Vong Xuyên-biên giới giữa thiên giới và ma giới, nơi đây đang diễn ra một trận đấu vô cùng ác liệt, khói bay mù mịt, không khí đậm mùi máu tanh, âm thanh của vũ khí và tiếng kêu la thảm thiết đan xen vào nhau, tất cả tạo nên một khung cảnh hết sức ghê sợ.

Trên một vách núi cao sừng sững xuất hiện hình bóng của một nữ tử khoác trên người một áo giáp trắng, tay cầm một thanh kiếm màu bạc được chạm khắc tinh xảo.

Gương mặt băng lãnh, đôi mắt thâm sâu lặng lẽ quan sát trận chiến.
*bùm*
- Thưa thống soái, Bách tiên pháo của chúng ta phóng đã trúng mục tiêu, tiêu diệt hơn nửa sinh lực địch ạ.
- Báo, thưa thống soái, phòng tuyến ở phía tây đã đột phá vòng vây, tiến thẳng đến trung tâm trận địa địch và đã chém đầu tên thủ lĩnh của chúng rồi ạ!
- Báo, thưa thông soái, phía nam Vong Xuyên đã giành được chiến thắng rồi ạ
Nghe được những thông báo ấy, gương mặt của vị thống soái không chút xao động, đôi mắt vẫn lạnh lùng như thể đây là những điều đương nhiên sẽ xảy ra.

Rồi nàng cười khẩy đầy tự tin và kiêu ngạo nói:
- Đến lúc phải trở về thôi!
Vừa nói dứt lời, nàng đạp chân phi thẳng về phía địch cùng với thanh Hiên Ánh kiếm của mình.

Nàng đi đến đâu, kiếm của nàng sẽ đoạt mạng người đến đó.


Nàng chỉ mới xông trận được một lúc mà các ma binh đã chết như ngã rạ.

Chiếc giáp trắng muốt ban đầu giờ đã nhuốm đầy máu tươi của quân thù.

Bọn chúng nhìn thấy nàng xung trận liền gào thét lên:
- Là Bạch Đình đó! Cô ta xung trận rồi chúng ta phải làm sao đây?
Quân địch bây giờ cứ như đàn ong vỡ tổ, chạy tán loạn cả lên.

Nhưng tên thủ lĩnh của bọn chúng thì vẫn "điếc không sợ súng" đứng đấy và mạnh miệng nói:
- Chúng bây bị gì thế hả? Một con ả đàn bà "trói gà không chặt" cũng khiến chúng bây náo loạn thế kia sao? Hãy banh to con mắt mà nhìn ta đây, ta sẽ xé nát y phục của ả cho.....
Chưa kịp nói hết câu, một luồng khí lạnh xộc tới hắn, hắn nhìn lại thì thấy kiếm của Bạch Đình đã kề sát bên cuống họng.

Đôi mắt nàng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Hắn sợ đến mất mật, mặt tái xanh như tàu lá.

Sức nặng của thanh kiếm cộng với sát khí hừng hực trên người nàng đã khiến cái miệng chó của hắn không thể sủa thêm câu nào.

Nàng lạnh giọng nói:
- Thưa thống soái, ngài định làm gì "một con ả" như ta hả, ta đang chờ ngài đây.

Để ta xem tay của ngài nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn đấy.
Nói xong nàng nhìn hắn với ánh mắt sắc hơn cả dao và nhếch miệng cười đầy kiêu ngạo.

Nàng lại nói tiếp:
- Ngươi nói ta "trói gà không chặt" vậy thì bây giờ đây có còn giống như ta trói gà không chặt nữa không hay là ngươi vốn khống bằng một con gà?
Lời nói của nàng vừa như đùa giỡn vừa như đe dọa khiến hắn thật sự sợ đến quên cả thở.

Hắn hèn hạ cầu xin:
- -Xin.....xin ngài......tha.....tha......cho....cho...ta...
- Tha cho ngươi? Được thôi!

Song nàng quay sang đám binh sĩ ở đằng sau và hỏi lớn:
- Các huynh đệ! "Con gà" này tha hay không tha?
Đám binh sĩ đồng lòng trả lời:
- Không tha!
Nàng cười với hắn đầy ma mị rồi nói:
- Xin lỗi nhé! Mạng của ngươi ta không giữ được rồi! Thôi thì ngươi đi theo binh sĩ của ta mà làm con chó mua vui cho họ đi!
- Không....xin...xin....á!
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Đình đã thẳng tay khiến hắn đầu lìa khỏi cổ.

Xong việc nàng lấy thủ cấp của hắn về như một chiến lợi phẩm.

Đám tàn quân thấy vậy liền giẫm đạp lên nhau mà chạy bán sống bán chết.

Một vị nữ tướng khác đến bên nàng và nói:
- Thưa thống soái, đã giết sạch bọn cầm đầu rồi, còn đám rác rưởi còn lại thì sao ạ?
- Đã là rác thì phải dọn cho sạch nếu không sẽ gây hậu quả không ngờ.

Ngươi theo ta cũng nhiều năm chắc ngươi cũng chẳng xa lạ gì với việc này nữa nhỉ, Kim Đan?-vừa nói nàng vừa lau đi vết máu bắn trên mặt.
- Thần đã hiểu thưa thống soái-Nàng gật đầu cung kính với Bạch Đình sau đó liền ra hiệu cho binh lính với giọng điệu đanh thép.
- Quân đâu!
- Dạ!
- Giết sạch không tha!

- Dạ!
Bạch Đình nghe xong liền nở một nụ cười hài lòng rồi rời đi.

Suốt mấy ngàn năm nay, nàng chinh chiến khắp mọi mặt trận, cũng lập vô số chiến công, các chư tiên đều tôn nàng là Bạch hổ Chiến thần của thiên giới nhưng đối với kẻ địch mà nói, nàng chẳng khác nào một Hung thần khát máu, ra tay tàn bạo không chút nương tình.

Nàng luôn nói với binh sĩ dưới trướng rằng "dù có là tàn quân cũng phải giết sạch, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhỡ đâu một ngày nào đó bọn chúng quay lại cắn chúng ta thì phiền lắm".

Nếu nàng không phải là thượng thần thiên giới thì có lẽ chúng đã nói nàng là một ác quỷ máu lạnh.

Nàng đốt pháo báo hiệu toàn quân chiến thắng.

Không khí đáng sợ ban đầu bây giờ đã thay bằng tiếng hò reo nức nở của binh lính.

Nàng ngắm pháo sáng trên trời mà lòng lại thầm nghĩ:
*không biết con "giun lửa" kia đánh đấm thế nào rồi, nếu hắn dám thất bại ta sẽ cho hắn bồi táng theo đám ma tộc này cho xem*
Lúc bấy giờ, ở phía Bắc của Thiên giới cũng có một vị Thiên tướng dẫn binh đánh trận nhưng không được suôn sẻ như nàng..