Tuy Trần Thất cũng đã ở phủ thành Phúc Dương một thời gian dài, thế nhưng vẫn không quá quen thuộc tòa thành này.

Hứa Lý cùng Ứng Ưng đã bị mấy tên hòa thượng Phục Yêu, Xá La, Như Ý dẫn đi, nên bây giờ không có ai dẫn đường cho hắn, hắn đi tới đi lui trong tòa thành này, cũng không biết nên đi đâu mới ổn.
Trần Thất sững sờ một lúc, bỗng nhiên cười nói rằng:
- Người cô độc giống như ta chẳng có ai là bạn bè hay họ hàng thân thuộc, lại không có người quan tâm lo lắng, cũng chẳng phải là chuyện gì, đi chỗ nào mà chẳng được?
Tên tiểu tặc này tâm tư rộng rãi, không đắn đo nên đi về hướng nào nữa, hắn đi loạn một lúc trong mấy con phố lớn của phủ thành Phúc Dương, dần dần đi đến một chỗ yên tĩnh.
Trần Thất dừng lại, đột nhiên thấy phía trước có một tòa nhà, diện tích cực kỳ rộng lớn, thế nhưng lại đóng chặt cửa, trông có vẻ quạnh quẽ thê lương, hắn không khỏi mỉm cười đi đến gõ cửa.
Tuy rằng Trần Thất tùy ý mà đi, thế nhưng cũng không phải không có mục tiêu, mà là phát hiện khí tức của tòa trạch viện này có chút cổ quái nên lần theo khí tức chậm rãi bước đến.

Trần Thất đột phá cửa ải Luyện khí Cảm ứng, không cần dùng tai mắt liền có thể đơn thuần dựa vào khí cơ biến hóa trong thiên địa mà tra xét tất cả biến hóa, kể cả là rất nhỏ trong phạm vi trăm dặm.

Nói cách khác, hơn nửa tòa phủ thành Phúc Dương này đều nằm bên trong cảm nhận của hắn.

Phủ thành Phúc Dương cực lớn, ngoài nuôi dưỡng rất nhiều người thì còn có rất nhiều sinh linh ẩn giấu trong bóng tối, dưới sự cảm ứng thông linh của Trần Thất, những khí tức này đều không có cách nào che đậy được, sáng tỏ rõ ràng, không nơi ẩn giấu.
Tòa nhà này mơ hồ tản ra một luồng hơi thở tà dị, nồng đậm trong phạm vi cảm ứng của Trần Thất.

Hơn nữa trong luồng hơi thở này còn ẩn chứa hung ác cùng máu tanh, hiển nhiên đã từng hại không ít mạng người, thế nên dính lấy rất nhiều oan khí của các sinh linh sau khi tử vong, ngưng tụ thật lâu không thể tiêu tan.
Người tu đạo sợ nhất là dính phải oán khí loại này, bởi vì một khi dính phải thì pháp thuật bình thường không đuổi đi được, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm, mà sẽ nhân lúc ngươi tu luyện đến điểm mấu chốt mà xông ra làm loạn, ảnh hưởng đến sự vận chuyển chân khí trong cơ thể.

Trừ kẻ tu luyện tà môn ngoại đạo chuyên lấy giết chóc làm căn cơ thì nếu không sẽ không ai thích loại oán khí này.
Trần Thất tu bốn đại đạo quyết, trong đó không có bất cứ một loại nào lấy giết chóc để tu luyện nên cũng không cần mượn dùng những oán khí này.


Thế nhưng đạo tâm sơ cảnh của hắn lại có liên quan đến lấy giết chóc làm căn cơ để tu luyện nên tên tiểu tặc này thuận theo bản tâm mà đến, cũng mang trong lòng một chút tâm tư vi diệu.
Trần Thất liên tiếp gõ cửa ba lần, nhất thời kinh động người bên trong, còn chưa kịp thu tay liền có một ông già ra mở cửa.

Người này đi ra, thấy trước mặt là một thiếu niên cao gầy liền ỉu xìu nói:
- Xin hỏi tiểu quan nhân đến đây có việc gì? Tòa nhà này mấy ngày gần đây có việc nên không tiện tiếp khách, nếu như không có chuyện quá quan trọng thì xin tiểu quan nhân đi thôi.
Trần Thất cười ha ha, một tay bắt pháp quyết, liền có vô số hoa từ trên trời rơi xuống, Phật quang phủ khắp toàn thân, thoạt khiến hắn trông tựa như tiên như Phật.

Hắn lộ ra chiêu bản lĩnh này rồi mới nói:
- Ta là người trong tiên đạo, thấy quý trạch viện có mấy chỗ không ổn, lúc này mới vâng theo ý trời đến đây giải nạn.

Lão nhân gia nếu không làm chủ được thì đi mời chủ nhân nhà các ngươi đi.
Lão nhân thấy thiếu niên trước mặt bỗng nhiên lộ ra một thân pháp thuật thần diệu thì hung hăng xoa xoa con mắt, rốt cục xác định mình không có nhìn lầm, lúc này mới lăn một vòng quay trở lại trong nhà, hét lớn:
- Lão gia, lão gia, tiểu thư nhà chúng ta được cứu rồi.
Lão nhân gia này vừa quay vào báo tin, không đến một lúc sau liền có một người đàn ông trung niên dáng vẻ nhã nhặn, không quá bốn mươi tuổi, chòm râu phất phơ trước ngực, dẫn theo một đám nha hoàn người hầu, còn có hai vị phu nhân tướng mạo xinh đẹp, phúc hậu đi ra.

Trần Thất vẫn chưa thu lại Phật hiệu, ngoài thân Ưu Đàm Ba La Hoa không ngừng tung bay, còn mơ hồ truyền ra rất nhiều tiếng Phạn âm thiền xướng.

Tất cả những thứ này đều là nguyện lực do đám yêu quái bị hắn thu phục, trấn áp trong Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận, ngày đêm luyện kinh mà có.
Trong bốn đại đạo quyết thì hơn mười loại pháp thuật mà Trần Thất tu luyện lợi dụng Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận là lựa chọn tốt nhất, trông có vẻ có khí độ của tiên gia Phật tử nhất, cũng dễ lừa gạt người thường nhất.

Chủ nhân của tòa trạch viện này đi ra, thấy dáng vẻ này của Trần Thất tựa như Tây phương Phật giáng thế, Cửu thiên kim tiên chuyển sinh, lập tức mừng rỡ, kích động đến rơi nước mắt, liên tục chắp tay với Trần Thất, nói:
- Tiểu nhân còn tưởng rằng ái nữ đã vô phương cứu chữa, không nghĩ tới ông trời có mắt, phái tiên trưởng xuống cứu vớt ái nữ của ta.


Không biết tiên trưởng có thể thông cảm cho người làm cha như tiểu nhân, trước hết mời đi thăm nữ nhi của tiểu nhân...
Trầm Thất mỉm cười gật đầu đồng ý, cũng rất thông cảm cho tâm tình vội vàng của người này.

Hắn đi theo chủ nhân nhà này, dẫn theo hai vị phu nhân và một đoàn hạ nhân chậm rãi đi đến phía sau nhà.

Chủ nhân nhà này bình sinh chỉ có một cô nữ nhi cưng, bình thường yêu quý như tính mệnh, không nghĩ tới hơn một tháng trước bỗng nhiên sinh bệnh lạ, mỗi ngày nói năng lung tung còn chưa tính, còn gặp người liền xông tới cắn xé, ăn tươi nuốt sống.

Gia chủ cũng nỗ lực mời pháp sư, nhưng đến Vạn gia của cải sung túc, vậy mà Vạn Kỳ còn phải tốn chín trâu hai hổ mới mời về hai tên tán tu, nhà bọn họ tuy là cũng có chút của cải, nhưng hao hết sức lực cũng chưa từng tìm được một vị pháp sư, trái lại toàn tìm đến loại lừa đảo.
Những gã lừa đảo không hiểu biết chút nào về pháp thuật này, lúc tới thì hừng hực khí thế, tự xưng pháp thuật vô địch, thế nhưng vừa vào trong sân của vị tiểu thư này, thường thường đều là đi vào còn sống mà đi ra đã không còn mạng.

Mấy ngày gần đây chủ nhân của trạch viên này phát hiện thường xuyên có người hầu trong nhà mất tích, trong lòng sớm đã vô cùng bất an.

Chỉ là hắn không nỡ bỏ nữ nhi ở lại, nếu không đã sớm mang cả nhà bỏ trốn rồi.
Loại chuyện này cũng không hiếm gặp, lúc này bất kể là trung thổ hay là bốn phía bên ngoài Trung Thổ, tiên đạo suy sút, yêu quái hoành hành, thường xuyên có yêu tà hại người, rất nhiều người đã gặp rồi nên cũng không thấy lạ nữa.

Phủ thành Phúc Dương tuy rằng phồn hoa, thế nhưng hằng năm số người chết do những chuyện cổ quái cũng có mấy trăm người, so với số người chịu hình phạt mà chết còn nhiều hơn mấy lần, tương đương với số người bị bệnh tật mà chết.
Trần Thất bước chân vào khuôn viên phía sau thì cười nói rằng:
- Thì ra là một con bọ cạp tinh, chẳng trách có chút khí độc.
Trần Thất đã luyện được Nhãn thức, Nhĩ thức, bây giờ lại tu đến cảnh giới cảm ứng thiên địa, ở xa xa chỉ nhìn ra được nơi đây có yêu khí mờ nhạt, có chút sát khí, lúc này đến gần thì tự nhiên nhìn một cái liền biết ngay ẩn giấu ở sâu mấy trượng dưới lòng đất có một con bọ cạp to như như cây đàn tỳ bà đang ngủ say.
Tuy con bọ cạp tinh này thoạt nhìn rất là hung ác ngang ngược, thế nhưng trong mắt Trần Thất thấy được nó đang hấp hối, cũng không phải là do nó bị thương hay thế nào, mà là do thọ mệnh đến điểm cuối rồi.

Cho dù là yêu quái thì thọ mệnh cũng có hạn chế, chỉ sống lâu hơn nhân loại một chút thôi.


Nhưng con bọ cạp tinh này chẳng qua mới tu luyện đến cảnh giới Nhập khiếu, sau khi sống mấy trăm năm, thọ nguyên sắp, thân thể đã già yếu lắm rồi, lúc này mới không nhịn được mà nghĩ đến việc chiếm đoạt thân xác của nữ nhi nhà này để chuyển thế trọng sinh.

Chỉ là chuyện hồn phách chuyển thế đến người trong tiên đạo cũng không làm được, muốn thay đổi thân xác luôn luôn phải hao tổn nguyên khí của hồn phách, sau khi sống lại không phải điên điên khùng khùng thì cũng là đồ ngốc nghếch, trời sinh yếu ớt, tuổi thọ ngắn ngủi.

Chỉ là một con bọ cạp tinh thì lấy đâu ra năng lực chiếm đoạt thân xác trọng sinh? Cho nên sau khi nó đem yêu hồn của mình nhập vào thân xác của vị tiểu thư này thì lập tức thần trí trở nên hỗn loạn, sự hung ác trong người phát tác, biến thành quái vật nửa người nửa quỷ, ngay cả chút linh tính do tu luyện mà ra cũng không giữ lại được, chỉ còn thừa lại sự bạo ngược.
Nhận thấy có người bước vào, bọ cạp tinh lập tức thúc gục thần hồn, tiểu thư nhà này hung hăng lao ra từ trong khuê phòng, một đôi tay ngọc uốn thành hình giống như móc câu, chân ngọc nâng lên, từ phía sau đá lên đến trên đầu giống như một cái đuôi lớn của bọ cạp, quần áo hỗn loạn, tư thế vô cùng khiếm nhã.
Chủ nhân nhà này lệ rơi đầy mặt, muốn đi lên giữ lại nữ nhi mình, thế nhưng Trần Thất vội tóm hắn lại, quát:
- Trước tiên để cho ta trừ yêu, sau đó lão tiên sinh hẵng đi vỗ về nữ nhi mình.
Trần Thất không nói lời nào nữa mà ném ra một kiện pháp khí trong Hòa Sơn Đạo, chính là Hỗn Thiên Phiên mà hắn dùng khá thuận tay.

Hỗn Thiên Phiên bay ra, từng luồng từng luồng khói đen buông xuống quét nhẹ trên người cô gái, liền từ trên người nàng tóm lấy một đạo hắc ảnh.

Hắc ảnh này giống như một con bọ cạp, nó ra sức giãy dụa, nhưng sao có thể ngăn cản pháp khí tà môn này?
Trần Thất sử dụng pháp khí của Hòa Sơn Đạo cũng bởi vì Hòa Sơn Đạo lấy việc tế luyện hồn phách làm chủ, so với những đạo quyết pháp thuật khác của hắn thì càng dễ đối phó với loại tình huống này.

Hắn bên này vừa thu hồn phách của bọ cạp tinh, thân thể của con bọ cạp tinh đang ở trong lòng đất kia đột nhiên trở nên xao động hẳn lên, lật người chui ra từ mấy trượng bùn đất.
Con bọ cạp tinh vô cùng hung mãnh, lập tức dọa cho mọi người trong nhà sợ hãi chạy bốn phía, chỉ có một vị phu nhân vẫn còn nhớ đến nữ nhi mình, vội vàng muốn nhào qua cứu người.

Trần Thất búng ngón tay, một viên kim kim cương Phù Tiền bay ra.

Kim Cương Phù Tiền chính là do Kim Cương Tam Muội Pháp tế luyện, có thể biến ra ảo ảnh của một tòa Kim cương bảo tháp, cũng có thể dùng để độ hóa sinh linh.

Hồn phách của con bọ cạp tinh này tán loạn, chỉ còn lại thể xác, tất nhiên nhanh chóng bị độ hóa.

Bị Kim Cương Phù Tiền do Trần Thất phóng ra lượn ba vòng quanh thân, hóa thành một đạo kim quang phủ xuống, ở trên lưng của con bọ cạp tinh này ép xuống một pháp ấn Phật môn, nở rộ ra vô tận Phật quang.
Trúng pháp lực độ hóa của Trần Thất, con bọ cạp tinh này lập tức mất đi hung tính, biến thành một pho tượng làm bằng bùn đất bình thường.


Trần Thất thấp giọng kêu lên:
- Tiểu Kim, ngươi thấy chỗ ngồi này thế nào? Ngươi giấu Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh vào trong cơ thể nó, thao túng thể xác nó, không phải có thể tùy ý đi lại, muốn thế nào thì thế ấy sao?
Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh bị Trần Thất thu ở bên người kia liền bay ra rơi xuống lưng bọ cạp tinh, con cóc Tiểu Kim cũng lập tức chui ra, nhìn trái ngó phải, vô cùng hài lòng kêu lên:
- Chủ nhân quả nhiên là người tốt, Tiểu Kim cũng hiểu được bản thân mang trọng trách, không thể tùy ý đi lại là một thiếu sót, bây giờ có tọa kỵ này Tiểu Kim cũng có thể tự do hơn nhiều rồi.
Trần Thất mỉm cười, tùy cho Tiểu Kim nịnh nọt.

Kỳ thực trước khi hàng yêu hắn đã suy xét chuyện này.

Hắn căn bản là không thể tế luyện Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh, cái đỉnh này nhận con cóc Tiểu Kim làm chủ, dựa vào sự đồng ý của Tiểu Kim hắn mới có quyền hạn ra vào.

Trần Thất cũng nghĩ tới, nếu như Tiểu Kim trở mặt thì chẳng khác nào mất đi Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh cùng rất nhiều linh dược bên trong, còn có ba nghìn lẻ một khối thần thạch.

Chờ Tiểu Kim hợp nhất với Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh và thể xác của con bọ cạp tinh, Trần Thất liền có thể tế luyện thể xác của con bọ cạp tinh này, tuy rằng ràng buộc rất ít, thế nhưng dù sao cũng có chút năng lực quản thúc.
Đương nhiên Trần Thất sẽ không nói ra những tâm tư này.

Hắn thu hồi Hỗn Thiên Phiên, ôn tồn nói với chủ nhân tòa nhà:
- Tuy rằng ta đã thu phục con yêu quái này, thế nhưng con yêu quái này là con cái, e rằng đã sinh ra rất nhiều trứng yêu, rất có thể sau này sẽ nở ra tiểu yêu.

Ta đang muốn tìm một nơi trú chân ở phủ thành Phúc Dương để tiềm tu một thời gian, đợi ta tìm được chốn đặt chân thì sẽ tới thông báo cho lão tiên sinh, sau này có xảy ra biến cố gì ông có thể lại đến tìm ta.
Chủ nhân đại trạch này nghe được sau này còn có khả năng sinh ra loại bọ cạp tinh hung ác thì trong lòng chấn động, không ngừng kêu lên:
- Tiên trưởng sao còn phải đi tìm nơi khác? Ta tặng tiên trưởng tòa nhà này, cả nhà chúng ta sẽ rời đi, coi như sau này vẫn có thể cầu tiên trưởng tới hàng yêu, ta cũng không dám ở lại nơi này.

Tiên trưởng là người có pháp lực đương nhiên không sợ…
Trần Thất nghe vậy liền vô cùng mừng rỡ, chỉ hơi cân nhắc một chút liền gật đầu đồng ý..