Phục Yêu tôn giả ngồi trên đài sen màu xanh, vô cùng rộng lớn, trên đài sen ngoại trừ vị Phục Yêu tôn giả này khiến Lục đại yêu vương, Đồ Tam Tô, Nhị trưởng lão Đào Hoa giáo đều phải kính sợ ba phần ra thì còn có hai vị đại hòa thượng Xá La và Như Ý.
Xá La chỉ tay lên trời một cái, chỉ vào Ứng Ưng nói:
- Phục Yêu sư huynh, người mà ta nói chính là người này.

Hắn chỉ nghe ta tụng kinh một lần là đã lập tức hiểu được Đại Tiểu Chư Thiên Ấn pháp, Mở ra Khứu thức của Phật môn.

Tư chất thiên phú như vậy nhất định là Phật môn đại đức tái thế, hoặc là trời sinh đã có duyên với phật.
Phục Yêu tôn giả cười ha ha, Không cần để ý đến Lục đại yêu vương, trực tiếp đem đài sen màu xanh ấn trên Cô Phong, hắn liếc mắt nhìn tất cả người trên Cô Phong, Chỉ gật đầu chào với Đồ Tam Tô, đến hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo cũng không thèm để ý, Liền cười với Ứng Ưng nói:
- Tiểu thí chủ, sư đệ kia của ta nói ngươi có duyên với Phật, Nghe được hắn tụng kinh một lần mà đã lĩnh ngộ được một loại tiểu thần thông của Phật môn, tự biết không xứng để dẫn dắt tiểu thí chủ liền tới năn nỉ ta xuất quan.

Lần trước ngươi cũng từng nói, vô cùng yêu thích Phật môn ta, nếu như có thế bái nhập Phật Môn, không lo ăn mặc chỉ cần niệm kinh, không có buồn phiền, ngày tháng vô tư, ung dung tự tại biết bao, chắc sẽ không phản đối để bần tăng thu nhận làm đồ đệ?
Ứng Ưng cùng Hứa Ý, Trần Thất ba mặt nhìn nhau, không biết tại sạo sự việc lại biến thành như thế này.

Trần Thất trong lòng xao động, thầm nghĩ: “Đây cũng là một cơ duyên của Ứng Ưng, coi như lần này động phủ của thiên cổ tiên nhân có mở ra, nếu đạt được thì là chuyện tốt, cũng chưa chắc có thể bái làm môn hạ của Kim Bát tăng vương.

Huống hồ nếu như ta ngăn cản cũng không đấu được lại vị Phục Yêu tôn giả này, vẫn là yên lặng xem tình hình thôi."
Phục Yêu tôn giả đã là người khai thông được Ngũ thức của Phật môn, là người đã luyện thành Thông Thiên Phật pháp, cho dù khiến Lục đại yêu vương, Đồ Tam Tô, Đào Hoa giáo Nhị Trưởng Lão đều kiêng kị mấy phần.

Dù họ cũng không cho rằng, nếu chính mình đấu pháp cùng Phục Yêu tôn giả, sẽ thua bởi đại hòa thượng này, nhưng nếu nghĩ đến Kim Bát tăng vương phía sau Phục Yêu tôn giả này, thì người người đều kính sợ ba phần.

Ứng Ưng thấy Phục Yêu tôn giả vừa mở miệng, không gian xung quanh liền im lặng như tờ, ngay cả lão ma đầu Đồ Tam Tô này cũng cười đắc ý ở phía sau, chỉ ngồi xem trò hay, làm sao mà không biết Đại hòa thượng này lai lịch bất minh? Hắn sờ sờ đầu, cười nói:
- Lần trước ta cũng muốn đáp ứng vị đại hòa thượng này.

Chỉ không biết vị đại sư này niệm kinh xong còn không đợi ta mở miệng đáp ứng, liền quay đầu đi rồi, làm cho tiểu tử cũng đầu óc mơ hồ.
Nụ cười trên mặt Phục Yêu tôn giả càng thêm ôn hòa, ngay cả hai vị hòa thượng bên cạnh hắn là Xá La cùng Như Ý cũng vui mừng trong lòng.

Xá La hòa thượng cười nói:
- Không phải ta không muốn thu nhận ngươi, chẳng là lúc ấy Xá La quá mức kinh ngạc, nhất thời thiên tâm mất một hồi, sau khi trở về, tự nghĩ mình đạo hạnh thấp kém, không xứng để dẫn độ sư đệ, liền mới mời bản môn Đại sư huynh xuất quan.
Sắc mặt Ứng Ưng khổ sở, hắn nhất thời không biết làm sao để khước từ, kỳ thực Ứng Ưng cũng biết uy thế của vị Phục Yêu tôn giả này vô cùng lớn, chỉ sợ pháp lực của sư phụ mình quá cao , mình mà bài nhập vào kỳ môn sợ là không có chỗ tốt.

Phục Yêu tôn giả thấy sắc mặt Ứng Ưng như vậy, bỗng cười nói:
- Nếu như vị tiểu thí chủ này còn chưa nghĩ có nên xuất gia hay không, thì cũng không vội, Phật môn quảng đại, cũng sẽ nhận cư sĩ tại gia.

Nếu ngươi không lỡ rời xa hai vị bằng hữu của mình, ta cũng có thể đứng ra làm chủ, thu nhận họ vào môn hạ của bần tăng, có thể để ngươi cùng hai vị bằng hữu cùng nhau tham thiền, không cần chia lìa.
Ứng Ưng nghe được liền cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt của Phục Yêu tôn giả trong suốt minh mẫn, vô cùng hôn hòa, thế nhưng lại có một loại lực lượng kỳ dị thấm thuần lòng người.

Hắn nhất thời hiểu rõ, vị hòa thượng này tu thành tiểu tâm pháp Tha Tâm Thông của Phật môn, có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn.

Ứng Ưng hơi suy nghĩ, vội quay đầu lại nhìn Hứa Lý cùng Trần Thất, Trần Thất gật đầu nói:
- Đây cũng là một lối đi tốt, ta thì không thể bái vào phật môn rồi, nhưng Ứng thiếu và Hứa thiếu có thể cân nhắc.


Các ngươi đi theo ta, sẽ không tốt bằng đi theo vị đại sư này.
Hứa Lý mặt mày ủ dột nói:
- Nhưng tại sao vừa vào môn hạ đã cho Ứng thiếu bái làm sư điệt? Cái này cũng thật không công bằng.
Phục Yêu tôn giả mỉm cười, nói rằng:
- Tất cả danh lơi đều là phù vân, sư thúc, sư điệt, cũng chỉ là cái xưng hô, với tu hành tu đạo không liên quan, có cần phải tính toán đến mức này?
Ứng Ưng cùng Hứa Lý hai người đứng cạnh nhau, biết rằng đã đến lúc phải đưa ra quyết định.
Hai người cùng Trần Thất vừa gặp như đã quen, lại được Trần Thất chỉ điểm rất nhiều, cũng từng nghĩ tời muốn tu luyện cùng Trần Thất.

Nhưng mấy lần Trần Thất đều biểu thị, không thể truyền thụ cho bọn họ đạo thuật mà mình tu luyện, vì thế Ứng Ưng cùng Hứa Lý từ lâu đã biết, sớm muộn có một ngày, bọn họ sẽ cùng Trần Thất tách ra.

Chỉ là từ trước đây không lâu, Trần Thất đã đắc tội hòa thượng Như Ý, đoạt lấy một pháp khí của hắn, hai người mới đối với Như Ý, Xá La tràn đầy cảnh giác.

Nếu như không có chuyện này, hai người tuy rằng không muốn làm hòa thượng, nhưng nếu gặp được vị cao tăng phật môn như này, chắc chắn sẽ đi theo.
Phục Yêu tôn giả thấy hai người vẫn còn do dự, liền tá hỏa nói thêm:
- Nếu hai người không đành lòng từ bỏ cơ duyên động phủ của thượng cổ tiên nhân thì chi bằng thế này, ta để cho bọn họ không đạt được cái gì, đều để cho hai ngươi hết, thế nào?
Câu nói này của Phục Yêu tôn giả như sấm động, khiến Lục đại yêu vương cùng Đồ lão ma Đồ Tam Tô, hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo đều hoàn toàn biến sắc, thế nhưng chỉ chốc lát sau, Lục đại yêu vương áp chế đoàn vân quang ở giữa, truyền tới một tiếng cười âm trầm, quát lên:
- Chỉ cần Phục Yêu tôn giả ngươi chịu rời khói đây thì kẻ nào cũng được lợi, đều có thể lấy ra một phần mười năng lực của mình, đưa lên trước mặt Kim Bát Tăng Vương, chuyện này ta Bạch Mi Thần thái các vị huynh đệ đáp ứng rồi, còn những người còn lại, chúng ta không quản nổi.
Phục Yêu tôn giả khiêm nhường nói một tiếng tạ ơn, liền nhìn lên Đồ Tam Tô cùng hai vi trưởng lão Đào Hoa giáo.


Ba người này cười đắc ý, thoáng suy nghĩ, rồi đáp một tiếng đồng ý.

Phục Yêu tôn giả niệm một Phật hiệu, thanh âm tự nhiên, từ miệng nói ra một ánh sáng kim quang, xoay quanh hồ Sấu, sau khi Phật hiệu này biến thành kim quang, hai tiếng nói đồng thời vang lên, nói rằng:
- Chuyện này, chúng ta đồng ý, Phục Yêu tôn giả có thể rút lui.
Trần Thất còn chưa gặp được hai đạo nhân vô danh này, nhưng khi nghe được hai tiếng nói này, hắn liền biết hai người này hẳn là đã tu luyên thành cao nhân Cương Khí.

Khẩu khí Phục Yêu tôn giả này cũng lớn thật, lại có thể một lần áp đảo ba bên, hiển nhiên không chỉ dựa vào pháp lực của mình, cùng còn có tên tuổi của Kim Bát Tăng Vương ở trên.

Uy danh của Kim Bát Tăng Vương đúng là có thể khiến hắn ầm thầm thay Ứng Ưng cùng Hứa Lý cao hứng.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ, từ hồ Sấu bỗng truyền tới một tiếng nói:
- Chỉ bằng tên đầu hói nhà ngươi mà cũng muốn lấy đi một phần lợi ích? Làm gì có ai lấy được thứ tốt mà lại chịu đi nhường lại, tên trọc này đúng là đang nằm mơ, trước mắt có rất nhiều người lợi lại, nào có chỉ sợ mỗi mình ngươi?
Phục Yêu tôn giả ha ha cười, giơ tay lên, liền có hai đóa Thanh Liên bay ra, nâng đỡ Hứa Lý cùng Ứng Ưng, hắn biết Trần Thất không đồng ý, liền không làm khó người ta.

Ứng Ưng chân đạp lên Thanh Liên, sắc mặt hơi chần chừ, rồi ấn Đại Tiểu Chư Thiên Ấn pháp một cái, mạnh mẽ chế trụ Thanh Liên đang bay lên đi xuống, lén lút đưa cho Trần Thất một vật, ôm một hồi, rồi sau đó lại tiếp tục nhảy lên Thanh Liên.

Phục Yêu tôn giả ở bên cạnh nhìn hắn mỉm cười, lần này mới niệm lại Phật hiệu, hai đóa Thanh Liên đồng thời từ người vị Đại hòa thượng này bay ra, trước khi đi, tay hắn khẽ giơ lên, liền có một đám kim quang bay ra, rơi xuống hướng kẻ vừa nãy phát ngôn bừa bãi, chỉ nghe thấy kim quang chấn động, sau đó lập tức có vô số tiếng Phạn xướng lên, vang đến tận mây xanh.
Kẻ đã mắng Phục Yêu tôn giả kia là một đại hán do một con yêu quái biến thành, khí độ vô cùng uy mãnh.

Tiếng tụng kinh vang lên cùng với kim quang, căn bản không cách nào phá giải, vòng quanh yêu quái một lúc lâu, tên yêu quái này dùng hết sức bình sinh của mình cũng không thể làm tiếng Phạn xướng lên mảy may giảm bớt, liền quát to một tiếng, điều động một luồng yêu phong, quay thẳng hướng khác đào tẩu.
Hắn chạy chưa đến nửa dặm đường, trong người đã cảm thấy hừng hực, không chịu đựng được lột sạch lông trên đầu, Phục Yêu tôn giả niệm vô số phật hiệu, khiến yêu quái lăn lộn trên đất, vẻ mặt hắn liền trở lên vô cùng thành kính, liền vận yêu phong đuổi theo hướng Phục Yêu tôn giả, cao giọng hô:
- Sư phụ! sư phụ! chờ ta..."
Dĩ nhiên trong quãng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã bị Phục Yêu tôn giả cưỡng ép độ hóa rồi.

Sắc mặt Lục đại yêu vương, Đồ Tam Tô, hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo liền biến, mặt ai cũng trở nên ngơ ngác.
Trần Thất lần đầu thấy kiểu Phật pháp không giảng đạo lý này, không ngờ một khi truyền Phật hiệu lại có thể cưỡng ép độ hóa con yêu quái tu vi không bằng yêu đấy tự nguyện nhận làm đồ đệ.

Hắn mới nhớ ra bên trong Thanh Liên của Phục Yêu tôn giả còn có rất nhiều yêu quái giả trang thành hòa thượng, giờ mới biết được pháp hiệu của vị đại hòa thượng này từ đâu mà có.
"Hóa ra vị đại hòa thượng này yêu thích hàng phục yêu quái, tới làm hộ pháp, vì thế mới có cái pháp hiệu này.

Thứ pháp thuật mà ông ta dùng để trấn áp những yêu quái này,...!chẳng phải chính là đại trận Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tạng đó hay sao? Môn pháp thuật này ta cũng có thể hiểu được, trấn áp một con yêu quái, pháp lực liền sẽ nâng cao lên một tầng, chỉ là tu vi hiện tại của ta không đủ, chỉ có thể trấn ấp yêu quái luyện khí tầng một, hai mà thôi."
Bản thân Trần Thất cũng có một chút tu vi Phật hiệu, hiểu được ba đại trận phật môn tiểu thần thông là Kim Cương Tam Muội pháp, Bộ Bộ Sinh Liên Thần Túc thông, Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tạng, mở được Thị thức và Khứu thức.

Vì vậy cũng chỉ nghĩ thoáng qua, sự lợi hại của đại hòa thượng Phục Yêu tôn giả này.

Khi Phục Yêu tôn giả đưa Ứng Ưng cùng Hứa Lý đi rồi, mới nhớ tới thứ Ứng Ưng đưa, hắn từ từ dùng tay sờ, mặt liền biến sắc.

Ứng Ưng vậy mà lại đưa cho hắn ba mươi sau cây Tử ngọc giản.
"Ứng Ưng là muốn ta có thể sử dụng sức mạnh của vật này, có được lợi ích từ động phủ của thượng cổ tiên nhân.

Một pháp khí cấp cao như vậy, cho dù là Trưởng lão của Tam phái Lục đạo cũng không thể có, Sao hắn có thể tặng luôn cho ta? Tình nghĩa này, thật là quá sâu rồi, lần này ta sử dụng cái này, sau này cũng phải trả lại hắn.

Ta cũng đã có Kim Cương Pháp, Thái Thượng Hóa Long Quyết có thể biến đổi thành pháp khí, cũng không cần tham làm đồ của Ứng thiếu..."
Trần Thất trăn trở suy nghĩ, mặt hơi hơi biến sắc, liền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vận Thái Thượng Hóa Long Quyết, âm thầm sử dụng ba mươi sáu cây Tử ngọc giản này.

Ứng Ưng cũng từng sử dùng hồi lâu, nhưng pháp lực hắn thô thiển, Thái Thượng Hóa Long Quyết lại là tuyệt thế vô song, nhưng trong khoảng khắc, Trần Thất đã đem tất cả pháp lực mà Ứng Ưng để lại trong Tử ngọc giản luyện hóa hết, đưa chân khí của mình đánh dấu vào..