Ba người Dương Lâm, nữ nhân áo trắng và Hồ Ngọc Phiến ngồi trên ba con ngựa tốt, đi từ từ trên con đường sỏi đá. Người có bộ quần áo rách rưới đi cùng họ Hồ ban nãy lại đi bộ. Còn những hào kiệt giang hồ ở quán rượu, đều tản đi khắp nơi, hẹn cùng gặp nhau ở Đại La, chứ không đi cùng bốn người.

Trên đường, vì cảm thấy quá im ắng, Hồ Ngọc Phiến phải gợi chuyện:

- Tiểu tử họ Dương, ta quả thật rất bội phục ngươi. Ta những tưởng ngươi bị đuổi khỏi bản phái, phải tìm đến vùng núi biên cương phía Bắc uống rượu giải sầu, không ngờ ngươi lại ở đó kết giao bằng hữu với nhiều người đến như vậy.

Dương Lâm chỉ cười cười, không nói gì. Hồ Ngọc Phiến lại nói tiếp:

- Ngươi biết không, Dương Lâm? Chưởng môn rất coi trọng ngươi, ông ấy nói rằng nhiệm vụ này nếu không do ngươi đảm trách thì mãi mãi không thể thành công.

Dương Lâm cũng vẫn chỉ cười cười.

- Rốt cuộc ngươi có ý gì đây? Tại sao nãy giờ ngươi chỉ cười mà không nói gì?

Họ Dương giờ mới mở miệng:

- Ta nãy giờ chỉ muốn hỏi một chuyện, chỉ sợ sư thúc không trả lời.

- Chuyện gì?

Dương Lâm hất đầu về phía người có bộ quần áo rách kia, hỏi:

- Đó là ai vậy sư thúc?

Hồ Ngọc Phiến đột nhiên im lặng, phải một lúc lâu mới nói:

- Lẽ ra là ta vốn không muốn nói, nhưng ngươi đã hỏi thì…

Họ Hồ nhỏ giọng:

- Đó là Thạch Bạch Hách, một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Đinh Tiên Phái hiện tại. Đinh chưởng môn muốn chuyến này “hộ tống” ngươi thành công, không có gì sơ suất. Ta lại thấy ông ấy quá cẩn thận rồi.

Dương Lâm khẽ cau mày, đương nhiên y biết “thành tích” của tên Thạch Bạch Hách này. Một lần hắn cùng một nhóm đệ tử được cử sang Trung Nguyên làm nhiệm vụ, không ngờ uống rượu rồi cãi nhau thế nào mà lại gây gổ đúng với Bạch Tứ Xuyên, được coi là một trong những ngôi sao sáng nhất trong số đám cao thủ thiếu niên anh hùng bên Trung Nguyên. Dù những người đi cùng đã cố sức can ngăn, nhưng Thạch Bạch Hách vẫn muốn “bẻ gãy cái cổ tên oắt con trước mặt mới hả giận”. Tên Bạch Tứ Xuyên kia vốn tự xưng mình cao thủ, lại sẵn tình khinh thường người dân nước Nam, có hơi chủ quan, thành ra chỉ trong vài trăm chiêu đã bị họ Thạch bẽ gãy tay, gãy chân, phải nằm liệt suốt gần một năm mới có thể coi là “tạm hồi phục”. Từ đó danh tiếng Thạch Bạch Hách càng bay xa hơn.

Việc nữ nhân kia nhờ Dương Lâm nhúng tay vào thì cần phải có thuyết khách giỏi. Vốn dĩ mình mình cũng đủ, thêm Hồ sư thúc đây thì chắc chắn hơn, nhưng lại có Thạch Bạch Hách vốn tính nóng nảy này thì… e rằng hỏng việc sớm.

- Này, tiểu tử, nói cho ta biết, nữ nhân kia là ai? – Hồ Ngọc Phiến lại mở miệng.

“Cái tên Hồ sư thúc này thật lắm mồm quá! Chẳng đúng với tư cách một hộ pháp chút nào.” – Dương Lâm tự nhủ trong lòng, nhưng dù sao đó cũng là sư thúc, không nên nói ý kiến này ra thành lời, kẻo sẽ có kết quả không hay.

- Đó là thuộc hạ của một người bạn của ta. – Dương Lâm đáp.

Hồ Ngọc Phiến cau mày:

- Lằng nhằng vậy! Bạn ngươi là ai?

- Thì cứ đi rồi sẽ biết. – Dương Lâm cười bí hiểm.

Hồ Ngọc Phiến thở dài, quả thật tên này rất giống với Đinh chưởng môn quá! Luôn tỏ ra bí hiểm đến lúc cuối cùng. Nếu như việc giúp đỡ này kéo dài lâu quá, không chừng tại Hoa Lư sẽ có biến. Chưởng môn từ bốn năm trở lại đây sức khỏe đã suy yếu, không chừng thậm chí còn chẳng cầm nổi kiếm lên chứ đừng nói là dụng kiếm. Nếu như Mộc Kiếm Thanh và Lưu Càn có ý muốn tranh đoạt chức chưởng môn thì… một Lý Văn Lâm không thể làm nên trò trống gì!

Càng nghĩ, Hồ Ngọc Phiến lại càng khẩn trương, thúc giục Dương Lâm tăng tốc, nhưng nói thế nào thì y cũng chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu:

- Vội gì chứ, sư thúc? Chúng ta cứ cảm nhận cái mát mẻ của tiết trời mùa thu đã! Sư thúc không biết đó chứ, mùa thu cũng đẹp mà.

Trong lòng Hồ Ngọc Phiến thầm rủa tên họ Dương, mùa thu thì có cái gì mà đẹp cơ chứ.

Nhưng, đối với Dương Lâm thì khác, y rất trân trọng mùa thu.

Y quen người đó cách đây mười ba năm, cũng vào cái trời mùa thu thế này. Ấn tượng mà người đó để lại, tới giờ y vẫn không quên…

…o0o…

Một ngày sau đó, họ đến được Đại La.

Đại La, cũng giống Hoa Lư, đều có những khu chợ đông người qua lại, kèm theo đó, tất nhiên không thể không kể đến những “lời lẽ chợ búa” của họ.

- Hai xu thôi!

- Hai là hai thế nào, đây đâu phải mùa, tìm được loại rau này là tốt lắm rồi!

- Tốt tốt cái con khỉ, cái này bán đầy!

- Giỏi tìm cho tôi một mớ xem nào! Đã không biết gì còn to mồm…

Trước tình cảnh đó, Hồ Ngọc Phiến chỉ biết cười, bọn người này thật quá bần tiện, chỉ có thêm bớt một hai xu mà…

Nhưng đối với Dương Lâm thì khác, y đã chứng kiến nhiều cảnh này trên đường. Không nói đâu xa, ngay cả năm xưa chính mẹ y đã từng mặc cả suốt gần một khắc thời gian (*) chỉ vì muốn mua bớt một xu. Họ Dương thở dài, nhìn vào Hồ Ngọc Phiến, y biết họ Hồ từ nhỏ đã sống trong sung sướng thì hiểu gì về những con người bình dân này chứ. Một hai quan tiền có lẽ không đáng là bao so với giới quý tộc, nhưng nó lại đáng giá ngang với mạng sống của họ vậy.

Ba người đi thêm một đoạn nữa, đến một con hẻm khá vắng vẻ, nữ nhân áo trắng đột nhiên dừng ngựa, nói:

- Các vị, xin dừng bước, đã tới nơi rồi.

Hồ Ngọc Phiến cau mày nhìn về phía trước, rốt cuộc cũng chỉ là một căn nhà tồi tàn, rách nát. Y lại bất giác nhớ tới “đại bản doanh” của Đinh Tiên Phái. Lẽ nào những thế lực mạnh lại có sở thích kì cục vậy sao?

Ba người cùng xuống ngựa, nữ nhân áo trắng dắt ngựa đi về một phía đông, là “trại ngựa” của Đại La, nếu như sân vườn chủ nhân của những con ngựa không đủ rộng để chứa, thì họ sẽ mang ngựa đến gửi ở “trại ngựa” này. Tất nhiên, phải có lệ phí.

Trong lúc nữ nhân đi, thì Dương Lâm gần như đóng vai một vị chủ nhà, mở cửa tiếp Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách bước vào trong. Căn nhà trông nhỏ hẹp vậy mà lại có tới bốn căn phòng. Hồ Ngọc Phiến nhìn quanh rồi hỏi:

- Này, tên tiểu tử! Người mà chúng ta giúp đỡ là ai vậy?

Dương Lâm trầm ngâm một lúc, rồi thở dài:

- Đã đến đây rồi thì ta cũng đành phải nói vậy…

Nhưng y chưa kịp nói ra thì từ một trong bốn căn phòng phát ra âm thanh của nữ nhân:

- Các vị, thật ngại quá, xin lỗi đã chậm trễ không ra đón tiếp sớm. Chào mừng các vị tới Nữ Nhân Bang!

…o0o…

(*) một khắc thời gian: mười lăm phút theo thời gian bây giờ.