Chương 3: Khởi đầu mới

Author: Lakshmi

Vào một ngày rực rỡ đầu hạ, Memphis, hoàng tử của Ai Cập ra đời trong sự hân hoan của mọi người. Lúc này Isis đã được ba tuổi, nàng ngồi bên cạnh Vương hậu Tiye mà ngắm nhìn sinh linh bé bỏng vừa ra đời.

Đứa trẻ mới sinh nên rất ham ngủ, được đong đưa qua lại trong vòng tay dịu dàng của Vương hậu Tiye. Trên khuôn mặt bà toả ra nét hạnh phúc rạng ngời, nhưng khi bà nhìn nàng sự triều mến vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn có phần sâu sắc hơn.

"Isis xem này, hoàng đệ rất giống con lúc nhỏ." Tiye hạ thấp vòng tay để nàng nhìn thấy Memphis.

Isis vươn đôi tay ra nắm lấy bàn tay non nớt của đứa trẻ ấy. Trái tim tưởng đã nguội lạnh nay lại một đập thình thịch, một thứ tình cảm khó gọi tên bắt đầu dâng trào trong lòng nàng. Nó không phải tình yêu nam nữ, cũng chẳng còn đố kỵ ghen tuông.

Nàng công chúa nhỏ đang nhìn Memphis bằng ánh mắt của một người chị. Trái tim nàng ấm áp trở lại vì tình thân mà nàng đang cảm nhận được.

Isis mỉm cười nhìn Vương hậu Tiye: "Lúc còn nhỏ con cũng như thế này sao?"

Vương hậu Tiye gật đầu, bà cúi đầu áp trán mình vào trán nàng, dịu dàng đáp: "Đúng thế, Isis của ta luôn là một đứa trẻ rất ngoan."

Kiếp trước khi Isis biết Tiye không phải mẹ ruột của nàng, nàng đã rất căm hận bà ấy. Vì nàng nghĩ Tiye đã cướp lấy vị trí Vương hậu của mẫu hậu nàng, nàng đã vô cùng cay nghiệt với bà.

Có lẽ chính vì nàng... Mà bà mới đau buồn đến mức suy kiệt, để rồi buông tay rời khỏi thế gian khi còn quá trẻ... Tựa như mẫu hậu của nàng. Isis nhắm hờ đôi mắt khiến hàng mi nhỏ khẽ run rẩy, hoá ra nàng đã từng tàn nhẫn như thế sao?

Giọng nói trẻ con vang lên khiến Vương hậu Tiye bất ngờ: "Mẫu hậu đã có hoàng đệ rồi... Vậy người còn yêu thương con như trước nữa không?"

Vương hậu Tiye sửng sốt, bà ra hiệu cho Naptera đón lấy Memphis. Bà nâng khuôn mặt nhỏ bé của Isis lên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

"Con gái của ta, sao con lại có những suy nghĩ ngốc nghếch như thế? Con mãi mãi là đứa con quý báu mà ta yêu thương nhất." Tiye sợ nàng cảm thấy bị bỏ rơi vì sự ra đời của Memphis, bà ra sức an ủi đứa trẻ trước mặt mình.

Thời điểm này chưa ai nói cho nàng biết Tiên vương hậu mới là mẹ ruột của nàng. Mà nàng cũng chẳng quan tâm điều đó, Tiye đối xử với nàng có khác gì máu thịt của mình đâu kia chứ?

Isis ngẩng đầu nhìn bà, bỗng nhiên nàng rất muốn khóc. Nếu kiếp trước Vương hậu Tiye không qua đời sớm thì với tính cách nhân hậu của mình, nhất định bà sẽ dạy dỗ Memphis trở thành một đấng nam nhi chính trực. Bản tính của Memphis cũng sẽ không tàn nhẫn và bạo ngược như thế.

Nàng ôm chầm lấy bà, vùi đầu mình vào mái tóc bồng bềnh của Vương hậu Tiye: "Mẹ ơi,... Con xin lỗi..."

Vương hậu Tiye cảm nhận được sự ướt át nơi bờ vai, bà ôm lấy nàng vào lòng vỗ về: "Sao con lại xin lỗi chứ? Isis..."

Nàng lắc đầu nguầy nguậy, chỉ vùi mình vào sâu hơn, thút thít trong lòng mẹ. Isis lặng lẽ thề nhất định phải bảo vệ Vương hậu Tiye. Nàng đã một lần mất mẹ, Isis không thể chịu đựng được nổi đau ấy thêm lần nào nữa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Isis và Memphis dần lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của Pharaoh Nefermaat và Vương hậu Tiye. Khi Memphis đến tuổi đi học, Pharaoh đã chỉ định Tể tướng Imhotep trở thành thầy dạy học của hoàng tử, và Imhotep cũng rất vui lòng với vai trò mới.

Bọn họ đã bắt đầu ra tay hành động, vì không thể kiểm soát Pharaoh và Vương hậu theo ý muốn. Bọn chúng phải nắm chặt lấy người thừa kế của Ai Cập, hoàng tử Memphis. Chỉ cần bọn họ đào tạo hoàng tử theo ý muốn của mình, vậy tương lai bọn chúng sẽ nắm được cả Ai Cập trong tay.

Pharaoh Nefermaat đã nhận ra âm mưu của chúng từ lâu, vì thế mới chủ động giao Memphis cho Tể tướng Imhotep dạy dỗ. Ngài biết rằng dù phe phái quần thần có khao khát quyền lực đến đâu, thì Tể tướng Imhotep vẫn luôn đặt lợi ích của Ai Cập lên hàng đầu. Ông ta nhất định sẽ tận tâm dạy dỗ Memphis trở thành một người xuất sắc.

Còn về phần nàng, trong suốt những năm tháng ấy nàng đã chẳng dám lơ là một giây phút nào hết. Nàng đã cầu xin phụ vương cho phép mình bước vào thần điện để học tập cách trở thành tư tế. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài để che mắt người khác, còn trên thực tế những điều nàng học được còn nhiều hơn bất kỳ ai.

Bên trong thần điện biệt lập, nàng tránh được tai mắt của kẻ xấu xa. Pharaoh Nefermaat đã nhờ cậy vào những người bạn cũ, gọi họ đến Thebes để trở thành thầy dạy của nàng. Họ không chỉ là bạn của phụ vương, mà họ còn là bạn của mẫu hậu nàng.

Từ lịch sử, thiên văn đến thuật trị nước... Hầu như tất cả mọi thứ Memphis được giảng dạy, Pharaoh Nefermaat đều bắt Isis phải học, ngoài ra ngài còn đích thân dạy kiếm thuật cho Isis. Ngài đã nói Isis là công chúa của Ai Cập thì không được phép thua kém bất kỳ nam nhân nào trên toàn cõi Ai Cập.

Ngài quan tâm đến quá trình trưởng thành của Isis, nhưng không có nghĩa là Pharaoh bỏ bê Memphis. Ngược lại, sự kỳ vọng của ông đối với Memphis còn nghiêm khắc hơn cả với Isis. Vì ngài cho rằng, nhiệm vụ của Memphis không chỉ là cai trị đất nước mà còn phải là thanh kiếm sắc bén nhất để bảo vệ cho quê hương của mình.

Hai đứa trẻ trưởng thành từ rất sớm cũng đã hiểu được nhiệm vụ của mình rất nặng nề. Mỗi khi kiệt sức hay cảm thấy nản lòng vì những bài học khô khan, bọn họ lại trở về trong vòng tay ấm áp của Vương hậu Tiye.

Người mẹ dịu hiền sẽ ôm họ vào lòng, ôn hoà xoa đầu họ. Khen ngợi những thành tích họ đã đạt được, và cổ vũ những thất bại họ phạm phải. Vương hậu Tiye cũng không hề lơ là việc dạy dỗ Isis và Memphis. Bà dạy họ cách đối nhân xử thế, dạy cho họ lòng nhân ái và sự cảm thông.

Mối quan hệ giữa hai đứa trẻ cũng trở nên thân thiết, họ có thể cùng nhau vui đùa, cùng nhau học tập. Hai người cứ như hình với bóng, ở đâu có hoàng tử Memphis thì nhất định sẽ có công chúa Isis và ngược lại. Isis và Memphis đã trở thành những người bạn quan trọng của đối phương.

Isis chăm sóc em trai mình theo lẽ thường tình nhất, chỉ nuông chiều những gì đúng đắn và cự tuyệt những sai lầm. Điều duy nhất nàng muốn ở Memphis lúc này, chính là thứ tình thân ấm áp mà thôi, không có gì khác nữa.

*

Hoa sen bên bờ sông Nile không biết đã nở tàn bao nhiêu mùa, trải qua nắng sớm sương dài vẫn thả mình giữa dòng sông kiều diễm. Bên dòng sông Nile ấy có một người con gái xinh đẹp đang soi mình trên bóng nước.

Dáng vẻ xinh đẹp của nàng khiến bao chú cá nhỏ phải ngẩn ngơ. Mái tóc đen bóng thả dài sau lưng, làn da trắng mịn không giống màu da rám nắng truyền thống của Ai Cập. Khuôn mặt tinh xảo nổi bật khiến mọi cảnh sắc xung quanh lu mờ.

Khoé mi đầu mày đều toát lên vẻ lộng lẫy khó che giấu, đôi môi nhỏ nhắn tựa cánh hoa anh đào rực rỡ tháng ba. Nàng khoác lên người bộ trang phục truyền thống của người Ai Cập. Trên đầu đội một chiếc vương miệng hình rắn uốn lượn, hai cổ tay cũng đeo vòng kim xà tinh xảo.

Còn ai khác ngoài công chúa của Ai Cập, Isis, người được mệnh danh là lời chúc phúc của thần linh. Ngày nàng sinh ra hoa sen đã nở bừng khắp sông Nile rực rỡ, sắc đẹp và trí tuệ của nàng chính là niềm kiêu hãnh của Ai Cập.

Nàng đang chăm chú hái hoa sen bên bờ sông Nile, hôm qua Vương hậu Tiye nói rằng bà ấy ngủ không ngon. Isis muốn dùng hương thơm thanh nhã của hoa sen khiến giấc ngủ của bà êm ái hơn một chút, đây chính là liệu pháp mà các Thái y đã dạy nàng.

Ai đó đứng sau lưng Isis khiến bóng hình của hắn in xuống mặt nước trong xanh. Isis mỉm cười dịu dàng, vẫn tiếp tục công việc của mình: "Đệ tới rồi à, mau giúp tỷ một tay."

Memphis từ bỏ việc trêu chọc Isis, hơi hờn dỗi ngồi xuống cạnh nàng, vươn tay kéo lấy đám hoa sen trên mặt sông: "Tỷ chẳng thú vị gì cả."

Nàng chuyển bó hoa sen đã hái được cho Ari, rồi đón lấy những bông Memphis vừa hái lên: "Mẫu hậu bảo dạo này đệ rất bận, ngay cả thời gian đến thăm người cũng không có. Tể tưởng Imhotep chắc đã dạy dỗ rất vất vả đây."

Memphis đảo mắt nhìn về phía nàng, hắn nhúng đôi tay mình xuống nước rồi rửa sạch sẽ: "Không phải người vất vả nên là đệ ư? Tỷ thật thiên vị."

Isis đứng dậy vươn tay về phía Memphis: "Tỷ còn không hiểu tính cách của đệ sao, tháng trước chẳng phải vừa doạ sợ thầy lịch sử à? Tháng này lại còn đòi đổi thầy kiếm thuật, Tể tướng Imhotep không vất vả thì ai vất vả nữa?"

Memphis nương theo bàn tay của nàng rồi đứng dậy, hắn sóng bước bên cạnh nàng đi về phía hoàng cung: "Người được phụ vương giao quyền dạy dỗ đệ là ông ta. Ông ta không thể cứ đá đệ cho thuộc hạ của mình trông nom được. Ông ta làm thế chẳng phải là đang trốn việc ư?"

Câu trả lời của hắn khiến Isis bật cười khúc khích, Imhotep không chỉ là thầy của Memphis, ông ta còn là Tể tướng của Ai Cập. Lượng công việc trong tay ông ta không ít hơn Pharaoh Nefermaat là mấy. Trong số những môn học của Memphis, ông ta chỉ phụ trách chính thuật trị quốc, số còn lại thì giao cho các thuộc hạ thân tín.

Memphis dựa vào mệnh lệnh của phụ vương mà gây khó dễ cho đám thuộc hạ của Imhotep, còn Tể tướng thì chẳng thể nào phàn nàn nổi một câu. Nếu bây giờ từ bỏ việc dạy học cho Hoàng tử, chẳng lẽ bao nhiêu công sức đành đổ sông đổ biển à? Thế là ông ta chỉ còn cách cắn răng thay thầy dạy học, người sau còn tốt hơn người trước mới tạm khiến Memphis hài lòng.

"Người đi theo Imhotep không phải kẻ vô dụng, đệ phải chú tâm nhiều vào." Isis không trách Memphis, nàng biết đệ đệ chỉ đang thể hiện sự bất mãn của mình thay phụ vương mà thôi.

Memphis gật đầu với nàng: "Đệ làm gì cũng có chừng mực, tỷ yên tâm."

Khi hai người bước vào tẩm cung của Vương hậu Tiye thì đã nhìn thấy Pharaoh Nefermaat ở đó. Ngài vừa nhìn thấy hai người họ định hành lễ thì phất tay với họ: "Ở đây không có người ngoài, các con cứ tự nhiên."

Vương hậu Tiye ngồi bên cạnh ngài, bà liếc mắt về phía Memphis đứng cạnh Isis rồi nghiêng đầu trò chuyện với Pharaoh: "Bệ hạ nhìn xem ngọn gió lạ nào đã đưa chim ưng của Ai Cập đến tẩm cung của thiếp thế này?"

Nghe ra sự giận dỗi của mẫu hậu, Memphis nhìn sang Isis cầu cứu nhưng nàng lại làm ngơ. Isis đón lấy hoa sen từ tay Ari, tự tay chọn những cành đẹp nhất cắm vào bình đặt trong cung của Vương hậu Tiye. Memphis biết nàng không có ý định giúp, đành thở dài một tiếng rồi bước đến bên cạnh bà.

"Không phải do con không muốn gặp người đâu. Quả thật những bài huấn luyện của thầy kiếm thuật rất nặng, tạm thời con chẳng có thời gian để thở nữa mà." Memphis từ tốn giải thích.

Nhưng Vương hậu Tiye lại chẳng có ý định chấp nhận lời giải thích này, bà chỉ sang Isis đang bận rộn cắm hoa: "Hoàng tỷ của con cũng phải học, nhưng con bé vẫn dành thời gian đến thăm ta đều đặn. Con nói xem thế là sao hả?"

Pharaoh Nefermaat nín cười nhìn Memphis gặp hoạ, ánh mắt của ông như muốn nói: "Nhóc con, tự giải quyết đi."

Thật ra mấy hôm nay ngài cũng đang đau đầu vì những lời than phiền từ Tể tướng Imhotep về tính khí thất thường của cậu con trai. Nhưng hiểu con không ai hơn cha mẹ, con sư tử nhỏ ấy chỉ chịu cúi đầu trước hai người mà thôi. Một là Vương hậu Tiye, hai là công chúa Isis, nhưng rất tiếc Imhotep lại chẳng phải ai trong hai người này.

Memphis liếc tỷ tỷ mình một cái, nhìn thấy nàng đang vui vẻ nhún vai trêu chọc mình, hắn lại tiếp tục thở dài hứng chịu cơn trách móc từ mẫu hậu. Đến khi Isis cắm xong bình hoa cuối cùng, nàng mới ngồi xuống cạnh Vương hậu Tiye.

Vương hậu Tiye tạm thời ngưng cuộc oanh tạc với Memphis, dịu dàng vuốt ve bàn tay của Isis: "Con bảo thị nữ đi hái là được, cần gì phải nhọc công. Con xem bàn tay ngâm nước đã nở ra hết rồi."

Isis lắc đầu, nếu sai bảo thị nữ thì đó chẳng phải là tấm lòng của nàng nữa rồi: "Không chỉ mình con, Memphis cũng đã giúp đỡ. Nếu không có đệ ấy con chẳng hái được nhiều hoa như thế đâu."

Vương hậu Tiye thoáng nhìn về phía Memphis đứng chôn chân ở đó, khẽ thở dài một tiếng: "Được rồi, mẫu hậu không giận con nữa. Mau lại đây ngồi đi."

Memphis mỉm cười rồi nhanh chóng tiến lại, khi đã ngồi bên cạnh Vương hậu Tiye, hắn tinh nghịch nháy mắt với nàng một cái. Isis nén cười trò chuyện cùng với Vương hậu Tiye, thỉnh thoảng Memphis và Pharaoh sẽ xen vào vài câu. Bầu không khí giữa bốn người bọn họ rất hài hoà ấm áp, giống như những gia đình bình thường khác vậy.