Edit: Bán cho tôi chút kiên trì

Beta: Diệc Linh Pisces

Trong phòng sách ở tầng trên, Thời Tư Niên đang xử lý công việc trước máy tính.

Còn Thời Lục ở phòng khách thì đang chơi game.

Thiên Huỳnh ngồi bên cạnh bàn trà làm bài tập, cô vắt chéo chân ngồi ở một góc nhỏ trên thảm. Thời Lục ngồi trước chỗ cô không xa, động tác tay kịch liệt không một tiếng động, vẻ mặt căng thẳng như sắp chết đến nơi, môi mím chặt, nhìn chằm chằm màn hình như thể đang nhìn kẻ thù của mình.

Còn Từ Uyển Du vẫn ngồi ở phòng ăn đằng kia, đang nói chuyện phiếm với quản gia Từ. Người hầu bưng lên cho cô ta một đĩa hoa quả cắt nhỏ và chút điểm tâm. Trông cô thanh lịch điềm đạm trong bộ váy nhỏ, dưới mái tóc đuôi ngựa là cần cổ duyên dáng, không hiểu sao có vài phần thoải mái tự tại.

Nửa giờ trước, sau khi Thời Lục nói rằng mình không đi nữa, người ngạc nhiên nhất chính là Thiên Huỳnh.

Mặt Thời Tư Niên tỉnh bơ, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn nhau với Thời Lục một lúc rồi vẫn không nói gì.

Từ Uyển Du thở dài thất vọng, mím môi, sau đó rất hiểu ý mà im lặng.

Thời Tư Niên thốt ra một câu: “Vậy mấy đứa cứ ở nhà chơi đi.”

Ông đi lên lầu, bỏ lại ba người trong bầu không khí kì quái. Thời Lục lập tức kéo cô đi chơi game nhưng Thiên Huỳnh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn quyết định lên lấy bài tập xuống làm. Mà Từ Uyển Du lại không hề có cảm giác bị bơ, cô ta vô cùng tự nhiên mà gọi người hầu tới, bảo họ chuẩn bị đồ ăn vặt và trà bánh cho mình.

Có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên cô ta đến, tất cả mọi người trong căn biệt thự đều biết cô.

Quản gia Từ nói chuyện cùng cô ta xong thì lại gần báo với Thời Lục: “Tiểu thư Uyển Du muốn đi dạo ở chỗ khác, tôi dẫn cô ấy đi được chứ?”

“Được.” Thời Lục đáp lời trong khi mắt còn chẳng thèm nhìn lên.

Hai người đi lên lầu, phòng khách trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Sau khi chơi game xong, Thời Lục vứt điều khiển xuống, cả người nằm dài trên ghế sô pha. Cậu liếc xung quanh, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

“A Thiên, chi bằng bây giờ chúng ta lén đi luôn đi?”

Cậu đề nghị với ánh mắt sáng rực. Thiên Huỳnh hoang mang ngẩng đầu, trong đầu thầm suy nghĩ xem kế hoạch của cậu có tính khả thi đến mức nào.

Hai giây sau đã có câu trả lời.

Không.

“Sao cậu lại không nói gì?” Thời Lục cho rằng cô không nghe rõ nên lại đá nhẹ chân cô ở dưới gầm bàn trà.

Thiên Huỳnh lặng lẽ co chân lại.

“Tớ nghĩ không nên như vậy.” Cô từ tốn nói.

“Dù sao bác cũng đang ở nhà, nếu chúng ta không chào hỏi một tiếng mà đã lén đi thì có vẻ hơi bất lịch sự.”

“Vậy ông ta tùy tiện đưa người khác về nhà là lịch sự à?!” Thời Lục vừa nghe đã không nhịn nổi mà phải lớn tiếng.

“Có thể là bác ấy không ngờ rằng hôm nay chúng ta lại chuẩn bị ra ngoài chơi.” Thiên Huỳnh vẫn chậm rãi nói, bắt chước giọng điệu của Thời Tư Niên.

“Đến thì cũng đã đến rồi, dù sao cũng không thể để một cô gái nhỏ ở nhà một mình.”

Thời Lục cười lạnh với vẻ quái gở, “Cậu đúng là người thấu tình đạt lý.”

“Ha ha.” Thiên Huỳnh cười ngây ngô, tiếp tục vò đầu làm bài tập.

Lúc này, tiếng bước chân nặng nề đột nhiên truyền đến từ trên tầng. Trước đó không lâu, Từ Uyển Du mới theo quản gia Từ lên lầu, giờ lại trưng khuôn mặt nổi giận đùng đùng chạy xuống, tay xách theo mấy bộ váy xinh xắn, ném chúng trước mặt Thời Lục.

“Anh Thời Lục, tại mấy bộ váy này lại ở trong tủ quần áo của cô ta!” Cô chìa một ngón tay ra, nhìn chằm chằm Thiên Huỳnh rồi chất vấn.

Thời Lục hoang mang trước chuyện bất ngờ này, vừa nhíu mày vừa ngẩng đầu lên. Thiên Huỳnh cũng nhìn sang mấy bộ váy kia, nhãn mác mới tinh còn chưa gỡ, quen mắt thật, đúng là là của cô.

Đây là mấy bộ váy mới được cô cất gọn trong tủ đồ mà.

“Em nhắm trúng mấy bộ váy này lâu lắm rồi, cũng đã thanh toán tiền đặt cọc từ sớm, sắp đến ngày nhận hàng thì quản lý ở đó nói với em là bị người khác đặt trước rồi, chỉ có thể trả tiền đền bù. Em tức giận đến ba ngày không ăn cơm, cuối cùng hoá ra là do cô ta!”

Cô chỉ thẳng vào mặt Thiên Huỳnh rồi chuyển hướng sang trước mặt Thời Lục, gần như chỉ vào mũi cậu mà mắng: “Vậy mà anh lại cướp váy của em để tặng cho con nhỏ nhà quê không biết chui ra từ chỗ rừng rú nào!”

“Em muốn đi nói cho bác Thời, để bác ấy làm chủ cho em!”

“Làm sao vậy?” Giọng nói của Thời Tư Niên vang lên phía cầu thang, không sớm không muộn mà ngay lúc Từ Uyển Du nói xong.

Ông nhìn thoáng qua căn phòng khách đầy hỗn loạn, ánh mắt dừng ngay chỗ bàn tay đang nắm chặt của Thời Lục.

“Ai cho phép cô vào phòng Thiên Huỳnh lục lọi lung tung?” Giọng điệu của Thời Lục rất tệ.

“Lúc này rồi mà anh còn mắng em!” Cô gái nhỏ vừa nghe vậy thì đôi mắt thoáng chốc đã ửng đỏ như thể vừa chịu thiệt thòi lớn.

Từ Uyển Du xoay người, chạy vọt đến trước mặt Thời Tư Niên, níu tay áo ông khóc như mưa: “Bác Thời, bữa trước cháu muốn đến đây ở một đêm anh Thời Lục cũng không đồng ý nên vừa nghe nói anh đón một cô gái về nhà, lại còn đặc biệt bố trí phòng riêng cho người đó, cháu mới tò mò. Cháu chỉ nhờ bác Từ dẫn cháu sang đó nhìn qua, không ngờ rằng…”

Bả vai cô run rẩy, duỗi tay gạt nước mắt, khóc không thành tiếng: “Vậy mà lại thấy ở đó có bộ váy mà cháu đặt trước từ lâu, trông mong đợi chờ mấy tháng, cuối cùng lại bị anh Thời Lục giành về cho người khác như vậy.”

“Hu hu hu.”

“Tiểu thư, tất cả là lỗi của tôi, lúc trước thiếu gia bảo tôi mua giúp cậu ấy mấy bộ quần áo nhưng không để ý tới chiếc váy này đã được đặt trước. Đều do tôi không tìm hiểu rõ ràng ngay từ đầu.”

Quản gia Từ ở một bên thấy mọi chuyện khó giải quyết nên vội vàng đứng ra nhận tội. Ông lau lau mồ hôi trên trán, sợ hai cha con này nói chuyện không hợp vài câu thì lại cãi nhau.

Có trời mới biết, mọi chuyện từ trong ra ngoài mà liên quan đến Thiên Huỳnh đều do Thời Lục một tay lo liệu hết. Ngay cả mấy bộ váy kia cũng do Thời Lục nhìn thấy trên tạp chí nên mới nhờ người đi lấy.

Đối phương từ chối, bảo rằng có khách hàng đặt trước rồi. Cậu không nói hai lời, chỉ gọi điện cho thư ký của Thời Tư Niên. Chưa đến vài giờ, váy đã được người ta gửi đến tận nhà một cách kính cẩn.

Ai biết lại trùng hợp như vậy, lại trúng váy Từ Uyển Du đặt hàng trước.

Nhưng mà cũng dễ hiểu, hình như cuốn tạp chí kia bị Từ tiểu thư tiện tay để quên đợt tới chơi hôm bữa…

Đây không phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao.

Ông khóc không ra nước mắt, khoé mắt nhìn thoáng qua hành động của Thời Lục ở bên cạnh, tim chợt giật nảy lên.

“Không liên quan đến quản gia Từ, váy là do tôi nhìn thấy trên tạp chí nên mới gọi điện thoại bảo thư ký của ông đi đặt về.” Thời Lục khẽ hất cằm, đút tay vào túi quần, vẻ cương quyết hiện rõ trong ánh mắt.

“Cướp thì cứ cướp thôi, có phải tôi chưa từng giành đồ của người khác bao giờ đâu.”

“Anh ――” Từ Uyển Du trực tiếp bị cậu chọc giận đến mức như muốn nhồi máu cơ tim, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Thời Tư Niên nhìn thoáng qua dáng vẻ của Thời Lục, hơi nhíu mi, giọng nói rất trầm: “Thời Lục, con vừa phải thôi.”

“À.” Thời Lục cười lạnh.

Hai cha con cứ giằng co trong im lặng. Vào khoảnh khắc này, phòng khách như một bãi chiến trường không có thuốc súng giữa hai người họ.

Mà Thiên Huỳnh – người liên quan đến chuyện này lại không hiện ra cảm giác tồn tại nào. Thời Lục hẳn trước mặt cô, giúp cô chắn kín mít.

“Uyển Du, bác bảo thư ký Phương đặt thêm cho cháu mấy bộ váy nữa,. Cháu cứ thoải mái chọn, muốn mua bao nhiêu cũng được.” Cuối cùng Thời Tư Niên cũng quay đầu nói với Từ Uyển Du. Cô gái nhỏ bĩu môi như thể vẫn hơi bất mãn, còn điều muốn nói nhưng lén nhìn Thời Lục rồi lại phải ngậm họng lại.

Cô dịu dàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bác Thời.”

Trò khôi hài khó hiểu này bị hai ba câu của Thời Tư Niên dẹp yên. Ông xuống dưới chỉ để lấy một tách cà phê. Trước khi lên lầu, ông gọi Thời Lục lên cùng.

“Con đến thư phòng với ba.”

Thời Lục lộ vẻ mặt miễn cưỡng nhưng Thời Tư Niên nhấn mạnh.

“Về chuyện thành tích của con.”

Trước khi lên lầu, Thời Lục vẫn không yên tâm, liên tục quay đầu nhìn Thiên Huỳnh, thậm chí còn liếc sang, cố ý cảnh cáo Từ Uyển Du.

Đến khi hai người đều rời khỏi, Thiên Huỳnh vừa cụp mắt nhìn vở bài tập thì nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu.

“Này.” Kiêu căng, vênh váo tự đắc, không hề nhu nhược đáng thương như lúc ở trước hai cha con nhà họ Thời.

Thiên Huỳnh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô ta.

“Đồ nhà quê.” Cô ta hất cằm, lướt mắt từ trên xuống dưới.

“Cô mê hoặc anh Thời Lục kiểu gì mà khiến anh ấy cứ khăng khăng một mực vì cô như vậy?”

“Tôi không phải đồ nhà quê.” Thiên Huỳnh phản bác cô ta. Ngay sau khi thốt nên lời, cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình nhưng lại bị sự tủi thân chi phối.

“Sao cô lại không phải đồ nhà quê chứ? Cô nhìn bộ đồ mình mặc đi, cả cái kiểu tóc dưa hấu này nữa.” Từ Uyển Du nhìn cô từ đầu đến chân, chê bai một lượt, ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ.

“Cô không phải là đồ nhà quê thì ai là đồ nhà quê đây.”

“Vậy trông cô cũng không thời thượng chút nào.” Thiên Huỳnh thầm hít sâu một hơi, siết chặt bàn tay.

“Y như chim công hoa hòe lòe loẹt trong vườn bách thú.”

“Cô mắng ai là động vật vậy hả?!”

“Mắng cô.” Thiên Huỳnh tìm lại vài phần khí thế như mỗi lần đánh nhau với người ta lúc còn ở trấn Vân, vừa mở miệng là toàn thốt ra mấy lời thâm độc.

“Công xòe đuôi!”

“Đồ nhà quê!”

“Cô mới là đồ nhà quê, cả nhà cô đều là đồ nhà quê!”

“Cô! ――”

Từ Uyển Du không ngờ rằng khi nhe răng trợn mắt, cái đồ nhà quê từ nông thôn đến này lại trở nên đáng sợ như vậy. Tạm thời cô ta chán không muốn chửi nữa, ngay lập tức rơi xuống thế hạ phong.

Từ Uyển Du tức giận giậm chân, vừa định lấy lại sức để chiến đấu một trận nữa.

“Cô đang làm gì vậy?” Không biết Thời Lục xuống đây từ khi nào, giọng vừa thốt ra đã không có ý tốt. Đương nhiên Từ Uyển Du không ngốc đến nỗi chơi trò một đấu hai, cô ta nhìn hai người trước mặt, đôi mắt đỏ hoe vì giận.

“Anh Thời Lục, em không bao giờ muốn chơi với anh nữa!”

Cô vừa giẫm chân bỏ chạy vừa khóc lóc một cách uất ức.

“Kìa…” Thiên Huỳnh bình tĩnh lại một chút thì bắt đầu hơi hối hận, cô đang do dự có nên nói lời xin lỗi với cô ta hay không.

“Vừa rồi cô ta mắng cậu à?” Thời Lục ngoảnh lại, quan sát cô từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi như thể muốn kiểm tra trên người cô có bị đục một cái lỗ nào không. Loại ánh mắt quan tâm trìu mến này khiến Thiên Huỳnh trầm mặc.

Cô vẫn thật thà đáp: “Không phải.”

“Chúng tớ mắng chửi nhau.”

“……” Thời Lục cũng im lặng một cách kỳ lạ, sau đó hỏi: “Mắng thắng không?”

“Tự nhiên cậu đi xuống đây.” Thiên Huỳnh nhìn cậu, thử nói: “Thắng mà không cần dùng võ cũng được?”

“… Giỏi.” Ghê gớm, thắng mà không cần dùng võ.

Ngày đó Từ Uyển Du thậm chí chưa cơm trưa gọi thẳng tài xế đến chở mình về. Lúc ăn cơm, Thời Tư Niên bình thản quở trách Thời Lục vài câu, đại khái là bảo Thời Lục giữ thái độ tốt một chút, dù sao con gái của một người bà cô có họ hàng với ba cô ta là mẹ Thời Lục.

Thời Lục tỏ ra khinh thường chuyện này ngay tại chỗ.

Thời Lục đơn phương tránh gây chiến, không khơi chuyện ra nên hai ngày cuối tuần sóng yên biển lặng.

Vào thứ Hai, Thiên Huỳnh đi học.

Bầu không khí trong phòng học có vẻ hơi khác lạ so với ngày thường. Mấy nữ sinh ngồi ở giữa hàng ghế sau đang khe khẽ nói nhỏ điều gì đó, vừa nhìn thấy cô bước vào thì lập tức im lặng, giả vờ bắt đầu làm việc của mình.

Thiên Huỳnh cho rằng bản thân nghĩ nhiều, quan sát xung quanh một lần mới đặt cặp sách xuống. Phó Kiều Kiều đang trang điểm ở bên cạnh cũng thả gương rồi thò đầu lại ngay, nói nhỏ với vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Huỳnh, cậu đụng chạm đến Từ Uyển Du khi nào vậy?”

“Sao cậu cũng biết cô ta?” Hai mắt Thiên Huỳnh trợn tròn vì kinh ngạc.

“Sao tớ lại không biết cho được, cô ta học cùng lớp với chúng ta mà! Tuần trước cô ta xin nghỉ phép để ra ngoài du lịch với ba mẹ, hôm nay mới trở về đi học.” Phó Kiều Kiều thì thầm.

“Cô ta vừa mắng cậu ngay trong phòng học, còn bảo đám chị em kia cũng không được chơi cùng cậu, muốn cô lập cậu.”

“Cô ta mắng tớ ra sao?” Thiên Huỳnh nhíu mày, đang chuẩn bị tức giận.

“… Mắng cậu là đồ nhà quê.”

“……”