Dưới ngục tối ẩm ướt rét lạnh nơi đáy thuyền, Úc Sâm có chút sững sờ trước câu nói bất thình lình của Edward, còn chưa kịp tiêu hóa hết ý nghĩa câu nói, Tư Tuyên Dương bên cạnh đã mất kiên nhẫn đối với những lời lẳng lơ lặp đi lặp lại nhiều lần này.

Tay cầm đoản kiếm chợt chuyển, mũi kiếm hướng vào trong, động tác ổn chuẩn ngoan (1) như được huấn luyện chuyên nghiệp, tay cầm chuôi kiếm cắt qua không khí lạnh lẽo, Úc Sâm thậm chí còn cảm thấy bản thân mình dường như nghe thấy một tiếng 'xoạch' ngắn ngủi.

[(1) Ổn: ổn định, vững vàng. Chuẩn: chính xác. Ngoan: hung ác, mạnh mẽ.]

Ngay sau đó, Tư Tuyên Dương cầm kiếm tiếp cận Edward, đối phương tuy bị hắn công kích đột ngột, nhưng vẫn theo phản xạ ngửa người về sau thành vòng cung lớn.

Hơn nữa Edward nhận thấy, người thanh niên vừa công kích mình khá bất an với hoàn cảnh xung quanh, không muốn cách quá xa người phía sau hắn, ngay cả bước chân, cũng chỉ thận trọng tiến về phía trước hai bước, nếu một kích không trúng, hắn không muốn lãng phí thời gian, khẳng định sẽ lui về bên cạnh người kia.

Nhưng nụ cười bên khóe môi của Edward chưa kịp hiện rõ, đối diện với ý cười như có như không trong ánh mắt của Tư Tuyên Dương, phía sau lưng chợt xuất hiện một luồng khí lạnh, kéo theo cảm giác khủng hoảng tột độ. 

Cổ tay của Tư Tuyên Dương lại lần nữa chuyển động, dùng tư thế cầm kiếm, trở tay ném kiếm xẹt về phía sau.

“A ——!”

Một đường hàn quang hiện lên, cảm giác đau đớn vốn mất từ lâu chợt truyền đến từ trên mặt, cơn nóng rát dường như trực tiếp thiêu đến linh hồn của hắn, đau đớn xuyên tim lan ra khắp thân thể, khiến hắn vô thức thốt ra.

Bên má phải của hắn bị mũi kiếm vẽ ra một đường khoảng năm centimet, không có máu chảy ra, nhưng để lại vết sẹo, xung quanh vết sẹo còn có vài tia khói mỏng.

Trực tiếp hủy dung.

Tư Tuyên Dương bình tĩnh lui về bên cạnh Úc Sâm, đối diện với ánh mắt bất lực của anh, nhỏ giọng giải thích: "Em biết anh ta là người nắm giữ manh mối quan trọng, em cũng đâu có giết anh ta đâu? Em chỉ là muốn thử xem cây kiếm này có thể tổn thương đến người chết hay không thôi, không ngờ đúng là có thể."

Dừng một chút, thấy Úc Sâm vẫn nhìn hắn chằm chằm, mới nhụt chí mở miệng: "Được rồi, kỳ thật em không thích cách nói chuyện của anh ta với anh, cho nên nhất thời nóng giận, tiểu mỹ nhân... Em còn chưa từng gọi anh như thế.... Anh đừng giận."

"Anh không giận, anh giận cái gì chứ?" Úc Sâm có chút đau đầu nhìn Edward đang khiếp sợ che mặt phía trước, bất chợt cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

"Có lẽ em nên lo lắng thuyền trưởng sẽ tức giận đến mức không thèm kể chuyện cho chúng ta hay không."

“Anh ta dám không kể?” Tư Tuyên Dương áng chừng đoản kiếm trong tay, thuận tay kiếm hoa (2), "Không kể thì chặt, dù sao cũng là người chết, em không có bất luận gánh nặng tâm lý nào."

[(2) Kiếm hoa: múa kiếm thành vòng tròn như mấy phim kiếm hiệp ấy.}

Úc Sâm: “......”

Anh có!

Từng câu từng chữ của Tư Tuyên Dương rơi vào tai của Edward không rớt chữ nào.

Vết thương trên má đau vô cùng, tuy hắn là người chết, nhưng vì lời nguyền của hải yêu, một nửa hồn phách của hắn bị nhốt trong thi thể đầy tử khí này, vũ khí bình thường không thể đả động hắn, nhưng một ít vũ khí đặc biệt lại có thể tạo ra thương tổn trực tiếp đến hồn phách.

Hiển nhiên, thanh kiếm trong tay Tư Tuyên Dương chính là loại vũ khí không chỉ khiến hải yêu bị thương, mà còn là vũ khí tổn thương đến linh hồn.

Tuy vô cùng để ý chuyện bị hủy dung, nhưng Edward vẫn chỉ dám đứng yên tại chỗ, vô cùng oán niệm nhìn chằm chặp hai người này.

Với thân thể nửa sống nửa chết hiện tại của hắn, chỉ có thể làm chút thứ giả thần giả quỷ, cương ngạnh hiển nhiên không quá khách quan, tốt nhất nên tỏ ra kinh sợ.

Sau trận giằng co trong yên lặng, Úc Sâm thấy hắn không có ý định động thủ, gật đầu với Edward ý bảo: "Vậy mời đi lên, thuyền trưởng, đúng lúc chúng tôi có một vài bạn bè muốn gặp anh."

......

Bởi vì nhát kiếm kia, Edward dường như có chút sợ hãi không thể vứt bỏ đối với Tư Tuyên Dương, Úc Sâm không muốn có người đi phía sau bọn họ, thế nên đã đề nghị Edward đi trước, đối phương không dám từ chối, trong quá trình đi lên trên, rất nhiều lần quay đầu lại đo đạc khoảng cách với Tư Tuyên Dương, khi phát hiện cách gần một chút, vài bước kế tiếp sẽ tăng tốc độ.

Thật giống như Tư Tuyên Dương là hồng thủy mãnh thú ăn tươi nuốt sống nhai đầu hắn, thời thời khắc khắc nhe răng, canh giữ ở phía sau hắn.

Nhiều năm giam cầm khiến tính tình nham hiểm tàn độc của hắn bị mài mòn thành mảnh vụn, đối mặt với áp bách không dám phản kháng, thần kinh căng chặt đến nỗi một câu cũng không nói với Úc Sâm, ánh mắt càng thêm u buồn.

Liên tục nhìn thấy ánh mắt u oán quái dị mỗi khi hắn quay đầu lại, Úc Sâm nghiêng người phun tào với Tư Tuyên Dương: "Anh ta coi trọng em đúng không?"

Edward: “???”

Tôi không phải! Tôi không có! Đừng nói bừa!

Úc Sâm nói có sách mách có chứng: “Anh ta vốn dĩ thích hết thảy những thứ có giá trị nhan sắc cao, người cũng vậy, em đẹp như vậy, nói không chừng một nhát kiếm vừa rồi của em cho anh ta, trong mắt anh ta sẽ là cá tính gợi cảm quyến rũ đanh đá."

Edward: “???”

Tư Tuyên Dương: “???”

Cái này nhất định phải làm sáng tỏ, Edward quay đầu nói với Úc Sâm một câu: "Đúng là tôi có chút thiên về nhan sắc có giá trị cao, tôi thích người như em vậy, mỹ nhân tại cốt bất tại bì (3), em hiểu không?"

[(3) Mỹ nhân tại cốt bất tại bì: một câu trích trong 'Tỉnh thế hằng ngôn': "Cốt mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có cốt người, mà không có da, có da người, mà không có cốt. Thế nhân đại đa số tầm nhìn hạn hẹp, hời hợt nhìn đời, không nhìn cốt." Từ 'cốt' ngoài nghĩa là xương thì còn có nghĩa là tinh thần, tính nết, tính cách, cốt cách.]

"Anh lại ngứa da rồi phải không?" Tư Tuyên Dương nắm chặt lấy tay của Úc Sâm, lạnh giọng quát lớn.

Edward thoáng cái héo queo, quay đầu về, âm thầm phun tào, khẩu hải (4) một chút cũng không được sao......

[(4) Khẩu hải: to gan lớn mật, mạnh mồm, nói được mà không làm được.]

Thấy người ỉu xìu tắt mic (5), Tư Tuyên Dương  mới lạnh lẽo nói nhỏ bên tai Úc Sâm: "Thêm dầu vào lửa thuận buồm xuôi gió quá nhỉ tiểu mỹ nhân, cơn giận của em nóng bỏng ra sao gợi cảm thế nào, có đanh đá hay không, không phải anh chính là người có quyền lên tiếng nhất hay sao? Chi bằng anh cẩn thận miêu tả cho em nhé?"


[(5) Tắt mic (từ gốc là bế mạch): turn off the microphone.]

Vành tai của Úc Sâm tức khắc đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn: "Anh cảnh cáo em, không được gọi anh bằng hai chữ kia, đặc biệt là trước mặt người ngoài!"

Đến dị giới một vài chuyến, rốt cuộc người này học được gì thế!

Là ba chữ không phải hai chữ, Tư Tuyên Dương cười thầm, không tiếp tục chọc ghẹo anh nữa.

Ở lâu trong bầu không khí thiếu thốn oxy dưới đáy thuyền, hắn thấy rõ sắc mặt của Úc Sâm lại dần dần kém đi, cho dù thường thường mím môi, cũng không có tý huyết sắc, tái nhợt như cánh hoa tàn, bước chân cũng phù phiếm.

Vì thế hắn buông tay không nắm nữa, chuyển thành ôm vai, giúp Úc Sâm chống đỡ phần lớn trọng lượng, giảm bớt gánh nặng.

Ánh nến dập dờn, Úc Sâm nửa híp mắt, cử động những ngón tay đã tê dại vì giá rét, dựa người vào lòng Tư Tuyên Dương.

......

Chỉ chốc lát sau, khi một lần nữa trở lại boong tàu, không khí thoáng đãng không nặng mùi như địa lao, ngay cả hương gió biển cũng cảm thấy trong lành không còn tanh nữa.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, vừa mới kéo khuyên sắt lên, từ hành lang bên kia đã thấy Tư Nam và Lạc Vũ đang đi đến.

“Úc ca, Dương Dương, các cậu sao...... WTF! Vị tê mạn nam (6) này là ai!?"

[(6) Tê mạn nam: nghĩa là mỹ nam tử bước ra từ manga, đẹp trai ngầu lòi như nam chính, dùng để diễn tả người đàn ông có bề ngoài vô cùng đẹp trai.]

Tư Nam vừa mới đến gần bọn họ một tý, lại chợt nhớ ra người bên cạnh bọn họ kia dường như là người cosplay thuyền trưởng trong thế giới này, hình như trên thuyền này cũng không còn ai khác.


Hơn nữa người này mẹ nó thật sự là người nước ngoài, đôi mắt kia hình như không có đeo kính áp tròng, trên mặt còn có vết sẹo, thêm một chút vẻ thô kệch, rõ thật là huân chương đẹp trai.

Tư Tuyên Dương lạnh mặt không nói gì.

“À, giới thiệu một chút, vị này là thuyền trưởng Edward." Úc Sâm nói.

“A, thuyền trưởng hải tặc,” Tư Nam có chút kinh hỉ (7), "Vậy có thể bắt tay hay không, tôi chưa bao giờ gặp qua hải tặc hàng real."

[(7) Kinh hỉ: Kinh ngạc vui mừng, ngạc nhiên mừng rỡ, bất ngờ.]

“Hẳn là không nên, anh ta là người chết, tôi cảm thấy cậu chắc hẳn không muốn bắt tay với người chết đâu."Úc Sâm nở nụ cười thiện giải nhân ý (8).

[(8) Thiện giải nhân ý: Được lòng người, tinh ý, hiểu lòng người.]

“......Cậu nói đúng.”

Tư Nam sắc mặt cứng đờ lui về sau hai bước.

Úc Sâm cân nhắc một lát, nói với Tư Nam và Lạc Vũ: “Gọi những người khác vào captain's room đi, tất cả cùng nghe, chúng ta không cần thuật lại."

“À, được.”

Tư Nam xoay người đi được vài bước, loáng thoáng nghe thấy tiếng khe khẽ thì thầm của Tư Tuyên Dương với Úc Sâm ở phía sau ——

"Anh nói với anh ta chuyện người sống người chết chi vậy, để anh ta bắt tay đi, dọa sợ để nhớ lâu một chút.

“Quá tàn nhẫn, đó là anh ruột của em đó Dương Dương."

"Vậy thì thế nào? Em là bạn trai ruột của anh, lúc trêu cợt em không phải anh rất vui vẻ hay sao? Lúc này giả vờ mềm lòng cái gì?"

".... Không tồn tại danh xưng bạn trai ruột."

......

Tư Nam: “......”

Đây thật sự là tiếng người sao? Anh trai ruột của Tư Tuyên Dương, rõ ràng chính là một công cụ người!

Tư Nam đột nhiên cảm thấy tâm hồn non nớt của anh đã bị tổn thương, một bụng lửa giận, nhưng lại không dám nói thành tiếng, rầm rì vài tiếng, trừng mắt kéo Lạc Vũ đi xa.

Úc Sâm cùng Tư Tuyên Dương đi theo Edward vào phòng của hắn, captain's room rất lớn, là hai phòng thông nhau.

Sảnh hội nghị bên ngoài được đặt một chiếc bàn dài lớn, cũng có thể làm nơi ăn uống, phòng sau là phòng ngủ, nệm mỏng mềm như mây xếp thành mấy tầng, cực kỳ xa hoa hưởng thụ, nhìn thôi đã biết nằm lên trên có bao nhiêu thoải mái.

Úc Sâm có chút động tâm, hơn nữa Edward còn phấn chấn vui vẻ đẩy mạnh tiêu thụ: "Biết không? Ngủ trên chiếc giường này như ngủ trong lòng thiếu nữ, vừa thơm vừa mềm, đương nhiên, chính tiểu mỹ nhân em cũng vừa thơm vừa mềm, nhưng mà tôi thấy sắc mặt em hơi tái, có phải mệt mỏi vì ở phía dưới quá lâu? Chi bằng nằm lên đây trong chốc lát..... Ai anh đẹp trai anh đừng động thủ tôi sai rồi!"

Tư Tuyên Dương híp mắt, ánh mắt tràn đầy sát khí dính chặt lên người Edward như dòi phụ cốt, ngay cả linh hồn phẳng lặng nhiều năm của hắn cũng bị dọa run, không dám động đậy nữa.

Nhưng tay của Tư Tuyên Dương lại  không thể cử động, Úc Sâm choáng váng, mềm như bông dựa lên người hắn, muốn đứng thẳng cũng khó, cơn giận dù lớn đến đâu cũng dần lắng xuống.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua anh, Tư Tuyên Dương bế ngang người lên, không rảnh để ý đến ánh mắt tha thiết của Edward với việc cực kỳ ghét cái giường đó, nhỏ giọng nói: "Em ôm anh lên, anh ngủ một giấc đi."

“Đừng.” Úc Sâm phủ lên tay của Tư Tuyên Dương, thở dài một hơi, “Ở nơi như thế này, tốt nhất là không nên đổi phòng, em ôm anh đến ghế bên ngoài ngồi lát đi, anh nghỉ một chút là ổn."

Tư Tuyên Dương hôn nhẹ lên trán của anh: "Ừm, được."

Edward bên cạnh sửng sốt: "Thì ra quan hệ giữa hai người là loại này, bảo sao...."