Editor: Giản Linh Kiwi

Trước khi hai người sắp bị ánh mắt của đám nữ sinh đối diện giết chết, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài bước vào, vừa lúc thấy được cảnh tượng hỗn loạn trong này. Thầy chau mày lại, ánh mắt chuẩn xác nhìn đến hai người trong cuộc.

“Thiên Huỳnh, Từ Uyển Du, còn có mấy người các em, em, em…” Ngón tay ông chỉ vào từng nữ sinh tham gia đánh nhau, “Tất cả đều đến văn phòng ngay cho tôi.”

Bên ngoài hành lang văn phòng giáo viên.

Một loạt nữ sinh đứng thành hàng cúi đầu, người người trước mặt nói.

“Nói đi, sao lại thế này?”

“Thầy ơi! Là do Thiên Huỳnh động tay trước!” Nữ sinh ban đầu bị kéo lông mi lập tức ngẩng đầu lên cáo trạng. Ngô Thuần nhìn về phía Thiên Huỳnh, cô ngẩng đầu, mím chặt môi.

“Em chỉ kéo lông mi giả của cậu ấy, vì cậu ấy mắng em là đồ nhà quê từ trong núi ra. Em chỉ muốn chứng minh rằng cậu ấy cũng chẳng khác gì con nhện tinh cả.”

Biểu tình nữ sinh nghiêm túc, trình bày có nề nếp, Ngô Thuần nghe xong thiếu chút nữa không kìm được khóe miệng nhếch lên. Ông dùng hình tượng giáo viên của mình giả bộ nhanh chóng ổn định, ra vẻ nghiêm khắc.

“Chu Hiểu Thành, sao lại như thế này?” Ông nhìn về nữ sinh mới vừa cáo trạng, chất vấn: “Sao em lại mắng chửi người khác như thế?”

“Em, em không có mà thầy.” Chu Hiểu Thành thấy chột dạ, cô ta kéo mấy người xung quanh, âm thanh thấp xuống: “Em chỉ nói bọn họ ở trên núi, em không mắng chửi gì hết, mấy cậu ấy có thể làm chứng.”

“Là vậy sao?” Ánh mắt Ngô Thuần nghiêm nghị đảo qua, mấy nữ sinh khác giả bộ làm chứng đều gật đầu.

“Thầy ơi, trong phòng học cũng có người, bọn họ có thể làm chứng.” Giọng nói Thiên Huỳnh trong trẻo, lời lẽ chính đáng, chỉ thẳng vào Chu Hiểu Thành.

“Cậu ấy không chỉ mắng em là đồ nhà quê, còn muốn đánh em nữa. Sau khi bị em chống cự, tất cả các cậu ấy đều xông lên, từng người từng người đánh em. Nếu không phải trước kia em ở nhà làm việc nên có một chút sức khỏe, bây giờ đã bị mấy cậu ấy đánh chết rồi.”

Cô gái nhỏ mím môi ngẩng đầu quật cường nói, cần cổ thẳng tắp, khóe mắt đã hơi đỏ, trong giọng nói ổn định đã bắt đầu lộ ra sự run rẩy.

Ngô Thuần nhìn cô, rồi lại nhìn những gương mặt đã bắt đầu lộ vẻ chột dạ. Mọi thứ đã rõ ràng, lửa giận tức khác bùng lên, ông nổi giận.

“Trường học tạo điều kiện tốt như vậy là để các em kéo bè kéo cánh bắt nạt bạn học mới phải không? Điều kiện gia đình các em tốt hơn người khác đúng không? Sống trong thành phố thì ghê gớm lắm đúng không?!”

Ông gần như rống lên câu cuối cùng, ngay cả Từ Uyển Du trước mặt không sợ gì cả cũng bị dọa đến run cả người. Ngô Thuần liên tục gật đầu, tay chỉ qua một đám bọn họ.

“Được, hôm nay các em đứng ở đây cho thầy, thầy sẽ gọi phụ huynh nhà các em tới. Thầy không dạy được các em, vậy thì để người nhà các em tự dạy.”

“Thầy ơi, chúng em sai rồi…” Lúc này bọn họ mới cuống lên, vội vàng xin lỗi. Đáng tiếc, Ngô Thuần đã xoay người về văn phòng. Bọn họ đang muốn chuyển lửa giận sang người Thiên Huỳnh, đột nhiên nghe thấy giọng Ngô Thuần bên trong.

“Thiên Huỳnh, em vào trong đó ngồi chờ đi.”

“Dạ, cảm ơn thầy Ngô.” Nữ sinh ngoan ngoãn trả lời, nhẹ nhàng bước vào, còn đâu khí thế hung ác như báo hổ khi đánh người trong lớp vừa rồi.

Từ Uyển Du và Chu Hiểu Thành cùng mấy người kia trong lòng đều khó chịu, những nơi bị đánh vừa rồi cũng bắt đầu đau nhức, bọn họ kêu rên to lên, hai tay ôm ngực.

Ngô Thuần gọi người trong phòng học lúc nãy lại dò hỏi qua một lần, mọi việc không quá khác biệt với chuyện Thiên Huỳnh kể, chỉ có một điểm khác duy nhất, chính là sức mạnh của Thiên Huỳnh không phải chỉ có một chút.

Mà là khá lớn.

Biểu tình lúc xem video theo dõi trong máy tính của ông vô cùng phức tạp. Quả thực là một đám người đối mặt với một người, chẳng qua là nữ sinh này đối với đám trước mặt chẳng khác nào con gà con, tay cào một cái rồi giữ chặt tóc người đối diện, đối phương lập tức không có sức phản kháng.

Bên kia người đông thế mạnh cùng la hét, hoảng sợ, gọi thêm người đến, nhưng không có ai dám hung dữ quyết đoán như Thiên Huỳnh, thậm chí còn tránh một bên run rẩy không dám tiến lên.

Giống hệt như một đám chim công chỉ biết khoe sắc trước mặt một con gà nhỏ hung dữ, mổ từng cái rất chuẩn, thân thể cao lớn của đám chim công bị dọa đến hồn phách tán loạn, chạy trốn khắp nơi.

Không biết tại sao mình lại liên tưởng đến bức tranh này, vẻ mặt Ngô Thuần lâm vào trầm tư.

Ở khi mấy vị phụ huynh tới, đầu tiên ông gọi phòng y tế xử lý qua mấy vết thương cho đàn chim công với gà nhỏ một lần. Tuy Thiên Huỳnh nhìn qua không có gì đáng ngại, nhưng quần áo trên người cũng bị rách mất chỗ. Những người kia càng nghiêm trọng hơn, thậm chí trên cổ tay còn có dấu răng, vết thương rách da cũng có.

Người Thiên Huỳnh liên hệ đến là thư ký Phương. Ông ta tới rất nhanh, như thể vừa mới vội vàng từ công ty chạy tới.

Lúc nhìn thấy ông, Thiên Huỳnh theo bản năng áy náy cúi đầu.

Cô đã ở nhờ nhà người khác, bây giờ còn làm loạn ra chuyện như vậy…

Thiên Huỳnh càng nghĩ càng khó chịu, đôi mắt trước đó đánh nhau với nhiều người như vậy vẫn bình thường, vậy mà giờ lại đỏ lên một cách lạ thường.

“Bác Phương, bác đến rồi, thật là tức chết cháu!” Giọng nói Thời Lục tùy tiện vang lên bên tai, cậu kéo Thiên Huỳnh sang rồi xắn tay áo cô lên, mách với ông.

“Bác nhìn xem bọn họ đánh người thành cái dạng gì, một đám người bắt nạt cô ấy, đầu óc của cháu cũng bị bọn họ làm tức đến đau rồi!”

“Cậu chủ nhỏ, cậu không sao chứ?” Thư ký Phương nghe thấy cậu không thoải mái, lập tức vội vàng quan tâm. Thời Lục nghẹn họng, đó chỉ là câu nói cửa miệng cậu hay dùng để uy hiếp Thiên Huỳnh, vừa rồi không chú ý liền nói ra.

Cậu dừng một chút, điều chỉnh tốt tư thái: “Cháu đương nhiên không sao! A Thiên mới có sao!”

Cậu thở mạnh nói: “Bác nhất định phải xử lý tốt đám người đó, nếu bọn họ không bị phạt, cháu sẽ làm loạn cho bác xem.”

“Chuyện này nhất định được trường học xử lý nghiêm túc, cậu chủ cứ yên tâm.”

Thư ký Phương nói vài câu quan tâm với Thiên Huỳnh, sau đó đi vào bên trong. Trong kia, người nhà của đám bên kia còn đang gây phiền phức cho Ngô Thuần, vừa thấy thư lý Phương vào liền tắt lửa.

Mấy người có chút tiếng tăm ở thành phố Đài cơ hồ không có ai không biết tập đoàn Thời Lâm. Ông thời trẻ khởi nghiệp trong lĩnh vực bất động sản, sau đó dần mở rộng sang ăn uống, khách sạn, nghiên cứu khoa học, chế tạo,… Mặc kệ là nhãn hiệu xí nghiệp lâu đời hay là công ty mới bộc lộ tài năng, chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, có nền tảng, cơ bản đầu thấy bóng dáng bọn họ đầu tư.

Tài sản nhiều ít cụ thể không biết, chỉ biết rằng, hầu như toàn bộ khách sạn năm sao ở thành phố Đài đều là của ông.

Chủ tịch tập đoàn Thời Tư Niên suốt ngày bận rộn với công việc, ít khi thấy ông xuất hiện ở nơi công cộng, thư ký Phương là người phát ngôn thay ông. Hơn nữa, thư ký Phương có quan hệ với ban giám hiệu trường, mọi người ở đây cơ bản đều biết ông.

Cứ tưởng chỉ là một đứa con gái đánh nhau từ trong núi ra, ai ngờ lại là người của Thời Tư Niên.

Mấy vị phụ huynh luống cuống, lập tức ép hỏi con mình.

Dưới sự đe dọa, Từ Uyển Du đành ấp úng nói ra sự thật, nhưng cũng cường điệu nhấn mạnh một điều

“Cô ta chỉ là một đứa con gái sống nhờ ở nhà Thời Lục mà thôi!”

Lời nói vừa phát ra, thư ký Phương đẩy gọng kính trên mắt, bình tĩnh nói: “Thầy Ngô, ảnh hưởng của chuyện này quá xấu, tôi tạm thời không quyết được, phiền ông gọi hiệu trưởng đến đây một chút.”



Cửa đóng lại.

Âm thanh nói chuyện bị nghẹt lại ở phía sau.

Thiên Huỳnh và Thời Lục đều không vào, tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Trên hành lang vắng người, Thời Lục nhìn người trước mặt đang định nói chuyện.

“Đau.” Thiên Huỳnh cúi đầu, gần như tựa vào ngực cậu, thấp giọng.

Một câu nói không đầu không đuôi.

Thời Lục sững sờ hai giây, sau đó mới phản ứng được cô đang trả lời vấn đề của cậu trong phòng học trước đó.

Đương nhiên cô không phải đang nói về tóc.

Trong nháy mắt, trong lòng Thời Lục ngập tràn đau đớn.

Đột nhiên cậu muốn chạy đi tìm những người kia một lần nữa, nắm đầu một đám lên tính sổ.

Tới khi gần tan học, kết quả xử phạt được công bố, đám người kia đều được cho là đáng trách, hơn nữa còn phải kiểm điểm xin lỗi trong nghi thức chào cờ trước mặt mọi người. Lúc đi ra, mắt của đám Từ Uyển Du đều đã ửng đỏ, bị thầy cô là ba mẹ giáo huấn, cả đám tinh thần đều uể oải.

Thiên Huỳnh nghe Phó Kiều Kiều bên cạnh hùng hổ hơn phân nửa tiết học.

Vừa thấy mấy vết xanh tím lộ ra dưới tay áo của Thiên Huỳnh, cô không nhin được thầm mắng, vẻ mặt đau lòng mắng đám con gái độc ác kia sao có thể xuống tay như thế.

Mãi đến khi thấy bọn Từ Uyển Du vào, nhìn thấy vết thương trên mặt họ, tiếng mắng đột nhiên im bặt.

Cô nàng chậm rãi quay đầu, ánh mắt khâm phục nhìn Thiên Huỳnh, chầm chậm dựng thẳng một ngón tay cái với cô.

“Nữ hiệp.” Phó – Tiêu chuẩn kép lừng danh Trung Quốc – Kiều chân thành nói:

“Thật sùng bái cậu.”

Trận đánh nhau phong ba này qua đi, bọn Từ Uyển Du ngoài dự đoán kiềm chế đi rất nhiều.

Hai bên đều ăn ý duy trì trạng thái đình chiến, cậu không đụng tới tôi, tôi cũng sẽ không dụng tới cậu, nước sông không phạm nước giếng. Thậm chí nếu có nhìn thấy đối phương từ xa cũng sẽ chủ động xoay người đổi hướng.

Nói dễ nghe là nhắm mắt làm ngơ, nói khó nghe chính là cậu liếc mắt một cái tôi cũng thấy phiền.

Loại bình thản kỳ lạ này cứ thế được duy trì kéo dài.

Thiên Huỳnh nhẹ thở ra.

Tôi khỏe, cậu khỏe, mọi người đều khỏe.

Tôi không yêu cầu cậu thích tôi, chỉ cần đừng khiến nhau khó chịu là được.

Trong nháy mắt đã đến thứ sáu, Thời Lục muốn đền bù tiếc nuối tuần trước, lần này cậu lên kế hoạch rất lâu, phải chuẩn bị cho Thiên Huỳnh một bất ngờ.

Cậu còn cố tình gọi cho thư ký Phương dặn Thời Tư Niên nếu không có việc gì thì đừng về nhà. Thư ký Phương trả lời, tuần trước chủ tịch đã xuất ngoại, vẫn chưa trở về.

Thời Lục ngắt điện thoại với vẻ hài lòng.

Trước lúc tan học, lòng cậu tràn đầy chờ mong đi tìm Thiên Huỳnh.

“Tối nay cậu muốn ăn gì? Ngày mai được nghỉ, đêm nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đi.”

“Tôm hùm, món Nhật, bò bít tết,… Hay vẫn món lẩu, nếu vậy thì có thể nhờ đầu bếp trong nhà chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, chúng ta ăn ở nhà.” Trong lòng Thời Lục âm thầm lên kế hoạch, từ khi đến đây Thiên Huỳnh vẫn chưa đi ăn ngoài bao giờ, có thời gian nhất định phải mang cô đi ăn hết.

“A…” Đến khi nhìn thấy cậu Thiên Huỳnh mới nhớ, hình như cô đã quên nói với cậu chuyện mình đã hẹn sẽ đi dạo phố với Phó Kiều Kiều. Thực ra, qua mấy ngày này, bản thân cô cũng không còn nhớ rõ chuyện này nữa. Phải nhờ Phó Kiều Kiều nhắc lúc giờ cơm trưa Thiên Huỳnh mới nhớ được.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Thời Lục, cuối cùng Thiên Huỳnh vẫn phải nói: “Lộc Lộc, hôm nay tớ không về nhà với cậu được. Trước đó tớ đã hẹn cùng đi dạo phố với Kiều Kiều rồi.”

“Phó Kiều Kiều?” Thời Lục nhăn mày, bất mãn nói: “Cậu đi dạo phố với cậu ấy?”

“Không với tớ chẳng lẽ lại đi dạo với cậu?” Phó Kiều Kiều ngồi một bên, nghe thế lập tức nói.

“Đúng chứ sao?” Thời Lục không vui: “Mỗi ngày đi học cậu đều quấn lấy A Thiên còn chưa tính, tan học còn tìm cô ấy làm cái gì?”

Phó Kiều Kiều vừa nghe lời này, lập tức không nhịn được thả gương trong tay rồi ngồi thẳng dậy.

“Thời Lục, đàn ông con trai như cậu sao lại dính người như thế chứ?”

“Chẳng lẽ cậu còn muốn Thiên Huỳnh suốt 24 giờ vây quanh cậu 360 độ mới chịu ư?”

Thời Lục suy tư: “Cũng không phải không được.”

Cậu quay đầu nhìn Thiên Huỳnh, đôi mắt tỏa sáng, gấp gáp không chờ nổi hỏi: “Chuyện tốt như vậy cũng được sao?”

Phó Kiều Kiều: “?”

Thiên Huỳnh: “…?”