*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệc Linh Pisces

Thành phố Đài nóng lên từ rất sớm. Ở các thành phố phía Nam, mùa hè bắt đầu sớm vào tháng 6 và tháng 7 hàng năm.

Mùa hè vừa đến, Thời Lục lại ủ rũ.

Trong kỳ nghỉ hè này, cậu phải tham gia lớp học phụ đạo từ đầu đến cuối vì học kỳ tới là sẽ thi đấu luôn, làm nhiều hơn một đề thì sẽ có ưu thế hơn so với người khác.

Thiên Huỳnh biết sự vất vả và tàn khốc của cuộc thi nhưng cô không hiểu tại sao lần này Thời Lục lại nghe lời như vậy, không chống đối Thời Tư Niên nữa, chấp nhận chọn con đường khó khăn này.

Với thành tích của mình, cậu cũng có thể vào một trường đại học tốt trong nước. Theo quỹ đạo trưởng thành của Thời Lục những năm qua, đây dường như là một kết quả rất tuyệt dành cho cậu.

Vui vẻ vô tư. Chỉ cần làm một cậu ấm, vẽ tranh đánh đàn, làm những việc mình thích.

Mỗi lần Thời Lục bước ra khỏi lớp bồi dưỡng, trông cậu có vẻ mệt mỏi, có cảm giác cậu đã tiêu hao quá nhiều năng lượng để tranh thủ thời gian. Kèm theo đó, môi và sắc mặt cũng tái nhợt hơn bình thường.

Thiên Huỳnh cảm thấy nó quá vất vả.

Rõ ràng sự hứng thú mà cậu dành cho Toán học không lớn bằng hội họa.

Khi làm bài, Thời Lục không vui sướng như khi chơi dương cầm, cũng không chuyên chú như khi vẽ tranh mà chỉ có bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức người ta không biết cậu thích hay ghét nó.

Trước khi về nhà, Thiên Huỳnh không yên tâm lắm. Dù sao cũng hai tháng lận, đây là mùa hè khó khăn nhất với cậu.

Sau khi cô thu xếp đồ đạc xong, Thời Lục nằm nhoài trên ghế sô pha, uể oải nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay, “Cậu đi đi, khỏi phải bận tâm về sự sống chết của tớ.”

“……”

“Lộc Lộc, tớ sẽ trở lại sớm hơn một chút.” Rối rắm một lúc, Thiên Huỳnh mới nói với vẻ giãy giụa. Mặt mày Thời Lục ủ rũ, “Sao cũng được, cứ để tớ tự sinh tự diệt ở đây đi.”

“……”

Vẻ mặt của Thiên Huỳnh cứng đờ trong vài giây, sau đó cô ngồi xổm xuống tiếp tục thu xếp những hành lý muốn mang về nhà. Thời Lục thấy cô im lặng thì không cam lòng, ngồi dậy khỏi ghế sô pha.

“Sao cậu không nói gì nữa?” Khoé mắt của chàng trai giương cao, lộ ra vẻ ngang ngược không chịu nói lý.

Giọng Thiên Huỳnh như bị bóp nghẹt, “Tớ không biết nói gì cả.”

“Sao lại không biết chứ?” Thời Lục dứt khoát nắm tay dạy cô.

“Dặn tớ chú ý sức khỏe, ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm, đi ngủ sớm một chút và phải luôn nhớ cậu.”

“……”

“Chính cậu nói hết rồi.”

“Vậy thì cậu thuật lại một lần nữa đi.”

“Chú ý sức khỏe.” Thiên Huỳnh tạm ngừng lại, “Phải luôn nhớ tớ.”

“Biết rồi.” Dường như sau khi nghe được câu cuối cùng, giọng điệu lười biếng của cậu ngân dài ra, “Tớ cũng sẽ nhớ cậu –––”

“……”

Ngày Thiên Huỳnh rời đi đúng lúc thành phố Đài nóng lên. Mới sáng sớm mà ánh mặt trời chói chang đã rọi xuống đất.

Quản gia Từ sai người cất mấy món đặc sản và quà cáp đã chuẩn bị sẵn vào cốp xe, chiếc vali mà Thiên Huỳnh đang cầm cũng bị người ta xách đi. Thời Lục mím môi đứng trong sân, ngay bên cổng. Ánh mặt trời khiến sắc mặt cậu trở nên trắng bệch.

“Cậu vào nhà nhanh lên, trong đó có điều hòa.” Hồi đầu tháng 7, hệ thống điều hòa trong căn biệt thự đã được khởi động.

“Ừ.” Ánh mắt Thời Lục cứ lưu luyến nhìn phía chiếc xe, cảm thấy hơi tủi thân, “Tớ cũng muốn về trấn Vân.”

Cậu hoài niệm mùa hè ở trấn Vân vô cùng.

Cũng may, điều quan trọng nhất nơi đó đã ở bên cạnh cậu.

“Sang năm chúng ta sẽ cùng nhau trở về.” Cậu nghe Thiên Huỳnh nói như vậy.

Trấn Vân vẫn như cũ, không thay đổi mấy so với năm ngoái, điểm khác biệt duy nhất là bọn họ đã trưởng thành.

Thư Mỹ Mỹ ngày càng thục nữ, không còn có hứng thú đối với việc câu cá bắt tôm trên sông nữa. Cô ấy thích những cuốn tiểu thuyết ngôn tình có bìa nhiều màu sắc sặc sỡ được giấu dưới gối hơn.

Phương Hổ nghiện quyền anh, thậm chí cậu còn tự buộc một bao cát trong sân nhà để tiện khi nào rảnh rỗi thì có thể vùi đầu khổ luyện.

Mắt kính của Ngô Kỳ lại dày hơn một chút, trầm mê chơi trò chơi điện tử.

Trong nhà Ngô Hiểu Thiên có thêm vô số mô hình máy bay lắp ráp. Cậu quyết tâm trở thành một phi công, bắt đầu trau dồi cơ thể khỏe khoắn, ngày nào cũng chạy chậm 5 km quanh thị trấn.

Và sự trở lại của Thiên Huỳnh khiến ai nấy đều mở mang tầm mắt.

Trong đám bạn chơi chung có vài người nhận được tin từ sớm đã đến cổng thị trấn đón cô.

Chiếc xe dừng lại, thiếu nữ mang hành lý xuống xe.

Váy hoa, túi xách chéo ngọc trai, giày da Mary Jane.

[*] Giày da Mary Jane:



Tóc búi tròn, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, tươi mát thoát tục.

Giống như một thiếu nữ đến từ thành phố nào đó về đây thăm người thân vậy.

Còn đâu bóng dáng một cô bé từng chạy nhảy khùng điên khắp núi đồi.

Thư Mỹ Mỹ là người đầu tiên hét lên: “Tiểu Huỳnh!”

“Sao mà cậu như trở thành một người hoàn toàn khác vậy!”

“Tóc mọc rất nhanh, váy cũng xinh xắn, giày da nhỏ này trông cũng đẹp.” Cô ấy vừa chào vừa giúp Thiên Huỳnh xách hành lý, bắt đầu vuốt vuốt váy cô, tấm tắc khen ngợi.

Phương Hổ thì vô tư: “Tiểu Huỳnh, giờ cậu giống người thành phố thật đấy.”

Ngô Hiểu Thiên nhìn cô với ánh mắt cũng đầy ý cười: “Cô gái nhỏ đã lớn rồi.”

Ngô Kỳ vừa ngoẹo đầu nhìn bọn họ từ trái sang phải vừa đẩy cặp kính, cảm thấy không quen lắm, “Mấy cậu đang khen xã giao à?”

“Xã giao ở đâu!” Thư Mỹ Mỹ lập tức đứng ra phản bác, hất cằm nói: “Bọn tớ nói lời thật cũng không được sao, chẳng lẽ cậu không nghĩ vậy à?”

Ngô Kỳ quan sát Thiên Huỳnh một cách cẩn thận, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới bày tỏ ý kiến của mình, “Tớ thấy cậu ấy không thay đổi nhiều so với trước kia.”

Cậu nói với vẻ phiền não: “Cũng chỉ xinh đẹp hơn một chút, còn mấy cái khác thì gần như không thay đổi.”

Thư Mỹ Mỹ rất thông cảm mà vỗ vai cậu: “Như vậy là đủ rồi.”

“Trở nên xinh đẹp chính là sự thay đổi lớn nhất của một con người.”

“……”

Đám trẻ trấn Vân một lần nữa đã tụ họp bên nhau. Thiên Huỳnh lấy mấy món đặc sản ra chia cho họ. Trước bàn trà ở sảnh nhà nghỉ, mọi người ngồi trò chuyện cả buổi chiều. Buổi tối, Thiên Chính Dân mời họ ở lại ăn cơm, sự náo nhiệt kéo dài đến tận đêm khuya.

Khi đang rửa ấm chén và bã trà bám trên mặt bàn, Thiên Huỳnh không khỏi trào dâng niềm xúc động.

“Ba ơi, còn nhớ trước kia khi ba pha trà cho bọn con, chẳng ai trong bọn con muốn uống vì ngại đắng, không ngon. Vậy mà giờ mọi người uống quen luôn rồi.”

“Trấn Vân vốn là nơi sản xuất trà. Lúc trước là do các con còn nhỏ nên không hiểu, giờ lớn rồi thì tự nhiên sẽ hiểu cái lợi của trà.”

“Công nhận.” Động tác của Thiên Huỳnh dừng một chút, “Bọn con đã trưởng thành cả rồi.”

Trưởng thành dường như là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Đột nhiên không còn hứng thú với những điều đã từng mải mê. Đột nhiên điềm đạm nho nhã hẳn. Đột nhiên hiểu được rất nhiều đạo lý.

“Ba ơi. Con thay đổi nhiều lắm sao?” Thiên Huỳnh quay đầu hỏi. Bản thân cô không tự nhận ra được sự thay đổi này, hôm nay cô đã mặc bộ quần áo rất bình thường trong tủ đồ rồi. Thiên Huỳnh thường đi mua sắm cùng Phó Kiều Kiều, mắt nhìn lẫn gu đều vô thức thay đổi theo cô ấy từ lâu.

Thiên Chính Dân gật đầu chắc nịch, cười nói: “A Thiên của chúng ta đã trở nên xinh đẹp rồi.”

“Mới thoạt nhìn thì ba không nhận ra con luôn.”

Cuộc sống ở trấn Vân yên bình và thoải mái, còn có bạn bè thuở ấu thơ vui chơi giải sầu, mọi thứ cứ như quay trở về ngày xưa.

Nhưng lần này Thiên Huỳnh không ở lại đây quá lâu, nguyên nhân là có một lần không kết nối video call được với Thời Lục. Quản gia Từ nói hai ngày nay cậu bị cảm, phải ở nhà truyền nước, có lẽ đang ngủ nên không nhận được.

Thiên Huỳnh không khỏi lo lắng. Hơn nữa, gia sư đã sắp xếp kế hoạch học tập cho cô vào nửa sau của kỳ nghỉ hè, mà học kỳ tiếp theo là lên lớp 11 rồi, nhiệm vụ bỗng gia tăng.

Bạn bè cùng lứa xung quanh đều tranh thủ thời gian để học tập.

Ngay cả Phó Kiều Kiều cũng đăng ký một số lớp học thêm trong kỳ nghỉ hè.

So sánh với nó thì cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái ở trấn Vân càng giống một kỳ nghỉ ăn không ngồi rồi.

Thiên Huỳnh cảm thấy hơi có lỗi nhưng sau vài lần đắn đo, cô vẫn quyết định về sớm.

Biết được quyết định này của cô, Thiên Chính Dân thấy hơi không nỡ. Tuy nhiên, học tập là nhiệm vụ hàng đầu, ông không nói gì mà chỉ thu dọn đồ đạc cho cô mang theo như bình thường.

Nhìn bóng lưng hơi gù đang bận rộn của ông, hốc mắt Thiên Huỳnh bỗng có chút chua xót, “Ba ơi, hay là con ở lại đây thêm mấy ngày.”

“Thời gian con ở nhà dường như càng ngày càng ít.”

“Đứa nhỏ ngốc này, lớn rồi thì tất nhiên phải ra ngoài nhiều hơn. Khi còn nhỏ, con như một chú chim non không có cánh, chỉ có thể ở nhà với cha mẹ. Đợi đến khi con dần có đôi cánh và có thể bay lượn, hiển nhiên con sẽ bay ra ngoài ngắm nhìn thế giới thôi.”

Thiên Chính Dân trấn an cô bằng một nụ cười, giọng điệu dịu dàng, “Đợi tới lúc con kết hôn, có gia đình riêng thì thời gian trở về sẽ còn ít hơn.”

“Vậy thì con không kết hôn.” Thiên Huỳnh buột miệng thốt ra. Thiên Chính Dân lắc đầu cười, vuốt ve trán cô, lặp lại lần nữa.

“Đứa nhỏ ngốc này.”

Vào tháng 8, thời tiết oi bức, thành phố Đài càng nóng hơn.

Khi Thiên Huỳnh trở về biệt thự, Thời Lục đã đi học như bình thường, chẳng qua cảm cúm vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc xuống xe, cậu vẫn ho khan, ánh hoàng hôn đỏ rực cũng không giấu nổi khuôn mặt trắng bệch của cậu.

Cậu rất vui vì Thiên Huỳnh về sớm nhưng lại cố gắng hết sức để kìm nén niềm vui sướng này, vẻ mặt vẫn cứ thờ ơ lạnh lùng.

“Biết đường trở về rồi à?”

Nhưng khóe miệng cậu lại không khỏi nhếch lên.

Thiên Huỳnh nghẹn lời, cũng không vạch trần cậu mà chỉ gật đầu hùa theo, “Nghe nói cậu bị bệnh nên tớ trở về xem sao.”

“Chỉ về xem?” Thời Lục lập tức phá bỏ hình tượng, cau mày đầy bất mãn.

“Chẳng lẽ cậu xem qua rồi lại đi?”

“Tất nhiên không quay lại rồi.” Thiên Huỳnh chớp chớp mắt, “Tớ còn phải học thêm, một tháng nữa là hết kỳ nghỉ hè rồi.”

“Được lắm, hóa ra là vì học thêm nên cậu mới về!” Trông Thời Lục như thể đã nhìn thấu mọi sự thật, kích động đến mức ho khan, thở hổn hển.

Thiên Huỳnh vội vàng chạy lại đỡ, giúp cậu vỗ lưng.

“Tớ chỉ đùa với cậu thôi, đừng kích động quá.”

“Cậu cứ thích nói ngon nói ngọt như vậy.” Thời Lục chỉ trích cô với vẻ tủi thân. Thiên Huỳnh dở khóc dở cười, biện minh cho bản thân: “Làm gì có, tớ chưa bao giờ nói dối.”

“Thật à?” Thời Lục được cô đỡ ngồi xuống, uống thêm hai ngụm nước mới bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn cô.

Bởi vì vừa ho khan rất kịch liệt nên khoé mắt của chàng trai vẫn còn ửng hồng. Thiên Huỳnh nghĩ ngay đến thỏ con.

Đáng yêu.

Cô gật đầu chắc nịch: “Thật đấy.”

“Vậy cậu thích tớ không?”

“?”

Thời Lục lập tức hỏi. Thiên Huỳnh không kịp chuẩn bị, mặt dại ra, đầu óc hoang mang.

Người ngồi ở đó bất mãn thúc giục. Ngón tay của Thời Lục gõ lên bàn hai lần, ép cô trả lời: “Hỏi cậu đấy, sao cậu không trả lời?”

“……” Lý trí của Thiên Huỳnh chợt ùa về. Sau ba giây để bình tĩnh lại, cô đáp như thường: “Tất nhiên là thích rồi.”

“Cậu là người bạn thân nhất của tớ.” Cô nhấn mạnh: “Một người bạn còn quan trọng hơn thành viên trong gia đình.”

Thời Lục cười nhưng không nói. Cậu quay đầu, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ vừa lúc buông xuống gò má cậu.

Chàng trai trẻ đón nhận ánh chiều rực rỡ, trong mắt chứa đầy ý cười.

Đây là một mùa hè không quá khó chịu.

Thiên Huỳnh chăm sóc cậu rất chu đáo, trời lạnh thì tắt điều hoà, trời nóng thì bật quạt. Phòng bếp luôn có món tráng miệng để giải nhiệt. Mỗi khi tan học về nhà, cậu sẽ thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha lập tức đi giày chạy lại, vừa đo nhiệt độ cơ thể cho cậu vừa dịu dàng hỏi thăm.

Những lúc này đây, bộ não nặng nề của Thời Lục như được giải tỏa, cậu nóng lòng muốn bổ nhào lên người cô, làm nũng với cô.

Trong kỳ nghỉ hè này, số lần Thời Tư Niên ở nhà nhiều hơn hẳn so với trước kia, có lẽ là vì nhiệm vụ học thêm đầy nặng nề của Thời Lục. Ông cũng chẳng làm gì cả, chỉ ôm máy tính làm việc cả ngày và ăn cơm cùng với bọn họ.

Thời Lục ngày càng ỷ lại Thiên Huỳnh, biểu hiện ở khắp mọi phương diện. Vào những hôm đau đầu khó chịu, đến việc uống miếng nước mà cậu cũng phải để cô đút.

Cả hai quá quen với việc này nên cho dù thấy Thời Tư Niên ngồi làm việc trong phòng khách thì cũng không ai để ý đến ông.

Thời Lục nằm trên ghế sô pha xem video giảng giải phân tích đề Olympic Toán như thường lệ. Đến khi cảm thấy mệt, muốn uống nước thì cậu không hề nhúc nhích dù cho cốc nước ở trên bàn trà ngay bên cạnh, nghiêng người là có thể lấy được. Cậu chỉ kéo ống tay áo của Thiên Huỳnh đang ngồi trên thảm làm bài tập.

“A Thiên.”

Cậu không rời mắt khỏi đoạn video nhưng ngay khi vừa thốt lời, Thiên Huỳnh đã ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn uống nước à?”

“Ừ.” Thời Lục gật đầu.

Thiên Huỳnh cầm ly nước qua đó, dâng tận môi cậu. Thời Lục cúi đầu uống hai ngụm ngay trong tay cô, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đột nhiên nhận về một ánh nhìn chăm chú cực lộ liễu.

Cậu nhìn sang thì thấy Thời Tư Niên đang cau mày nhìn mình chằm chằm như không thể tưởng tượng nổi.

“Thời Lục, đến cái việc uống miếng nước mà con cũng phải để người ta đút à?”