Khi Trần Thanh Nhiên tỉnh lại vào sáng sớm, có thói quen vươn người, anh chợt nhận thấy tay mình chạm vào một vật thể lạ. Anh nhắm hai mắt, kì quái mà sờ sờ, bỗng dưng nhớ hôm qua anh có nhặt về một thanh niên xinh đẹp lại khiến người ta đau lòng.

Mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện bản thận đang chạm lên mí mắt của Mộ Dương. Lông mi của cậu khẽ run lên như một chiếc quạt nhỏ, sau đó mở mắt ra. Trần Thanh Nhiên kịp thời thu tay lại.

Ánh mắt Mộ Dương mờ mịt trong giây lát, sau khi nhận ra tình huống của mình, cậu mềm mại mỉm cười với Trần Thanh Nhiên. Trần Thanh Nhiên lúc này mới phát hiện trên khóe miệng Mộ Dương có một đôi má lúm đồng tiền, tuy không rõ ràng nhưng lúc cười rộ lên lại hết sức tươi đẹp. Đúng như cái tên anh đặt cho cậu, Mộ Dương, như một mặt trời nhỏ. Trần Thanh Nhiên âm thầm đánh giá.

Anh không tự chủ được xoa tóc đối phương một lần nữa sau đó rời giường chuẩn bị một bữa sáng đơn giản. Nhìn Trần Thanh Nhiên đã dậy, Mộ Dương cũng dụi mắt ngồi dậy, theo anh vào trong bếp. Vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ đó nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Nhiên.

Tối qua anh đã nấu sẵn một nồi cháo thịt nạc và trứng vịt bắc thảo, hiện tại chỉ cần  hâm lại là có thể ăn. Khi cháo nóng, Trần Thanh Nhiên lại cắt dưa chua, rồi gọi Mộ Dương tới ăn.

Trong lúc ăn, Trần Thanh Nhiên bắt đầu tự hỏi, khi anh đi làm Mộ Dương nên làm sao bây giờ? Để cậu lên phố đi dạo, lại sợ cậu bị người khác khi dễ. Để cậu ở nhà một mình, lại sợ cậu nhàm chán. Thật sự là một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không bằng đem cậu đến chỗ làm việc... Trần Thanh Nhiên bắt đầu cân nhắc khả năng thực hiện việc này.

Lúc này, Mộ Dương đang ăn cơm vui vẻ vô tình ngẩng đầu  thấy bộ dáng cau mày nhìn chằm chằm bát cơm của Trần Thanh Nhiên. Vì thế cậu đứng lên, nghiêng mình về hướng Trần Thanh Nhiên. Mà Trần Thanh Nhiên lúc này đã tiến vào thế giới của riêng mình, không hay biết gì cả. Chờ tới khi anh chú ý, trước mắt đã bao trùm một bóng đen. Trần Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, Mộ Dương đưa tay cẩn thận xoa nhẹ hai đầu lông mày anh, nói:" Thanh Nhiên, đừng cau mày."

Trái tim yếu ớt của anh lại chịu thêm một kích trí mạng. Trần Thanh Nhiên nắm lấy tay Mộ Dương:" Được, Thanh Nhiên sẽ không nhíu mày." Sau đó anh nói:" Hôm nay cùng anh tói phòng làm việc nhé?"

Mộ Dương hẳn không rõ phòng làm việc là gì nhưng hiểu được hôm nay có thể đi cùng với Trần Thanh Nhiên, trên mặt liền vui vẻ.

Trần Thanh Nhiên tham ra vào lĩnh vực phát triển phần mềm, sau khi tốt nghiệp đại học, một người bạn đứng ra đầu tư và thành lập một studio. Một số người quan hệ tốt và muốn bắt đầu kinh doanh cũng tham gia. Lam công việc chính mình làm chủ rất tốt, có đôi khi khá mệt mỏi nhưng lại rất thoải mái. Nên Trần Thanh Nhiên có mang theo một người đi làm cũng chẳng ai nói gì.

Bước vào phòng làm việc, Trần Thanh Nhiên rót cho Mộ Dương một chén nước, lại đưa cho cậu một cái máy chơi game, dạy cậu chơi game. Mộ Dương rất hứng thú nên học rất nhanh, cầm máy chơi game ngồi ở ghế sôfa nhỏ bên cạnh, hết sức chuyên chú mà chơi tiếp.

Trần Thanh Nhiên yên tâm, mở máy tính bắt đầu làm việc. Ước chừng một tiếng sau, Trần Thanh Niên duỗi cái eo lười hoạt động cổ, quay đầu liền đối diện ánh mắt Mộ Dương. Mộ Dương chăm chú nhìn anh.

" Có chuyện gì sao?" Trần Thanh Nhiên cảm thấy hai má hơi nóng.

" Thanh Nhiên đẹp trai." Đối phương nghiêm túc trả lời.

Trong nháy mắt, máu toàn thân dường như dồn hết lên mặt Trần Thanh Nhiên. anh có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, nói với Mộ Dương:" Mộ Dương đẹp nhất."

Đúng lúc này có người gõ cửa. Trần Thanh Nhiên dựa lưng vào ghế, hít thở sâu vài cái rồi mới lên tiếng để đối phương tiến vào. Người vào là một cô gái xấp xỉ tuổi Trần Thanh Nhiên,là sư muội cùng trường với anh, sau khi tốt nghiệp thì chọn tới đây làm việc. Đật tài liệu cần đưa lên bàn làm việc, cô mới chú ý tới Mộ Dương đang ngồi trên ghế sôfa.

Cô kinh ngạc nhìn Mộ Dương, Mộ Dương mỉm cười với cô một cái. Cô gái kêu lên ngay lập tức:" Sư huynh, sao em không biết anh có một ngươi bạn đẹp trai như vậy?" Bộ dáng kinh diễm của sư muội làm Trần Thanh Nhiên có chút khó chịu, giống như bảo bối trân quý mình phát hiện bị người khác nhìn trộm vậy.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dương đang không tự giác mà phát ra mị lực, như bị ma sui quỷ khiến, Trần Thanh Nhiên sâu kín nói: " Em đương nhiên không biết, đây là bạn trai mới của anh."

Sư muội hoảng sợ, nhìn Trần Thanh Nhiên mà nói không nên lời:" Sư huynh, bạn trai anh thật đẹp." Sau đó chạy chối chết, đánh mất ý định để Trần Thanh Nhiên giới thiệu Mộ Dương cho cô. Đùa à, đó là bạn trai Trần Thanh Nhiên.

Sau khi sư muội bỏ chạy, Trần Thanh Nhiên cũng rối loạn. Bình thường hồi tiểu học anh vẫn thích con gái, tại sao đối với người vừa quen được một ngày lại.... Bản thân anh bị bẻ cong? Đây chính là nhất kiến chung tình? Anh lại dùng vận tốc ánh sáng thích một chàng trai?

Nghĩ đến Mộ Dương đơn thuần không biết gì về suy nghĩ của anh, Trần Thanh Nhiên đau khổ vỗ đầu. Đến tột cùng là làm sao vậy?