Edit: Diệc Linh Pisces

Trong bệnh viện, kẻ đến người đi.

Thiên Huỳnh vừa nhận được báo cáo kiểm tra, ôm nó vào lòng, chợt thấy Thiên Chính Dân xuất hiện ở lối vào của hành lang.

Trông thấy Thiên Huỳnh ngồi bơ vơ trên ghế, ông vội vàng bước nhanh về phía cô.

“Không sao chứ con, ngoài chân ra thì còn chỗ nào gặp vấn đề không?” Ông lôi kéo cánh tay cô, đánh giá từ trên xuống dưới. Thiên Huỳnh lắc đầu: “Không sao đâu ba, chân chỉ bị va chạm một chút thôi.”

Khi cô ngã xuống, có một tảng đá lớn đã lăn đến chỗ cô. May mắn thay, Ngô Hiểu Thiên đã nhanh chóng kéo cô ra, chính cậu cũng bị thương phải nhập viện. Mấy người còn lại ngồi trên chiếc xe khác cũng đang kiểm tra thân thể.

“Vậy thì tốt rồi.” Thiên Chính Dân cầm bản báo cáo của cô, xem xét một cách tỉ mỉ, đột nhiên ông nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu, “Lúc nãy Tiểu Lục gọi điện thoại cho ba, nói rằng không kết nối được với điện thoại di động của con. Ba vừa thuật lại với thằng bé về vụ con gặp phải sạt lở đất trên đường tới đây…”

“Hình như thằng bé hơi sốt ruột, con trả lời điện thoại của thằng bé chưa?”

“……” Hoá ra nguyên nhân nằm ở đây.

Nhìn Thiên Huỳnh như sống không còn là luyến tiếc, nói: “Về thôi ba.” Còn bị ông phê bình một trận.

Cô gục đầu xuống, rầu rĩ không vui.

“Tiểu Huỳnh, cậu không sao chứ!” Đột nhiên giọng nói của Thư Mỹ Mỹ vang lên phía trước, Thiên Huỳnh nhìn sang thì thấy cả đội đi bắt thỏ đang đứng ở trước phòng, vẫy tay chào cô.

Vết thương trên đùi của Ngô Hiểu Thiên cũng đã được băng bó. Cậu được Ngô Kỳ và Phương Hổ đỡ lại đây, còn Thư Mỹ Mỹ thì không có vẻ gì là không ổn, lấy lại vẻ tung tăng nhảy nhót.

“Lúc bọn tớ đi kiểm tra thì tình cờ gặp phải Hiểu Thiên, cậu ấy bảo cậu ở đây nên chúng tớ liền nhanh chóng chạy đến.”

“Chân của cậu không nghiêm trọng chứ?” Cô nhìn chân Thiên Huỳnh với ánh mắt trông chờ.

“Không nghiêm trọng đâu, chỉ trầy xước da thôi.” Thiên Huỳnh lắc đầu, nói xong thì nhìn về phía người anh em đồng cảnh ngộ, lo lắng hỏi, “Hiểu Thiên, cậu thì sao?”

“Tớ cũng gần giống cậu.” Chàng trai thẹn thùng cười, bên má vẫn còn một vết bùn bẩn.

Thiên Huỳnh chỉ vào mặt cậu, “Chỗ này bị bẩn nè, chùi qua một chút.”

Ngô Hiểu Thiên lập tức mỉm cười, vươn tay lau vết bẩn trên mặt mình, “Loạn quá nên tớ không để ý.”

Những người trải qua tai nạn này mà không gặp bất kỳ tổn hại nào đều được Thiên Chính Dân dẫn về nhà. Trong bệnh viện, một người trưởng thành dắt theo một đám trẻ con phía sau, như thể đang lôi đứa nhỏ gây rắc rối bên ngoài về nhà.

Các bậc phụ huynh ở trấn Vân cũng biết chuyện bọn họ gặp sự cố nhưng xe cứu thương đã chở họ đến thẳng bệnh viện của huyện, trong khi những người khác không có xe, đi lại bất tiện, vả lại nghe nói họ không sao nên đều ở nhà chờ.

Ở đây chỉ còn lại Thiên Huỳnh và Ngô Hiểu Thiên bị thương, mà ba mẹ của Ngô Hiểu Thiên đều ra ngoài làm công, chỉ có ông bà nội ở nhà. Thấy ông bà tuổi tác đã cao nên sau khi báo tin bình an, cậu tự đi kiểm tra rồi thay thuốc luôn.

Ra khỏi cổng bệnh viện thì trời đã tối đen. Trải qua một buổi chiều lăn lộn, ai cũng vừa mệt vừa đói, cứ đứng trước cổng viện, cuối cùng không biết bụng ai vang lên tiếng ọc ọc.

Thiên Chính Dân đến cửa tiệm bên cạnh mua cho họ mấy cái bánh bao thịt, mỗi người được chia hai cái, có thể nói là ăn ngấu nghiến.

Ngô Hiểu Thiên đang há mồm ăn bánh bao thì bỗng sửng sốt khi bỗng được nhét một hộp sữa bò vào tay, “Bác…”

Thiên Chính Dân không cho phép cậu nhiều lời, dúi ngay hộp sữa vào tay cậu, điềm đạm nói: “Hôm nay cháu và A Thiên bị thương, phải được tẩm bổ cho tốt.”

Ngô Hiểu Thiên nhìn Thiên Huỳnh. Cách đó không xa, thiếu nữ đang lén uống sữa, thấy cậu nhìn sang thì cô lắc lắc hộp sữa trong tay, khẽ thì thầm.

Khoé mắt cậu cong cong, nhận hộp sữa bò của Thiên Chính Dân.

“Cảm ơn bác.”



Hai ngày sau chính là Tết m Lịch.

Cuối cùng Thiên Huỳnh cũng hiểu tại sao đang lúc ban ngày ban mặt, Thời Lục lại đột nhiên gọi điện cho cô.

Trong quá trình tập huấn thì cậu có vài ngày nghỉ, vì không có việc gì làm nên ở nhà nghỉ ngơi luôn.

Một khi Thời Lục rảnh rỗi là đến lượt Thiên Huỳnh khó chịu.

Ăn cơm xong, cậu sẽ lập tức video call với Thiên Huỳnh. Hai người vừa trò chuyện một lúc, cậu lại bảo cô dịch máy xuống, sau khi thấy vết thương ở chân thì quở trách một phen. Thiên Huỳnh nhận giáo huấn với vẻ mặt đau khổ, bỗng cô nghe thấy giọng của Thư Mỹ Mỹ ở dưới lầu, cô ấy đang gọi cô xuống đi chơi cùng.

Như thể được đại xá, cô lập tức nói với Thời Lục: “Mỹ Mỹ gọi tớ, tớ cúp máy trước đây.”

“Chân cậu như vậy rồi còn chạy lung tung cái gì.” Quả nhiên, Thời Lục lại bất mãn, bảo cô đứng lại.

“Không được đi đâu hết, về phòng nghỉ ngơi ngay.”

“Tớ không muốn, cứ ru rú trong phòng sẽ khiến tớ chán chết mất.” Thiên Huỳnh vội vàng kháng cự, giọng điệu bất giác kéo dài ra, năn nỉ: “Đây chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da ở chân, bây giờ sắp lành rồi.”

“Tớ đi coi cậu ấy tìm tớ có chuyện gì.”

Thiên Huỳnh đành phải giải thích rồi đứng lên nhưng không dám cúp video. Cô bước xuống lầu, thấy Thư Mỹ Mỹ và Phương Hổ đang đứng trong sân, tay cầm hai bộ cờ.

“Tiểu Huỳnh, chúng ta chơi cờ đi!”

“Lát nữa Hiểu Thiên sẽ đến sau, chúng ta chơi hai ván trước đi.”

Chân của Thiên Huỳnh và Ngô Hiểu Thiên đều bị thương nên không tiện ra ngoài, chẳng biết bọn họ lôi từ đâu ra cờ caro và cờ tướng để chơi tại nhà.

Lý do chính đáng này đã khiến Thiên Huỳnh hoàn toàn đủ tự tin.

Cô giơ điện thoại lên, chuyển sang camera sau, chụp ảnh bàn cờ đã được sắp xếp xong ở trên bàn cho Thời Lục xem, “Mấy người Mỹ Mỹ đến tìm tớ chơi cờ. Cậu thấy đấy, tớ sắp bắt đầu chơi rồi.”

“Ừ.” Hình như Thời Lục đang chơi ipad, nghe vậy thì cũng chỉ thuận miệng đáp lại, “Vậy cậu cứ chơi đi.”

Không ngờ thuyết phục cậu lại dễ như vậy, Thiên Huỳnh kìm nén cảm xúc vui sướng, cẩn thận hỏi: “Thế thì tớ cúp máy nhé?”

“Cúp cái gì?” Thời Lục ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn qua.

“Cứ chơi như vậy đi, đặt điện thoại sang một bên, tớ giúp cậu xem thế cờ để đánh bại bọn họ.”

“……” Ai muốn chơi cờ kiểu như vậy!

Một lát sau, Thiên Huỳnh đặt điện thoại sang cạnh bàn cờ trước mặt mình, còn chu đáo lấy một cuốn sách ra làm giá đỡ, máy quay hướng thẳng vào bàn cờ.

“Quân đen, ô thứ ba phía trên bên phải.” Di động truyền đến giọng nói của Thời Lục, Thiên Huỳnh uể oải đặt quân cờ xuống vị trí đó, không cảm thấy vui vẻ gì cả.

“Ok, tớ hạ xuống chỗ này.” Ở phía đối diện, Thư Mỹ Mỹ nghiêng đầu suy tư rồi nhanh chóng đưa ra biện pháp đối phó. Thiên Huỳnh chỉ vừa ngẫm nghĩ hai giây xem có cách nào phản kích không thì…

“Hai ô vuông ở góc trên.”

“……”

Cô làm theo những gì Thời Lục nói rồi nhìn sang đó. Quả nhiên, vị trí kia vừa hợp để chặn quân cờ trắng của Thư Mỹ Mỹ, những quân đen xung quanh đó cùng nhau hô ứng.

Thiên Huỳnh đặt quân cờ của mình xuống với tâm trạng buồn tẻ.

“Ở đằng trước.”

“Phía trên bên phải.”

“Đi thẳng hai ô.”

Càng về sau, tình hình ngày càng giằng co. Trên bàn, quân đen và quân trắng ngang tài ngang sức, Thư Mỹ Mỹ vẫn bình tĩnh như không trong khi Thiên Huỳnh lại bất đồng quan điểm của Thời Lục.

“Tớ nghĩ nó nên hạ xuống đây.”

“Nghe lời tớ, cứ hạ xuống chỗ kia đi.” Thái độ của Thời Lục rất kiên quyết, Thiên Huỳnh – người bị cậu chi phối nãy giờ vô cùng không vui, có ý phản kháng.

“Vị trí của tớ tốt hơn.”

“Cậu đừng nháo nữa, cứ hạ xuống như lời tớ bảo đi.”

……

Hai người cứ tranh cãi mãi khiến Thư Mỹ Mỹ – người ngồi phía đối diện chờ đợi trong mòn mỏi không nhịn nổi mà phải nói với người trong video: “Thời Lục, nếu không thì cậu cứ đến đây rồi tự ra nước cờ đi, bọn tớ còn một bộ cờ, đúng lúc có thể để Ngô Kỳ chơi chung luôn.”

“……”

Thiên Huỳnh và Thời Lục đều không hẹn mà cùng chìm vào im lặng.

Một lát sau, cậu vội vàng nói: “Vậy mấy cậu cứ chơi đi, tớ cúp máy trước.”

Sau đó Thời Lục không cho Thiên Huỳnh đi chơi cờ nữa.

Cậu bắt cô nhìn cậu chơi game.

Ở đầu kia của video là phòng khách rộng lớn trong căn biệt thự. Thời Lục đang ngồi trên thảm chơi trò chơi, di động thì để trên bàn trà. Ở bên này, Thiên Huỳnh chán muốn chết, chỉ có thể mở sách bài tập ra rồi bắt đầu giải đề.

Sau một lúc thì nhân vật trong game cũng chết, Thời Lục còn muốn giám sát xem Thiên Huỳnh còn có mặt trong video không, có nghiêm túc nhìn mình hay không.

Trong hai ngày hôm nay, Thiên Huỳnh bị tra tấn đến mức khổ tận cam lai.

Cuối cùng thì Tết Nguyên Đán cũng đã đến.

Cô dậy sớm để phụ việc dán câu đối Tết, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, bận đến bù đầu.

Mà bên Thời Lục thì lại yên tĩnh đến bất ngờ, Thiên Huỳnh bớt chút thời gian trong lúc bận rộn để hỏi thăm thì mới biết hóa ra Thời Tư Niên đã về nhà.

Nhà họ Thời có đông đảo người thân bạn bè, đến thế hệ Thời Tư Niên thì ông chỉ có một đứa con độc nhất là Thời Lục nên năm nào cậu cũng bị lôi đi tham gia các buổi tụ họp của gia tộc. Quản gia Từ nói rằng mấy bữa nay, sắc mặt Thời Lục rất tệ, chỉ một việc nhỏ nhặt cũng đủ khiến cậu mất kiên nhẫn, nhìn ai cũng thấy khó chịu.

Trước và sau hai ngày Tết Nguyên Đán, không ai dám khiêu khích cậu.

Thiên Huỳnh thấy đồng cảm sâu sắc, nhất thời không biết nên đồng tình cho ai.

Dịp Tết Nguyên Đán, nhà trọ rất yên bình, hai cha con tự tay nấu một bàn lớn gồm nhiều thức ăn ngon. Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ sáng sủa, ngoài cửa chính dán những câu đối Tết, trên cửa sổ có cắt giấy đỏ thẫm, trong nhà treo đèn lồng nhỏ.

Lần đầu tiên Thiên Huỳnh được phép nhấp một chén nhỏ rượu dương mai do một tay Thiên Chính Dân ủ. Kỹ thuật ủ rượu của ông phải nói là tuyệt vời.

Thiên Huỳnh cầm chén rượu, nhấp một ngụm, chua ngọt ngon miệng, hương rượu phả vào mũi.

Cô chép miệng, cảm thấy hài lòng thỏa dạ, ngẩng mặt lên, nhắm tịt mắt.

“Con sâu rượu.” Thiên Chính Dân thấy thế thì không nhịn nổi mà gõ nhẹ chiếc đũa vào đầu cô.

Thiên Huỳnh thả chén rượu xuống, cười ngây ngô, “Hì hì.”

Cơm nước xong xuôi, bọn Thư Mỹ Mỹ tới rủ cô cùng đi đốt pháo hoa. Đây là thông lệ ngày 30 Tết mấy đứa trẻ ở trấn Vân, đã kéo dài mười mấy năm.

Trên bãi cỏ bên ngoài xóm trọ, từng đóa pháo hoa nổ rộ trong không trung. Giữa bầu trời đêm rực rỡ sắc màu, chiếu sáng cả pháo hoa cà hoa cải đang được múa may trong tay họ.

Phương Hổ cố ý lấy ra hai hộp pháo đốt nhỏ ra để bắn, dọa họ cho vui. Thư Mỹ Mỹ và Thiên Huỳnh bịt tai lại, sợ hãi nhảy dựng lên, Ngô Hiểu Thiên một tay giật lấy hộp pháo ấy của cậu ta.

“Cậu có nhàm chán quá không!” Phương Hổ không còn vũ khí nên Thư Mỹ Mỹ lập tức xông tới, báo thù rửa hận.

“Nít ranh!”

Phương Hổ bị cô đánh trúng, gào khóc la hét ầm ĩ, Thiên Huỳnh ôm bụng cười. Mấy người họ chơi đùa hơn nửa buổi tối, cho đến khi nhiệt độ ban đêm giảm xuống, bọn họ bị đông lạnh đến mức không chịu nổi nữa thì mới đút tay vào túi, chạy về nhà sưởi ấm.

“Chúc mừng năm mới!”

Mọi người nói lời chúc phúc trước, pháo hoa chiếu sáng những khuôn mặt đang nở nụ cười rạng rỡ.

“Chúc năm tới càng vui vẻ và hạnh phúc!”

Thiên Huỳnh quay về nhà, lấy điện thoại di động ra, đã gần mười giờ mà vẫn không có tin nhắn nào từ Thời Lục.

Đang suy nghĩ miên man thì trong lòng như có cảm giác gì đó, điện thoại trong tay cô rung lên bần bật.

Thời Lục video call tới đây.

Thiên Huỳnh chạy một mạch về phòng, đóng cửa lại, vội vàng nhận cuộc gọi, giọng nói vẫn còn chứa hơi thở hổn hển.

“A lô.” Vừa mới bình tĩnh lại thì một khuôn mặt tuấn tú phóng to đã hiện ra trước mắt cô, Thời Lục đang nằm nhoài trên gối, điện thoại hướng thẳng vào mặt.

Dưới góc chết như vậy, khuôn mặt cậu vẫn hoàn mỹ, chẳng tồn tại chút khuyết điểm nào.

Ngay cả khi phóng to màn ảnh, nếp mí sâu của đôi mắt hai mí và sống mũi cao thẳng càng có vẻ vượt trội.

Thiên Huỳnh im lặng hứng chịu công kích của sắc đẹp trong vài giây, đến khi bình tĩnh lại thì Thời Lục đột nhiên tiến lại gần ống kính một chút như thể muốn nhìn rõ cô hơn, giọng nói mơ màng của chàng trai vang lên.

“A Thiên, cậu đang ở đâu…”

“Tớ đang ở nhà, ngay trong phòng.” Thiên Huỳnh cho cậu xem cách bài trí xung quanh, Thời Lục cố gắng mở mắt ra nhưng trong con ngươi đen nhánh của cậu là sự mê mang vô tận.

Cặp má trắng nõn của cậu có hơi ửng hồng, đôi môi đỏ đến lạ thường, lông mi dày quá mất một lúc mới chớp được một lần.

Một suy đoán lóe lên trong đầu Thiên Huỳnh, “Lộc Lộc, chắc là cậu không uống rượu đâu nhỉ?”

“Không.” Thời Lục phản bác lại cô ngay lập tức mà chẳng thèm suy nghĩ, ngón tay cậu vuốt nhẹ màn hình, ánh mắt mơ màng.

“A Thiên…”

Chắc chắn cậu uống say rồi.

Thiên Huỳnh thầm khẳng định 100%, cô đang nghĩ nên làm gì để dỗ con sâu rượu này đi ngủ.

Thời Lục đột nhiên kề sát vào màn hình, khẽ chạm môi lên đó, thốt ra những lời mơ hồ như đang nỉ non làm nũng.

“Tớ rất nhớ cậu…”