Trước đêm Nguyên Đán năm nay, thành phố Đài đón nhận trận tuyết đông đầu tiên.
Thời Lục cũng đã kết thúc lớp học.

Lần trước cậu lén ra ngoài đi một quãng đường xa để đưa khoai nướng cho cô, lúc quay về nghe nói bị gọi đi giáo huấn, phải viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Thiên Huỳnh vừa ăn khoai nướng thơm phức, vừa nhắn tin cho cậu.

Thời Lục đang trên xe trở về, hỏi cô có ngọt không, Thiên Huỳnh nhắn trả lời một chữ.
“Ngọt.”
Đây có lẽ là củ khoai nướng ngọt nhất từ trước đến giờ.
Mấy ngày trước, Thời Lục nói với cô có một quầy bán khoai lang nướng gần cơ sở rất ngon.

Thiên Huỳnh cũng không để trong lòng, không nghĩ tới Thời Lục sẽ mang nó từ thành phố khác đến đây chỉ để cho cô nếm thử.
Vào ngày tuyết rơi, Thời Lục đội một cái mũ len trắng cùng với nguyên bộ khăn quàng cổ và bao tay đi rêu rao khắp nơi trong trường.

Trên khăn quàng cổ, bao tay và mũ đều có một con nai con đan bằng len, bọc cậu kín mít, chỉ để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Thời Lục cực kỳ đắc ý, hoàn toàn không biết cách ăn mặc hiện tại của mình đáng yêu như thế nào.

Chiếc cằm hất lên và đôi mắt kiêu ngạo ngày xưa của nam sinh bây giờ chỉ còn có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả.
Nữ sinh trong lớp không kiềm chế được tâm tình thiếu nữ, ôm nhau thành một đống khẽ nói nhỏ.
“Không phát hiện thì ra cậu còn có dáng vẻ này đấy Thời Lục.”
“Thế này cũng đáng yêu quá đi mất, muốn xoa xoa quá!”
“Đây vẫn là Thời tiểu bá vương sao? Không, là cục cưng của chị đây chứ.”
Có người lớn gan hơn lấy hết can đảm trực tiếp hỏi cậu: “Thời Lục, mũ với khăn quàng cổ của cậu ở đâu ra vậy? Đáng yêu thế.”
Mặt mày Thời Lục không giấu được ý cười, đắc ý trả lời: “Tự tay A Thiên đan cho tớ đấy.”
A a a…
Người trong lớp 1 đều không nhịn được, trực tiếp trêu chọc: “Đúng là Lộc Lộc ~”
“Lộc Lộc là để các cậu gọi sao?” Người mới nãy còn ôn hòa vô hại lập tức thay đổi bộ dáng.

Thời Lục liếc mắt một cái, vô cùng kiêu ngạo.
“Chỉ có A Thiên mới được gọi thôi.”
Âm thanh trong lớp càng ồn ào hơn nữa.

Thiên Huỳnh ở trong đám người xấu hổ mà che kín mặt.
Vẫn là cả ngày học trên lớp, không khí nhẹ nhàng nhanh chóng bị áp lực học tập nặng nề hòa tan.


Tới buổi chiều, tuyết bên ngoài càng lớn hơn nữa.

Những bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống trước đó giờ đã đọng lại thành lớp tuyết dày trên mặt đất, dẫm chân một cái sẽ để lại dấu vết thật sâu.
Mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi màu trắng.
Trong giờ ra chơi, một số người không kìm lòng được đã chạy xuống chơi tuyết.
Thành phố Đài thuộc miền Nam, mùa đông ít khi có tuyết, mỗi khi có tuyết cũng chỉ là tuyết mỏng, hiếm khi thấy tuyết lớn như vậy.
Trẻ em ở miền nam chưa bao giờ thấy nhiều tuyết như thế, cực kỳ hưng phấn chơi trò ném tuyết và xây người tuyết.
Thiên Huỳnh không ra ngoài mà ở trong phòng làm bài tập.

Trong phòng có mở máy sưởi, hơn nữa áp lực việc học rất lớn, đa số người ở lớp 1 đều yên tĩnh ngồi trong phòng học.
Ngoại trừ đám người Thời Lục.
Vừa tan học, cậu đã cùng bọn Thịnh Dương lao ra ngoài.

Mấy nam sinh cực kỳ ồn ào, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng gào phía dưới của bọn họ.
Thiên Huỳnh vừa mới làm xong một câu hỏi, bút chưa dừng lại đã nghe thấy có người gọi cô dưới lầu, lớn tiếng đến mức có lẽ cả một tòa nhà dạy học đều có thể nghe thấy.
Thiên Huỳnh nhanh chóng đặt bút xuống rồi chạy ra ngoài, ghé đầu qua hành lang nhìn xuống.

Thời Lục đứng trên màn tuyết trống trải, vẫy tay với cô.
“A Thiên…” Cậu múa máy tay chân ra hiệu.

Thiên Huỳnh nhìn thấy hai người tuyết lớn bên cạnh cậu đang vai kề vai sát nhau.
Thời Lục cầm nhánh cây, viết tên bọn họ lên trên mặt tuyết.
___ Thiên Huỳnh X Thời Lục.
Lúc viết xong, cậu vẫn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì, lại vẽ thêm một cái trái tim lớn bọc ở bên ngoài.
Mặt Thiên Huỳnh nóng lên, giữa mùa đông rét lạnh mà lại giống như bị cảm nắng.
Trên hành lang, không ít học sinh bị hấp dẫn bởi hành động này, rất ồn ào sôi nổi.

Bên cạnh Thời Lục cũng đều là tiếng cười đùa, cả lớp bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mặt Thiên Huỳnh nóng như lửa đốt, muốn gọi Thời Lục về thì đã nghe tiếng ồn ào cách đó không xa.

Chủ nhiệm giáo dục cầm gậy bước tới, nhìn dấu vết trên tuyết rồi hét lên một tiếng.
“Thời Lục!….”
Đám đông tản ra như chim chóc.
Nền tuyết lộn xộn bị quét tước sạch sẽ.
Thời Lục bị chủ nhiệm giáo dục kéo đến văn phòng.


Khi tiếng chuông vang lên, kèm theo đó còn có thanh âm đang kiểm điểm của cậu.
Giọng nói trong trẻo của nam sinh cất lên, có chút cà lơ phất phơ.
“Chào mọi người, tôi là Thời Lục ở lớp 12 THPT.

Tôi tự kiểm điểm bản thân, rằng không nên vẽ lung tung bên ngoài làm ảnh hưởng đến tinh thần danh tiếng của trường học… Hy vọng mọi người lấy đó làm cảnh cáo, không được học tập theo tôi.”
Vốn tưởng rằng đó đã là kết thúc, sau một lát, tiếng lẩm bẩm của nam sinh từ đài phát thanh lại truyền đến: “Mà cũng không học theo được, ngày mai tuyết ngừng rồi…”
“Thời Lục! Chương trình phát thanh của em còn chưa tắt đâu!” Thầy chủ nhiệm giáo dục giận dữ rống lên.
“À à.” Sau một hồi luống cuống tay chân, động tĩnh rốt cuộc cũng dừng lại.

Mọi người trong phòng học đều nhịn cười.

Chỉ lát sau, có người nhịn không được, bắt đầu cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha ha, Thời Lục, tớ cười chết mất.”
“Quá buồn cười, không hổ danh là cậu chủ của chúng ta.”
“Kiểu thao tác này chỉ có thể gọi là “Lục” (*) thôi.”
(*) Ý bảo chỉ có Thời Lục mới làm ra những chuyện như vậy.
Phó Kiều Kiều bên cạnh lắc đầu, vẻ mặt nhìn thấu thế sự: “Bây giờ cho dù Thời lục làm ra chuyện gì, chắc chắn tớ cũng không thấy kinh ngạc.”
Vượt ngàn dặm đưa khoai lang nướng, ở nơi công cộng vẽ hình trái tim trên nền tuyết.
Chẳng sợ ngày mai cậu trực tiếp tỏ tình với Thiên Huỳnh, Phó Kiều Kiều cho rằng nó vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của cô.
Nhưng cô không ngờ Thời Lục lại làm được nhiều như vậy.
Giữa xuân, vừa hết tháng Giêng.
Thời Lục tổ chức buổi triển lãm nghệ tranh lần thứ hai trong đời.
Lần này thanh thế không lớn như trước kia nhưng người đến vẫn rất nhiều.

Mấy phương tiện truyền thông chủ động đến đưa tin, không ít bạn học trong khối được cậu gửi thư mời.
Phó Kiều Kiều nhìn chủ đề triển lãm bắt mắt phía trên, đó là một chữ [Huỳnh] được làm bằng vàng ròng.

Trái tim đã gặp qua vô số việc đời vẫn cứ bị chấn động.
“Tiểu Huỳnh, cho tớ hỏi một câu, đom đóm (*) này có phải là Huỳnh trong Thiên Huỳnh không?” Phó Kiều Kiều quay mặt đi, biết rõ còn cố hỏi.

Thiên Huỳnh bị cô trêu chọc không chịu được, cầm tấm thiệp lên che mặt mình.
* “Huỳnh” nghĩa là đom đóm
Giọng nói rầu rĩ phía sau truyền đến, vừa thẹn vừa quẫn bách.
“Cậu đừng cười tớ.”

“Sao tớ lại cười cậu chứ, tớ đang ca tụng tình yêu cảm động trời đất của các cậu mà!”
“Yêu cái gì…” Cái từ kia Thiên Huỳnh nói ra vô cùng ngượng ngùng, lấy tấm thiệp ra che gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nháy, chỉ trích: “Cậu đừng có nói bậy.”
“Được được được, tớ không nói bậy, đây là đom đóm Huỳnh nha.” Phó Kiều Kiêu giơ tay lên đầu tỏ vẻ đầu hàng, lời nói lại có ý trêu đùa.

Thiên Huỳnh bực mình, quay người đi dọn bàn.
“Tớ không để ý đến cậu nữa.”
Triển lãm tranh của Thời Lục đang ở giai đoạn trù bị.

Lúc Thiên Huỳnh biết chuyện này, nghe nói chủ đề lần này là [Huỳnh], cô cũng không khỏi kinh ngạc.
“Vì sao lại là đom đóm?”
“Bởi vì bức tranh [Huỳnh] mà tớ định để làm chủ đề triển lãm lần này có một ý nghĩa rất khác đối với tớ.” Đôi mắt đen bình thản của Thời Lục nhìn cô chăm chú.
“Cô ấy là điểm xuất phát, là sơ tâm, cũng là suối nguồn khiến cảm hứng của tớ xuất hiện một lần nữa.”
“Nó” chỉ là vẽ sao?
Thiên Huỳnh dời mắt đi.

Không biết tại sao, ngón tay đặt trên đầu gối bỗng dưng lại nóng lên.
Vào ngày triển lãm tranh, lượng người đến xem không hề thua kém lần của Trương Kỳ Sơn.

Thời Lục mặc âu phục chỉnh tề bị mọi người vây xung quanh, đang cùng thầy mình nói chuyện với một đám người khác.
Thiên Huỳnh và một đám bạn học đứng từ xa quan sát.

Trên người bọn họ còn mặc đồng phục, vẫn còn tính khí trẻ con và đều đang giãy dụa đau khổ trong học tập, chưa từng đối mặt với mưa gió xã hội.
Mà ở độ tuổi đó, Thời Lục dường như đã bắt đầu đặt chân đến một thế giới khác.
Đây gần như là suy nghĩ chung của mọi người.
“Lại nói, Thời Lục đúng là khó tin thật.” Một số bạn học đứng giữa không khỏi lắc đầu cảm thán.
“Thời cấp ba của cậu ấy với chúng ta không giống nhau.”
“Đâu chỉ cấp ba, tớ cảm thấy cuộc sống của cậu ấy khác hẳn với chúng ta.” Bị một lời nói chọc thủng, mọi người đều cười rộ lên, cảm xúc nhất thời vừa nãy cứ thế biến mất không còn dấu tích, mọi người bắt đầu tập trung xem tranh.
“Mẹ nó!” Từ ngoài vào trong, bức tranh chính treo trên vách tường kia nhanh chóng lọt vào tầm mắt mọi người, bạn học đứng đầu kêu lên trước.
“Sao tớ lại cảm thấy người này rất quen mắt thế.”
Bức tranh vẽ một cô gái đội mũ rơm đang nghiêng đầu, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt đang ngẩng lên.

Thật ra Thời Lục cũng không cố tình vẽ Thiến Huỳnh, nhưng dưới nét cọ lại tràn ngập bóng dáng cô.
Tuy rằng ngũ quan không quá rõ ràng, nhưng toàn bộ cảm giác ập đến lại vô cùng rõ ràng chỉ về phía một người.

Một đám bạn học đồng loạt xoay đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Thiên Huỳnh.
“Tuyệt.”
“Tuyệt.”
“Tuyệt.”
“…”
“Đời này tớ chưa từng bị tổn thương nặng nề như vậy.”
Thiên Huỳnh không phản bác được, trước đội hình khẩu hiệu chỉnh tề yếu ớt giơ tay lên, giãy dụa như hấp hối: “Các cậu nghe tớ giải thích…”
“Được rồi, mời cậu bắt đầu giảo biện.”

“…”
Cuối ngày hôm nay, Thiên Huỳnh cầm máy tính bảng ngồi trên sô pha, nhìn thấy tin nhắn của Phó Kiều Kiều gửi đến, hỏi cô hôm nay thu hoạch thế nào.
Thiên Huỳnh suy nghĩ rồi trả lời: “Giá bức tranh của tớ đã tăng gấp 3 lần rồi.”
“…”
Vài phút trước, Thiên Huỳnh mới xem một đoạn phỏng vấn của Thời Lục.

Phóng viên hỏi nguồn cảm hứng của cậu lần này là gì.
“Đó là một người rất quan trọng.”
“A, là cô gái được vẽ sao? Hai người có quan hệ gì vậy?”
“Cô ấy là người bạn quan trọng nhất của tôi.”
Chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Thời Lục tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ kẻ ô vuông màu lam dài tay, trên đầu đội một chiếc khăn lông, nước từ tóc thấm ướt ra ngoài.
“A Thiên, cậu đang làm gì đấy?” Trong phòng bếp có tiếng động, cậu rót cốc nước, cất giọng hỏi.
“Tớ đang tám chuyện với Kiều Kiều.” Thiên Huỳnh bỏ máy tính bảng xuống, nhìn thấy Thời Lục đi về phía cô.

Nam sinh dúi một cái khăn lông cho cô, theo thói quen ngồi xuống bên cạnh, lười biếng làm nũng.
“Lau tóc cho tớ đi.”
“Ừ.”
Thiên Huỳnh từ ghế sô pha ngồi dậy, cầm lấy khăn lông trùm lên quả đầu ướt của cậu, nghiêm túc lau khô.
Động tác của cô cực kỳ nhẹ nhàng.

Thời Lục hơi ngứa ngáy bủn rủn, theo bản năng dựa vào vai cô.
Cái đầu ướt nhẹp ghé tới, những sợi tóc ướt lạnh cọ vào cằm cô hơi ngứa ngáy, khiến người ta khó chịu.
Thiên Huỳnh cười cười đẩy cậu ra, vai không khỏi run run.
“Lộc Lộc, cậu đừng làm loạn.”
“Tớ cứ làm loạn đấy.”
“Vậy tớ không lau cho cậu nữa, tự cậu lau đi.”
“Được rồi.” Lúc này Thời Lục mới miễn cưỡng ngồi xuống, mím chặt đôi môi đỏ hồng, đôi mắt ướt át nhìn cô chằm chằm.
Có chút ngoan ngoãn.
Thiên Huỳnh cũng chăm chú lau tóc cho cậu, sau khi nước không nhỏ giọt nữa mới bắt đầu tỉ mỉ dùng máy sấy khô.
“A Thiên.” Trong tiếng gió thổi đột nhiên vang lên giọng Thời Lục.

Ngón tay Thiên Huỳnh chuyên chú lướt qua sợi tóc cậu, thuận miệng “Ừ” một tiếng.
“Cậu sẽ luôn đối xử với tớ tốt như thế sao?” Thời Lục nhắm mắt lại.
“Sẽ mà.”
“Vì sao?” Cậu nhìn về phía cô.

Thiên Huỳnh tắt máy sấy trong tay, suy nghĩ rồi trả lời.
“Vì chúng ta là bạn bè tốt nhất đó.”