Chương 11: Dò xét

Author: Lakshmi

Trong suốt khoảng thời gian còn lại của bữa trưa, Ismir liên tục gây khó dễ cho Isis. Nhưng Isis rất trung thành với phương châm 'dễ trả lời khó bỏ qua'.

Ismir tựa lưng vào đệm mềm có chút chán chường, Isis chẳng có vẻ gì là muốn lấy lòng hắn. Thái độ thờ ơ của nàng đối với hắn khiến Ismir hơi khó chịu. Nếu Mira được hắn quan tâm như thế, có lẽ cô nàng đã hạnh phúc đến phát điên rồi.

Người bình thường rơi vào hoàn cảnh của nàng, nếu không sợ hãi thất kinh thì cũng tìm mọi cách nịnh bợ để nhanh chóng thoát khỏi đây. Còn nàng thì sao? Nhìn vẻ mặt dửng dưng kia của nàng, không ai tin là nàng đang chịu phạt.

Nàng càng không để ý đến hắn, Ismir lại càng muốn thử thách giới hạn chịu đựng của nàng. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt.

Khi Isis tưởng rằng bữa ăn kỳ cục này đã kết thúc, thì Ismir lại bày ra cách mới để trêu chọc nàng.

"Iris, dọn dẹp xong thì đến phòng ta." Lúc hắn bước ngang qua Isis, đã ném lại một câu như vậy.

Không chỉ có nàng sửng sốt, ngay cả bà Mugla và những người hầu khác cũng thế. Trước giờ hoàng tử Ismir chưa từng để bất kỳ cô gái nào đặt chân vào phủ ngoại trừ công chúa Mitamul. Tất cả những kẻ hầu hạ trong phủ đều là giống đực, chỉ có mỗi nữ quan Mugla là ngoại lệ.

Bây giờ điện hạ không chỉ đưa về một cô gái xinh đẹp, mà còn muốn cô ấy đến phòng ngủ của ngài giữa trời trưa sao? Điện hạ, ngài gấp gáp đến mức này à?

Những ánh mắt ám muội của mọi người dành cho nàng khiến Isis âm thầm nghiến răng. Bà Mugla không để nàng phụ giúp thu dọn bữa trưa, mà bảo nàng nhanh chóng đến phòng Ismir.

"Việc ở đây đã có ta trông coi, cô mau đến chỗ điện hạ đi." Mugla xua tay với nàng.

"Nhưng..." Isis còn chưa kịp nói xong đã bị mấy người hầu nam kéo đi, "Bà Mugla nói đúng đấy, việc của cô là ở phòng điện hạ, mau đi thôi."

Vừa nói họ vừa nhiệt tình lùa Isis đi, chẳng mấy chốc nàng đã bị lôi xềnh xệch từ khu hóng mát đến trước cửa phòng Ismir. Bọn họ đưa nàng đến đây rồi vui vẻ vỗ lên vai Isis, dặn dò cẩn thận.

"Nhất định cô Iris phải phục vụ điện hạ thật chu đáo nhé!"

"Chúng tôi đi đây, cô Iris cố lên!"

Trước khi rời đi, bọn họ còn làm biểu tượng cố lên với nàng. Isis chẳng thể nói nổi, trong phủ của Ismir không có kẻ nào bình thường sao? Nàng thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi gõ cửa phòng hắn.

"Điện hạ, tôi là Iris!"

"Vào đi!"

Nhận được sự cho phép của hắn, Isis đẩy cửa bước vào. Phòng hắn rất rộng với cửa sổ hướng về phía đông, chiếc giường cỡ lớn được đặt giữa phòng với rèm phủ bao quanh. Những vật dụng khác cũng có đầy đủ, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ biết chúng là đồ thượng phẩm.

Ismir ngồi trên giường bắt chéo chân, hất cằm về phía y phục chất đống trước mặt như thể muốn nói 'giặt chúng đi'. Isis trố mắt nhìn ngọn núi nhỏ ấy, lòng bàn tay vã mồ hôi. Hắn lấy đâu ra mớ đồ này vậy, chẳng lẽ một ngày hắn mặc được hết từng này y phục sao?

Nghĩ là như thế nhưng Isis vẫn phải bắt tay vào việc, nàng phân chia chồng đồ thành hai loại: đồ màu và đồ trắng. Lộn những chiếc áo trái lại và xếp gọn những chiếc áo choàng, trong lúc làm việc nàng ngửi thấy hương trầm thoang thoảng trên y phục.

Ismir cố tình trêu nàng!

Những trang phục này đều là đồ mới, cho dù Isis có cố căng mắt để tìm kiếm thì cũng chẳng phát hiện nổi một vết bẩn nào. Nàng ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Ismir trong lòng.

Giữa đống y phục ngổn ngang, Isis chợt cảm thấy một chiếc áo choàng màu trắng rất quen mắt. Nàng kéo nó ra rồi giũ mạnh, chiến huy của Ismir được thêu trên chiếc áo choàng đập ngay vào mắt nàng.

Đây là trang phục nàng đã chuẩn bị riêng cho Mira dâng tặng Ismir trong ngày hắn khải hoàn mà!

"Quen lắm đúng không?" Khi Isis hạ chiếc áo xuống thì khuôn mặt của Ismir đã đối diện tầm mắt của nàng.

"Tôi chưa từng nhìn thấy nó." Isis lập tức chối bỏ. Nàng định xoay mặt sang chỗ khác nhưng Ismir đã nhanh tay hơn giữ chặt lấy cằm nàng, ép nàng phải đối mặt với hắn.

"Ngươi không tò mò vì sao ta lại để mắt đến ngươi à?" Ismir mỉm cười, trong cùng một buổi sáng kể từ khi gặp nàng đã khiến hắn xâu chuỗi được kha khá sự việc.

Động tác thô bạo của hắn khiến Isis thấy đau, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng: "Tôi không biết."

"Ngươi không biết hay cố tình không biết?" Ismir vươn tay kéo Isis đứng dậy rồi đẩy nàng vào bức tường, những chồng y phục được xếp gọn gàng đổ tung toé xung quanh chỗ hai người.

Isis cau mày vì cú va chạm, phần vai của nàng rất đau. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là phản kháng lại Ismir, nhưng lý trí cũng nhanh chóng thức tỉnh nàng. Nếu bây giờ nàng chống lại hắn, sẽ khiến Ismir nghi ngờ nàng hơn.

"Tôi thật sự không biết gì cả." Dù cơn đau khiến nàng tức giận, nhưng Isis vẫn kiên quyết phủ nhận.

Thái độ của nàng không như Ismir đã dự đoán, điều đó lại khiến hắn phấn khích hơn. Hắn quyết định lật bài ngửa với nàng, bàn tay to lớn bao lấy chiếc cổ nhỏ bé của Isis khiến nàng phải ngẩng cao đầu né tránh.

"Ta đã nghe được cuộc trò chuyện giữa ngươi và Mira, ngươi vẫn còn muốn chối sao?"

Hoá ra là vậy, Isis vẫn không hiểu lý do gì khiến Ismir có hứng thú với nàng. Thì ra hắn đã nghe được mọi chuyện, biết được nàng là kẻ bày mưu cho Mira nên Ismir mới nghi ngờ nàng.

Ismir siết bàn tay lại, cướp đi cơ hội hô hấp của Isis. Đôi tay nhỏ bé của nàng bấu chặt vào tay hắn nhưng đều vô dụng, hơi thở của nàng ngày càng yếu khiến Isis suýt ngất đi.

"Khụ khụ... Tôi..." Thời khắc nàng mất hết sức lực, Ismir lại buông nàng ra.

Cơ thể vô lực trượt theo thành tường ngã xuống mặt đất, Isis ôm lấy cổ họng ho liên hồi. Tên hoàng tử này điên rồi, hình như hắn rất thích trò hành hạ người khác. Cũng đúng, khi Carol vùng vẫy phản kháng lại hắn, Ismir đã giở đủ trò biến thái với cô nàng kia mà.

"Giờ ngươi nói hay không nói?" Ismir thản nhiên như không ngồi xuống chiếc giường.

Isis nhắm mắt để che đi sát ý trong đôi mắt đen tuyền, Ismir đã biết hết thì nàng có chối cũng không được gì. Điều quan trọng nhất là nàng phải lợi dụng câu chuyện đó thật tốt, biến nó trở thành lợi thế của nàng.

"Xin ngài thứ tội, chiếc áo choàng này là chính tay tôi đã tặng cho công nương Mira." Isis cúi rạp người.

Nàng sắp xếp lại từ ngữ rồi kể cho Ismir nghe về câu chuyện một công nương xinh đẹp đã đem lòng yêu thương vị Chiến thần của đế quốc Hittite. Tình cảm của nàng lớn đến mức, trong trái tim ấy chẳng thể chứa nổi ai ngoài vị điện hạ kia.

Nửa đêm công nương đến tìm Isis vì muốn sở hữu một bộ trang sức lộng lẫy để vị điện hạ nọ có thể để mắt đến nàng. Thương cảm cho tình yêu của công nương, Isis đã khuyên nàng ta dâng chiếc áo choàng thêu chiến huy cho Chiến thần để tỏ lòng mình.

Isis cũng biết được quan hệ giữa công nương và công chúa Mitamul không hoà thuận lắm. Nàng đã khuyên công nương hãy nhẫn nhịn để giữ hoà khí. Vì công chúa Mitamul chính là người điện hạ Ismir yêu thương nhất.

Nàng không hề nhắc đến chuyện mình đã mách Mira cầu xin Ismir đến thần điện. Mấy lời mà nàng nói với Mira trước khi Ismir xuất hiện rất mập mờ. Isis tin chắc hắn cũng không có đủ bằng chứng, nếu không đã chẳng uy hiếp nàng đến vậy.

Dù câu chuyện về tình yêu của nàng rất cảm động, nhưng thái độ của Ismir rất dửng dưng. Cứ như thể những chuyện kia không hề liên quan đến hắn.

"Lúc nhìn thấy dung mạo thật của ngươi, Mira ngay lập tức muốn loại bỏ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?" Ismir không bình phẩm về chuyện nàng kể, hắn quan tâm đến những điều khác hơn.

Isis từ tốn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài mệt mỏi: "Nếu tôi nhìn thấy một cô gái khác muốn quyến rũ người yêu của mình, tôi cũng sẽ căm ghét nàng ta."

Những điều Mira làm khiến Isis nhớ đến bản thân trong quá khứ, ngu ngốc vì tình yêu mà đánh mất chính mình. Nàng chỉ nghĩ đơn giản, giết chết Carol sẽ khiến Memphis trở lại bên nàng. Nhưng thực tế phũ phàng đã chứng minh tất cả, dù Carol có biến mất, Memphis cũng không chấp nhận tình yêu của nàng.

"Nhưng ngươi không hề có ý quyến rũ ta." Ismir mượn lời nàng để chỉ ra sự thật.

Dung mạo của nàng rất hiếm có, hắn nghĩ chắc nàng cũng tự mình nhận thức được điều này. Khi Ismir muốn tháo lớp ngụy trang, thái độ của nàng rất chống đối. Còn bây giờ Ismir cho nàng ở gần bên, nhưng nàng cũng chẳng thèm để tâm đến hắn.

Nếu không phải nàng đang khơi dậy lòng chinh phục ở hắn, thì là nàng không có hứng thú với hắn!

"Hay là... Ngươi định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?" Ismir không tin sức hấp dẫn của mình đã suy giảm, hắn tiến dần về phía nàng.

Isis nhận ra vẻ bỡn cợt ánh lên trong con ngươi hổ phách, hắn còn muốn làm trò gì nữa đây, gã hoàng tử này không biết mệt sao? Trước khi Ismir kịp chạm vào nàng, Isis đã vội vàng bật dậy lùa nhanh đám y phục vương vãi trên mặt đất.

"Tôi không có ý đó... Điện hạ, tôi mang đồ đi giặt đây." Isis vừa nói vừa ôm chồng đồ rồi tung mạnh cửa chạy ra ngoài.

Bàn tay Ismir vẫn còn lơ lửng giữa không trung, hắn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng chạy trốn của nàng. Gã hoàng tử điển trai của Hittite được mọi người xưng tụng là Chiến thần đa tình, lại có ngày... Bị người ta xa lánh.

Thật ra đám người hầu cũng khá tò mò, sau khi đưa Isis đến trước phòng hoàng tử thì không vội đi ngay. Bọn họ chia nhau ra núp ở gần đó nghe ngóng động tĩnh.

Những người hầu trong phủ không lớn hơn Isis là bao, thậm chí phần đông là nhỏ tuổi hơn nàng. Bọn họ đều là trẻ mồ côi được nữ quan Mugla thu nhận, nuôi dưỡng và dạy dỗ. Chính vì thế mà họ rất trung thành với Ismir cũng như được hắn tin tưởng cho vào phủ làm nô bộc.

Thật ra bọn họ cũng chẳng nghe thấy được gì, đang lúc chán nản định bỏ cuộc bọn họ lại thấy Isis ôm một đống y phục lao ra khỏi phòng hoàng tử. Đám người hầu trố mắt nhìn nhau, chỉ lấy đồ đi giặt mà ở trong đó lâu vậy sao? Còn để làm chuyện kia thì có hơi nhanh đấy! Chẳng lẽ hoàng tử có vấn đề?

Mấy cái đầu lần lượt lắc mạnh phủ quyết suy nghĩ đó, hoàng tử của họ là Chiến thần Hittite, không nên nghi ngờ sức mạnh của ngài. Trong lúc bọn họ suy nghĩ vẩn vơ thì Isis lại tự mình vấp váy té xoạch một cái, chồng đồ trên tay nàng cũng theo đó đổ xuống đất.

"Cô Iris!" Isis bất ngờ khi nghe thấy có đến mấy giọng nói hốt hoảng cùng gọi nàng.

Một kẻ nhanh tay đỡ nàng dậy, xem xét nàng có bị thương hay không. Những người khác thì phụ giúp thu dọn bãi chiến trường, ngay cả bọn họ cũng rất kinh ngạc trước số lượng khổng lồ của đám y phục.

"Cô không sao chứ?"

Isis phủi bụi trên váy: "Tôi không sao... Nhưng mọi người ở đây làm gì thế?"

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng, đám người hầu lúng túng nhìn nhau. Bỗng một tên lanh trí đáp lời nàng: "Nữ quan Mugla sai chúng tôi đến giúp cô Iris."

"Đúng thế, đúng thế!" Những người còn lại vội vàng phụ hoạ.

"Điện hạ sai cô đi giặt đồ sao? Nào nào, để chúng tôi giúp cô." Dường như sợ nàng lại hỏi tiếp, đám người hầu hấp tấp kéo nàng đi.

Ismir tựa lưng vào mép cửa quan sát đám người ồn ào đằng xa, có hơi bất lực đỡ trán. Đám trẻ này nhiệt tình như thế từ bao giờ vậy? Ngay cả với Mitamul là khách quen của phủ hoàng tử cũng chưa thấy bọn họ ân cần như thế.

Luca đã trở lại bên cạnh chủ nhân, vừa lúc trông thấy cảnh tượng kia. Hình như hắn đã dặn bọn họ phải theo sát Isis, nếu nàng có bất kỳ hành động kỳ lạ nào thì phải báo ngay với hắn, nhưng... Hắn đâu có bảo cả đám xoắn xuýt lên như thế.

"Có cần..." Luca bị cái phất tay của Ismir cắt lời.

"Không sao, dù gì thì người bị làm phiền cũng không phải ta." Ismir nghĩ đến tính cách hiếu kỳ của đám trẻ thì lắc đầu mỉm cười.

*

Đúng như dự đoán của Ismir phía bên Isis rất náo nhiệt, đống đồ mà nàng tưởng phải mất cả ngày để giặt được giải quyết trong vòng một tiếng. Isis phơi chiếc áo cuối cùng lên sào đồ rồi thở phào nhẹ nhõm. Không có sự giúp đỡ của bọn họ, có khi nàng phải vật vờ ở ngoài này đến tối mất.

Nàng ngồi xuống bậc thềm trên hành lang nghỉ ngơi đôi chút, y phục trên người thấm đẫm mồ hôi. Nơi phơi đồ kế bên bể nước sinh hoạt chung rất lớn, trong bể còn nuôi cá nước ngọt dùng để làm thịt.

Qua lời kể của đám người hầu, nàng biết được mọi ao bể trong phủ hoàng tử đều được nối thẳng với một trong bảy con suối ở Hattusa. Dù là mùa hè hay mùa đông, phủ hoàng tử chưa bao giờ lo lắng về việc thiếu nước dùng.

Isis nhận ly nước từ tay họ rồi uống cạn, việc nuôi cá trong bể ngoài mục đích làm thức ăn thì còn để đề phòng nguồn nước bị hạ độc. Xuất thân của những người hầu đều là trẻ mồ côi thì không sợ bị kẻ xấu thao túng để ám hại Ismir.

May là nàng tình cờ bị Ismir bắt vào phủ, nếu không nàng sẽ chẳng biết phủ hoàng tử lại nghiêm mật như vậy.

Nhìn đám người hầu trạc tuổi em trai nàng, bỗng dưng Isis lại nhớ đến Memphis. Nàng thở dài một tiếng, hy vọng em trai nàng sẽ bình an.

Một tên ngồi gần nàng, nghe thấy Isis thở dài thì chợt hỏi: "Cô Iris mệt lắm sao?"

Isis ngẩng mặt lên nhìn ngắm bầu trời rộng lớn, khẽ lắc đầu: "Tôi đang nhớ gia đình."

Lời của nàng khiến mấy tên hầu ngẩn người, bọn họ nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên trông thấy Isis. Y phục và trang sức trên người nàng đều thuộc hàng cao cấp, cùng với dung mạo xinh đẹp và khí chất nhã nhặn đã khiến họ tin rằng nàng đến từ một gia tộc cao quý.

Dù Luca đã dặn họ phải trông coi nàng cẩn thận, nhưng họ vẫn không kìm được cảm thấy thương xót nàng. Một tiểu thư được yêu chiều từ nhỏ có một ngày lại lưu lạc đến mức trở thành cung nữ hầu hạ người khác.

Đối với bọn họ, phủ hoàng tử này là nhà, bà Mugla và những anh em khác chính là gia đình duy nhất. Còn nàng không giống bọn họ, nàng có gia đình đang ngóng trông nàng trở về.

"Điện hạ Ismir rất công minh, cô Iris hãy chăm chỉ làm việc, nhất định điện hạ sẽ sớm tha thứ cho cô thôi." Bọn họ đều an ủi nàng như thế.

Điều đó khiến Isis rất ngạc nhiên, đây là lần thứ hai kể từ khi nàng bước vào phủ có người an ủi nàng, đầu tiên là bà Mugla sau là đến bọn họ. Dường như nàng đã không nhận ra một điều, bản thân nàng thay đổi thì những người xung quanh cũng đã thay đổi cách nhìn nhận về nàng.

Nguồn năng lượng ấm áp mà người khác cảm nhận từ nàng, khiến họ không kìm được mà đối xử dịu dàng với Isis. Đương nhiên cũng có vài ngoại lệ, có thể liệt kê tên hoàng tử bị khùng của Hittite vào danh sách này.

Isis mỉm cười đáp lại: "Tôi biết rồi."