Trần Thất thu lại Kim Cương Tháp, món pháp khí này vừa mới rơi vào trong đan điền thì luồng Chân Long Kình thứ ba vừa mới sinh ra liền quấn lên.
Hứa Lý và Ứng Ưng thoát ra từ trong Kim Cương Tháp đều có tâm trạng khá thoải mái, lúc này hai người đã biết bí mật của Trần Thất còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều, rất nhiều đề phòng ban đầu cũng dỡ xuống.

Cộng thêm nói chuyện với Trần Thất lúc nãy đã xóa bỏ phiền muộn lớn nhất trong lòng, vậy mà đạo tâm như có như không có chút đột phá sơ cảnh, có dấu hiệu bước vào tâm cảnh.
Trần Thất thu Kim Cương Tháp, trong lòng cũng suy nghĩ: “Mười lăm ngày sau phải tụ họp với La Phù lục nữ, mấy ngày này đương nhiên là không thể lãng phí.

Nếu như có thể tăng tu vi thêm một tầng cao hơn thì lúc đi thăm dò động phủ của thượng cổ tiên nhân cũng có thêm nhiều cơ hội cướp đoạt đồ tốt.

Chỉ là tu vi một đạo phải tiến hành theo chất lượng, muốn ép tăng lên cũng không có biện pháp nào hay.”
Trần Thất mặc dù biết nếu có thể thu phục thêm một số yêu thú luyện hóa thành hỏa Nha, hoặc là cắn nuốt một số pháp khí, tinh huyết của yêu quái tu đạo, người trong tiên đạo, thì tu vi của Thái Thượng Hóa Long quyết càng dễ tăng lên.

Nhưng sau khi Trần Thất sáng tỏ bản tâm cũng mơ hồ đoán ra, mỗi một câu nói mỗi một hành động của mình có ảnh hưởng rất lớn đối với tu vi trong tương lai, nói không chừng sẽ che phủ đạo tâm, lúc này lanh lẹ ngày sau sẽ không thể lanh lẹ.

Cùng lúc đó hắn cũng mơ hồ cảm thấy nếu như không dám buông tay buông chân thì mọi chuyện đều sợ trước sợ sau, cũng không phải là đường lối tu luyện đạo tâm.

Đạo tâm tinh khiết là với trăm loại tình đời, trong muôn vàn sự thay đổi tìm ra con đường duy nhất, thành tâm thành ý tuân theo, chỗ phức tạp trong đó không đơn giản tới có thể phân trần.

Dùng một câu nói để nói thì đó là hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu, cũng không có con đường nhất định.

Trong lòng Trần Thất cũng hơi rối rắm nhưng lập tức liền buông bỏ không nghĩ nữa.
Hứa Lý và Ứng Ưng đều là thổ địa ở phủ thành Phúc Dương, sau khi biết được xuất thân của Trần Thất thì cũng biết không cần khách khí với hắn nữa, Hứa Lý liền ôm lấy Trần Thất nói:
- Thất thiếu, chúng ta biết huynh tiền tài phong phú, người tu đạo cũng không để ý tiền tài.

Ban ngày chúng ta đã ăn ở Vạn Hoa lâu rồi, chi bằng buổi tối bọn ta dẫn ngươi đi một chỗ thú vị để vui chơi.
Trần Thất mừng rỡ, trả lời:
- Hứa thiếu và Ứng thiếu muốn dẫn ta đi chỗ nào vui chơi?
Hứa Lý cười nói:
- Tất nhiên là dẫn huynh đi động tiêu tiền tốt nhất ở phủ Phúc Dương, ta với Ứng thiếu từng ở ngoài cửa mơ ước rất nhiều lần, nhưng chính là không có tiền nên không vào được.

Đã có Thất thiếu một thân đại tài chủ, hai huynh đệ chúng ta liền không cần khách khí nữa, dù sao đi nữa cũng phải hưởng thụ hẳn hoi một phen.
Ứng Ưng cũng cười quái gở nói:
-Chúng ta chưa đi vào trong đó nhưng lại nghe người ta nói bên có trong có rất nhiều thứ chơi vui, chỉ có người ta nghĩ không ra chứ không có thứ gì bên trong không có.
Trần Thất cũng bị gợi lên lòng hiếu kì hỏi:
- Rốt cuộc có nơi nào lại đáng để cho hai vị tôn sùng như thế?”
Hứa Lý và Ứng Ưng đồng thanh nói:
- Chính là Đào Hoa am.
Mặc dù Trần Thất có bản lĩnh dưỡng khí không tệ, nhưng nghe được ba chữ Đào Hoa am thì vẫn suýt chút phun ra một ngụm máu.


Hắn trợn tròn hai mắt, dùng giọng nói không thể tin được nói:
- Đào Hoa am? Nghe như không phải là nơi phật môn thanh tịnh, chỗ các ni cô tu hành sao?
Hứa Lý và Ứng Ưng cùng cười nói:
- Đúng vậy, chính là nơi ở của các ni cô, chỉ là nhân vật mở Đào Hoa am này khác biệt, nghe nói còn có người trong tiên đạo làm chỗ dựa, các tỷ muội trong am đều cạo một cái đầu trọc đáng yêu, trên người mặc phật y của người xuất gia, đương nhiên nếu như có khách yêu thích thì bọn họ có thể đổi trang phục bình thường.

Đào Hoa am còn có một con suối nước nóng lớn nhất phủ Phúc Dương, bị bọn họ dẫn dòng suối chia ra hơn trăm cái ao nhỏ, mỗi ngày chỉ là khách đi tắm suối nước nóng thôi mà đã nối liền không dứt, làm ăn tốt đến mức làm người ta giật mình.
Trần Thất có chút líu lưỡi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Mấy ngày trước ta có đánh cái tên Mã Nguyên của Đào Hoa giáo, không biết có quan hệ gì với Đào Hoa am không?
Hứa Lý và Ứng Ưng cùng ngạc nhiên, chốc lát sau Hứa Lý mới chần chừ nói:
- Ờm… cũng chưa từng nghe nói Đào Hoa am với Đào Hoa giáo có quan hệ gì… Trên thực tế huynh đệ chúng ta trước đó đối với môn phái tiên đạo cũng không hiểu rõ lắm, nếu nói như thế thì Đào Hoa am này không thể đi.
Trần Thất ngẫm nghĩ lại liền cười nói:
- Sợ gì chứ? Chúng ta không thể giả dạng đi sao?
Trần Thất học Thái Thượng Hóa Long quyết và Hỏa Nha trận tới cảnh giới luyện khí nhập khiếu nên đều có thể thay đổi gân thịt xương cốt, thay đổi hình dáng bên ngoài cũng không phải chuyện khó, nhưng Hứa Lý và Ứng Ưng lại không làm được, mặc dù bọn hắn tu luyện Thiết Cốt Công tới tầng thứ tư, nhưng ngay cả chân khí còn chưa luyện ra chứ nói gì tầng luyện khí nhập khiếu cao hơn một tầng.

Chẳng qua Trần Thất đã có cách đối phó với chuyện này, hai tay hắn phân ra, trên năm ngón tay trái phải của đôi tay đều có một đám khói đen lượn lờ.


Trần Thất nói với Hứa Lý và Ứng Ưng:
- Chỗ ta có ngũ quỷ cướp được từ tay một tên tu sĩ tà đạo nào đó, chỉ cần cho ngũ quỷ bám vào trên thân thể các ngươi thì có thể lập tức thay đổi tướng mạo.
Ngũ Quỷ Phụ Thân Đại pháp chính là một trong sáu mươi bảy loại pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, xếp thứ mười ba, còn trên cả Hỗn Thiên Phiên và túi Ngũ âm.

Chỉ là tu hành pháp này cần phải có pháp thuật Ngũ Quỷ Đại Bàn Vận làm trụ cột, chỉ có luyện thành Ngũ Quỷ Đại Bàn Vận đồng thời tế luyện ngũ quỷ hộ thân vô cùng linh động, lúc này mới có thể tạm thời sát nhập lên cơ thể, mạnh mẽ tăng gấp bội thịt trên cơ thể.

Loại pháp thuật này vốn không phải dùng để thay đổi diện mạo, mà dùng để tăng vũ lực của người tu đạo.

Nhưng khi ngũ quỷ bám lên thân, chủ nhân bởi vì âm khí quá nặng nên gương mặt xanh đen, cơ thể cũng trở nên cường tráng, nhìn rất dữ tợn đáng sợ, nửa người nửa quỷ, ngay cả bằng hữu thân thiết cũng không thể nhận ra.
Trần Thất có tổng cộng hai bộ ngũ quỷ, một bộ có được từ Trần Khánh Hỷ, một bộ là Vương Trường Sinh luyện.

Hắn thuận tay lật một cái liền đánh ra hai bộ, một bộ vào người Hứa Lý một bộ vào người Ứng Ưng, hai thiếu niên này chỉ cảm thấy trên cơ thể có chút u ám đáng sợ, một luồng sức mạnh của quỷ mạnh mẽ chui vào bên trong cơ thể, làm căng mười hai chính kinh, cơ thể cũng phát ra tiếng nổ nhẹ của gân cốt, bỗng nhiên lớn lên một vòng.
Trần Thất thuận tay chỉ một cái, liền lấy từ trong túi Ngũ âm ra một cái gương đưa cho hai người Hứa Lý và Ứng Ưng.

Hai thiếu niên này nhìn thấy chính mình vốn là mỗi người có một đặc sắc riêng, một người có bộ dáng nho nhã, một người có bộ dáng uy mãnh giờ đều biến thành bộ dáng như “quỷ”, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười phá lên.

Hai người bị ngũ quỷ bám lên người, tuổi tác cũng không thể nhìn ra được, ngược lại giống như hai người đàn ông ba mươi bốn mươi tuổi, gương mặt âm u lạnh lẽo, quả nhiên đã thay đổi tướng mạo.
Trần Thất sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết làm cho thân thể thấp xuống một chút rồi lại nghịch chuyển Thiết Cốt Công biến cho cơ thể trở nên béo tốt hơn, nhìn giống như một thanh niên cường tráng bình thường, dáng người cũng vô cùng khôi ngô, đứng chung với Hứa Lý và Ứng Ưng quả nhiên có chút phong độ của “Thanh Thành Tam Thú”.
Trần Thất, Hứa Lý và Ứng Ưng nhìn nhau, cười to ha ha một tràng, lúc này mới quàng vai bá cổ, tự mình hát bài ca dao không tên nào đó, thản nhiên đi về phía Đào Hoa am.
Lại nói Mã Nguyên bị Trần Thất đánh bay ra từ Vạn Hoa lâu, bởi vì đã luyện thành sát khí hộ thân nên thân thể mạnh mẽ vô cùng, tuy rơi từ chỗ cao nhất tầng ba mươi tám xuống nhưng vẫn chưa chết, chỉ là xương cốt toàn thân gãy hết bảy mươi tám mươi chỗ, thân thể tổn hao nhiều, bây giờ toàn thân bị băng bó giống như đòn bánh tét vậy, đang rên hừ hừ ở trong một mật thất ở Đào Hoa am.
Ở bên cạnh hắn là mười mấy hầu cận, lần trước hắn đi Vạn Hoa lâu cũng không dẫn tất cả những hầu cận này đi, lúc này đám hầu cận này mặt người nào người nấy xám ngoét, trong lòng bất an.


Không biết phụ thân của Mã Nguyên nhìn thấy con của mình bị đánh thành bộ dạng như thế thì sẽ tức giận đến như thế nào.

Trừ Mã Nguyên và hầu cận, căn phòng này còn có một thanh niên trẻ tuổi cao gầy, hắn có bộ dáng răng trắng môi đỏ, tướng mạo thuộc hạng nhất, khóe miệng mỉm cười thản nhiên, giống như làm chuyện gì cũng dự tính trước.

Hắn không ngừng nói lời hay an ủi Mã Nguyên, chỉ là Mã Nguyên mặc dù trong lòng căm giận vô cùng nhưng xương cốt toàn thân hắn gãy quá nhiều, dù là rê/n rỉ cũng không ra âm điệu gì, căn bản không cách nói trọn vẹn một câu, mấy lần muốn gọi người nhanh chóng phái người giúp hắn báo thù, nhưng lại chỉ lầm bầm mấy chữ không rõ kia.
An ủi Mã Nguyên một lúc, người trẻ tuổi này mới cười hì hì cáo từ rời đi, hắn mới bước ra khỏi căn mật thất này thì sắc mặt liền lạnh lẽo vô cùng, nhàn nhạt nói:
- Nếu không phải phụ thân là trưởng lão trong Đào Hoa giáo, ta chỉ xuất thân là cô nhi thì khi nào mới tới lượt Mã Nguyên ngươi khoa tay múa chân với ta? Chỉ bằng bản lĩnh mèo ba chân của ngươi mà cũng gây chuyện khắp nơi, bị người ta đánh chết cũng không oan uổng, trông chờ ta vì ngươi mà đi đắc tội với đệ tử phái Thanh Thành kia thật đúng là nằm mơ chưa tỉnh.

Cái bao cỏ này cho dù phụ thân hắn tới thì có dám đi hỏi tội đệ tử Tam phái Lục đạo sao? Mã Nguyên mặc dù là bao cỏ nhưng dù sao cũng là nhân vật luyện khí ngưng sát, người này ở cảnh giới luyện khí tầng thứ hai là có thể đánh Mã Nguyên thành bộ dạng này thì không hỏi cũng biết tất nhiên là đệ tử chân truyền thế hệ này của phái Thanh Thành không thể nghi ngờ, ta vẫn phải ghi lại chuyện này để tiện báo lên trên.
Thanh niên trẻ tuổi này tên là Mã Ngọc, chính là tổng đầu mục của Đào Hoa giáo ở phủ thành Phúc Dương, Đào Hoa am chính là do hắn quản lý.

Mã Ngọc chẳng những có tài, cũng tu luyện tới cảnh giới Luyện khí Ngưng sát, bản lĩnh kinh doanh giáo vụ cũng cao minh, ba mươi mốt phân đàn của Đào Hoa giáo thì phân đàn ở phủ Phúc Dương là hưng thịnh nhất.
Đào Hoa giáo vốn là một môn phái tà giáo của thượng cổ, giáo phái này không có chỗ đặc thù, phương pháp tu hành cũng không cao siêu lắm, nhưng chỉ có một thứ có thể lấy chính là Ngưng sát không cần âm mạch địa sát, sử dụng bản chất đặc thù của Đào Hoa Sát, chính là rèn luyện khí của nam nữ tương hợp.

Từ Đào Hoa Sát tu luyện thành cương khí Đào Hoa không cần mượn dùng bất cứ ngoại lực nào.

Giáo phái này vốn đã biến mất từ lâu, nhưng lại không biết ai để lại một chút pháp môn ngưng sát luyện cương, bị một tu sĩ vô danh có được liền kết hợp với đạo pháp của bản thân, một lần nữa sáng tạo ra Đào Hoa Tâm Kinh.
Nhưng thứ hắn có được chỉ là pháp thuật gưng sát luyện cương, cũng không có đạo quyết đích truyền của Đào Hoa giáo, chiêu thức tu luyện ra cũng khác hoàn toàn Đào Hoa giáo của thượng cổ.
Mã Ngọc cũng không muốn đắc tội với đệ tử của “phái Thanh Thanh”, hắn cũng chưa từng nghĩ Trần Thất thực ra không phải là truyền nhân Thanh Thành, dù sao Trần Thất có thể ở cảnh giới Luyện khí Nhập khiếu đánh cho Mã Nguyên ở Luyện khí Ngưng sát bị thương, mà Mã Ngọc còn nghe ngóng được Trần Thất từng tặng cho La Phù lục nữ hai mươi miếng kim cương Phù Tiền, loại Phù Tiền của Phật môn chính tông này cực kỳ khó có được, không phải là đệ tử của môn phái lớn thì căn bản không có ai nghi ngờ thân phận thực sự của Trần Thất.