Hàm Khiết không thể tin vào mắt mình.

Hắn lo xợ Phàn Long đã bỏ mạng vì đòn tấn công này thật sự quá sức tưởng tượng với hắn.

Hắn gục mặt đau lòng mà nấc thành tiếng:
- Điện....hạ...huhu
Liễu Úy bên này thì cười một cách sảng khoái, hả hê:
- Á hahaha, á hahaha, cuối cùng thì ta cũng thắng ngươi rồi á hahaha
- Ngươi vui mừng có hơi sớm đấy!
Hắn trợn tròn mắt nhìn, nụ cười vụt tắt thay vào đó là sự ngạc nhiên:
- Ngươi...sao...sao ngươi có thể..
Lúc này khói đã tản đi hết khiến cho sự thật được phơi bày.


Hóa ra Phàn Long hoàn toàn đỡ được đòn tấn công ấy của Liễu Úy chỉ bằng một tay.

Lúc này Liễu Úy từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi tột độ:
- Không..không...lý nào lại vậy?...không thể như vậy được!...ta đã tấn công với toàn bộ sức mạnh mà...ngươi sao có thể vẫn trụ vững được chứ?
Phàn Long lập tức hất hắn ra và nói:
- Có lẽ ngươi đã hiểu sai vấn đề!
- Cái gì chứ?
- Ta xem ngươi là bạn, nhưng khi đối mặt ngươi trên chiến trường với phương diện là kẻ thù thì ta đương nhiên sẽ không để tình cảm che mắt mà mặc ngươi tùy ý dắt mũi
- Ngươi....
Chàng vẫn đanh giọng nói tiếp:
- Vừa nãy ta không trực tiếp giết ngươi vì như ta đã nói ta nể tình ngươi là bạn ta, ta muốn chừa cho ngươi một đường lui, nhưng xem ra ngươi không cần nó.

Vậy thì bây giờ ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!
Nói xong chàng đánh bật hắn lên trời cao, nhanh như cắt, chàng liên tiếp ra chiêu khiến hắn không thể đỡ nổi.

Mỗi chiêu thức đều nhanh và đánh vào chỗ chí mạng khiến hắn đau đớn tột cùng như nỗi đau rút xương.

Hắn nặng nề đáp đất, miệng nôn ra máu một cách khổ sở, không thể nói một lời nào.

- Ngàn năm nay ta luôn nhường nhịn ngươi để ngươi không thấy tự ti với chính mình, nhưng không ngờ ngươi lại quá đề cao bản thân, ngươi nghĩ ngươi là kẻ mạnh hay sao? Ngươi chẳng qua là một kẻ ngu ngốc, thiển cận mà thôi!
Lời chàng nói khiến hắn hiểu ra rằng mình là ếch ngồi đáy giếng chẳng thể hiểu nỗi đất rộng trời cao.


Hắn đờ đễnh nhìn chàng, miệng mấp mấy như đang muốn nói gì đó, hắn với tay về phía chàng.

Rồi, tay hắn vô lực rơi xuống.

Chàng nhìn hắn, thoáng chốc giọt nước mắt rơi.

Tình nghĩa bạn bè ngàn năm mà chàng dành cho hắn giờ đây cũng như giọt nước mắt, rơi xuống vỡ tan tành và giọt nước mắt ấy cũng là chút tình nghĩa cuối cùng chàng dành cho hắn với tư cách là người bạn.

Sau trận quyết đấu ấy, chàng buông xuôi hết mọi thứ ngã về phía sau, rất may là Hàm Khiết kịp chạy đến đỡ chàng.

Hắn lớn tiếng gọi:
- Điện hạ! Điện hạ!
- Ta không sao!
Nghe được Phàn Long lên tiếng hắn mới thở phào nhẹ nhõm
- Ngài dọa ta sợ khiếp vía một phen đấy, bây giờ ta vác ngài về xem ngài đền ơn ta thế nào
Nếu Phàn Long xem Liễu Úy là bạn và sẵn sàng hy sinh cho hắn thì Hàm Khiết đối với Phàn Long còn hơn như vậy.


Vì khi cả thiên giới chống lại hắn, xem hắn là u nhọt thì chỉ có Phàn Long tin tưởng và cưu mang hắn để hắn có được như ngày hôm nay.
- Ta xin lỗi vì khiến ngươi lo lắng, bây giờ thì chúng ta khải hoàng trở về thôi!
Nói xong chàng chìm sâu vào hôn mê, có lẽ chàng đã quá mệt mỏi nên giờ chẳng thể gắng gượng được nữa.
Khi về đến nơi thì Hương Ngọc liền hốt hoảng chạy ra, sốt sắn hỏi:
- Ngài ấy sao thế? Sao lại thành ra nông nỗi này? Ngươi là cận vệ của ngài mà không biết bảo vệ ngài chu toàn sao?
Nghe những lời nói trách móc ấy của Hương Ngọc hắn cũng chỉ đành bất lực nói
- Là lỗi ta, cô mau trị thương cho ngài ấy đi ta còn phải báo tin chiến thắng cho ba quân cùng biết
Nói rồi hắn ra ngoài đem theo pháo sáng phóng lên trời cao.

Khoảng trời u tối đó bỗng được thấp sáng bởi ngọn pháo chiến thắng cũng giống như chiến tranh phi nghĩa đã chấm dứt, sinh linh không còn lầm than.
Xa xa trên một ngọn núi kia, bỗng có một hắc y nhân, hắn mím chặt môi giận dữ, đôi mắt lại thâm sâu, bí ẩn như toan tính điều gì đó..