Lại là một năm đón tân sinh viên.
Chẳng qua đã đổi sang những gương mặt non nớt khác chứ không phải là bọn họ của năm ngoái.

Bất tri bất giác, những người từng là tân sinh viên đã lên chức đàn chị năm hai, trở thành một nửa “người lão làng” trong cái trường này.
Thiên Huỳnh và mấy người Điền Nhuế đang dạo quanh khuôn viên trường.

Bốn người khoác tay nhau đi trên đường, mỗi người cầm một cây kem.

Nhìn những sinh viên năm nhất đi ngang qua, bọn họ không khỏi xúc động.
“Tuổi trẻ tốt thật đấy.”
“Nhớ năm đó, lúc mới vào trường, tớ cũng mặc váy, đi giày cao gót.

Nhưng bây giờ…” Điền Nhuế cúi đầu nhìn quần cộc, giày thể thao của mình rồi lắc đầu ngao ngán.
“Già rồi.”
“Không phải cậu già mà chính sự lười biếng đã khiến cậu trở nên xấu xí.” Mạnh Lại vạch trần không chút nể nang.

Cô ấy vừa mới ra khỏi quán bar, vẫn đang mặc chiếc váy lụa 2 dây màu đỏ rực.

Làn da trắng hơn tuyết, xinh đẹp quyến rũ nhưng không thô tục.

Suốt cả chặng đường, tỷ lệ quay đầu vẫn lấn át hoa thơm cỏ lạ như cũ.
“Câm miệng!” Điền Nhuế thét chói tai, ngón tay run rẩy chỉ về phía cô ấy, “Cái đồ quỷ nhà cậu.”
“Chỉ có ma quỷ mới nói thật thôi.” Mạnh Lại thản nhiên thừa nhận lời chỉ trích.

Điền Nhuế giả vờ muốn xông lên liều mạng với cô ấy nhưng Đoạn Thiên vội vàng giữ chặt cô rồi kéo sang một bên.
“Thôi thôi thôi, chị Điền à, chị đừng có kích động, chỉ đám ma quỷ mới kích động.”
Bọn họ ầm ĩ cả lên còn Thiên Huỳnh thì đứng bên cạnh cười.

Lúc cô đang định đi lên hỗ trợ thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“A Thiên…” Thời Lục gửi cho cô bức ảnh một chậu cây màu xanh trên bệ cửa sổ đã héo úa, lá nào lá nấy đều rã rượi rũ xuống.

Dưới ánh mặt trời, trông chúng có vẻ rất đáng thương.

“Lá cây héo hết rồi.”
Ngay sau đó, trên màn hình điện thoại của Thiên Huỳnh xuất hiện một bức ảnh mới.

Đó là hình Thời Lục đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ một cách uể oải, dáng vẻ ủ rũ nhìn vào ống kính, ánh mắt không chứa đựng chút cảm xúc nào, khóe miệng hơi rủ xuống.
“Anh cũng héo rồi.”
Thiên Huỳnh bình tĩnh nhìn bức ảnh này hồi lâu.

Bắc Kinh vào tháng 9 đã hơi lạnh anh mặc một chiếc áo len mỏng màu be, cổ tròn, tay áo rất dài.
Chàng trai hơi nghiêng đầu, mặt áp nhẹ vào cánh tay, những tia nắng khẽ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của anh, đôi mắt trong veo đượm buồn.
Dường như anh đang xuyên qua cả màn hình, nhìn cô không chớp mắt.
Vài giây sau, Thiên Huỳnh gọi điện cho anh, đầu bên kia bắt máy gần như ngay lập tức.

Một lát sau, chất giọng trầm thấp của Thời Lục mới vang lên.

“Lá cây héo vì anh không tưới nước cho nó, còn anh héo là vì không có em.”

“Chẳng lẽ em là nước sao?” Thiên Huỳnh muốn xoa dịu tâm trạng của anh nên cố ý nói giỡn nhưng tâm trạng của Thời Lục vẫn còn sa sút.
“Em là nguồn dưỡng khí của anh.” Anh nói với giọng điệu ủ rũ, khó chịu.
“Chúng ta vừa xa nhau, cả người anh đã mệt mỏi, không thể sống nổi.”
“Lộc Lộc…” Thiên Huỳnh vừa đau lòng vừa áy náy, dịu dàng hỏi han.
“Vậy anh ăn cơm chưa? Hôm nay anh làm gì?”
“Ngủ lì trong ký túc xá, không muốn nhúc nhích.”
“Sắp tới trưa rồi, em gọi cơm cho anh nhé? Nhà hàng mà chúng ta thường xuyên ra ngoài ăn hình như cũng có một chi nhánh ở Bắc Kinh.

Em sẽ mua cho anh món cà tím yuxiang [*] và canh xương sườn.”
[*]
Thiên Huỳnh nói chuyện với anh bằng giọng điệu gần như dỗ dành, dồn hết tâm trí vào người đối diện, hoàn toàn không chú ý gì đến xung quanh mình.
Mấy người Điền Nhuế đã náo loạn xong từ lâu, giờ đây cả đám đều đứng phía sau nghe cô nói chuyện điện thoại.
Đợi Thời Lục ở đầu bên kia ủ rũ bảo “được”, Thiên Huỳnh lại an ủi anh vài câu.

Cuối cùng, anh vô cùng thất vọng mà nói.
“A Thiên, anh không muốn rời xa em.”
Lúc cúp máy, tâm trạng của Thiên Huỳnh rất sa sút.

Cô vừa quay người lại thì thấy mấy khuôn mặt đang tập trung cao độ phía sau.
Cô ngẩn ngơ đối mắt với bọn họ vài giây, hai bên nhìn nhau, cuối cùng Điền Nhuế lên tiếng trước.
“Tiểu Huỳnh, cậu đối xử quá tốt với bạn trai rồi!”
Cái này… vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ luôn.
Ngay khi cậu ta đến thì một lòng ở nhà với cậu ta, trả lời tin nhắn của cậu ta mọi lúc mọi nơi.

Cậu ta vừa rời đi thì lại đứng đây gọi điện, còn dịu dàng nhỏ nhẹ gọi cơm cho cậu ta.
“Tớ đã nói với cậu rồi.

Không được cưng chiều bạn trai, càng không được cưng chiều đến tận mây xanh như vậy.” Điền Nhuế mở to mắt, nghiêm túc nói.

Mạnh Lại cũng gật gật đầu, bày tỏ ý kiến.
“Công nhận.”
“Tiểu Huỳnh, cậu đối xử tốt với bạn trai quá mức rồi.”
Thiên Huỳnh hồi tưởng lại từ lúc bắt đầu quen biết đến giờ, Thời Lục đã làm gì cho cô, rồi những chuyện xảy ra trong ba năm cấp 3, còn cả việc bây giờ đôi lứa chia lìa, cách xa nhau hơn nửa lãnh thổ Trung Quốc.
Cô lắc đầu, siết chặt điện thoại, mím môi, vành mắt ửng đỏ.
“Tớ không tốt với anh ấy chút nào.”

Những ngày đầu tiên xa nhau trong mối quan hệ yêu đương là khó khăn nhất.
Từ “sớm chiều bên nhau” đột nhiên biến thành “không thấy mặt nhau”, ngay cả việc được nghe thấy giọng nói của đối phương cũng là một điều xa xỉ.

Mấy hành động ôm hôn mọi lúc mọi nơi trước đây giờ chỉ tồn tại trong mơ.
Có đôi khi, Thời Lục còn dành thời gian cả đêm để trò chuyện điện thoại với cô.
Mỗi đêm, Thiên Huỳnh đều trò chuyện mãi rồi ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh dậy, di động vẫn ở trong trạng thái trò chuyện.

Bên cô vừa phát ra tiếng vang thì ngay lập tức có tiếng đáp lại từ đầu bên kia.
“A Thiên, em tỉnh rồi à?”
Cho dù là lúc nào thì giọng nói của Thời Lục cũng không chứa đựng chút vẻ buồn ngủ như thể anh vẫn luôn lắng nghe, lặng lẽ chờ cô tỉnh dậy ở đầu bên kia.
Có một lần, tâm trạng ngày hôm sau của anh cực kỳ tốt.

Sáng dậy đã hỏi cô rằng tối hôm qua cô mơ cái gì.
Thiên Huỳnh cẩn thận nhớ lại.

Tối qua cô vô cùng mệt mỏi, ngủ như chết nên căn bản không nhớ mình mơ gì cả, cô chỉ loáng thoáng nhận ra trong mơ có anh.
“Em không nhớ rõ.” Thiên Huỳnh không thể không hỏi: “Sao vậy?”
Thời Lục vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.
“Tối hôm qua, lúc ngủ mơ em đã gọi tên của anh.”
“… Không thể nào!” Trước tiên Thiên Huỳnh cứ phủ nhận cái đã, cô cảm thấy xấu hổ đến mức gò má hơi nóng.
“Em chưa bao giờ nói mớ.”
“Anh ghi âm rồi.”
Thời Lục nhanh chóng gửi đến một tin nhắn thoại.

Thiên Huỳnh click mở, sau tiếng hít thở nhè nhẹ đến mức khó có thể phát hiện là giọng nói mớ của một cô gái.
“Lộc Lộc…” Khoảng chừng ba giây sau, cô lại gọi tiếp: “Lộc Lộc…”
Trong lúc nằm ngủ, giọng điệu bỏ bớt sự đề phòng, mềm mại như bông.

Sau vài tiếng gọi tên anh, bên kia loáng thoáng truyền đến âm thanh xoay người.

Ngay sau đó, cô gái nhỏ rầm rì rồi có vẻ lại ngủ thiếp đi.

Sau một hồi lặng im, đoạn ghi âm mới dừng.
Khuôn mặt của Thiên Huỳnh triệt để nóng hầm hập.
Giọng nói mềm mại nhõng nhẽo đó hoàn toàn không giống như thốt ra từ miệng cô chút nào.

Cô không ngờ bộ dạng mình ngủ say lại như này, huống chi… Huống chi cô còn liên tục gọi tên anh như vậy.
Người không biết còn tưởng rằng cô mơ thấy một giấc mộng khó có thể miêu tả.
Thiên Huỳnh xấu hổ đến mức không biết tự xử thế nào.
Bên tai lại vang lên hai tiếng cười nhẹ của Thời Lục, anh hớn hở nói: “A Thiên, anh cũng rất nhớ em.”

Chớp mắt đã qua nửa tháng.
Học kỳ mới của năm hai đã bước vào quỹ đạo, Thiên Huỳnh bắt đầu làm quen với chương trình học mới.

Thời Lục cũng có vẻ rất bận, cuối tuần gần như đều đến thư viện.
Gần đây Lệ Thành mới thay mùa, cuối cùng mùa thu cũng có dấu hiệu ghé thăm.

Một trận mưa lớn đã khiến nhiệt độ của ngày hôm sau giảm xuống.

Lúc trận mưa to kia ập xuống không hề báo trước, Thiên Huỳnh vừa ra khỏi tiệm photo, về đến ký túc xá thì phải mất mười phút.

Sau khi cô ôm đống tài liệu chạy về thì cả người đã ướt đẫm, mặc dù lập tức tắm nước ấm nhưng đến đêm cô vẫn phải bọc mình trong chăn, không ngừng run rẩy.
Sáng dậy vẫn lên lớp quả là sai lầm.

Cô mệt mỏi chịu đựng đến buổi chiều, cuối cùng vừa chạm giường là ngủ mê man luôn.

Đợi đến khi nhóm Điền Nhuế tan học trở về rồi phát hiện tình hình thì trán của Thiên Huỳnh đã nóng như lửa đốt.
Sau một hồi nhốn nháo hoảng loạn, Thiên Huỳnh được đưa đến bệnh viện một cách gấp gáp, vừa đo nhiệt kế thì đã thấy 39 độ.


Sau khi thanh toán tiền truyền dịch, lăn qua lăn lại nửa đêm, đồng hồ trên tường cũng đã điểm đến 10 giờ.

Mấy người bên cạnh đều buồn ngủ nên Thiên Huỳnh đuổi bọn họ về.
“Muộn nữa thì ký túc xá sẽ đóng cửa, các cậu mau về đi, ở đây không có chỗ để ngủ đâu…”
“Nhưng một mình cậu…?” Đoạn Thiên chần chừ, bọn cô đã quả quyết sẽ không để một cô gái trẻ như Thiên Huỳnh ở đây một mình.
“Tớ có giường để ngủ, hơn nữa cũng sắp truyền xong chai nước này rồi nhưng các cậu mà ở lại thì sẽ rất bất tiện.” Thái độ của Thiên Huỳnh rất cứng rắn.

Một người bình thường dịu dàng mềm mỏng lại rất có chính kiến của riêng mình, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển được.
“Vả lại bây giờ tớ căn bản không sốt nữa, có thể tự chăm sóc cho bản thân.

Các cậu ngủ một giấc rồi ngày mai có rảnh thì mang bữa sáng đến cho tớ là được.”
“Đi nhanh đi.” Thiên Huỳnh giơ tay đẩy Đoạn Thiên cách cô gần nhất.

Cô ấy bị xô đẩy về phía trước song vẫn do dự ngoảnh lại: “Nhưng mà…”
“Được rồi, chúng ta về trước đi.” Điền Nhuế kéo cô ấy theo, cất điện thoại vừa trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu nói với Thiên Huỳnh đang nằm ở kia: “Cậu đừng có chạy lung tung, có chuyện gì thì gọi y tá.”
“Ừ.” Thiên Huỳnh gật đầu, nở nụ cười, “Lúc trở về thì các cậu nhớ cẩn thận, tối nay vất vả rồi.”
“Nói gì vậy chứ.” Mạnh Lại vỗ nhẹ vào đầu cô.
“À, Tiểu Huỳnh, lúc nãy khi cậu ngủ ấy, tớ thấy điện thoại cứ đổ chuông mãi nên đã nhận cuộc gọi giúp cậu.” Vừa ra đến cửa, Điền Nhuế lại quay đầu nhìn cô, ý bảo cô nhìn cái điện thoại ở mép giường.
“Cậu chú ý tin nhắn một chút.”
Thiên Huỳnh nhìn chiếc điện thoại nãy giờ không có động tĩnh gì của mình, lúc này mới sực nhớ ra đã gần một ngày rồi cô không liên lạc với Thời Lục.
Tay phải còn đang truyền dịch, từng giọt chậm rãi chảy vào ống mềm.

Trên tủ đầu giường có nước ấm.

Thỉnh thoảng y tá sẽ ghé vào kiểm tra phòng, các bệnh nhân bên cạnh thì đều đang nghỉ ngơi.
Trần nhà trắng bệch, ánh đèn cũng lộ vẻ ảm đạm, phòng bệnh rất yên tĩnh.
Thiên Huỳnh click mở điện thoại, nhìn thấy hơn chục tin nhắn chưa đọc của Thời Lục, lần trò chuyện gần nhất là hơn 20 tiếng trước, khi đó hẳn là lúc cô đang trên đường đến bệnh viện.

Sốt đến mức ngất xỉu, căn bản không nghe thấy âm thanh gì của thế giới bên ngoài.
Sau khi đọc hết, Thiên Huỳnh trả lời từng cái một nhưng gửi một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cô đợi một lúc rồi cũng thấy hơi hoảng, siết chặt điện thoại rồi mím môi một cách bất an.
Sau khi truyền hết chai, Thiên Huỳnh bấm chuông gọi y tá vào thay một chai nước mới cho cô.

Tiếng truyền dịch rất nhỏ.

Thời Lục vẫn không đáp lại tin nhắn của cô.
Khi đồng hồ điểm đến 11 giờ, ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, giữa màn đêm tĩnh mịch thì nó có vẻ vô cùng đột ngột.

Thiên Huỳnh ngẩng đầu lên như thể có trực giác, nhìn thoáng qua đó.
Trong tầm mắt của cô là hình ảnh Thời Lục mệt mỏi đẩy cửa bước vào.

Cổ áo sơ mi của anh nhăn nhúm.

Trên cánh tay là một chiếc áo khoác gió.

Khuôn mặt của anh trông mệt mỏi nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Anh không mang theo thứ gì, một thân một mình vội vã chạy đến giữa đêm hôm khuya khoắt.
“Lộc Lộc ––”
Thiên Huỳnh ngồi thẳng dậy, mở to mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cánh mũi của cô bỗng hơi chua xót.
“A Thiên.” Đôi mắt anh quét qua từng tấc trên cơ thể cô rồi dừng lại trước ống tiêm trên mu bàn tay, lặng nhìn khoảng hai giây.

Anh lại gần, vứt áo khoác lên mép giường rồi khom lưng ôm chặt cô vào lòng.

“Em hù chết anh rồi.”
Anh vùi đầu vào cổ cô, hít thở thật sâu.

Cánh tay siết chặt đến mức khiến cô đau nhức.

“Bạn của em mà nhận điện thoại chậm một giây là anh sẽ chạy đến đây tìm em ngay lập tức.”
“Chẳng phải bây giờ anh đã ở đây sao.” Thiên Huỳnh ngửa đầu dựa vào vai anh, giọng mũi khàn đặc.
“Ừ…” Anh nghiêng đầu, hôn nhẹ vào sau tai cô một cách cẩn thận và trịnh trọng.
“Lúc bọn họ nói em bị ốm rồi đột nhiên ngất xỉu, anh sợ đến muốn chết luôn.”
“Sau này không được như vậy nữa.” Thời Lục như bị ma nhập, lẩm bẩm nói một mình: “Nếu em còn không chăm sóc mình cẩn thận thì anh sẽ trói em về Bắc Kinh rồi nhốt lại để em chỉ có thể ở bên cạnh anh.”
“Không được.” Giọng của Thiên Huỳnh hơi nghẹn ngào, sau khi lên tiếng kháng nghị thì cũng trầm mặc luôn.

Cô yên lặng tựa đầu vào ngực anh, lẳng lặng hấp thụ độ ấm liên tục truyền đến từ cơ thể anh.
Thời Lục cúi đầu xuống, chạm nhẹ trán mình vào trán cô.
“Hạ sốt chưa?” Anh dịu dàng hỏi, dịu dàng đến mức khó tin.
“Ừm.” Thiên Huỳnh khẽ gật đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt của anh ngay gang tấc.
“Hạ rồi.” Thiên Huỳnh nói nhỏ.

Thời Lục ôm mặt cô, cất giọng trầm thấp đến mức gần như là nỉ non.
“Để anh kiểm tra một chút.”
Vừa dứt lời thì môi anh liền đè xuống, Thiên Huỳnh cũng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.

Hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, không thể phân biệt nổi nhiệt độ của ai nóng hơn.
Một lúc lâu sau, động tác của Thời Lục ngừng lại.

Khoảng cách hơi dãn ra.

Giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc.
“Kiểm tra không được.”
“Hình như anh bị em lây bệnh rồi.”
“Nóng hết cả người.”
Mặt Thiên Huỳnh càng nóng rát như vừa nổ tung vậy.
Cuối cùng, khi chai nước cạn đáy, Thời Lục gọi y tá giúp cô.

Y tá trẻ bước vào rút kim cho cô, nhìn thấy sắc mặt của cô thì chần chừ lo lắng: “Sao mặt cô lại đỏ thế này? Lại sốt nữa sao?”
Thấy cô ấy chuẩn bị cầm nhiệt kế lên thì Thiên Huỳnh xấu hổ đến mức không ngẩng mặt lên nổi, vội vàng đứng dậy ngăn cô ấy lại.
“Tôi không sốt, chẳng qua…” Cô nuốt nước miếng, hoảng loạn kéo cổ áo xuống, giải thích một cách cứng nhắc: “Có hơi nóng.”
“Ồ.” Có vẻ y tá trẻ đã hiểu ra, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua Thời Lục thì bỗng tỉnh ngộ, lại gật đầu lần nữa.

Lần này âm lượng đã tăng lên nhiều, còn ngân dài giọng, cô ấy nói với vẻ sáng tỏ: “À ––”
Chắc chắn cô ấy đã hiểu hết luôn rồi nhưng chỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.

Trước khi đi, như thể nghĩ đến cái gì đó, cô ấy dừng bước lại, nghiêm túc nhắc nhở bọn họ.
“Khuyến cáo không nên có hành vi quá thân mật khi bệnh nhân vẫn chưa khỏi bệnh bởi vì virus lây lan qua nước bọt, rất dễ bị lây nhiễm.”
“……”
Sau khi cô ấy rời khỏi, phòng bệnh yên tĩnh lại.
Thiên Huỳnh và Thời Lục lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Vài giây sau, anh lên tiếng.
“A Thiên, em yên tâm, sức đề kháng của anh rất tốt.” Thời Lục dừng một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô như có điều muốn ám chỉ.
“Sẽ không bị em lây bệnh.”
“……”
Sau một hồi lặng im, Thiên Huỳnh vẫn không nói lời nào, kéo chăn lên rồi úp mặt mình vào đó.

.