Edit: Diệc Linh Pisces

“Tớ quê chỗ nào!”

Trong phòng học chỉ nghe thấy tiếng kêu bất mãn cô gái. Phó Kiều Kiều nghiêm túc đánh giá Thiên Huỳnh một vòng, hơi trầm ngâm.

“Ừ… Đúng là không đến nỗi quê, cùng lắm là mộc mạc.”

“……”

Thiên Huỳnh nhìn mái tóc được uốn xoăn tỉ mỉ và khuôn mặt vừa trang điểm cẩn thận của Phó Kiều Kiều. Hôm nay là phong cách hường phấn, có rất nhiều thứ sáng lấp lánh màu hồng nhạt ở trên mí mắt, mỗi lúc chớp mắt sẽ thấy rất đáng yêu.

Ngay cả quần đồng phục học sinh cũng được cách tân, lộ ra phần mắt cá chân mảnh khảnh phía dưới. Đôi giày đang xỏ cũng là thương hiệu lớn mà cô không nhận ra.

Vừa thời thượng vừa xinh đẹp.

Hầu hết nữ sinh trong lớp đều như vậy, Từ Uyển Du cũng phải sửa soạn từ đầu đến chân sao cho bản thân phải thật xinh đẹp, ra dáng đại tiểu thư.

Ngược lại nhìn mình, mái tóc ngắn chưa từng được chăm sóc từ trước đến giờ, đồng phục học sinh nghiêm túc, để mặt mộc.

Cách ăn mặc bình thường ở trấn Vân hình như hơi khác thường ở đây.

Thiên Huỳnh thất vọng nằm nhoài xuống bàn, thở dài: “Sao các cậu đều ăn mặc như vậy chứ.”

“Hay là để tớ sửa soạn cho cậu một chút?” Phó Kiều Kiều đặt bàn chải trước mặt Thiên Huỳnh, khoa chân múa tay trong không trung.

“Tớ sẽ trang điểm cho cậu theo phong cách màu hồng đào đang rất thịnh hành gần đây.”

“Tớ đã phát hiện từ lâu rồi. Tiểu Huỳnh, ngũ quan trên khuôn mặt cậu trông rất đẹp, đôi mắt cũng rất có hồn.” Cô ấy nắm cằm Thiên Huỳnh, đánh giá trái phải, cuối cùng tấm tắc khen, “Trang điểm nhẹ thôi chắc chắn sẽ lấn át nhiều người.”

“Hơn nữa chân cậu còn rất dài, tỷ lệ cơ thể lại chuẩn, lớp chúng ta chẳng ai có điều kiện bẩm sinh tốt như vậy. Nếu không ngờ việc trang điểm sắm sửa khắp người thì cho dù Từ Uyển Du có khuôn mặt khá đẹp, đứng một chỗ cũng chỉ như một chú lùn, kém xa cậu nhiều.”

Thiên Huỳnh đã được cảm nhận sức mạnh miệng lưỡi của Phó Kiều Kiều từ lâu. Bây giờ nghe cái miệng nhỏ này cứ lảm nhảm về người khác, không hề giảm nhẹ tiếng nói, Thiên Huỳnh sợ đến mức kinh hồn bạt vía.

Thiên Huỳnh vội vàng nhỏm dậy che miệng cô, “Kiều Kiều, cậu nói nhỏ một chút…”

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn Từ Uyển Du không có mặt trong lớp thì mới thoáng yên tâm.

“Sợ cái gì, cậu ta cũng chẳng đánh được tớ.” Phó Kiều Kiều bình chân như vại, thản nhiên kéo tay cô xuống. Một ý tưởng lại chợt nảy ra trong đầu khi nhìn Thiên Huỳnh.

“Đúng rồi Tiểu Huỳnh, thứ sáu học xong tớ đưa cậu đi sửa ống quần đồng phục. Hầu hết các bạn nữ trong trường chúng ta đều sửa lại cả rồi, chỉ còn một con mọt sách suốt ngày học tập như cậu mới chưa thôi.”

Nhắc mới để ý, Thiên Huỳnh thực sự rất nghiêm túc trong việc học của mình, trong giờ học ngồi ghi chép, tan học cũng ôm sách vở, mỗi khi có thời gian rảnh là lại lôi vở ra làm bài hoặc đọc sách. Điều này khiến cho Phó Kiều Kiều – “người cả ngày chỉ ôm tạp chí thời trang nghiên cứu cách ăn mặc và trang điểm” cảm thấy hơi xấu hổ.

“Nhưng đây là đồ nhà trường phát xuống…” Thiên Huỳnh nói với vẻ ngập ngừng. Mặc dù từ nhỏ đã nghịch ngợm nhưng cô luôn tuân thủ các quy tắc trong trường, chưa từng có hành động “lệch khỏi khuôn phép” như vậy.

“Nhà trường phát thì kệ chứ, ai bảo bọn họ thiết kế kiểu đồng phục lạc hậu như vậy. Ống quần dài đến mức sắp chạm đất luôn rồi, vừa rộng thùng thình vừa to. Bây giờ ai thèm mặc cái kiểu này nữa trời!” Phó Kiều Kiều thốt lời lẽ hùng hồn, chỉ thiếu nước chạy đến phòng giáo vụ bảo họ thay thế một nhà thiết kế khác.”

“Đừng sợ, mọi người đều sửa lại cả nhưng không có chuyện gì hết. Nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, có lẽ họ cũng biết mình đuối lý thôi.” Cô vỗ vai an ủi. Thiên Huỳnh bị lời nói của cô đả động đôi chút, cắn khóe miệng suy nghĩ theo bản năng.

“Ai da, Tiểu Huỳnh à, cậu không muốn đi cùng tớ sao? Đúng lúc tớ muốn qua đó mua chút đồ nhưng không có ai đi dạo phố với tớ cả.” Phó Kiều Kiều lắc lắc cánh tay cô, liên tục làm nũng.

“Được thôi…” Thiên Huỳnh hơi do dự đồng ý.

“Tuyệt vời!” Cô ấy hoan hô rồi bỗng nhớ đến chuyện chính, đẩy tờ tạp chí của mình lại đây, xoa tay hăm hở.

“Thiên Huỳnh, lại đây nào! chọn một kiểu trang điểm mà cậu thích đi, hôm nay tớ sẽ cho cậu thấy kỹ thuật trang điểm bậc thầy của Phó Kiều Kiều này.”

“Không cần! Không cần!” Thiên Huỳnh vội vàng xua tay từ chối, cầm sách vở lên che mặt.

“Tớ, tớ còn phải đọc sách.”

……

Sau khi tiếng chuông tự học vang lên, người bên ngoài liên tục bước vào lớp.

Thiên Huỳnh nhìn thấy Từ Uyển Du.

Cô ta với mấy nữ sinh khác khoác tay nhau, cùng bước vào, vừa nói chuyện vừa cười đùa. Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Từ Uyển Du liếc thoáng qua rồi trợn trừng mắt.

Thiên Huỳnh: “……”

Cô cũng cố gắng trừng mắt trả thù.

Có vẻ Từ Uyển Du khá được lòng mọi người trong lớp, cô ta vừa về lớp đã được nhiều người chào hỏi. Ngay sau giờ học, một nhóm nữ sinh nhanh chóng tụ tập quanh bàn bên cạnh, tất cả đều hỏi thăm mấy chuyện thú vị trong chuyến du lịch của cô ta và thảo luận về chiếc vòng cổ mới cô đang đeo.

Cô ta còn mang quà đến tặng nhiều người. Những hộp quà màu hồng nhạt được đóng gói đẹp mắt, bên trong là những chiếc bông tai và mấy món trang sức nhỏ linh tinh mà mấy cô gái rất thích, gồm nhiều kiểu dáng khác nhau. Thỉnh thoảng tiếng la hét kinh ngạc vui vẻ lại truyền đến.

“Trời ơi, kẹp tóc hình gấu nhỏ của tớ đáng yêu quá!”

“Là bông tai hình ngôi sao, thích thích ~”

“Trâm cài áo này không có trong nước đúng không?”

“Ừ, tớ cố ý chọn những thứ này cho các cậu khi ra ngoài chơi. Có thích không?” Giọng nói của Từ Uyển Du rất ngọt ngào đáng yêu, các cô gái trước mặt đều tràn đầy vui sướng, gần như đồng thanh đáp.

“Thích lắm! Cảm ơn Du Du, cậu tốt quá ~”

m thanh ầm ĩ tới nỗi xuyên qua gần nửa phòng học đằng trước.

Phó Kiều Kiều ngồi cạnh Thiên Huỳnh không thèm cố giấu ánh mắt khinh bỉ.

Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ trong giờ giải lao giữa hai tiết học, cuối cùng Thiên Huỳnh cũng nhúc nhích người, cầm bình giữ nhiệt lên, đi chậm rì rì ra ngoài lấy nước.

Có thể là do oan gia ngõ hẹp nên cô vừa đi ra ngoài thì bắt gặp Từ Uyển Du ở ngay cửa, trùng hợp là cô ta cũng đang cầm một bình giữ nhiệt, càng trùng hợp hơn là nó cũng màu hồng nhạt.

Hai người cùng tỏ vẻ khinh thường đối phương, chẳng thèm trao nhau nửa cái liếc nhìn mà đã lập tức quẹo phải.

Phòng trà có rất nhiều người ghé vào, vào giờ này thì luôn như vậy. Theo thói quen, Thiên Huỳnh lặng lẽ đứng một bên chờ đợi. Mấy người ở hàng trước đều là nữ sinh trong lớp.

“Du Du, cậu cũng đến lấy nước à?” Bên tai vang lên tiếng nói chuyện. Cô gái đang đứng trước máy lọc lấy nước nhìn về phía cô nói chuyện. Từ Uyển Du đứng cạnh không xa chỗ Thiên Huỳnh đáp lời.

“Ừ.”

“Cậu đưa bình lại đây, tớ lấy cho.”

“Thật sao? Vậy thì cảm ơn cậu nha.”

Từ Uyển Du nhanh chóng đổ đẩy nước vào bình nhưng cô ta vẫn không đi mà đứng một bên nói chuyện với mấy nữ sinh khác.

Mấy cô gái đó vừa lấy xong thì phía sau Thiên Huỳnh lại có thêm vài người nữa. Tất cả đều là những gương mặt quen thuộc nhưng vì vừa chuyển đến lớp nên cô vẫn chưa nhớ hết tên.

“Ồ, Tiểu Di, cậu cũng đến à. Lại đây, đưa cái ly cho tớ.” Nữ sinh đứng trước máy lọc nước vốn định rời đi, thấy người kia thì lập tức dừng lại, duỗi tay về phía cô ấy.

Trong khi tiếp theo là đến lượt Thiên Huỳnh.

Cô gái kia ở ngay sau cô.

Nữ sinh tên “Tiểu Di” dường như liếc cô một cái trước khi do dự đưa ly nước qua đó, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Mấy lượt sau đó đều giống vậy như đúc.

Những người xếp sau nhận nước hết thì mới đến lượt Thiên Huỳnh.

Gần đến giờ vào học, họ lấy nước xong xuôi cả rồi cùng nhau rời khỏi phòng trà, để lại Thiên Huỳnh một mình. Cô lặng lẽ cầm bình nước, đi qua đó lấy nước cho mình, không nói lời nào từ đầu đến cuối.

Tiếng chuông chuẩn bị reo lên.

Thiên Huỳnh thở hổn hển ngồi vào chỗ, Phó Kiều Kiều cau mày hỏi: “Sao cậu đi lấy nước mà lâu quá vậy? Gặp phải chuyện gì à?”

Thiên Huỳnh lắc đầu, trả lời: “Hơi đông người nên tớ lấy muộn.”

Thời tiết chuyển lạnh, lá cây bên đường đều rụng hết. Không giống với mùa hè rực rỡ, mùa thu luôn có chút ảm đạm.

Đêm nay, sau khi trở về, Thời Lục cứ bị đánh mãi ở trong trò chơi đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Cậu vừa tức giận vùng vẫy đánh trả vừa gào thét với Thiên Huỳnh hoá ra trước giờ cô lén phóng nước. Trong khi trả lời “Ừ”, Thiên Huỳnh đã đánh nhân vật tí hon tên sl trong trò chơi phải quỳ rạp xuống đất, không thể đứng dậy nổi.

Tối hôm nay, cô và Thiên Chính Dân nói chuyện điện thoại với nhau rất lâu.

Hai cha con sắp xếp trước một chút kế hoạch cho Tết m Lịch, cuối cùng cúp máy một cách hài lòng.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ tối om, Thiên Huỳnh ngẩn ngơ chống cằm, sau đó lấy cuốn sổ ghi chép của mình trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng gạch bỏ dòng chữ “Thường xuyên kết bạn” ở hàng trên cùng.

Không sao cả, cô có bạn bè và người thân của riêng mình.

Mấy ngày tiếp theo, Từ Uyển Du và nhóm chị em của cô ta thường làm tăng thêm sự ngột ngạt.

Hành vi của họ rất trẻ con. Không giống như những vụ bạo lực học đường đáng sợ hay cố ý vu oan hãm hại được mô tả trên TV và trong sách vở, chẳng qua là lén nhằm vào cô hai lần và cố tình cô lập cô lúc đông người.

Ví dụ, lúc đang mua thức ăn ở căn tin, một nhóm người sẽ nhảy vào chen ngang hàng để giành vị trí của cô, làm trò cũ giống như lần ở phòng trà hôm bữa. Thiên Huỳnh còn chưa kịp nói gì thì đám người đó đã bị giáo viên trực giữa giờ xách ra từng người một, bắt họ xếp hàng chờ phía sau.

Một ví dụ khác là lúc đánh bóng chuyền trong tiết thể dục, giáo viên yêu cầu sáu người một đội và họ kéo bè kéo cánh muốn cô lập cô. Kết quả là Phó Kiều Kiều gọi thẳng mấy chị em thân thiết đánh họ thua lên bờ xuống ruộng.

Ngoài ra nhân lúc không có Phó Kiều Kiều và Thời Lục, bọn họ ỷ mình nhiều người, bình phẩm về cô từ đầu đến chân, mỉa móc châm chọc về khuôn mặt và cách chưng diện ở sau lưng cô.

Nói rằng cô quê mùa, do đến từ trong núi nên không có nghệ thuật thường thức, học sinh thời nay ai lại đi cắt cái kiểu tóc ngắn như vậy… Đánh giá đủ thứ. Vốn dĩ Thiên Huỳnh còn có thể giả vờ như không nghe thấy và bình tĩnh ngồi luyện đề. Bọn họ thấy cô thờ ơ, mục đích không đạt được nên ngày càng bực bội, bắt đầu chửi bới bôi nhọ trấn Vân.

“Đó là cái chỗ khỉ ho cò gáy, nghe nói còn chẳng bắt được sóng, mỗi ngày chỉ có thể lên núi mò tôm bắt cá.”

“Chứ còn gì nữa, có lẽ những người ở đó còn chưa từng được ăn KFC.” Một trận cười ồ giả tạo vang lên.

“Đáng thương quá.”

“Bộp.” Thiên Huỳnh đột nhiên thả bút xuống, kéo ghế ra, đứng dậy đi về phía bọn con gái kia. Nhóm người phía sau phòng học bị giật mình trước động tác đột ngột này, hai vai co rụt lại theo bản năng.

“Làm gì!” Người cầm đầu phản ứng lại, ưỡn ngực ra oai, trừng mắt với Thiên Huỳnh.

Cô ta chẳng sợ chút nào, dù sao nếu đánh nhau thì bên bọn họ cũng nhiều người hơn, kiểu gì cũng không bị thiệt.

Nghĩ vậy, độ tự tin của cô ta × 10, hất cằm quát: “Sao thế? Thẹn quá hóa giận à? Đồ nhà quê!”

Thiên Huỳnh không đáp lại nhưng cô nhanh chóng duỗi tay ra. Người nọ chưa kịp phản ứng gì thì một cơn đau nhói đã truyền đến từ mí mắt, dường như có một cơn gió xẹt qua trước mặt.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô ta chỉ thấy Thiên Huỳnh đang cầm lông mi giả vừa xé xuống khỏi mí mắt của mình rồi dán lên má cô ta.

Nữ sinh trước mặt vô cảm hoàn toàn, gằn từng chữ một mắng chửi cô.

“Con, nhện, tinh.”

Cô ta sững người trong hai giây, bầu không khí im lặng chết chóc. Sau đó, một tiếng thét chói tai bùng nổ.

“A a a a a!” Cô ta tức giận đến phát điên, đứng dậy vươn tay lao về phía Thiên Huỳnh. Nữ sinh trông mảnh mai nhưng lại có thể khống chế cô ta, nhẹ nhàng xoắn tay khiến cô ta không thể động đậy.

Những người bên cạnh hoảng sợ khi thấy cảnh tượng này, xông vào ngay lập tức, ba chân bốn cẳng túm lấy Thiên Huỳnh, muốn cô buông lỏng tay ra.

Thiên Huỳnh thả người kia ra, sau đó dễ như trở bàn tay túm tóc nữ sinh đang vồ vập gần cô nhất.

Khung cảnh bỗng chốc trở nên lộn xộn, tiếng la hét thất thanh trộn lẫn với tiếng bàn ghế xô đẩy.

Ngay lập tức có người ra báo với giáo viên.

Khi Thời Lục nhận được tin Thiên Huỳnh bị bắt nạt, cậu cố chạy đến với tốc độ nhanh nhất. Cuối cùng, tất cả những gì cậu nhìn thấy là một đống hỗn độn trong lớp học.

Một vài nữ sinh đầu tóc rối bù, đồng phục xộc xệch, trên mặt có cả vết xước và dấu tay. Có người đang xoa eo bò dậy khỏi mặt đất, có người đang ôm bụng kêu gào đau đớn. Toàn bộ cảnh tượng nhếch nhác không nhìn nổi.

Ánh mắt cậu hoảng loạn tìm kiếm Thiên Huỳnh, chỉ thấy phía trước cách chỗ cậu không xa có một cô gái bị hai người bạn cùng lớp giữ chặt lại khuyên can. Mái tóc ngắn đã bù xù nhưng liên tục giãy giụa, miệng gào thét.

“Buông tớ ra! Coi tớ có đánh chết bọn họ không!”

Ánh mắt Thời Lục quét qua từ khuôn mặt và cơ thể không bị mất lông tóc nào của Thiên Huỳnh, cuối cùng dừng trên quần áo và đầu tóc lộn xộn của cô, thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhanh chóng sải bước lại chỗ đó.

“Ai bắt nạt cậu trước?” Cậu nhìn thoáng qua đám nữ sinh vừa bò dậy khỏi mặt đất và giờ đang phải thở dốc, mặt mày trở nên sắc bén, hung dữ hỏi.

“Coi tớ có đánh chết bọn họ không!”

“……” Mấy người đứng ngoài quan sát vừa định nói chưa chắc là ai đánh ai thì chợt nhìn thấy Thời Lục kéo Thiên Huỳnh lại chỗ mình từ tay người khác, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc rối bù của cô với vẻ xót xa.

“Tóc tai rối tung thế này rồi, chắc là đau lắm.”

“?”