Editor: Giản Linh Kiwi

“Không được không được.”

Thời Lục chưa kịp lên tiếng, Phó Kiều Kiều đã dẫn đầu đánh trống rút lui. Trước chưa bàn đến khuôn mặt khó chịu ấy của Thời Lục, riêng việc đi cùng cậu đến sân thể dục… Chẳng sợ bị tính khí lạnh lùng của Thời Lục giết chết, cũng sẽ bị mấy ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm mà chết.

Nghĩ vậy, ánh mắt Phó Kiều Kiều nhìn Thiên Huỳnh không khỏi lộ ra vẻ đồng tình.

“Các cậu đi trước đi, cố lên.” Cô làm ra động tác nắm tay thủ thế.

Thiên Huỳnh không hiểu rõ nguyên do, vừa nhìn về phía Thời Lục đã thấy cậu nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Đi thôi.”

Sân thể dục của trường trung học rất lớn, đường chạy màu đỏ trắng đan xen cùng bãi cỏ xanh tươi dưới ánh nắng mặt trời. Khu dạy học hai bên tuyệt đẹp, khác hoàn toàn với trường học trong trấn Vân. Tổng diện tích trường của bọn cô có lẽ cũng chỉ bằng mấy cái sân thể dục như thế này cộng lại.

Thiên Huỳnh và Thời Lục đi trên hành lang, mấy học sinh lác đác thưa thớt đang xuống lầu đi ra sân tập thể dục, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, chiếu lên bả vai ấm áp.

Tháng 11, cái nóng nực như thiêu đốt của mùa hè đã qua đi, mặt trời lúc này tồn tại như một sự dịu dàng vô hại.

“Cậu với cậu ta nói chuyện vui vẻ như vậy sao?” Thời Lục không quên chuyện vừa rồi, lên tiếng chất vấn.

“Kiều Kiều là người tốt.” Trong ánh mắt Thiên Huỳnh ngập tràn dịu dàng vô hại.

“Tớ rất thích cậu ấy.”

“Không được thích.” Thời Lục nổi giận.

“Sao cậu lại hoa tâm * như thế chứ.”

* Hoa tâm: Người lăng nhăng.

“?”

“Mới vừa nhìn thấy mặt người ta đã thích.”Cậu nghiến răng nghiến hàm, oán hận nói.

“Tùy tiện.”

“…”

Thiên Huỳnh đối mặt với những lời lẽ chua chát của Thời Lục có chút mệt mỏi.

Cô khẽ đảo mắt, không để ý đến cậu nữa.

“Sao cậu không nói nữa? Chột dạ à?” Đối phương không chịu buông tha mà tiếp tục truy vấn, bước chân Thiên Huỳnh nhanh hơn, muốn cách xa cái người kì quái này một chút.

“Chạy cái gì?” Thời Lục tay dài vươn lên, nắm chặt cổ áo Thiên Huỳnh kéo lại dễ như trở bàn tay. Giống như bị vận mệnh bóp chặt sau cổ, Thiên Huỳnh run lên hai lần, cuối cùng cũng không chống cự nữa, cô quay đầu trừng mắt nhìn Thời Lục.

“Cậu chủ, cậu có thể trưởng thành hơn một chút hay không?”

“Sao tớ lại không trưởng thành?” Thời Lục cau mày, phản ứng lại.

“Cậu mắng tớ ấu trĩ?!”

“Không sai! Cậu ấu trĩ muốn chết!” Thiên Huỳnh không nhịn được cao giọng, dưới tay cậu giãy giụa: “Buông tớ ra!”

“Cậu hung dữ cái gì chứ.” Thời Lục đột nhiên buông lỏng tay ra, khóe mắt rũ xuống tủi thân, ngữ khí trầm thấp.

Sự tức giận của Thiên Huỳnh đã sớm biến mất từ lâu, bỗng nhiên có chút áy náy.

Cô mím môi khô khốc: “Thật xin lỗi.”

“Không sao, tớ tha thứ cho cậu.” Thời Lục nhanh chóng nhướng mắt đáp lại, đâu còn chút nào dáng vẻ giả vờ đáng thương nhu nhược lúc nãy. Thiên Huỳnh phát hiện mình bị lừa, cắn răng nắm chặt tay.

“Ấu trĩ!”

Vừa trở lại lớp sau tiết thể dục giữ giờ, Thiên Huỳnh chỉ lo tức giận, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Phó Kiều Kiều bên cạnh muốn nói lại thôi.

Trên lý thuyết, trường trung học không cho phép mang điện thoại. Nhưng ở đây nhiều học sinh không phú thì quý, đám nhà giàu này có rất nhiều biện pháp tránh khỏi đôi mắt giáo viên.

Phó Kiều Kiều là một trong số đó, lúc đi học luôn cầm theo điện thoại lén xem phía dưới, đầu lúc nào cũng vùi vào hộc bàn. Cũng may chồng sách trước mặt đủ cao, giáo viên tiếng Anh cũng không phát hiện ra.

Tiếng chuông vang lên, cô vừa ngẩng đầu đã thấy Thiên Huỳnh, ánh mắt hơi trốn tránh.

“Tiểu Huỳnh, cậu đã xem qua Tieba* của trường chưa?”

* Tieba: Baidu Tieba với vai trò là một mạng xã hội trực tuyến phát triển mạnh ở thị trường Trung Quốc lục địa, cho phép người dùng có thể dễ dàng tương tác ở tất cả mọi nơi.

“Có chuyện gì vậy?” Thiên Huỳnh chú ý tới biểu cảm của cô, giải thích: “Tớ không đưa điện thoại.”

“Thì ảnh chụp cậu và Thời Lục đi cùng nhau giữa giờ thể dục bị người ta truyền lên rồi.”

“A.” Thiên Huỳnh mờ mịt há miệng.

Cô lấy điện thoại tới, trên đó là một bài viết mới đăng nửa tiếng trước, số lượt trả lời đã vượt quá một nghìn, trước mắt đã biến thành màu đỏ, xếp vị trí đầu tiên trên Tieba.

Tiêu đề: [Nữ sinh đi bên cạnh Thời Lục chính là ai?]

Nội dung chính: “Lúc thể dục giữa giờ, hai người không chỉ đứng một chỗ mà còn cãi nhau ầm ĩ cực kỳ thân mật. Vụ cãi nhau này vì đâu mà ra? Có phải đó là em gái thất lạc nhiều năm của Thời Lục không?”

Lướt xuống phía dưới là mấy tấm ảnh chụp lén, độ phân giải cực kỳ rõ ràng, bởi vì ánh sáng tốt nên ảnh chụp hai người nhìn rất đẹp, có vài phần ý vị trong phim thanh xuân thần tượng.

Đúng là Thiên Huỳnh và Thời Lục đứng trên hành lang trong giờ thể dục giữa giờ lúc nãy.

Hai người nói chuyện đối diện, nam sinh cao gầy rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, sườn mặt dưới ánh sáng mờ ảo bỗng nhiên lộ vẻ dịu dàng. Ngay sau đó nữ sinh phía trước bị cậu túm chặt cổ áo, cô quay đầu, biểu cảm nam sinh đầu tiên còn tức giận, sau đó lại tủi thân, cuối cùng lại bật cười dưới nắm tay uy hiếp của cô gái.

Năm bức ảnh liền nhau chụp lại đầy đủ sinh động nguyên khung cảnh lúc ấy, ngay cả biểu tình trong đáy mắt Thời Lục cũng được chụp đến rõ ràng. Nữ sinh cười dịu dàng linh động, mái tóc ngắn tăng thêm vài phần đáng yêu, đồ đồng phục trung học mặc trên người họ càng giống đồ đôi được may sẵn của mấy cặp yêu nhau hơn.

Bình luận đầu tiên là: “Sốc chết cả nhà tôi.” Sau đó là vô số lượt thích.

“Phải nói một điều… Bộ ảnh này chụp thật tốt, cảm giác như có thể trực tiếp dùng làm poster tuyên truyền tiêu chuẩn cho phim thần tượng. Đương nhiên, vẫn là do cậu chủ nhỏ Lục của chúng ta lớn lên đẹp orz*.”

* Orz: Chữ orz bắt nguồn từ một icon của cư dân mạng Nhật Bản, xuất phát từ hình ảnh một người cúi đầu, chống tay quỳ xuống đất. Icon này được tạo nên vào năm 2004 ở Nhật, sau đó được teen Đài Loan, teen Trung Quốc cùng sử dụng, dễ diễn tả ý thường gặp: “Trời ơi, tại sao lại như vậy?!”

“Nói một chút về phái yếu nữa, cô gái này cũng khá xinh.”

“Đẹp thì đẹp, con gái đẹp trường chúng ta nhiều như vậy cũng chưa gặp ai có thể khiến Thời Lục nhìn quá hai lần. Cô gái này rốt cuộc có gia thế như thế nào vậy?”

“Tôi biết, chính là học sinh lớp 1 không mời mà đến, đây là học sinh mới chuyển trường hôm nay trong khối chúng ta. Thời Lục tự mình đưa cô ấy đến, nói là con của họ hàng cậu ta.”

Bình luận có nhiều câu trả lời nhất, được đẩy lên trên cùng chính là:

“Họ hàng gì??? Họ hàng có quan hệ tốt như vậy?? Không phải là em gái ruột thất lạc nhiều năm như chủ lầu nói chứ!”

Chủ lầu trả lời: “Hừm… Hẳn là không phải đâu. (vò đầu)”

“Tôi mặc kệ, hôm nay nhất định tôi phải xem nữ sinh có thể làm cho tiểu bá vương Thời Lục khom lưng là thần thánh phương nào của lớp 1! Đẩy tôi lên đi!”

“+1”

“+2”

“+3”

“+1086”

“Cho tôi đi ké với!”



Phía dưới còn có vô số nội dung mà Thiên Huỳnh chưa đọc nữa, cô ngẩng đầu nhìn Phó Kiều Kiều, hai người mặt đối mặt, Thiên Huỳnh sắp khóc đến nơi.

“Làm sao bậy giờ? Lát nữa sẽ không có ai thật sự muốn tới đây đâu nhỉ?”

“Ai trong khóa chúng ta lại lắm miệng thế chứ, nói nhiều quá, không lên mạng thì sẽ chết à.” Phó Kiều Kiều thả điện thoại xuống hùng hổ, cô nhìn trái phải một vòng đề phòng.

“Nếu không tớ đưa cậu ra ngoài tránh một chút đi, chờ bài đăng này hạ nhiệt là được rồi.”

“Đi đâu chứ?” Thiên Huỳnh mím môi, hoảng sợ hỏi.

“Chúng ta ra ngoài đi WC đi, chờ chuông học vang lên lại quay về.” Phó Kiều Kiều chớp mắt, lôi cô ra ngoài.

Hai người đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi phòng đến hành lang đã thấy ba bốn nữ sinh khoác tay nhau như chỉ tùy tiện đi dạo… Nếu như không phải các cô vừa nhìn đông nhìn tây vừa lẩm bẩm trong miệng.

“Sao đây? Lớp 1 nhiều người như vậy làm sao thấy được?”

“Cẩn thận một chút, đừng để Thời Lục phát hiện.”

“Được được.”

“…”

Phó Kiều Kiều lập tức kéo cô đi hướng ngược lại, hai người cắm đầu chạy một đường xuống lầu, ở hành lang sau trường học không có ai mới ngồi xuống nghỉ ngơi, không hẹn mà cùng nhau thở nhẹ ra.

“Tiểu Huỳnh, có quan hệ với Thời Lục, cậu đúng là xui xẻo tám đời.”

“A.” Thiên Huỳnh còn đang im lặng trong sự khẩn trương vừa rồi, nghe vậy ngơ ngác quay sang.

“Cậu ta quá nổi tiếng ở trường chúng ta, ba năm này của cậu cũng đừng mong yên ổn.”

“Vì sao chứ?” Cuối cùng Thiên Huỳnh cũng có cơ hội hỏi ra nghi hoặc nấn ná trong lòng mấy ngày nay, “Vì sao mọi người đều chú ý đến Thời Lục như thế?”

“Cậu không biết sao?!” Phó Kiều Kiều trừng mắt lớn, khó tin nổi.

Thiên Huỳnh nuốt nước miếng, lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chỉ biết công ty ba cậu ấy rất lớn, hình như còn thành viên ban giám hiệu trường.”

“Đương nhiên không chỉ có mấy cái này! Trường học chúng ta kẻ có tiền không ít, đương nhiên, không có nhiều người như nhà Thời Lục. Chỉ là cậu ấy được chú ý không phải do nguyên nhân này.”

“Chắc cậu biết trước kia Thời Lục từng chơi dương cầm nhỉ?” Phó Kiều Kiều hỏi, Thiên Huỳnh gật đầu: “Biết, tớ nghe thấy rất êm tai.”

“Cậu từng nghe cậu ta đàn dương cầm?!” Phó Kiều Kiều nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ. Thiên Huỳnh không biết mình nói sai ở đâu, lúng ta lúng túng đáp.

“Nghe, nghe qua.”

“Chết tiệt, Thời Lục nhiều năm không chạm vào dương cầm, ai muốn cậu ấy đàn cũng vô ích, ngay cả ba cậu ấy cũng không được.” Phó Kiều Kiều khiếp sợ đến mức nói năng lộn xộn.

“Tớ nhớ hẳn là lúc tiểu học, lúc đó cậu ấy hoàn thành xong buổi độc tấu của mình, rất nhiều báo chí truyền thông tới phỏng vấn, cả nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong nước cũng tới tìm cậu ấy hợp tác, ngay đến công ty quản lý cũng có hai cái…Sau này mẹ cậu ấy đi rồi, Thời Lục rốt cuộc không chạm vào dương cầm nữa.”

“Cậu ấy giỏi vẽ tranh hơn, lúc THCS còn nổi tiếng toàn trường chúng tớ, bây giờ triển lãm trường học còn treo tranh của cậu ấy. Cậu ấy mở rất nhiều triển lãm tranh cá nhân, năm mười bốn tuổi đã có bức tranh được định giá trên trời, đến năm trăm vạn.”

“Nhưng từ sau lần đó cậu ấy cũng không bao giờ vẽ tranh nữa. Mấy giáo viên của các cuộc thi lớn bé trong trường đều phải tới tìm cậu động viên, sau đó Thời Lục lại dứt khoát xé hết mấy bức tranh mình có… Từ đó về sau, không có ai dám nhắc tới chữ vẽ tranh trước mặt cậu ấy nữa.”

“Trong trường chúng ta có rất nhiều người đều đến từ trường THCS kia, cơ bản tất cả mọi người đều biết cậu ấy. Hơn nữa phong cách làm việc của Thời Lục…” Phó Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, “Sau này, dần dần cậu sẽ biết nhiều chuyện về cậu ấy hơn.”

“Tóm gọn trong một từ, không có phép tắc.”

“Mọi người đều hơi sợ cậu ấy, không dám nói chuyện trực tiếp, ngoại trừ mấy người Ninh Trữ chơi chung đám, căn bản chẳng có ai đủ dũng khí để nói chuyện với cậu ấy.”

“Nhưng cậu lại không giống.” Phó Kiều Kiều chuyển sang chuyện khác, đồng tình nhìn cô.

“Mọi người chắc chắn sẽ tò mò cô gái có thể ở cạnh Thời Lục là thần thánh phương nào.” Cô dịu dàng vỗ vãi Thiên Huỳnh, nói lời chúc phúc.

“Tự cầu phúc đi, tiểu Thiên Huỳnh.” 



Lúc hai người vừa mới quay về, tiếng chuông vừa lúc vang lên. Tiết này là tiết toán của chủ nhiệm lớp, tuyệt đối không được chậm trễ.

Các cô một đường chạy lên, thở hồng hộc bước vào phòng học. Bên trong rất yên tĩnh, một giây sau Ngô Thuần bước vào. Thiên Huỳnh và Phó Kiều Kiều liếc nhìn nhau, ở phía dưới vừa thở dốc vừa thấy may mắn.

Lấy sách vở ra chuẩn bị nghe giảng, lúc Ngô Thuần đang đưa lưng về phía họ và viết công thức trên bảng đen, không biết vì sao, Thiên Huỳnh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua phía Thời Lục.

Không ngờ nam sinh cũng đang nhìn cô chằm chằm, bắt được tầm mắt của Thiên Huỳnh, lập tức ra hiệu cho cô.

Thiên Huỳnh hoảng hốt, lập tức quay đầu đi, tập trung nhìn bảng đen chằm chằm không dám phân tâm chút nào.

Ngô Thuần bắt đầu giảng bài, phía dưới yên tĩnh đến mức không có tiếng động nào.

Không biết qua bao lâu, Thiên Huỳnh đột nhiên bị người phía sau chọc chọc, cô nghi hoặc quay đầu, chưa thấy rõ người ngồi phía sau, đối phương đã nhanh tay ném cho cô một mẩu giấy nhỏ.

Thiên Huỳnh lập tức nhìn về phía bục giảng, cũng may Ngô Thuần không phát hiện ra cái gì. Cô vội vàng đè quyển vở lên tờ giấy, ngồi thẳng lưng như có tật giật mình.

Sau khoảng hai phút, khi xác định mọi thứ xung quanh đều an toàn, Thiên Huỳnh mới dám lấy hết can đảm cúi đầu mở tờ giấy ra. Trên mặt giấy là nét chữ quen thuộc, giương nanh múa vuốt.

“Cậu, tiết, trước, đi, đâu?”

“…”

Thiên Huỳnh không tiếng động nắm chặt mảnh giấy, một lần nữa vò nó thành một đống, siết chặt trong lòng bàn tay mà không trả lời.

Đầu kia, Thời Lục bình tĩnh nhìn bóng dáng cô hồi lâu, thấy cô vẫn giả vờ thẳng lưng nghe giảng, có vẻ không định trả lời cậu. Cậu “Chậc” một tiếng, thân thể tựa lưng vào sau ghế.

Cậu lười biếng duỗi chân dài, đạp nhẹ chiếc ghế của người ngồi phía trước.

“Lại sao nữa, cậu chủ?” Chỉ thấy Ninh Trữ phía trước lập tức quay đầu, biểu tình bất đắc dĩ nói.

“Chắc chắn bài đăng kia xóa rồi?”

“Xóa xóa, sạch sẽ đến một dấu vết cũng không lưu lại.”

“Không tra ra được người đăng bài?”

Ninh Trữ nghe thế liền nhìn trái phải hai vòng, ghé sát người vào bàn cậu, hạ giọng: “Điều tra ra rồi, đợi lát nữa tan học sẽ nói với cậu.”

Sau khi tan học, Thời Lục không quan tâm bám theo Thiên Huỳnh.

Người đăng bài trên Tieba được điều tra ra là một nữ sinh xa lạ, đến tên cũng chưa từng nghe qua.

Ninh Trữ tìm được người liền mang cô ta ra khỏi lớp. Nữ sinh hoàn toàn không biết ai đang tìm mình, mãi cho đến khi bị người dẫn tới phía sau khu dạy học, nhìn thấy Thời Lục dẫn đầu đám người, hai chân lập tức mềm nhũn, phản ứng nhanh chóng.

“Có, có việc gì sao?” Cô nàng lắp bắp hỏi, cả người đều căng thẳng.

Cậu chủ nhà giàu trước mặt quả thật chưa bao giờ đánh con gái, nhưng ở phương diện nhục nhã người khác có thể gọi là bậc thầy.

Trước đây, trong trường có một câu chuyện được lưu truyền rộng rãi. Có một chị gái lớp mười hai gia đình có thế lực, lúc khai giảng thấy Thời Lục mới lên thì vô cùng kinh ngạc*, lì lợm la liếm mấy ngày nhưng đều bị làm lơ. Thế nhưng vào lần nọ, chị ta vô cùng táo bạo, lấy cớ kiểm tra thẻ học sinh rồi thừa cơ sờ tay cậu. Kết quả bị Thời Lục thẳng thừng hất ra, hơn nữa còn nói thẳng: “Đồ khốn xấu xí, đừng chạm vào tôi.”

* Chỗ này nguyên là “Kinh vi thiên nhân”: Ý là cực kì kinh ngạc khi nhìn hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ rằng chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

Lúc ấy mọi người vô cùng bàng hoàng, muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể nín nghẹn đến mức khó chịu.

Chị gái kia giống như giấy tiếp theo sẽ phát khóc, đỏ mặt tức giận  đến nửa ngày cũng không nói nên lời.

Sau đó, chuyện này bị chị ta làm loạn lên tận nhà trường, ba chị ta đóng góp cho trường phía khu dạy học, lãnh đạo nhà trường cơ bản đều ở đó.

Chị gái kia chỉ trích Thời Lục mắng chửi người, vũ nhục cô ta, tuyên bố muốn cậu trước toàn trường xin lỗi mình. Thời Lục càng tuyệt tình hơn, ở trước mặt bọn họ rửa tay bằng nước sát trùng đến ba lần, hơn nữa còn nói cô ta muốn xâm phạm cậu.

“Bản thân lớn lên xấu xí còn đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Còn không biết về nhà lấy gương soi xem mình không xứng như thế nào.”

“…”

Chuyện này đương nhiên cũng chẳng giải quyết được gì, ba cậu còn ra mặt giải quyết, từ đó mọi người mới biết ba Thời Lục còn làm trong ban giám hiệu trường.

Ngược lại, chị gái lớp trên kia, điều kiện gia đình từ nhỏ đã tốt, ngoại hình cũng không kém, người người nịnh nọt, trước đó cũng từng được xem là người có tiếng trong trường. Thế mà bây giờ, hầu như toàn trường đều cười cợt cô ta.

Chưa đầy mấy ngày sau, cô ta đã không chịu nổi, phải chuyển trường.

Nhưng hiện tại, tiểu bá vương đáng sợ này lại tìm đến cô. Cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mình tiện tay đăng một bài như thế cũng bị phát hiện.

“Bài viết là cậu đăng?” Nam sinh không gợn sóng chất vấn, nhìn không ra cảm xúc.

Sau khi hoảng loạn ban đầu qua đi, cô bắt đầu tiếp nhận hiện thực, cố gắng trấn định.

“Không sai.”

“Rảnh đến thế à?”

“…” Sự bình tĩnh duy trì toàn lực trong nháy mắt bị phá vỡ, cô nhìn Thời Lục đang trầm mặt, lập tức thú nhận.

“Tớ sai rồi, thật xin lỗi, không phải tớ cố ý lắm chuyện, nếu cần tớ có thể đi xin lỗi bạn học nữ kia.” Cô cúi đầu nói vội, trong giọng nói tựa hồ xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Đại khái không nghĩ tới người nói càn trên internet trong hiện thực lại có dáng vẻ này.

Bọn Ninh Trữ ngẩn ra, nhìn nhau mấy lần, cuối cùng vẫn là Thời Lục cau mày nhìn cô.

“Không có lần sau.” Cậu lạnh lùng nói, trước khi đi không quên uy hiếp.

“Lại tùy tiện xâm phạm quyền chân dung người khác, tôi sẽ tìm người vạch trần cậu.”

Trước giờ nghỉ trưa của tiết học cuối cùng, Thiên Huỳnh bị Phó Kiều Kiều kéo áo lại xem màn hình điện thoại.

Vẫn là cái Tieba buổi sáng kia, chẳng qua bài đăng trước đó đã biến mất, thế vào vị trí thứ nhất là một bài thanh minh.

Vẫn là chủ lầu buổi sáng đó, lời lẽ của cô ta đang khiển trách hành vi tùy tiện xâm phạm chân dung người khác không hợp pháp, hơn nữa còn nghiêm túc khuyên các bạn cùng trường: “Lén chụp ảnh là không được, làm người quan trọng nhất là minh bạch.”

Bài thanh minh này được cho là điên rồi, toàn màn hình hầu như đều là: “Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất.”

“Thời Lục, quả nhiên là cậu.”