"Mở cửa a~!!", thanh âm Trương Nhã Thư inh ỏi phía ngoài, được ngăn cách bởi cánh cửa nhà tắm, Vũ Di Đình đang tắm rửa phía bên trong có chút khó chịu, thầm nghĩ tên ngốc này thật chỉ thích làm những điều hư hỏng.

"Em làm gì? Em đã tắm rồi mà!", Vũ Di Đình nói vọng ra, tay bôi một lớp bọt xà phòng lên cửa kính trước mặt để che đi ánh mắt soi rọi của tên đại sắc lang Nhã Thư, thật là đáng ghét Trương Nhã Thư, hóa ra lúc nãy khăng khăng đòi về nhà tắm mà nhất quyết không chịu tắm ở nhà mẹ em ấy là vì lý do này. Trương Nhã Thư từ khi vừa mua căn hộ này việc đầu tiên làm là thay cửa gỗ nhà tắm bằng một lớp kính trong suốt, mong ước một ngày nào đó có thể hằng ngày được nhìn ngắm nữ thần Vũ Di Đình tắm rửa bên trong, lưng trần ẩn hiện sau làn khói nước ấm tỏa nghi ngút, phong cảnh đại sắc tình, thật là thú vị a~

"Nhưng người ta là muốn được tắm lần nữa a~", thanh âm cố gắng nũng nịu nhưng có lẽ là vẫn không thể làm cho người bên trong mềm lòng.

"Tôi không mở, em muốn tắm thì đợi một lát vậy.", Vũ Di Đình hừ giọng, cơ thể này không phải là chưa từng được Nhã Thư nhìn ngắm, thậm chí là còn tìm tòi rất kĩ lưỡng... nhưng mà những việc xấu hổ như vậy, đối với Vũ Di Đình là chỉ có thể thực hiện vào buổi tối, khi đã tắt hết đèn và đóng hết cửa, và quan trọng nhất là chỉ có thể ở trên giường.

Bên ngoài không có tiếng trả lời, nghĩ là Trương Nhã Thư đã bỏ cuộc, nữ nhân phía trong liền thở phào nhẹ nhõm, được rồi, có thể yên tâm tắm lâu thêm một chút.

Dòng nước ấm chảy dài xuống cần cổ mượt mà, tham lam quấn lấy bờ vai trần của Vũ Di Đình rồi vòng qua phía eo, tiếp tục mơn trớn xuống nơi căng tròn nơi hạ thân rồi men xuống đầu gối, khẽ chia thành hai dòng chảy nhỏ chầm chậm xuống gót sen hồng. Vũ Di Đình thở đều, hơi thở như có như không êm đềm rót vào làn khói trắng, hai mắt khẽ nhắm ẩn chứa ý cười, khóe môi cong lên hài lòng thư giãn, đường cong tuyệt mỹ nơi trước ngực ẩn hiện sau màn sương, từng động tác câu hồn như đang múa lượn, khiến phàm nhân nếu lỡ nhìn thấy sẽ tưởng chừng mình đang lưu lạc đến chốn thiên đường.

Toàn bộ bức xuân cung này đã sớm đi vào mắt một tên đại sắc lang, Trương Nhã Thư im lặng dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm, lặng lẽ đứng phía sau hưởng thụ mỹ nhân như đóa hoa bạch liên nở rộ lên từ lòng đất, tràn đầy tinh lực, mùi hương hoa hồng ngưng lại ngay chóp mũi khiến lòng người mê đắm không dứt, Trương Nhã Thư mải mê ngắm nhìn viên ngọc bảo trân quý của mình câu dẫn trong làn nước ấm, đáy lòng tê dại mơ hồ quên lãng, chìa khóa trên tay bị buông lỏng, rơi xuống nền đất lạnh phát ra một tiếng "Kenggg!".

Thôi xong.

"Àooooo!!!"

--------------------

"Hắt xìiiii!! Hơ hơ ~~"

"Nhã Thư thế nào lại bị cảm đây?", Trần Hà Lam ôn nhu đặt lên tay Trương Nhã Thư một lát cam dày mọng nước, vỏ cam đã được bóc sẵn rất sạch sẽ tươi ngon, "Biết con hôm nay sẽ đến nhà dì ăn tối, nên khi sáng đã ra chợ tìm mua thức ăn thật ngon và thêm hoa quả, dì còn nhớ là con rất thích loại quả này."

Trương Nhã Thư nhìn người phụ nữ tóc hoa râm trước mặt, không hiểu vì sao trong lòng lại xúc động đến nhói một bên lồng ngực. Đã qua bốn năm trời xa cách, nếu không nghĩ đến sẽ không thấy xót xa, nhưng một khi đã hội ngộ mới cảm nhận được xúc cảm thân quen đã chôn giấu sâu trong tận đáy lòng, như một con suối lặng lẽ bình dị, đến lúc thích hợp sẽ đột ngột dâng trào thành từng dòng nước mắt ấm nóng. Người này so với bốn năm trước vẫn dịu dàng ôn nhu như vậy, vẫn làm Trương Nhã Thư cảm thấy ấm áp và thân thuộc, thậm chí còn có thể bộc bạch hết bao nhiêu nỗi khổ tâm, bí mật, hay là nỗi xót xa day dứt mà mình đã chịu đựng. Khi Vũ Di Đình là ánh trăng sáng trong lòng Trương Nhã Thư, thì Trần Hà Lam chính là một chiếc gương phản chiếu hết con người chân thật nhất của Nhã Thư, khi nhìn vào Trần Hà Lam, mọi phàm nhân đều có cảm giác như được nhìn thấy chính mình.

Trương Nhã Thư đỡ lấy bàn tay Trần Hà Lam, cảm giác làn da khô sần làm Nhã Thư có chút nghẹn ngào, ngập ngừng nửa ngày mới có thể nói được, "Dì, thời gian qua con không đến thăm dì lấy một lần, vậy mà dì vẫn còn nhớ đến con, lại còn mua nhiều thức ăn như vậy, con thật sự rất hổ thẹn."

"Đừng như vậy, ta đã sớm coi con như con cháu trong nhà, dù sao đi nữa con cũng mang nhiều quà đến như vậy, ta là người ngại mới phải. Lần sau con không cần khách sáo, cứ đến ăn một bữa cơm cùng dì thì dì cũng vui rồi.", Trần Hà Lam nhìn Trương Nhã Thư mỉm cười dịu dàng, nụ cười này có đến chín phần giống với Vũ Di Đình.

"Chỉ là một chút tấm lòng của con, dì nhận cho con vui, bất quá con ăn thật nhiều thức ăn do dì nấu bù lại là được.", Trương Nhã Thư đưa tay nhận lát cam, vừa cắn được một miếng lại cảm thấy ngứa ngứa đầu mũi, "Hơ hơ hơ~ Hắt xìiii!".

"Con phải chú ý giữ sức khỏe một chút, như vậy mới có thể đảm đương nhiều công việc."

"Dạ, con cũng rất cố gắng, chỉ là sáng nay phải tắm hai lần liên tiếp...", Trương Nhã Thư vừa tiếp tục nói thì phát hiện phía sau lưng có một tia nhìn đầy sát khí đang đâm thẳng đến đại não, đành lập tức khép miệng lại.

"Tháng sau Di Đình sẽ cùng con một chỗ, dì hy vọng cả hai sẽ bảo hộ lẫn nhau thật tốt, phải thật kiên cường và vui vẻ, nếu như có những việc không hay xảy đến với con và khiến cả hai cảm thấy không thoải mái, hãy nhớ rằng việc tránh làm tổn thương đối phương mới chính là điều quan trọng nhất.", Trần Hà Lam đưa mắt nhìn từ Nhã Thư sang Di Đình, suốt quãng đời cơ cực bà chỉ mong được nhìn thấy Vũ Di Đình tìm được một người có khả năng mang lại hạnh phúc viên mãn, có thể đền bù hết tất cả những năm tháng thiệt thòi cho nữ nhi của mình. Trần Hà Lam thật không thể từ chối Trương Nhã Thư, không chỉ vì Nhã Thư là người có học thức, hiểu rõ lễ nghĩa phép tắc, mà còn do bốn năm qua, bà hiểu Di Đình đã thương tâm đến thế nào, đêm thì gặp ác mộng đến giật mình thức giấc, ngày thì như một cái xác không hồn, đến một nụ cười cũng gượng gạo trên môi, có lần bà còn phát hiện Vũ Di Đình tự nhốt mình trong phòng cả ngày, vừa vẽ chân dung Nhã Thư vừa rơi lệ. Nếu như Trần Hà Lam không thuận ý cho Nhã Thư và Di Đình ở cùng một chỗ, không khác nào bà tự tay tước đi quyền hạnh phúc của chính con gái mình.

Trương Nhã Thư nắm lấy cổ tay Trần Hà Lam, ánh mắt như đang khẩn thiết cầu mong sự tin tưởng, là đang muốn đem hết tất cả chân tình của mình ra để mà hứa hẹn, "Trương Nhã Thư con đây, nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm cho Di Đình hạnh phúc, nhất định là như thế! Bằng hết tất thảy dũng khí có được, con sẽ tận lực bảo hộ chị ấy, cho đến khi đôi tay này không còn chút sức lực nào nữa, thì vẫn còn tình yêu của con cùng sự tin tưởng tuyệt đối, chắc chắn sẽ cùng Di Đình đi đến cuối đời cuối kiếp.", Trương Nhã Thư dốc hết tâm can của mình, thề có đất trời chứng giám, tình yêu của mình dành cho nữ nhân kia, ngay từ lúc đầu tiên đã định rằng sẽ không bao giờ xoay chuyển.

Nữ nhân ngồi phía sau nghe được toàn bộ câu chuyện, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, đây chính là lần đầu tiên Trương Nhã Thư hoàn hảo nói lời hứa hẹn trước mặt gia đình, trong lòng dâng lên vừa hạnh phúc vừa chua xót, cho đến cuối cùng thì cả hai đều có thể vận hết tất cả dũng khí để chạy về phía người trong lòng, có bao nhiêu yêu thương thì sẽ có bấy nhiêu kiên cường dũng cảm.