Editor: Giản Linh Kiwi

Thời Lục khó tin quay đầu nhìn Thiên Huỳnh chằm chằm, nhưng người đó lại không phát giác ra cái gì không đúng, nhìn bọn họ chạy đến, thậm chí còn vui vẻ vẫy tay.

“Đại Hổ, Mỹ Mỹ!”

“Tiểu Huỳnh, con mèo của tớ đáng yêu quá đi.” Thư Mỹ Mỹ giơ lên chỉ vào con mèo trước mặt, nắm chặt tay cô.

“Cậu thật tốt.”

“Tớ cũng rất thích con nai con này!” Giọng nói của Phương Hổ vang lên, còn cố ý quơ quơ vật trang trí hình con nai trong tay, rồi lại ôm vào ngực.

“Tớ nhất định sẽ yêu quý và trân trọng nó.”

Thời Lục tức giận đến mức hận không thể lấy ngay con nai trên cặp sách của mình ném đến trước mặt Thiên Huỳnh.

Cậu kéo tay áo Thiên Huỳnh, chất vấn: “Vậy nên, cái này ai cũng có phải không?”

Vẻ mặt Thiên Huỳnh mờ mịt, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu là nai con, cậu ấy là phi cơ…” Thiên Huỳnh đếm từng người một,  lúc đến Phương Hổ thì chớp mắt giải thích: “Đại Hổ lúc đầu cũng muốn nai con, cho nên tớ làm hai con có kiểu dáng khác nhau, nên hình dạng đó…”

“Tại sao cậu ấy lại muốn nai con?!” Thời Lục tức giận cắt ngang, cảm giác bực bội vì đồ vật thuộc về riêng mình bị người khác cướp lấy.

Đôi mắt Thiên Huỳnh hoang mang: “Đại Hổ vẫn luôn rất thích nai con…”

“…”

Thời Lục định nói “Không được thích” lại phải nín lại, cậu nhìn mấy người trước mặt một vòng, bởi vì cậu thình lình lớn tiếng nên dọa đến bọn họ, cổ họng nghèn nghẹn.

Cậu không nói gì nữa, xoay người lên lầu.

Xung quanh yên tĩnh, Thiên Huỳnh nhìn bóng dáng Thời Lục, không tự chủ được cắn môi, trước ngực nảy lên một cảm xúc phức tạp.

Lúc cậu vừa mới quay đầu, Thiên Huỳnh hình như nhìn thấy đôi mắt cậu hơi đỏ.

“Tiểu Huỳnh, nếu không tớ không lấy con nai này nữa.” Phần yên tĩnh bị Phương Hổ đánh vỡ sự trầm mặc, cậu rũ đầu, giọng nói trầm xuống.

“Kỳ thật tớ cũng không thích nai con, chỉ là thấy Thời Lục có, tớ cũng muốn có một cái mà thôi.”

“Không liên quan gì cả.” Thiên Huỳnh dừng một chút, “Đại Hổ, lát nữa tớ làm cho cậu cái khác.”

Lúc Thời Lục nhìn thấy Phương Hổ vào ngày hôm sau, vật trang trí trên người cậu ta từ nai con đã biến thành một lão hổ đáng yêu khác, bọn họ nhìn thấy Thời Lục giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng chào hỏi cậu.

“Thời Lục…”

“Ừ.” Thời Lục cất tiếng khó khăn. Cậu nhìn mấy người trước mặt khẩn trương thấp thỏm, xoay người trở về phòng.

Phương Hổ bọn họ mới thở dài một tiếng, lại thấy Thời Lục lần thứ hai trở ra, trong tay xách theo mấy cái túi lớn giống như vừa mới lấy trong tủ lạnh ra.

Cậu để đồ vật trong tay gác lên bàn, quay đầu gọi bọn họ: “Chỗ này có chút đồ ăn, các cậu thích thì tự lại lấy đi.”

Thời Lục nói xong thì đi luôn, tựa như tri kỉ để không gian lại cho bọn họ, đợi bóng dáng cậu biến mất, vài người đi qua, kéo cái túi xem thử.

Bên trong là một ít đồ ăn bọn họ chưa từng thấy qua, kẹo chocolate cao cấp đóng gói, bánh kem thơm mát, trái cây nhập khẩu… Một đám con nít trợn tròn mắt, nhịn không được nuốt nước miêng, lập tức động tay.

“Cái này, cái này, đều là của tớ.”

“Tớ muốn bánh kem, đừng ai tranh mất đấy!”

“A, không được lấy chocolate đi, Đại Hổ đứng lại cho tớ!”

Trong lúc hỗn loạn, Thiên Huỳnh nhìn về chiếc túi rỗng, trong lòng cô dâng lên dự cảm xấu, lập tức chạy qua mở tủ lạnh.

Bên trong một mảnh trống rỗng.

Kẹo chocolate cô nhịn không ăn vất vả tích góp hơn nửa tháng, toàn bộ đều không thấy đâu nữa, một cái cũng không chừa lại cho cô.

“…”

Giờ ăn cơm lúc chạng vạng, Thời Lục nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Thiên Huỳnh.

Cô trừng mắt nhìn cậu, muốn nói cái gì lại nuốt trở về, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu lùa cơm, ngay cả mấy sợi tóc ngố trên đỉnh đầu cũng kêu oan.

Cậu muốn cong khóe miệng, mặt lại không biểu tình gắp đồ ăn.

Cuối cùng, Thiên Huỳnh từ trong tay bọn Thư Mỹ Mỹ lấu được vài cục chocolate dư lại, nhìn cô liếm sạch sẽ cả giấy gói kẹo, Thư Mỹ Mỹ không nhịn được hỏi: “Tiểu Huỳnh, cậu và Thời Lục làm sao vậy?”

Thiên Huỳnh cũng không ngẩng đầu lên, “Không biết?”

Yên tĩnh vài giây, Thư Mỹ Mỹ thử nói: “Nếu không cậu đi dỗ dành cậu ấy đi?”

“Dỗ cái gì?” Thiên Huỳnh bày ra vẻ mặt mờ mịt, “Chúng tớ đâu có cãi nhau.”

Thậm chí hết thảy mọi việc vẫn giống như trước, chỉ là Thời Lục tựa hồ trở nên lạnh lùng hơn nhiều, có vài phần giống lúc cậu ấy mới đến đây.

Không đáng yêu lắm.

Thiên Huỳnh nhíu mũi nghĩ thầm.

Chỉ là sau đó cô biết mình nghĩ sai rồi.

Thời Lục chỉ lạnh lùng trước mặt cô thôi.

Không biết từ lúc nào, quan hệ của Thời Lục và Phương Hổ trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, biểu hiện vô cùng rõ ràng, lúc màn đem buông xuống, mấy người bọn họ thế mà chủ động tìm Thời Lục chơi, nói muốn dẫn cậu lên núi xem đom đóm.

Trong đầu Thiên Huỳnh đầy dấu chấm hỏi, nghe thấy Phương Hổ phía dưới gào to, cửa sổ phòng Thời Lục bị đẩy ra, cậu ấy đồng ý.

Thiên Huỳnh lập tức nghi ngờ: “Các cậu hẹn với cậu ấy từ khi nào vậy?”

“Mới ngày hôm qua thôi.”

“Sao tớ lại không biết?”

“Hả? Cậu không biết sao?” Phương Hổ cũng lộ vẻ mặt giật mình, cậu ta thoáng suy tư, “A! Khi đó cậu còn đang ở trong phòng bếp giúp đỡ chú Thiên, có lẽ không nghe thấy bọn tớ nói chuyện.”

“Vậy sao không ai nói cho tớ biết vậy?”

“Không ai nói với cậu sao?” Phương Hổ mở to đôi mắt nhỏ mê hoặc, “Thời Lục cũng không nói với cậu?”

“…”

Người đối diện không nói gì, đương sự là Thời Lục trong miệng bọn họ từ trong phòng đi ra, ánh mắt cậu nhàn nhạt đảo xung quanh, cuối cùng rơi trên người Phương Hổ, tựa như đang dò hỏi: “Đi?”

“Đi đi đi, đang chờ cậu đấy.” Phương Hổ miệng lưỡi ra dáng anh em tốt, lập tức đi tới trước người cậu, vô cùng quan tâm.

“Đúng rồi Thời Lục, cậu mang đèn pin không? Đợi lát nữa trên núi tối trời, đi đường nhất định phải cẩn thận.”

“Mang rồi.” Thời Lục như cũ lời ít ý nhiều, so với trước kia đã nhẫn nại hơn, làm lá gan những người khác theo đó lớn lên, lời nói sinh động hơn hẳn.

“Nơi chúng tớ mùa hè đến sẽ có rất nhiều đom đóm, trời tối, chúng sẽ bay thật nhiều trong mấy bụi cỏ, giống hệt như ngôi sao, nhưng đẹp hơn.” Thư Mỹ Mỹ nói, nhịn không được giang hai tay khoa tay múa chân, cô vừa vặn đứng bên cạnh Thời Lục, đôi tay không cẩn thận chạm phải mu bàn tay cậu.

Thời Lục rất nhanh thu tay về, Thư Mỹ Mỹ không chú ý tới, tiếp tục miêu tả cảnh kia đẹp như thế nào.

Ngô Kỳ gật đầu phụ họa, Ngô Hiểu Thiên nói: “Đúng thế, khi chúng tớ còn nhỏ còn bắt đom đóm bỏ vào cái chai, buổi tối đặt trong phòng sẽ sáng lên.”

“Không phải không thể nhốt đom đóm trong chai sao? Nếu không chúng rất nhanh sẽ chết.” Thời Lục nhíu mày, Ngô Hiểu Thiên thành thật đáp.

“Đúng vậy, ngày hôm sau liền chết.”

“Vậy nên hiện tại chúng tớ không bắt nó nữa, tàn nhẫn quá.”

“Các cậu đứng đó chờ tớ chút.” Thiên Huỳnh nhịn không được đánh gãy hình ảnh hòa thuận vui vẻ trước mặt, nói: “Tớ đi tìm cái đèn pin.”

Vì để không chậm trễ thời gian xuất phát, Thiên Huỳnh nói xong thì chạy ngay vào trong phòng. Nhà họ có vài cái đèn pin cầm tay, Thời Lục đã lấy một cái, hẳn là vẫn còn, khả năng lớn là ở kho trữ đồ bên kia.

Thiên Huỳnh đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm, rốt cuộc thấy cái đèn pin cũ, lúc cô đi ra ngoài mới phát hiện nhóm người vừa tập trung trước cửa đã tản ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn bốn phía, bắt gặp bóng dáng Thời Lục trong bếp.

Nam sinh đứng trước bồn rửa tay, đang dùng nước rửa tay xoa tay rửa sạch, động tác tinh tế lau vô số lần lên mu bàn tay vừa bị người khác chạm qua.

Thiên Huỳnh: “…”

Trong núi có thể tùy ý thấy đom đóm ở bất kì đâu, ở khu dân cư bên cạnh cũng có mấy con linh tinh bay múa, bọn họ định đi tới bờ sông bên sườn núi nhỏ, nơi đó có vạt cỏ xanh thấp bé, mềm mại tươi tốt, mỗi đêm hè, trong bụi cỏ đều phát ra điểm sáng.

Chỗ đó cũng rất gần, từ khu dân cư đi qua chỉ mất mười phút, Thiên Chính Dân lúc này mới yên tâm để Thời Lục ra khỏi nhà vào buổi tối, hơn nữa còn dặn dò Thiên Huỳnh nhất định phải đưa cậu an toàn trở về.

“…”

Cái này làm cho Thiên Huỳnh vô cùng áp lực, một đường theo sát Thời Lục, sợ cậu nửa đường không cẩn thận ngã.

Lúc bọn họ xuất phát, phía chân trời còn có màu xanh thẫm, đến triền núi, màn đêm dày đặc đã bao trùm toàn bộ. Trong núi không thể so sánh với thành thị, không có đèn cao áp, từ xa nhìn lại chỉ thấy mấy ánh đèn linh tinh trong đêm tối, thưa thớt điểm xuyết giữa núi rừng.

Bên tai vang lên âm thanh ve với ếch kêu, cùng mấy con côn trùng không rõ.

Một trận gió nhẹ từ xa thoảng đến thổi qua gương mặt bọn họ.

Trong bóng đêm trước mắt, dần dần tràn ngập vô số đốm sáng.

Mọi người rất ăn ý tắt đèn pin trong tay lại.

Khắp nơi đều là đom đóm vây quanh bọn họ, giống như ánh sao tỏa sáng nhàn nhạt, tựa như một mảnh ngân hà kim sắc từ bầu trời rơi xuống.

Thời Lục không tự giác được vươn tay, tiếp được một con bọ nhỏ phát sáng, nó xuyên qua ngón tay cậu, lại chợt lóe lên bay về phương xa.

Đom đóm. Một sinh vật tự mang nguồn sáng riêng.

Cậu cúi đầu nhìn người phía trước cách đó không xa, cô gái tên là Thiên Huỳnh.

Cô cũng giống như người tự mang một ánh sáng riêng.

Gió nổi ban đêm có chút lạnh, vì thế lúc có người thứ nhất hắt xì, bọn họ liền chuẩn bị quay về.

Ánh sáng đèn pin bật lên, đom đóm trong mấy bụi cỏ xung quanh tản ra không ít, bị ánh sáng trắng xua tan, trước mặt hiện rõ lối đi.

Đám người rất ăn ý xếp thành một hàng dài, bước trên đường nhỏ xuyên qua bụi cỏ. Thiên Huỳnh theo sau Thời Lục, thân hình nam sinh cao lớn che hơn phân nửa tầm mắt cô, ánh đèn pin sáng chiếu thành một đoàn.

Lúc trở về yên tĩnh hơn nhiều, ban đêm tĩnh lặng, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng dễ nghe, đế dày dẫm lên cỏ để lại tiếng động nhỏ, bất kể động tĩnh nào giữa đêm khuya cũng đều bị phóng đại vô số lần.

Đám cỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động, vừa vặn lúc Thiên Huỳnh đang thất thần, nghe thấy âm thanh này lập tức bị dọa nhảy dựng, cô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ quỷ, trong đầu tức khắc nhớ đến mấy câu chuyện xưa quỷ quái đáng sợ.

Trái tim Thiên Huỳnh nhảy lên mãnh liệt, lồng ngực cô hoảng loạn, dưới chân vừa vặn dẫm trúng viên đá nhỏ trượt sang bên phải, cô mất đi trọng tâm cơ thể, lệch sang một bên, mắt cá chân lập tức truyền đến âm thanh thanh thúy như có như không.

Đau đớn ập đến.

Thiên Huỳnh ngồi xổm xuống đè lại mắt cá chân, nhịn không được kêu đau.

“Tớ trật chân rồi…”

Trước mắt cô biến thành màu đen, bả vai mất sức lực, không khống chế được kêu to: “Đau, đau quá.”

“Cứu, cứu tớ với.”

Một đám lập tức loạn lên, người trước sau xông tới, bảy tám cái tay nâng cô từ mặt đất đứng dậy.

“Không có việc gì chứ?”

“Tiểu Huỳnh, có nghiêm trọng không?”

“Còn đi được không?”

“Hình như không được…” Mặt Thiên Huỳnh sắp khóc, nhờ bọn họ dìu hai bên thử nhảy về phía trước.

“Nhưng tớ có thể nhảy về nhà, chắc cũng không sao, cũng không xa nữa.”

“Tớ cõng cậu.” Người đêm nay chưa từng nói với cô một câu nào – Thời Lục đột nhiên lên tiếng.

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô, cau mày nhìn Thiên Huỳnh không có phản ứng, mất kiên nhẫn thúc dục.

“Nhanh lên đi.”

Thiên Huỳnh không dám phản kháng, cũng không cách nào cự tuyệt.

Dưới sự chú ý của mấy người, cô nhảy về phía trước hai bước, bò lên lưng Thời Lục, ngoan ngoãn vươn tay ôm cổ cậu.

Nam sinh lập tức cõng cô đứng lên, thân thể bỗng nhiên bay lên không, cậu đi từng bước vững vàng, cõng cô đi trên đường.

Bờ vai thiếu niên mảnh khảnh nhưng chắc chắn.

Ngoài dự đoán.

Làm người khác có cảm giác an toàn vây quanh.

Thiên Huỳnh ôm chặt cánh tay cậu, nhịn không được cảm khái.

“Lộc Lộc, thì ra cậu đúng là một nam tử hán.”