#05

Buổi chiều có Lâm Sâm hỗ trợ, tôi quả thực nhàn nhã hơn rất nhiều. Lâm Sâm không chỉ chân tay nhanh nhẹn mà còn rất biết nói chuyện, làm cho tôi và bà nội cười không khép miệng lại được. Cửa hàng hải sản của chúng tôi, không khí chắc chắn là vui tươi nhất chợ số Năm.

Song phía đối diện thì lại hoàn toàn trái ngược. Bên đó treo biển đóng cửa, Triệu Thiên Thụ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tôi quá rảnh rỗi cho nên lại thấy nhàm chán, bèn lấy một cái ghế đẩu, bốc một nắm hạt dưa, ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, vừa cắn vừa phơi nắng.

Mới cắn được ít hạt dưa, Triệu Thiên Thụ đã bước từ trong hiệu sách ra.

Cậu ta liếc nhìn tôi, sau đó lại chẳng làm gì, cứ thế quay vào hiệu sách.

Một lúc sau, khi tôi đã cắn được nửa chỗ hạt dưa, cậu ta lại đi ra, quay lưng về phía tôi, nhìn biển hiệu nhà bọn họ, phủi phủi đám bụi vô hình rồi lại đi vào bên trong.

Tôi nheo mắt nhìn hành vi kỳ quái ấy của cậu ta, lòng đầy nghi hoặc, chỉ cảm thấy cậu ta rảnh quá nên bới chuyện ra để làm.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Thiên Thụ lại xuất hiện.

Chỉ có điều lần này cậu ta hoàn toàn coi tôi như không khí. Cậu ta tay trái cầm ghế, tay phải cầm một quyển sách, trực tiếp đặt ghế ngoài cửa, sau đó ngồi xuống, cúi đầu đọc sách.

Tôi thấy cái con người này đúng là làm màu quá đáng! Bộ ở trong nhà thì không đọc sách được chắc? Cứ nhất định phải ra ngoài đường đọc sách, rốt cuộc là muốn khơi dậy tinh thần hiếu học của người dân chợ số Năm hay là muốn dằn mặt tôi? Dù sao thì, cắn hạt dưa và đọc sách, quả thực không phải hai hoạt động cùng đẳng cấp.

Thế nhưng đối diện với cậu ta, da mặt tôi cũng không mỏng, vẫn có thể thoải mái cắn hạt dưa như chả có chuyện chi cả.

Tôi chẳng e dè gì mà nhìn chằm chằm Triệu Thiên Thụ trong chốc lát, lại phát hiện cậu ta không hề phân tâm. Toàn bộ sự chú ý của cậu ta đều dồn vào cuốn sách trong tay, chẳng hề sẻ cho ánh mắt công kích trắng trợn của tôi một tẹo nào.

Cứ như vậy mãi cũng chả có gì thú vị. Tôi dời tầm mắt sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn qua bên cậu ta nữa.

Đấu sĩ chọi gà sợ nhất chính là kiểu đối thủ lãnh đạm này.

Tôi vốn muốn tiếp tục ngắm nhìn trời cao mây trắng, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi xuống người Triệu Thiên Thụ lần nữa.

Bởi vì ngoại hình cậu ta thực sự là quá dễ coi.

Ừm, tôi phát hiện, cảnh tượng cậu ta ngậm miệng, ngồi yên một chỗ đọc sách, quả thật đẹp mắt vô cùng.

Ngay cả nắng chiều cũng có vẻ đặc biệt ưu ái cậu ta. Ánh dương dịu dàng chiếu lên sườn mặt cậu ta, phủ một vầng hào quang mềm mại lên những đường nét thanh tú ấy.

Tôi nhìn đến hơi thất thần, ánh mắt soi xét sắc sảo cũng dần dần mềm mỏng hơn. Triệu Thiên Thụ lật một trang sách, tôi bất giác nhìn xuống tay cậu ta.

Chết tiệt thật, sao đến tay cũng đẹp được như vậy chứ??

Sau khi tán tưởng đôi tay thon dài sạch sẽ kia, tôi ngước nhìn lên, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Triệu Thiên Thụ đang nhìn tôi.

Tim tôi đột ngột thắt lại. Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã vội vàng chuyển tầm mắt qua chỗ khác.

Cứ như cậu ta mới là người bị bắt quả tang nhìn lén vậy.

Thấy Triệu Thiên Thụ như thế, tôi cũng không thấp thỏm nữa, bỗng nhiên lại có cảm giác như đang chơi trò mèo vờn chuột với cậu ta, đặc biệt là sau khi trông thấy vành tai cậu ta đỏ hồng.

Đương nhiên, tôi là mèo, còn cậu ta là chuột.

Gần đây đối đầu với Triệu Thiên Thụ không ít lần, tôi đã phát hiện ra điểm yếu của cậu ta.

Tên này nói năng thâm độc, mỗi lời nhả ra đều như gai nhọn đâm vào người khác, nhưng lại cực dễ đỏ mặt thẹn thùng. Thậm chí phần lớn những lúc đấu võ mồm với tôi, tai cậu ta cũng ửng đỏ.

Thật ra nói đến điểm này, tôi đã biết chắc cậu ta không phải đối thủ của mình, bởi vì tôi hoàn toàn chẳng để ý đến ranh giới giữa nam và nữ.

Cậu ta biết ngượng, còn tôi thì không.

Tôi lại càng muốn tóm lấy cái điểm yếu này, trêu đùa cậu ta một trận.

Tôi đánh giá cái tay đang đọc sách với ánh mắt lơ đễnh kia, sau đó cao giọng hỏi: “Này! Cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa?”