lâu, trước đây chỉ là nông dân bình thường cũng không phải làm đả thủ, lần này mặc dù được an bài cùng người có kinh nghiệm đánh nhau một tổ, nhưng vẫn bởi vì hoảng loạn mà bị thương.

Trong bọn họ có một người bên eo bị đâm vào một dao, không ngừng chảy máu, còn có một người bị chém một dao lên đùi sâu thấy được xương.

Triệu Kim Ca chờ tất cả kết thúc mới phát hiện việc này, trong lòng cả kinh, lập tức tìm đến đại phu trước đó từng trị liệu cho y.
"Đều hết dược chữa." Kia đại phu nhìn hai người kia một cái, không chút nghĩ ngợi liền nói.

Thương thế như vậy, cơ bản đều sẽ không cứu sống được, cho dù nhất định muốn cứu, cũng chỉ lãng phí dược liệu mà thôi.

Lại nói, cho dù thương thế tương đối hơi nhẹ, sau khi băng bó cũng chưa chắc có thể sống.

Thủ hạ Triệu Kim Ca, nhất thời cũng có người khóc lên, ngược lại là hai người kia lúc này đã hôn hôn trầm trầm nên nói không ra lời.

Hai người đều này cũng cùng thôn với Triệu Kim Ca, đột nhiên nghe nói bọn họ sẽ chết, Triệu Kim Ca có chút chưa hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch.

Cuộc chiến đấu này đến bây giờ, tổng cộng đã giằng co gần tới hai canh giờ, hừng đông mùa hè vốn rất sớm, lúc này phía đông đã hơi lộ ra nắng sớm.

Gã sai vật bên cạnh Trịnh Dật dựa theo Trịnh Dật phân phó đến động viên mọi người, cũng dựa vào nắng sớm thấy được sắc mặt khó coi của Triệu Kim Ca, lập tức nói: "Hết thảy người qua đời, Trịnh thiếu đều sẽ cấp người nhà của hắn năm mươi lượng bạc, Tưởng Chấn biểu hiện không tệ, Trịnh thiếu nói sẽ ở trên thù lao đã thương lượng trước đó thêm năm trăm lượng..."
Triệu Kim Ca mím mím môi, không lên tiếng.

Y vừa nãy vẫn luôn nỗ lực kiên trì, nhưng lúc này...

Mùi máu tanh nồng đậm khiến Triệu Kim Ca gần như muốn nôn, tiếng khóc của người chung quanh, cũng làm cho y từng đợt hoảng hốt khó chịu.

Còn có, Tưởng Chấn còn chưa có trở lại, cũng không biết hắn thế nào rồi.

"Có thuyền tới đây!" Đột nhiên có người nói.

Triệu Kim Ca vội vã đi đến bên thuyền, lúc này mới phát hiện có một chiếc thuyền hướng về bên này.

Người trên chủ thuyền bị đám hải tặc dọa cho sợ rồi, đều bắt đầu đề phòng, Triệu Kim Ca lại liếc mắt một cái liền phân biệt ra được người đứng ở đầu thuyền là ai.

"Là Tưởng Chấn!" Triệu Kim Ca nói, vội vội vã vã mà đi đến bên thuyền, kích động nhìn xuống đi.

Trở về đúng là Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn sau khi bắt được đầu lĩnh hải tặc, vốn muốn dùng đầu lĩnh hải tặc đến uy hiếp đám hải tặc, nhưng rất nhanh liền phát hiện biện pháp này dùng không quá tốt.
Chủ yếu do lúc đó quá loạn, mọi người ngôn ngữ lại không thế thông.

Hơn nữa, đám hải tặc ở thời điểm hắn vẫn chưa có dùng đầu lĩnh hải tặc tiến hành uy hiếp thì đã rút lui...

Đã như thế, đầu lĩnh hải tặc liền không còn tác dụng gì nữa, Tưởng Chấn nguyên bản muốn gϊếŧ, lại đột nhiên phát hiện đầu lĩnh hải tặc bị hắn bắt được, cũng có một ít thủ hạ trung thành tuyệt đối, những thủ hạ của gã, còn đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến.

Tưởng Chấn chỉ có thể mang theo đầu lĩnh hải tặc cùng những người đó đọ sức với nhau, vừa như thế, liền tốn thêm rất nhiều thời gian, mãi đến tận lúc này mới có thể trở về.

Nghe thấy trên thuyền truyền đến âm thanh của Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn trong lòng buông lỏng, còn không chờ thuyền nhỏ triệt để tới gần thuyền lớn, liền ở đầu thuyền một mượn lực, nhảy lên bắt lấy thang dây từ trên thuyền lớn thả xuống, bắt đầu trèo lên trên.
"Kim Ca, ngươi không sao chứ?" Vừa lên thuyền lớn, Tưởng Chấn chỉ lo lắng hỏi.

"Ta không sao." Triệu Kim Ca nói, ánh mắt lại đau xót.

Nhìn thấy Tưởng Chấn, những tâm tình sợ hãi bị y đè xuống liền trào ra.

Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca một chút, liền biết y xác thực không sao: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

"Tưởng Chấn, có người muốn không được." Triệu Kim Ca nói, âm thanh có chút thay đổi.

Tưởng Chấn đã dự liệu được sẽ có thương vong, nhưng hắn vốn tưởng rằng trên chủ thuyền sẽ an toàn rất nhiều...

"Mang ta đi nhìn." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca vội vã đem Tưởng Chấn dẫn tới bên người hai cái thôn dân thôn Hà Tây bị thương.

Có đồng bạn giúp hai người này nắm vết thương cầm máu, nhưng bọn họ đến cùng vẫn chảy đi rất nhiều máu, bây giờ sắc mặt đã tái xanh, mắt thấy liền muốn không xong.
Như vậy thương tổn đặt ở hiện đại, chỉ cần đưa bệnh viện đúng lúc, liền không có việc gì, nhưng ở hiện tại... Tưởng Chấn chỉ đơn giản nhìn một chút, liền nhận ra được tình huống có cỡ nào nguy cấp.

"Lão đại, đại phu nói chỉ có thể chờ chết thôi." Tưởng Minh nói, âm thanh mang theo nức nở.

Vừa nãy thời điểm chiến đấu, hắn còn rất hưng phấn, hiện tại lại đã sợ.

"Kim Ca, đi lấy chút kim chỉ đến!" Tưởng Chấn nói, liền dặn dò người khác: "Các ngươi đi lấy cái bếp cùng nước sạch đến, tới nơi này nấu nước!"

Trên thuyền cũng có bếp riêng để nấu đồ, chỉ là lúc này nấu nước làm cái gì? Cho dù khát nước, cũng nên nhịn một chút mới đúng.

Tất cả mọi người có chút không rõ, Tưởng Chấn lại nói: "Ta thử một chút xem có thể cứu người hay không."

Tưởng Chấn không biết y thuật, mà người như hắn, bản lĩnh xử lý ngoại thương vẫn có học một chút, thậm chí vì tăng cường tỷ lệ sinh tồn của bọn họ, bọn họ còn đặc biệt đi học khâu vết thương.
Mổ xẻ cho dược cái gì Tưởng Chấn không biết, nhưng hắn biết phải làm sao khâu vết thương.

Tuy rằng thiếu hụt dược tiêu độc hạ sốt, bất quá hai người này đều bị đại phu xử chết, không bằng liền lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Chương 80: Giúp người khâu may vết thương

Tưởng Chấn làm việc, đều luôn nhìn về phía trước.

Có mấy người ở sau khi đột nhiên gặp tai hoạ, sẽ hối hận, sẽ ăn năn hối hận, thậm chí để tâm tình như vậy ảnh hưởng đến hành động của mình, nhưng hắn lại không.

Chuyện nguy hiểm hắn gặp được nhiều hơn nhều, lần này gặp phải hải tặc thật không tính là cái gì, hiện tại việc cấp bách là phải làm sao bảo vệ mạng của thủ hạ.

Mà cũng không phải tất cả mọi người theo hắn.

"Sơm biết như thế ta sẽ không tới..." Nhìn thấy thảm trạng của hai người kia, một người đồng dạng là thôn dân từ thôn Hà Tây đi ra theo Tưởng Chấn ôm cánh tay bị thương của mình nói, hắn càng nghĩ càng thương tâm, thậm chí còn khóc lên: "Ta không muốn chết..."
Người nghe thế, cảm xúc của những người khác nhiều ít đều bị chút ảnh hưởng.

"Không ai buộc ngươi tới, ta cũng đã sớm nói, chúng ta là đi bảo hộ người sẽ gặp phải nguy hiểm." Tưởng Chấn nhìn người kia một cái.

Tưởng Chấn đúng là đã nói như vậy, nhưng là..."Nhưng trước đó không phải không nguy hiểm sao?" Người kia không nhịn được nói, mới vừa nói xong, liền đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Tưởng Chấn.

Hắn nguyên bản còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một lời cũng không nói ra được.

"Chờ lần này trở lại, ngươi cũng đừng theo ta nữa." Tưởng Chấn nói thẳng.

Tưởng Chấn vừa nói như thế, người kia nhất thời như bị nghẹn họng, những người khác cũng tỉnh lại.

Người kia nhìn chung quanh, còn muốn tìm kiếm đồng minh, nhưng mà những đám hung thần kia rất sớm đã theo Tưởng Chấn đối với Tưởng Chấn từ lâu nói gì nghe nấy, bọn họ trước đây làm đả thủ cũng nguy hiểm giống vậy, căn bản liền sẽ không có ý nghĩ như hắn —— muốn sống tốt, vốn phải bỏ ra.
Cùng từ thôn Hà Tây đi ra Tưởng Minh cũng nói: "Xuất môn ở bên ngoài, gặp phải nguy hiểm không thể bình thường hơn được, ngươi đi đến nhà thân thích cũng có thể bị đánh cướp, sợ này sợ kia, ta thấy ngươi sau này vẫn nên đừng ra ngoài nữa!"

"Chúng ta ngày hôm nay cũng không làm chuyện liều mình cứu người gì... Nếu như ngươi là đi nhờ thuyền người khác đi kinh thành gặp hải tặc, ngươi có phải sẽ muốn oán người kia cho ngươi lên thuyền a?"

"Còn có, ngươi chắc sẽ không cảm thấy lần này là Trịnh gia dùng tiền mời chúng ta đi kinh thành chơi một chuyến, lại cho chúng ta một số tiền lớn đi?"

Tưởng Minh nói đến người kia á khẩu không trả lời được.

Tưởng Chấn nhìn Tưởng Minh một cái, đối với người này rất có hảo cảm, đồng thời cũng quyết định chủ ý, thủ hạ những người này nhất định phải thao luyện tàn nhẫn thêm nữa.
Cái bếp, kim chỉ rất nhanh liền được mang tới.

Chỉ ruột dê là không có, mà chỉ khác cũng không phải không thể dùng... chờ nước trên bép sôi lên, Tưởng Chấn bảo Vương Hải Sinh chạy đi pha một chút nước muối đường, sau đó liền đem kim chỉ tất cả đều ném vào nấu, sau đó lại đem nước sôi đổ vào trong bình ngói, hơi nguội một chút liền rửa tay, đem tay của mình rửa thật sạch.

Hắn như vậy cũng vẫn chưa làm đủ bước, nhưng điều kiện trước mắt lại không làm được nhiều hơn —— hai người kia mất máu quá nhiều, lại không khâu vết thương chỉ có một con đường chết.

Đem kim nhỏ khâu may quần áo dùng tay bẻ cong một chút, Tưởng Chấn trực tiếp ở trên boong thuyền khâu may lên vết thương —— khâu giải phẫu cần thiết ở chỗ có ánh sáng mà làm, cũng chỉ có trên boong thuyền phù hợp điều kiện.
Tưởng Chấn trước tiên khâu vết thương cho người bị thương phần eo, sau khi xem qua vết thương của hắn, không khỏi có chút vui mừng —— người này may mắn không có thương tổn đến nội tạng.

Chỉ là... Cứu trị đến cùng hơi chậm một chút.

Tưởng Chấn mới vừa động thủ, tình hình bên này liền đưa tới Trịnh Dật chú ý.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Trịnh Dật không hiểu hỏi, hắn mới vừa đem sự tình an bài xong, liền thấy Tưởng Chấn bên này ở nấu đồ, không khỏi có chút không rõ.

Chờ hắn đến gần, sau khi phát hiện hành động của Tưởng Chấn, càng thêm không rõ.

Tưởng Chấn đây là... Cảm thấy thủ hạ chết không toàn thây không tốt, giúp đỡ vá lại?

Nhưng, hai thủ hạ này của Tưởng Chắn còn chưa có chết đi? Thương thế kia cũng không phải cụt tay cụt chân, không cần tới khâu a...
Người chú ý tới động tĩnh bên này của Tưởng Chấn không chỉ có một, mọi người suy đoán, cũng cùng Trịnh Dật không sai biệt lắm.

Mấy đồng bạn đang vây quanh người bị chém đứt nửa cổ bên cạnh thấy vậy liền có người đề nghị: "Chúng ta cũng dùng kim chỉ đem hắn... Đem hắn vá lại đi."

Gặp sự tình như vậy, dựa theo thông lệ nhất quán của thương đội Trịnh gia, sẽ cặp bờ không lâu sau đó, sau đó an táng những người chết ngay ở chỗ đó.

Bọn họ xác thực không để cho thi thể đồng bạn lúc chôn cất không hoàn chỉnh hoặc bộ dáng quá khó coi, chung quy phải giúp họ thu thập một chút.

Nghĩ tới đây, trái tim tất cả mọi người tình đều trầm xuống, mà liền ở lúc này, Triệu Kim Ca đột nhiên nói: "Tưởng Chấn đang cứu người."

"Cứu người?" Trịnh Dật sững sờ, đây là đang cứu người?
"Hồ đồ, bộ dáng như vậy làm sao có thể cứu người? Đây là khiến người trước khi chết còn phải chịu tội một trện!" Đại phu nhìn thấy Trịnh Dật ở bên này, liền dự định lại đây xem cho những thủ hạ của Tưởng Chấn có vết thương nhẹ, cũng ở trước mặt Trịnh Dật lộ mặt... Kết quả vừa tới liền nghe thấy Triệu Kim Ca nói Tưởng Chấn là đang cứu người, lập tức bất mãn mà trách cứ.

"Tưởng Chấn là đang cứu người." Triệu Kim Ca nhìn thấy đại phu phủ quyết Tưởng Chấn, có chút không cao hứng.

Tuy rằng y cũng không biết Tưởng Chấn tại sao muốn làm như thế, càng không biết Tưởng Chấn có phải là thật có thể cứu người hay không, nhưng... Tưởng Chấn nói hắn là đang cứu người!

"Nếu như hắn thật không cam lòng thấy thủ hạ chết, ta chỗ này có chút dược có thể cho hai người này dùng, đừng làm những thứ lung tung này." Đại phu nói, liền muốn đi lấy kim chỉ ngâm ở trong nước: "Còn có, nấu cái này làm cái gì? Các ngươi lấy bếp nấu chút dược đi."
"Không thể đụng vào!" Triệu Kim Ca vội vã ngăn cản đại phu, trước Tưởng Chấn liền đề cập tới một câu, vật này không thể để cho người đụng vào, càng không thể làm bẩn, mà trên tay đại phu này lại có nhiều vết máu!

Đại phu tự nhận thái độ đối với những người này đã đủ tốt, không nghĩ tới những người này cư nhiên lại cự tuyệt nữa hảo ý của ông, lúc này Triệu Kim Ca còn một bộ dáng như đang sợ mình hạ độc, nhất thời có chút nổi giận: "Đúng, hắn là đang cứu người, ta ngược lại thật muốn nhìn một chút, hắn sẽ làm sao cứu người! Ngược lại đừng đem người đang khỏe gϊếŧ chết!"

Nói xong, ông liền quay người muốn đi.

"Chờ đã." Triệu Kim Ca vội vã đem người kéo lại: "Hồ đại phu, chúng ta nơi này có người bệnh phải cứu trị."

"Các ngươi không phải tự mình có thể trị sao?" Đại phu khẩu khí thật không tốt.
Triệu Kim Ca nhất thời có chút lúng túng, Tưởng Chấn cũng không biết y thuật...

"Hồ đại phu, xem cho bọn họ một chút đi." Trịnh Dật nói.

Kia Hồ đại phu trong lòng đầy bụng oán khí, nhưng Trịnh Dật đã lên tiếng, ông cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, sau đó trị liệu cho người.

Ngoại thương, chủ yếu vẫn là xem dược vật, nói là trị liệu, Hồ đại phu cũng chỉ lấy dược ra, dạy người sử dụng mà thôi.

Mà vào lúc này, Tưởng Chấn cũng đã giúp hai người kia khâu vết thương, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi chuyện đại phu tới đây, Tưởng Chấn mặc dù biết, nhưng bởi vì hắn đang hết sức chăm chú mà giúp người khâu vết thương nên cũng không nghe rõ đối thoại. Lúc này cuối cùng cũng coi như khâu vết thương của hai người đó xong, hắn liền nói với Hồ đại phu: "Hồ đại phu, làm phiền ngươi bôi dược cho bọn họ." Vết thương tuy rằng khâu rồi, nhưng tốt nhất vẫn nên bôi dược.
"Ngươi không phải có bản lĩnh cứu người sao? Làm sao còn muốn dược của ta?" Hồ đại phu cười lạnh một tiếng.

Tưởng Chấn sững sờ, tùy tiện nói: "Ta cũng là lấy ngựa chết làm ngựa sống." Đại phu ngược lại không đắc tội được...

"Ngươi coi như có tự mình biết mình." Hồ đại phu nói, nghĩ đến nếu không phải Tưởng Chấn, người trên thuyền này nói không chừng đều phải chết, đến cùng vẫn cầm chút dược trị thương tốt nhất đi ra: "Ngươi để người bôi cho bọn họ đi, dược của ta không nhiều, ngươi dùng ít chút."

Tưởng Chấn gật gật đầu, đem dược cho anh em nhà họ Hà, nháy mắt trùng hợp thấy một thủ hạ của mình trên cánh tay bị đâm thủng một lỗ, máu chảy hơi nhiều, liền vẫy vẫy tay: "Đến, ta khâu vết thương cho ngươi một chút." Vừa nãy sau khi khâu may, hắn tìm trở về cảm giác, có thể thuận tiện giúp những người khác cũng xử lý một chút.
"A?" Người kia có chút mờ mịt nhìn Tưởng Chấn, Hồ đại phu nói hắn vẫn có thể sống, không cần làm ngựa chết y...

"Hồ đồ!" Hồ đại phu lúc này liền giận : "Bọn họ là người, không phải quần áo, kia có thể tùy tiện cho ngươi dùng kim khâu? !"

Tưởng Chấn cũng không thèm quan tâm Hồ đại phu, hắn lại dùng đậu tắm rửa sạch tay, đổi kim chỉ đã nấu nhìn về phía người kia: "Muốn khâu không?"

Kim trên tay Tưởng Chấn thoạt nhìn sắc nhọn vô cùng, người kia có chút không dám để Tưởng Chấn động thủ, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Tưởng Chấn, hắn lại theo bản năng mà nói: "Muốn!"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận rồi, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng ngồi ở trước mặt Tưởng Chấn.

Bị khâu mấy cái... Chắc không có chuyện gì đâu?
Hắn đầy mặt xoắn xuýt, Tưởng Chấn lại chỉ xem qua vết thương của hắn thấy bên trong không có dị vật liền nhanh chóng giúp hắn khâu vết thương.

Khâu vết thương rất đau, người này không nhịn được hừ ra tiếng, đều đem đôi môi cắn rách, mà không thể phủ nhận chính là, sau khi vết thương này được khâu, sẽ không cứ chảy máu không ngừng như trước nữa.

Tưởng Chấn dừng lại động tác nhìn về phía Trịnh Dật, liền thấy bộ dáng suy tư của Trịnh Dật.

"Tưởng Chấn, này thật có thể cứu người?" Trịnh Dật hỏi.

"Trịnh thiếu, ta không thể bảo đảm, nhưng trên thuyền nếu như có vết thương khá lớn tương đối sâu, ta có thể giúp một tay khâu lại một chút, ít nhất khiến người đó ít chảy máu nữa." Tưởng Chấn nói, hắn lúc này kỳ thực rất mệt, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu...
"Trịnh thiếu, Phương Bình muốn cho Tưởng Chấn khâu một chút." Một thanh âm vang lên, rất nhanh, một cái hộ vệ trên thuyền liền ôm một cái hộ vệ khác tới đây.

Tên hộ vệ bị hắn ôm tên Phương Bình, chính là người trước đó bị chém lủng bụng, tâm tâm niệm niệm cảm thấy mình ngay cả con đều không có lại phải chết quá thiệt thòi.

"Phương Bình, ngươi điên rồi?" Phương Bình là thủ hạ của Lục Đại, nhìn thấy hắn cư nhiên tìm Tưởng Chấn khâu vết thương, Lục Đại đầy mặt không dám tin tưởng.

"Ta... Ta muốn khâu một chút." Phương Bình khó khăn nói, trước đó Hồ đại phu nói hắn hết thuốc chữa, dù sao trên bụng của hắn lủng một cái lỗ lớn như vậy.

Nhưng hắn thanh tỉnh, một hồi lâu cũng chưa chết, còn luôn lo lắng cho ruột của mình từ trong bụng rơi ra...

Hắn kỳ thực không có bao nhiêu tin tưởng Tưởng Chấn có thể cứu người, nhưng để Tưởng Chấn khâu lại cho mình, tốt xấu ruột của hắn sẽ không bị rơi ra...
"Chính ngươi tìm tội mà chịu, ta cũng không ngăn ngươi." Lục Đại bất mãn mà nhìn Phương Bình một cái.

Tưởng Chấn nhìn một chút, phát hiện Phương Bình này vận khí cũng không tệ, đồng dạng không thương tổn đến nội tạng.

Nghĩ cũng phải, nếu thật thương tổn tới nội tạng, hắn khẳng định kiên trì không được đến bây giờ, cũng vì không thương tổn đến, mới sẽ lâu như vậy cũng chưa chết ——trên bụng người không có động mạch lớn nào, chỉ lủng cái lỗ trong thời gian ngắn cũng không chết được, thật muốn nói đến, người này tình hình so với hai thủ hạ của hắn còn tốt hơn một chút.

Tưởng Chấn giúp Phương Bình khâu kín lại, mà vào lúc này, đám người Vương Hải Sinh cũng đã bôi dược xong cho hai người thôn Hà Tây bị trọng thương kia, lại đút chút nước muối đường.
"Đút cho bọn họ nước đường thì thôi, tại sao còn phải thêm muối?" Có người không hiểu hỏi.

"Ăn muối có thể có sức lực, uống nước muối đường đối với thân thể tốt nhất, vợ ta mỗi ngày đều uống." Vương Hải Sinh khinh bỉ mà nhìn người dò hỏi một cái, lúc trước Tưởng Chấn từng để cho Tôn Tiểu Sơn uống nước muối đường, từ sau khi đó, hắn nhận định nước muối đường này là đồ tốt.

Người ở bên cạnh Vương Hải Sinh nghe vậy dồn dập gật đầu, đều nhận định nước muối đường là đồ tốt, Tưởng Chấn nghe thấy, khóe miệng ngược lại giật giật.

Bất quá, hắn rất nhanh liền không rảnh nghĩ những thứ này, toàn tâm toàn ý giúp Phương Bình khâu kín vết thương.

Thời điểm Tưởng Chấn khâu vết thương cho người, mấy chiếc thuyền lớn đã dựa vào nhau, đồng thời dừng ở bên bờ, trời cũng sáng rồi.
Theo lý lúc này phải nhanh chóng rời đi, nhưng hải tặc cũng đã bị đánh tan, trên thuyền khác thủy thủ lại chết rất nhiều, thuyền trong lúc nhất thời đi không được, Trịnh Dật liền dứt khoát tu chỉnh một chút.

Cũng bởi như thế, người bệnh trên mấy chiếc thuyền này, lúc này đều được chuyển tới trên boong thuyền chủ thuyền, do Hồ đại phu cùng mấy gã sai vặt bên cạnh ông cứu trị.

Những người bệnh đều chỉ bị ngoại thương, trong đó có tới hơn mười người bị Hồ đại phu phán đã không cứu được...

Trịnh Dật liếc mắt nhìn Tưởng Chấn đang giúp Phương Bình khâu vết thương, liền để gã sai vặt đi dò hỏi những người kia, có muốn Tưởng Chấn hỗ trợ khâu vết thương hay không.

Những người kia có mấy người còn có ý thức, đại thể lại đã hôn mê, chỉ có thể do người ở bên cạnh làm chủ.
"Hắn căn bản không phải đại phu, thật có thể giúp người trị liệu sao?"

"Để ca ta thử một chút đi..."

"Huynh đệ ta đã sắp không được, vẫn đừng để cho hắn đi chịu tội."

...

Những người kia ý tưởng gì đều có, nhưng vẫn có rất nhiều người nghĩ phải thử một lần, không nghĩ đúng lúc này, người bị thương phần eo đầu tiên được Tưởng Chấn khâu vết thương tất thở.

Người này thương tổn có chút nghiêm trọng, thời gian bị thương cũng lâu, tuy rằng bởi vì đao đâm hắn không đủ sắc bén nên không đả thương đến nội tạng, nhưng đến cùng lại mất máu quá nhiều...

Hắn co quắp trong phút chốc, liền không còn tiếng động.

Vương Hải Sinh cầm nước muối đường, vốn còn muốn cho hắn uống một điểm, không nghĩ lại gặp được chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cả người đều ngây ngẩn.
Tưởng Minh cùng mấy người thôn Hà Tây đi ra tới, cũng không nhịn được nghẹn ngào.

Rất nhiều người vốn còn muốn để Tưởng Chấn hỗ trợ khâu vết thương, nhất thời do dự.

Tưởng Chấn lúc này, mới vừa vặn giúp Phương Bình khâu xong bụng của hắn.

Đêm qua chiến đấu rất lâu, Tưởng Chấn từ lâu mệt đến không chịu nổi, hiện tại sau khi ngồi xổm ở trên boong thuyền giúp người khâu một ít vết thương, càng thêm cả người ngứa ngáy.

Hắn đứng lên hoạt động tay chân một chút, bảo người chuyển hai cái bàn đến, sau đó mới hỏi: "Còn có người muốn khâu vết thương không?"

Tuyệt đại đa số người đều chần chờ, nếu để cho Tưởng Chấn khâu vết thương, trái lại chết nhanh hơn thìlàm sao bây giờ?

Tưởng Chấn nhìn một chút, liền phát hiện người cần khâu vết thương có tới hai mươi, ba mươi người, hắn biết rõ mình cứu không được tất cả mọi người, trực tiếp nhìn về phía một người có thương thế tương đối nhẹ: "Có muốn ta giúp ngươi khâu vết thương hay không?"
Người kia vội vã mà lắc đầu: "Hồ đại phu nói ta còn có thể cứu." Vết thương của hắn rất lớn, nhưng Hồ đại phu cho dược, nói hắn có khả năng còn có thể cứu... Hắn đương nhiên không muốn để Tưởng Chấn dằn vặt vết thương của mình.

Hắn chờ gã sai vật bên cạnh Hồ đại phu băng bó cho hắn.

Những người cần khâu, nhưng thương thế tương đối nhẹ, cũng không phải người chắc chắn sẽ chết, cơ bản đều không muốn để Tưởng Chấn hỗ trợ trị liệu, Tưởng Chấn bất đắc dĩ, liền tiếp tục khâu vết thương cho người thương thế nghiêm trọng.