Mạn Thư mới về tới nhà là bị mẹ lôi đi chợ.

Có lẽ cô có kiếp làm tùy tùng nên ở đâu cũng bị bắt nạt.

Nhưng bị mẹ cô bắt nạt thì cô rất hài lòng, gặp người nào mẹ cũng khoe con gái làm cô cũng mát tai.

Không ngờ được người lớn khen lại sướng đến vậy.
Nhưng ai ngờ đâu, hai mẹ con chỉ đi có gần một tiếng mà túi lớn túi nhỏ đầy trên tay.

Vậy mà dì Uyển của chúng ta vẫn không dừng lại ở đó, mang cái câu mở miệng "lâu lâu còn gái mới về" kéo Mạn Thư đi hết từng ngóc nghách chợ chợ thì thôi.
Mới về tới nhà là đứa con gái giỏi giang như lời nói của mẹ lại bị ông bố yêu thương dẫn đi "ăn tiệc cờ vây" với mấy cô chú ông bà hàng xóm.

Qua những lời khen đáo để của những người hàng xóm:
- Ái chà! Mạn Thư sau này phải làm bác sĩ cho bệnh viên thành phố luôn mới không uổng công ba mẹ.
- Cháu vừa xinh vừa giỏi, sau sung sướng lắm đây.
- Nhà ông nhất xóm rồi đấy.

Một đứa đứa làm bác sĩ, một đứa sau này chắc vào luật thôi.
Ông Thịnh nghe được mũi phổng to như trái táo, nhưng vẫn vờ khiêm tốn, khua tay, thở dài:

- Ôi dào, nhất với nhì gì.

Chỉ mong sau này mỗi ngày cho bố mẹ một ngày ba bát cơm là được rồi.
Ôi, ông bố của tôi, sao bố không khiêm tốn thêm chút nữa.
Mạn Thư vừa cay đắng vừa cười gượng.

Sau đó, đứa con gái vàng bạc của ông bố Thịnh với lý do "về nhà phụ mẹ nấu cơm tối" nên đã được ông bà chú bác duyệt.
Cái này là thôi rồi, nói rồi mà, ăn ở kiểu gì thế không biết.

Cô vừa thầm mắng mình vừa đi về nhà.

Mới lết cái mạng sắp mất của mình về đến phòng khách, mẹ cô đã chạy ra, tươi cười:
- Thư Thư, hôm nay nhà bác Hoàng và bác Quân đến chơi, con chờ họ đến rồi tiếp khách nhé! Mẹ đi làm cơm.
Mạn Thư tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp nói thì mẹ cô đã vỗ vai cô rồi đi vào.

Cô chỉ biết ngậm miệng mà lắc đầu chán nản.

Mẹ yêu ơi, mẹ dẫn sói vào nhà rồi.
Đơn giản cô ngạc nhiên đấy chính là thành viên của nhà bác Hoàng lần lượt là: Trần Văn Hoàng- bố, Lương Thu Xuân- mẹ, Trần Khê- con đầu, Trần Hạo- con út.

Còn gia đình kia thì họ Mã, Mã tiên sinh.

Ôi!
* * *
Lâm Bảo trở về trụ sở cảnh sát, mới bước vào anh đã nghe tiếng quát của một cảnh sát viên phía phòng tra hỏi:
- Anh mà không trả lời, tôi sẽ đưa anh vào tù.
Lâm Bảo bước vào, nhận ra người ngồi trên ghế phạm nhân là thằng cha tối hôm qua anh bắt được.

Mấy cảnh sát đang trả hỏi thấy anh thì đứng đứng nghiêm chào, anh gật đầu chào lại rồi ra ngoài, gặp ngay Trần Diệc ở bàn trà liền hỏi:
- Sao thế?
Trần Diệc bấy giờ ngước khuôn mặt vuông vuông lên nói:
- Đội trưởng Dương, cái tên này tra khảo từ đêm qua đến giờ mà hắn cứ không chịu nhận tội.

Hắn cứ nói là cô gái kia đồng ý cho hắn giở trò.

Song anh ta lại nhìn ra ngoài như kiếm gì đó rồi nói tiếp:
- Cô gái hôm qua anh đưa đi đâu rồi?
Lâm Bảo vừa nắn lại cổ tay quân phục vừa nói:
- Đưa về nhà rồi.
Trần Diệc ngạc nhiên:
- Đưa về nhà rồi? Lão đại à, anh không nhớ là còn lấy lời khai..
Lâm Bảo ngắt lời:
- Lời khai gì? Bị dì Du nhà cậu nhắm rồi.

Tôi không thả sao được.
Trần Diệc bực mình với giọng nói rất bình thản của đội trưởng.

Nhưng sau lại thở dài:
- Lão đại à, anh nói xem, giờ..

thả tên đó đi à?
Lâm Bảo nhìn anh bằng đôi mắt đã trở nên lạnh lẽo, có lẽ ai không quen nhìn nó chắc chắn sẽ tưởng mình đã bị vùi trong núi tuyết để làm vật thí nghiệm cho các nhà khoa học vài nghìn năm sau.

Anh cương nghị nói:
- Để tôi!
Xong anh đi vào phòng, bóng lưng anh bước đi thật đẹp, như hình mẫu trong những cuốn truyện ngôn tình.
Nhưng rõ ràng đây không phải ngôn tình, anh vừa mới vào thôi mà những người trong phòng lạnh hết xương sống.

Anh ngồi chiếc ghế đối diện Trần Khê, nhìn hắn vài giây rồi nói:
- Mấy anh ra ngoài hết đi.


Chỉ Diệc ở lại thôi.
Những cảnh sát có mặt ở đó thoáng do dự nhưng rồi cũng kéo nhau ra ngoài.

Lâm Bảo ngước mặt lên, nhìn vào chiếc CCTV góc phòng mà nói:
- Hạ Mạn Thư, mười bảy tuổi, năm hai trung cấp dược.

Trần Khê, hai mươi sáu tuổi, không vợ con, không công việc.

Hơn bảy giờ tối ngày hai mươi chín tháng bảy năm XXXX, anh bỏ một viên thuốc vào ly nước của cô ấy.

Tôi có bằng chứng CCTV quay lại và cho anh mua thuốc luôn đấy.
Đoạn anh nhìn mặt Trần Khê đã tái mét đi vì sợ rồi lại nói tiếp:
- Với tội danh quấy rối anh nghĩ sẽ như thế nào? Nếu cho tôi thêm vài phút suy nghĩ thì anh lại có tội quấy rối trẻ em dưới vị thành niên.

Tù cũng phải mục xương.
Xong lời Lâm Bảo nói, tội phạm đã không còn hồn phách gì cả, câu cuối cùng hắn ta suy nghĩ được là "khốn nạn, không hổ danh là mũi chó".
Còn anh chàng đẹp trai à? Anh nói không thấy ngượng miệng sao? Tôi nghĩ anh đã dính phải tội trạng đó từ tối qua kia, và có lẽ nếu bóc trần sự thật thì anh chắc cũng chung phòng giam với tên bệnh hoạn kia thôi..