Thiên Cổ Tiên Nương tức giận cực kỳ, nàng làm sao cũng không ngờ tới chính mình còn chưa nghĩ xong là có nên đi tạo vận đen cho Kim Ngân Môn không, người ta vậy mà đã giết tới cửa rồi, còn bắt đi trượng phu và mấy tên đồ đệ của nàng.
Nhất là Ngũ Phúc đồng tử và Kim Xoa đồng tử bị bắt đi ngay trước mặt này, sỉ nhục như thế, Thiên Cổ Tiên Nương làm sao có thể nhịn được?
Trần Thất dựa vào Hỏa Nha Biến Hóa, phi độn thần tốc, nhưng Thiên Cổ Tiên Nương chỉ huy hai con Thái Ất Kim Ngô đuổi theo phía sau cũng vô cùng gắt gao.

Thiên Cổ Tiên Nương vừa mới thu ba con vương trùng, ba con trùng hợp sức lại khiến cho pháp lực của nàng đủ để địch nổi nhân vật cương khí tu luyện tới tầng thứ chín.

Gạt mây ra khống chế độn quang, tốc độ phi độn không thua kém gì Hỏa Nha biến hóa.
Dung Dung và Chỉ Chỉ nhìn thấy sư nương nhà mình thể hiện thần uy, mặt mày đều biến sắc, nhất là Dung Dung sợ hãi kêu lên:
- Sư nương không phải nói là vương trùng không thể cùng về trong cơ thể một người sao? Trước đó sư nương khống chế hai con Thái Ất Kim Ngô còn có thể nói là hai con vương trùng là một đôi trống mái, nhưng bây giờ ngoại trừ Thái Ất Kim Ngô ra sư nương còn có thể cùng lúc khống chế ba con vương trùng, lúc trước chúng ta đều bị sư nương lừa…
Chỉ Chỉ cũng sợ hãi vô cùng, kêu lên:
- Pháp lực của sư nương cao thâm như thế chúng ta nên làm sao mới ổn? Sớm biết như thế còn có thể lặng lẽ trốn đi, bây giờ nếu như bị sư nương đuổi kịp, chúng ta sẽ không còn đường sống nữa.

Nói không chừng còn phải chịu cực hình vạn cổ ăn tim.
Trần Thất nghe xong câu chuyện của hai cô nương, cười ha ha nói:
- Không cần sợ, sư nương của các người vẫn chưa đuổi kịp ta.
Trần Thất bỗng nhiên rung hai cánh, tăng tốc độ lên hai ba phần làm cho khoảng cách với Thiên Cổ Tiên Nương dần dần kéo giãn ra.
Trần Thất lúc mới bắt đầu cố ý chưa từng sử dụng hết sức để phi hành, bởi vì muốn để lại mấy câu cho Thiên Cổ Tiên Nương, hắn vừa phi hành, vừa hét lớn:
- Thiên Cổ Tiên Nương, đừng có dựa vào mấy con cổ trùng liền dám coi thường luyện khí sĩ thiên hạ.

Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi tắm rửa sạch sẽ tự mình dâng tới động Kim Ngân, ta sẽ chừa cho đồ đệ và trượng phu của ngươi một con đường sống.

Động Kim Ngân của ta đang thiếu một cơ thiếp làm ấm giường, thấy ngươi cũng có chút nhan sắc, ta đây cũng không miễn cưỡng làm khó nên thu nhận ngươi vậy.

Trần Thất phô trương cười ha ha rất điên cuồng, làm cho Thiên Cổ Tiên Nương tức tới nỗi nghiến răng, mắng to:
- Tên kia, ngươi đừng có mà mơ mộng hão huyền.
Trần Thất cười khà khà nói:
- Nếu như ngươi không đồng ý, thì chờ ta tra tấn trượng phu và đồ đệ của ngươi tới chết dở sống dở rồi lại đấu pháp với ngươi.
Thiên Cổ Tiên Nương tức giận nóng như bị lửa đốt, nhưng thật sự lại bị Trần Thất nắm được điểm yếu.

Nàng là một nữ tử tính tình dịu dàng, bằng không thì cũng sẽ không bị Lý Ngọc lừa xong rồi còn đẩy nàng xuống vách núi, mà còn tha thứ cho tên đàn ông này.

Trần Thất nói phải gi.ết ch.ết trượng phu và đồ đệ của nàng, Thiên Cổ Tiên Nương còn có thể tiếp tục hung ác cùng với Trần Thất đấu tới một sống một còn.

Nhưng Trần Thất lại chỉ luôn miệng nói tra tấn trượng phu và đồ đệ của nàng tới chết dở sống dở, nàng lại có chút không đủ nhẫn tâm.
Trần Thất mặc dù điên cuồng bay suốt con đường ở phía trước, nhưng cũng không ngừng quan sát thay đổi trên gương mặt Thiên Cổ Tiên Nương, thấy mình hình như có thể đả động nữ nhân này, liền lấy ra thủ đoạn lúc trước dùng làm sơn tặc, bắt đầu nói ra hết những thủ đoạn tàn nhẫn nghe được thấy, thấy được từ nhỏ, gì mà khoét tim người sống nhắm rượu, gì mà thoải mái uống máu người.

Làm cho Thiên Cổ Tiên Nương này sợ tới mất mật, vậy mà trong chốc lát không thể khống chế được độn quang, lại kéo giãn khoảng cách với Trần Thất thêm lần nữa.
Trần Thất quay đầu lại thấy Thiên Cổ Tiên Nương không chịu nổi như thế, đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ cả gan làm loạn, bỗng nhiên dừng phi độn triệu hồi một con hỏa nha đỡ chân, mình lại biến đổi trở về chân thân Thôn Nhật Hỏa Viêm, đưa Dung Dung và Chỉ Chỉ ra ngoài.

Ngay lúc hắn nhỏ giọng dặn dò thì hai cô nương này liều mạng kêu to chỉ cầu sư nương cứu mạng.
Trần Thất cười ha ha một tiếng, có một loại tà khí tàn nhẫn nói không nên lời, thuận tay kéo một chân Dung Dung, quát:
- Thiên Cổ Tiên Nương, ngươi lập tức giao ba con vương trùng ra, nếu không ta liền rút xuống một cái chân ngọc của đồ đệ ngươi, sau đó lấy phần non mềm nướng lên ăn thịt.
Thiên Cổ Tiên Nương bỗng nhiên thấy Trần Thất dừng lại, trong lòng liền run lên, lại nghe Trần Thất ngang nhiên uy hiếp, đôi lông mày thanh tú dựng thẳng, tức giận nói:
- Ngươi cũng là hạng người tu đạo, sao có thể vô sỉ đến như vậy? Thế mà dám bắt đồ đệ của ta tới uy hiếp bổn tiên nương? Lần trước coi như ba tên đồ đệ của ta không đúng, nhưng ngươi đã giết sạch bọn họ rồi, còn muốn như thế nào?
Trần Thất cười ha ha nói:

- Giết ba tên vô liêm sỉ kia tính là gì chứ? Ta còn muốn diệt sạch Thiên Cổ giáo của ngươi.

Trượng phu và bốn tên đồ đệ của ngươi đều ở trong tay ta, có bản lĩnh thì ngươi đừng có cúi đầu, để lão tổ ta đây xem ngươi có đủ kiên cường không?
Dung Dung cho tới lúc này chỉ có thể quyết tâm đi chung đường với Trần Thất, kêu thê thảm đủ kiểu, chỉ cầu sư nương đừng nhẫn tâm.

Mặt của Thiên Cổ Tiên Nương biến sắc, cắn răng quát lên:
- Ta giao ba con vương trùng cho ngươi, cuối cùng còn không phải là đều như nhau? Ngươi thả đồ đệ và trượng phu của ta ra trước, ta liền giao ba con vương trùng cho ngươi.
Trần Thất kêu lên:
- Chớ có cò kè mặc cả, bây giờ ta làm chủ.

Ngươi đưa ba con vương trùng qua đây, ta trả một trong hai nữ đồ đệ này cho ngươi!
Hai cô nương Dung Dung và Chỉ Chỉ nghe được Trần Thất nói như thế trong lòng vừa mừng vừa sợ, lại có mấy phần lo lắng.

Các nàng cũng nghĩ tới, nếu sư nương mình tự tay cứu về, tự nhiên cũng không bị nghi ngờ là ăn cây táo rào cây sung nữa.

Cũng rửa sạch hiềm nghi gi.ết ch,ết sư phụ.

Nhưng các nàng trở về bên cạnh Thiên Cổ Tiên Nương lại cũng có chút lo lắng, sau này còn phải bị các đồng môn ức hiếp.

Dù sao thì Trần Thất chỉ bắt được Ngũ Phúc đồng tử và Kim Xoa đồng tử, bên cạnh Thiên Cổ Tiên Nương còn có Tửu Tỉnh đồng tử được sủng ái nhất, Tửu Tỉnh đồng tử cũng có nhiều tâm tư nhất, cũng độc ác nhất, tỷ muội các nàng không dám có hi vọng xa vời là Tửu Tỉnh đồng tử sẽ không ra tay đối phó với các nàng.
Thiên Cổ Tiên Nương hận Trần Thất giống như bất cứ thứ gì, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng phóng ra ba con vương trùng, đồng thời triệu hồi hai con Thái Ất Kim Ngô trở về.


Nàng có được mười ba con vương trùng từ Tân Thần Tử chân tiên thượng cổ, cũng chỉ có hai con Thái Ất Kim Ngô này là trân quý nhất.

Hai con Thái Ất Thiên Ngô nhập vào cơ thể, hơi thở của Thiên Cổ Tiên Nương liền mơ hồ có dấu hiệu đột phá cảnh giới cương khí.
Trần Thất cảm ứng được pháp lực của Thiên Cổ Tiên Nương tăng mạnh, trong lòng cũng có chút giật mình, hắn thu ba con vương trùng liền dựa theo thủ pháp Dung Dung và Chỉ Chỉ truyền lại, trước tiên phong ấn lại.

Tiện tay ném Chỉ Chỉ ra, đồng thời cười ha ha nói:
- Vậy tạm thời đổi nữ đồ đệ này với ngươi, ba ngày sau ngươi tới Kim Ngân động đi, đến lúc đó ta sẽ trả trượng phu và ba đồ đệ còn lại cho ngươi.
Thiên Cổ Tiên Nương đưa tay nhận Chỉ Chỉ, trong lòng vừa thẹn vừa giận, quát:
- Nếu như ngươi dám làm trượng phu và ba đồ đệ của ta bị mất một sợi lông nào, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trần Thất cười nói:
- Nếu như ngươi cùng gả vào trong Kim Ngân Môn của ta làm cơ thiếp của ta, thì trượng phu và ba đồ đệ của ngươi cũng không bị gì.

Lão tổ ta ở Kim Ngân động chờ ngươi tự mình ngồi kiệu hoa dâng tới cửa.
Trần Thất cười dài một tiếng, biến đổi thành hỏa nha như cũ, một lần bay cả trăm dặm chỉ giây lát liền đi xa.
Thiên Cổ Tiên Nương có thể nói là thua thiệt lớn, nhưng lại làm cho trong lòng nàng có rất nhiều cảm nhận kỳ lạ.

Trần Thất có bản lĩnh cao siêu, nơi nào cũng chiếm thế thượng phong của nàng, làm cho Thiên Cổ Thiên Nương đã nhìn quen bộ dáng yếu đuối của Lý Ngọc và đồng tử áo đen, sinh ra mấy phần cảm xúc đặc biệt.

Trong đầu Thiên Cổ Tiên Nương bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ như thế này: “Nếu ta gả mình qua bên đó, nói không chừng sau này sẽ càng sung sướng hơn!”
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên, Thiên Cổ Tiên Nương liền giật cả mình, mắng mình mấy câu: “Thiên Cổ Tiên Nương, ngươi cũng quá hèn nhát rồi, lúc trước bị Lý Ngọc lừa cũng bởi vì bản thân quá nhu nhược.

Tại sao bây giờ luyện được một thân pháp thuật rồi lại vẫn cứ nhu nhược như vậy, vậy mà lại muốn khuất phục tên này? Tên tiểu tặc này nhìn như thế nào cũng không phải là người tốt, ta còn nghe nói Kim Ngân đồng tử rất háo sắc, mấy lần đều muốn mưu đồ nữ chưởng môn Phái Huyền Huyền,nhưng vẫn chưa thể làm được.

Ta làm sao lại không tôn quý bằng cái tên quả phụ Hạ Ngọc Nương kia…”
Tạm không nhắc đến tâm tư phức tạp của Thiên Cổ Tiên Nương nữa, Trần Thất dựa vào Hỏa Nha biến hóa bay nhanh cả con đường, trong lòng cũng có thêm mấy phần hiểu biết về Thiên Cổ Tiên Nương.


Thiên Cổ Tiên Nương trời sinh tính tình dịu dàng, cơ bản là không thích hợp với tâm tính của người tu đạo.

Nếu như nàng gia nhập môn phái chính đạo tất nhiên sẽ là một nữ tử thiện lương đa tình, nói không chừng lần đầu bước vào giang hồ liền bị tên thiếu hiệp giang hồ, thư sinh đa tài, hoặc là gã sai vặt chăn trâu của ai đó lừa làm vợ.
Nếu như Thiên Cổ Tiên Nương bái nhập môn phái tà giáo gì đó, chỉ sợ là bị những thiếu niên anh tài của chính đạo mê hoặc, làm một nữ tử si tình phản bội sư môn, kết cục cuối cùng sẽ chẳng có gì tốt đẹp
Trần Thất vẫn không để lộ thân phận của mình, hắn cũng không biết rằng Thiên Cổ Tiên Nương coi hắn là Kim Ngân đồng tử.

Tên tiểu tặc đầu này chạy vội suốt cả đoạn trở về động Kim Ngân núi Ngũ Khí, lập tức liền dùng thủ đoạn với hai tên đồng tử áo đen vốn đang bị trấn áp.

Mặc dù hai tên đồng tử áo đen này được vương trùng giúp sức, cũng có thể tạm thời tăng tới tu vi ngưng sát, nhưng làm sao có thể so sánh với pháp lực cao siêu của Trần Thất?
Đặc biệt là bên cạnh tên tiểu tặc đầu này còn nội ứng là Dung Dung, để cho Trần Thất có thể rất dễ dàng mà bức ra vương trùng trong cơ thể đồng tử áo đen.

Trần Thất bây giờ trong tay ngoài một con Thanh Vương Thần vốn của Dung Dung kia, còn thêm hai con vương trùng trong cơ thể hai tên áo đen, còn có ba con vương trùng bắt chẹt từ chỗ Thiên Cổ Tiên Nương, đã có tận sáu con.

Lại tính thêm Ngũ Thải Thần của Dung Dung và Ngũ Vương Thần của Chỉ Chỉ, Trần Thất đã nắm hơn phân nửa vốn liếng của Thiên Cổ Tiên Nương.
Hai tên đồng tử áo đen kia thấy Trần Thất và Dung Dung vô cùng thân thiết cũng biết rằng người sư muội này đã bán đứng bọn họ, mặc dù Trần Thất ép hỏi ra vương trùng trong cơ thể bọn họ, lại vẫn không chịu khuất phục như cũ, đều đang chửi ầm lên, cùng nhau thề sẽ sử dụng vô số thủ đoạn thâm độc đối với Dung Dung, chỉ cần có thể trốn thoát thì chắc chắn sẽ thiên đao vạn quả nữ tử vong ơn phụ nghĩa này, còn muốn bẩm báo sư nương.
Trần Thất vốn dĩ đối với hai tên áo đen này đã không có chút thiện cảm, nghe được bọn hắn ồn ào như thế liền phóng ra một con hỏa long, chỉ giây lát liền nuốt hai tên đồng tử này.

Dung Dung đi bên cạnh Trần Thất nhìn thấy tên tiểu tặc đầu này có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, ép hỏi hai con vương trùng còn lợi hại hơn Ngũ Thải Thần, đang có chút lo lắng, đến cùng nên kết thúc như thế nào.

Lúc này lại thấy Trần Thất tiện tay gi.ết ch.ết tên Ngũ Phúc đồng tử và Kim Xoa đồng tử này, cuối cùng quyết một lòng, biết rằng không thể rời khỏi người xa lạ tên Trần Thất này nữa rồi.

Mình đã coi như là phản bội sư môn rồi, lần này ngay cả con đường lui cũng không còn.
Trần Thất đánh chết hai tên đồng tử áo đen, lấy mấy món pháp khí rơi xuống từ trên người hai tên đồng tử áo đen giao hết cho Dung Dung, Dung Dung thấy Trần Thất đối đãi nàng quá tốt, do dự một chút, có chút khó mà mở miệng cầu xin....