Edit: Diệc Linh Pisces

Từ khu dân cư đến trấn trên chỉ có một con đường duy nhất để xuống núi. Từng đoạn xi măng đơn điệu uốn lượn giữa lưng chừng núi, ta có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi nhà và các toà nhà cao tầng dưới chân núi.

Một số đoạn đường ở đây bị cây cối che phủ, phần còn lại trực tiếp bị ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu vào. Trước khi xuất phát, Thời Lục hơi do dự, nhưng cuối cùng chút do dự ấy vẫn bị cuộc hành trình ngắn 30 phút đi và về bằng xe đạp xoá tan.

Dù vậy, cậu vẫn chuẩn bị đầy đủ.

Mũ lưỡi trai che nắng, một cây quạt nhỏ và một chai tinh dầu gió mát mẻ.

Thiên Huỳnh ngồi phía trước đạp xe đạp với một chiếc mũ rơm lớn chắn ánh nắng gay gắt. Cô khẽ nheo mắt, cảm nhận làn gió mát lạnh thoảng qua từ chiếc quạt nhỏ màu hồng của Thời Lục.

Chàng trai ngồi phía sau xe, một tay giữ chặt góc áo của cô, tay kia cầm chiếc quạt đang thổi vù vù. Trông cậu thoải mái hơn nhiều so với người đang hết sức dẫm chân đạp là cô đây.

May mắn thay, xuống núi chỉ toàn là đường dốc. Thiên Huỳnh siết chặt tay vịn và phanh lại, thuận buồm xuôi gió vượt qua mấy con dốc. Chiếc xe đạp chở hai người băng qua một đoạn đường dài, và thị trấn đã nhanh chóng hiện ra ngay trước mắt.

Hai bên đường bắt đầu xuất hiện mấy căn nhà, khi đến nơi đông người hơn, Thiên Huỳnh giảm tốc độ lại và lái xe một cách thuần thục lách qua đám đông trên phố. Cuối cùng, cô dừng xe lại trước một cửa hàng nhỏ có trạm bưu điện chuyển phát nhanh. Cô ra hiệu cho Thời Lục biết đã đến nơi rồi.

Cậu nhảy xuống xe và đánh giá xung quanh. Khác hoàn toàn với những công trình kiến trúc hào nhoáng trong thành phố, ở đây toàn là những căn nhà cũ kỹ với những bức tường xám xịt hằn lên dấu vết của năm tháng. Những sợi dây điện thấp được giăng mắc dày đặc trên không trung. Khắp nơi cũng toàn là khói.

Thiên Huỳnh dựng xe ở ngoài rồi bước vào, gọi ông chủ đang bận rộn giữa đống chuyển phát nhanh: “Chú Văn, cháu đến lấy chuyển phát nhanh.”

“Là A Thiên à, ba của cháu mua cái gì vậy?” Người đàn ông trung niên có chất giọng hơi khàn, tay vẫn còn đang lục lọi nhưng thoáng cái đã nhận ra cô.

“Không phải ba cháu mà là cậu ấy.” Cô chỉ vào Thời Lục, cuối cùng người đàn ông cũng ngừng lại, ngẩng đầu lên thì trông thấy Thời Lục, “Ồ” lên một tiếng, tán thưởng nói: “Đâu ra một bé trai đẹp như vậy chứ!”

“Cậu ấy là khách thuê trọ ở nhà cháu.”, Khi Thời Lục nghe Thiên Huỳnh trả lời, không hiểu sao cậu lại nhận thấy có sự tự hào khó có thể giải thích nổi trong lời nói của cô.

“Đến từ thành phố thì tất nhiên là phải đẹp rồi.”

“Chả trách! Chứ quê ta làm gì có thằng bé nào trắng trẻo xinh đẹp như thế này!”

“Hì hì, cậu ấy đã đen hơn trước nhiều rồi đấy.”

Thiên Huỳnh nói chuyện với người đàn ông một cách quen thuộc, chú một câu, cháu một câu. Cuối cùng người kia cũng hoàn thành công việc của mình, tranh thủ thời gian đứng dậy để phủi sạch bụi và mảnh vụn giấy trên tay mình.

“Cháu tên gì để chú tìm giúp cháu.” Người đàn ông ấy hỏi Thời Lục.

“Cậu ấy tên Thời Lục”. Thiên Huỳnh trả lời giùm.

“Thời” gì? Mà “lục” gì?” Người đàn ông hỏi lại. Thiên Huỳnh nhíu mày, không chắc chắn lắm: “Chắc là “thời” trong “thời gian”, “lục” trong “con nai nhỏ”.”

“Này, con trai sao lại có cái tên này, thật đáng yêu…” Ông chủ vừa kiểm tra điện thoại vừa lẩm bẩm, Thiên Huỳnh cũng gật đầu tán thành.

“Đúng rồi! Lúc đầu cháu cũng thấy nó rất dễ thương.”

“Không phải con nai.” Thời Lục ngắt lời cô, không thể đứng im nghe được nữa.

“Là “lục” trong “lục địa”.” Cậu vừa nhìn Thiên Huỳnh vừa giải thích, gần như là gằn từng chữ mà nói.

“Chữ “đánh” trong “đánh lui”, có bộ “nhĩ” ở bên cạnh. — Thời Lục.” (*)

(*) Giải thích cách viết của chữ Lục, ý nghĩa của nó là thế này: 耳洞旁 nghĩa là “có cái tai ở cạnh”, tai ở đây là phần 阝của chữ Lục đơn giản vì nó nhìn giống cái tai; ‘kích’ trong ‘đánh lui’ (kích thoái). Ghép vào nhau là được chữ Lục 陆 trong tên.

——

Chuyển phát nhanh của Thời Lục là một cái rương hình chữ nhật được đóng gói rất kỹ càng, bê lên thấy hơi nặng.

Hai người đi ra ngoài, Thiên Huỳnh đạp chân chống lên chuẩn bị về nhà.

“Nhưng tôi vẫn thấy gọi là con nai thì nghe hay hơn.” Cô không chịu từ bỏ, nãy giờ vẫn loay hoay với chủ đề ban nãy trong cửa hàng.

Thời Lục nhớ lại hình ảnh ông chủ chuyển phát nhanh cũng gật đầu liên tục thì im lặng, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.

“Thế mà tôi cứ nghĩ rằng ba ba luôn gọi cậu là nai con.” Thiên Huỳnh ảo não nhăn mày, trông còn khó chịu hơn cả cậu.

“Nai nhỏ, nai nhỏ, dễ thương quá đi mà, sao lại gọi là Tiểu Lục chứ!”

“Đáng ghét thật!”

“……”

“Dễ thương chỗ nào!” Cuối cùng Thời Lục không nhịn nổi nữa, phản bác lại, “Quá xấu xí!”

“Vớ vẩn!” Thiên Huỳnh mở to hai mắt trừng cậu. Lần đầu tiên Thời Lục phát hiện mắt của cô vừa tròn vừa to như vậy. Nó giống như một con nai con, loại nai sừng tấm còn hoang dã chưa được thuần hóa trong rừng, nhìn con người một cách dữ dằn.

“Xấu xí chỗ nào, Lộc Lộc rất dễ thương đấy!” (*)

(*) Lộc là con nai. Ở văn án, nữ chính gọi nam chính “Lộc Lộc” là vì nguyên nhân này.

Cô ngồi lên xe đạp, cằm hất lên ý bảo Thời Lục mau lên xe.

“Đi nào Lộc Lộc.”

“……” Thời Lục rất muốn đánh người nhưng cậu cố hít một hơi thật sâu, căng khuôn mặt ra giả vờ như chưa nghe thấy gì.

Thiếu niên rất có cốt khí khi đứng ôm cái rương mà không chịu lên xe, một mình đi bộ về phía trước. Thiên Huỳnh đạp xe thong thả đi theo cậu, vừa đi vừa lải nhải bên tai.

“Cậu không nóng sao? Còn không lên xe là trời tối đấy, chúng ta sẽ không kịp bữa tối đâu. Hôm nay lúc ra khỏi nhà tôi có thấy ông ấy nấu tôm hùm đất nha ~”

“Câm miệng!” Thời Lục miễn cưỡng thoả hiệp, cậu đen mặt ra lệnh: ” Dừng xe.”

Cuối cùng cũng dỗ dành được vị thiếu gia này, Thiên Huỳnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng sức dẫm chân đạp, chiếc xe nhanh chóng xuất phát.

Thời Lục nắm chặt yên sau, nhắm lại đôi mắt bị ánh mặt trời hun nóng, tận hưởng làn gió mát đang đến gần.

Hành trình trở về khó khăn hơn rất nhiều, lúc ra khỏi thị trấn hầu hết phải đi lên mấy con dốc có độ dốc rất cao. Thiên Huỳnh thở hổn hển đạp xe năm sáu phút dưới cái nắng mặt trời thì chiếc xe mới từ từ leo lên.

Trước kia khi đi một mình thì rất thoải mái, bây giờ có thêm một người ngồi ở ghế sau nên vất vả hơn nhiều.

Cô lấy tay lau mồ hôi trên trán, thầm cảm thấy may mắn khi bản thân không béo.

Còn không kịp cảm nhận hết sự thư thái thì Thiên Huỳnh đột nhiên nghe thấy tiếng “Răng rắc” rõ ràng dưới dây xích. Ngay sau đó chân đạp không đạp được nữa, chiếc xe bị mất lái rồi không thể kiểm soát được.

“Ôi, khoan khoan —” Thiên Huỳnh hét lên rồi nhanh chóng dẫm chân xuống đất để ổn định thân xe, Thời Lục đã nhanh chân nhảy xuống, cau mày hỏi:

“Sao lại thế này?”

“Hình như xích bị tuột ra rồi.” Thiên Huỳnh đau khổ ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt rồi tuyệt vọng nói.

“Phải có người sửa mới được.”

“Không lẽ trở lại trấn trên à?”

“……” Vị trí hai người đang đứng thật sự khó xử, không lệch chút nào, ở ngay giữa nhà và trấn trên, dắt xe xuống thì mất mười phút, đẩy xe lên cũng mất mười phút. Thiên Huỳnh nhìn mấy con đường ở thị trấn xa xa, lại nhìn mấy nóc nhà trên núi.

Cô xoay người lại giao quyền lựa chọn cuối cùng cho Thời Lục.

“……” Thời Lục im lặng vài giây, “Thôi thì chúng ta đi lên đi.”

Đi xuống chờ sửa xong cũng mất nửa ngày, sau đó còn phải đạp xe lên một lần nữa. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Thiên Huỳnh lúc nãy, lại nhìn về chiếc xe đạp có chất lượng đáng quan ngại này…

Tất nhiên không cần nói cũng biết phải chọn như thế nào.

“Vậy được.”

Thiên Huỳnh đẩy xe và bắt đầu đi lên, Thời Lục không buồn mở miệng cứ thế im lặng theo sau cô. Con đường lát xi măng bị ánh nắng gay gắt phơi đến mức trắng dã, nhiệt độ như thiêu đốt mơ hồ truyền qua đế giày.

Mới đi được vài phút, Thời Lục đã cảm thấy không khoẻ. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt cậu, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trán nóng ran, hai bên thái dương xuất hiện những cơn đau nhói quen thuộc.

Cậu mím chặt môi, cố gắng giữ im lặng đi theo sát phía sau Thiên Huỳnh, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm giày cả hai.

Con đường này tuy không dài nhưng lại có mấy con dốc, ở giữa cũng có con đường nhỏ rợp bóng râm, đi một lúc mới mát hơn.

Thời Lục mãi không phát ra tiếng động gì khiến Thiên Huỳnh không khỏi quay đầu nhìn lại. Nam sinh lặng lẽ đi sau lưng cô cách không xa, đôi đồng tử thâm quầng, môi tái nhợt. Sắc mặt cậu mệt mỏi, cứ như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất đau đớn, cả người lung lay sắp đổ tưởng chừng như sắp ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thiên Huỳnh lo lắng, không thể không hỏi: “Cậu có sao không vậy?”

Không ai trả lời, qua một lúc lâu, Thời Lục phát ra một âm thanh cực nhỏ từ đôi môi đang mím chặt của mình, “Ừm.”

Có vẻ như nói cũng rất khó khăn.

Thiên Huỳnh không dám nói gì với cậu nữa, sợ cậu lại khó nhọc khi nói chuyện, nhưng bước chân dần chậm lại. Cô âm thầm đẩy xe đến bên cạnh cậu, đi phía sau chừng 2 bước, cẩn thận quan sát Thời Lục.

Căn nhà đã cách đây không xa, gần như đã nhìn thấy cánh cửa gỗ ngoài khoảng sân nhỏ. Trong suốt đoạn đường cuối, bước chân của Thời Lục càng lúc càng chậm, giống như không đủ sức lực gánh nổi cơ thể nặng trĩu của mình. Cuối cùng hai người cũng đã tới cổng, chuẩn bị bước qua bậc thềm.

Thiên Huỳnh còn chưa kịp thở phào thì lại có chuyện xảy ra, chàng trai một giây trước còn êm đẹp đứng trước mặt cô đột nhiên ngã xuống.

“Loảng xoảng!”

Tiếng xe đạp bị vứt xuống đất vang lên.

Thiên Huỳnh vội chạy lại rồi vươn hai tay ra nhưng chỉ kịp níu lấy một góc quần áo của Thời Lục.

Thiếu niên nặng nề ngã xuống trước bậc thềm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.



Khi Thời Lục đột ngột ngất xỉu, Thiên Huỳnh vô cùng hoang mang sợ hãi. Cô và Thiên Chính Dân phải mất rất nhiều thời gian để đưa cậu trở về phòng.

Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra toàn thân thì chỉ nói rằng cậu bị say nắng, nhưng phải mất một lúc để tỉnh lại.

Lúc sắp tối, Thời Lục lên cơn sốt cao.

Thiên Huỳnh dùng nước lạnh thấm vào khăn rồi đắp lên trán cậu. Nam sinh dường như cũng phải chịu đau đớn trong giấc mộng. Đôi lông mày chưa từng thả lỏng, đầu cậu liên tục xoay qua xoay lại trên gối, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Cậu luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Vào nửa đêm, Thời Lục mở mắt một lần, Thiên Huỳnh vội vàng gọi tên cậu nhưng đồng tử của cậu trống rỗng, giống như không nhìn thấy cô, chỉ có cơn đau đầu là liên tục kéo dài.

Thiên Chính Dân đưa thuốc lên, tìm cách đút cho cậu. Thời Lục miễn cưỡng uống xong mới bình tĩnh đôi chút.

Mấy viên thuốc đó Thiên Huỳnh chưa từng thấy trong nhà, cũng không phải là đơn thuốc bác sĩ kê đơn lúc chiều.

Cô không nhịn được hỏi: “Ba, ba cho Thời Lục uống thuốc gì vậy?”

“Thuốc chữa bệnh.” Ông nói qua loa, không định nói thêm về Thời Lục, trước kia chuyện này cũng thường xảy ra nhưng lần này Thiên Huỳnh rất cố chấp.

“Ba lấy thuốc từ đâu?”

“Thuốc được chuẩn bị từ trước của Tiểu Lục.”

“Cho nên…”, Thiên Huỳnh hơi dừng lại rồi tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc Thời Lục mắc bệnh gì?”

“Ba cũng không rõ lắm.” Thiên Chính Dân do dự một hồi rồi thở dài, chậm rãi nói: “Hình như từ nhỏ đã như vậy, vào mùa hè sẽ bị đau đầu. Trường hợp nặng thì phát sốt hôn mê, chán ăn, nôn mửa, ăn ít trong vài ngày là còn nhẹ. Ba nghe nói khi khó chịu thì thằng bé còn đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Tiểu Lục được gửi tới đây cũng vì…”

Nói đến đây, Thiên Chính Dân ngừng lại, ông muốn nói lại thôi. Cuối cùng, ông chỉ thở dài xoa trán Thời Lục đang nằm trên giường rồi dặn Thiên Huỳnh chăm sóc cậu cẩn thận.

Dường như sau khi uống thuốc Thời Lục không còn cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu nữa. Cậu an tĩnh hơn rất nhiều, nằm đó và thỉnh thoảng di chuyển nhẹ, nói mớ lung tung gì đó.

Thiên Huỳnh không biết mình đã lau mồ hôi trên trán Thời Lục bao nhiêu lần. Khi cô định lấy khăn ra rồi bỏ vào chậu nước lạnh một lần nữa thì đột nhiên bàn tay vừa rời khỏi trán đã bị nắm lấy.

Thời Lục nắm chặt tay cô, cánh môi run rẩy như thể đang gọi tên một người.

Thiên Huỳnh do dự một lúc rồi nhẹ nhàng dựa lại gần.

Cô nghe thấy Thời Lục kêu liên tục hết lần này đến lần khác.

“Mẹ…”

Cô ngẩng đầu lên và thấy một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt nhắm nghiền của cậu.