Đang lúc Trần Thất ngả đầu ngủ say thì ba trang sách vàng được hắn kẹp trong cuốn Hòa Sơn Kinh chậm rãi nảy mầm theo từng nhịp hít thở của hắn, cuối cùng hóa thành một bãi vàng lỏng.
Thứ “vàng lỏng” ấy chảy lên cánh tay của Trần Thất, đầu tiên là nhuộm cánh tay hắn thành một mảnh màu vàng sau đó dọc theo cánh tay mà dần dần lan ra, không bao lâu sau thì cả cổ, gương mặt, mắt cá chân.

.

.Toàn bộ phần da thịt lộ ra ngoài lớp quần áo đều đã hóa thành màu vàng xán lạn, Trần Thất giờ đây như người được đúc ra từ vàng vậy.
Nhưng mà bản thân Trần Thất không cảm thấy gì cả, vẫn ngủ say sưa ngon lành.
Trần Thất tỉnh giấc, duỗi gân cốt thì chợt phát hiện hơi nóng ở đan điền kia hình như lại mạnh thêm vài phần nữa, không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ: “Xem ra thời cơ đổi vận của ta đến rồi, không phải suốt đời làm một tên tiểu tặc.

Chờ đến ngày ta tu thành võ nghệ thì cũng sẽ đi làm giang dương đại đạo, chuyên cướp của nhà giàu, chẳng những cướp vàng bạc mà ngay cả tiểu thư nhà bọn họ cũng không buông tha.

.

.Nhưng có điều ba trang sách vàng với cái túi vải đen kia của ta chạy đi đâu mất rồi?”
Trần Thất tìm kiếm khắp xung quanh những vẫn không tìm thấy.

Lúc này màu vàng trên da thịt hắn đã biến mất, Trần Thất cũng không biết rằng ba trang sách vàng sẽ nhập vào thân thể của hắn, chỉ có thể vò đầu bứt tai, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lúc ta ngủ đã bị người ta trộm mất rồi? Cả ngày làm trộm, rồi bây giờ lại bị trộm cướp”.
Trần Thất tìm một vòng, mạnh mẽ đưa tay mình lên rồi phát hiện trên cổ tay có một đường kẻ đen, lúc này mới nhớ đến chuyện mình vừa tế luyện túi Ngũ Âm.


Hắn thử vận chân khí, truyền về phía cánh tay, trước mắt lập tức như có một cái hang lớn mở ra, bên trong có rất nhiều thứ.

Hắn không khỏi mừng rỡ kêu lên: “Quả nhiên là ta không nhìn lầm, thứ này quả nhiên là pháp bảo mà người tu đạo hay dùng”.
Trần Thất cũng biết hắn có thể nhìn thấy đồ trong túi Ngũ Âm nhưng người khác thì không thấy.

Không gian bên trong chiếc túi này tương đương với một gian phòng, bên trong lơ lửng mấy trăm món đồ, ở giữa túi Ngũ Âm còn có một quầng sáng màu đen, lúc nở ra lúc co lại, đang không ngừng biến hóa.

Trần Thất đã sớm thuộc làu Hòa Sơn Kinh rồi, biết rằng quầng sáng màu đen này chính là ngọn nguồn pháp lực trong túi Ngũ Âm.
Hắn thoáng vận chân khí định điều khiển miệng túi Ngũ Âm này lại nhưng rồi lại cảm thấy vô cùng khó khăn, không thể điều khiển nó theo ý mình được.

Hắn chỉ nghĩ rằng do mình mới học tu luyện, còn chưa thuần thục, không để ý gì tới chuyện này.
Trần Thất mới tu thành chân khí, chỉ huơ thoáng qua trên miệng túi Ngũ Âm thôi đã có cảm giác chân khí không ổn rồi, thế là vội vàng thu chân khí lại, tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết thêm một lát rồi mới dần dần ôn dưỡng luồng chân khí đó trong cơ thể.

Chỉ là lần tu luyện này thông thuận hơn so với lần trước nhiều phải sánh được với cả ba năm trước kia.

Trần Thất cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng mình đã tu thành chân khí nên mọi thứ đều khác như trước.
Mặc dù đã “bị mất” ba trang sách vàng nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy nên Trần Thất không muốn suy nghĩ thêm nhiều nữa, chỉ ngẫm rằng chân khí mới luyện thành này có thể mang tới nhiều điều có lợi cho hắn.
Sau khi Trần Thất luyện thành chân khí thì bỗng cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút, bởi vì mới thử một chút đã bị hôn mê nên không dám thử nhiều Hòa Sơn Kinh nữa, thế là thử diễn Thiết Cốt Công mà Đại trại chủ truyền thụ cho, và rồi lần diễn thử này khiến cho Trần Thất vô cùng chấn động.

Vị Thất trại chủ của đại trại Thiên Mã Sơn này vận pháp môn của Thiết Cốt Công thì khung xương toàn thân bỗng phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, cơ thể có chút nhẹ đi, cơ thịt căng lên, bắt đầu sản sinh khí lực, tiện tay vung một quyền vờ đánh một đòn lập tức vang lên tiếng vụt vụt, đây là tình trạng rất khó đạt được trong Thiết Cốt Công, vậy mà bỗng nhiên làm được một cách nhẹ nhàng.

Điều này chứng tỏ sức lực của Trần Thất ít nhất phải tăng lên tới ba phần, bỗng dưng công lực Thiết Cốt Công lại luyện tới tầng thứ ba, khiến cho Trần Thất vui mừng đến mức vò đầu bứt tai, không biết nên ăn mừng thế nào mới phải.
Trần Thất thầm nghĩ: Đại trại chủ từng nói luyện Thiết Cốt Công tới tầng thứ ba mới thật sự là nhập môn, có thể thoát thai hoán cốt, từ nay về sau khí lực sẽ càng ngày càng lớn hơn, không ngừng tăng trưởng.

Xem ra bài thần chú trên ba trang sách vàng ấy quả nhiên là diệu pháp có một không hai, đáng tiếc ta lại làm mất nhưng cũng may là ta đã học thuộc lòng rồi, về sau có thể suy nghĩ tỉ mỉ
Liên tiếp mấy ngày vừa rồi, sơn trại không có mối làm ăn nào, Trần Thất chuyên tâm luyện võ, mài giũa Thiết Cốt Công bỗng nhiên có sự đột phá.

Tầng thứ ba là đường ranh giới của Thiết Cốt Công, vừa mới đột phá được tầng cảnh giới này, Trần Thất càng ngày càng gầy, cơ thể cũng nhanh nhẹn hơn so với trước.

Mặc dù mấy vị trại chủ ở Thiên Mã Sơn phần lớn đều là những người thô lỗ nhưng không phải không có người nào là thanh mảnh.
Ở trên Thiên Mã Sơn tổng cộng có bảy vị trại chủ, dựa theo lệ cũ trong sơn trại thì người nào chết sẽ đề bạt người khác lên thay cho đủ số.

Cho nên số lượng trại chủ trên Thiên Mã Sơn luôn không thay đổi nhưng người cầm quyền thực sự thì lại chỉ có ba vị trại chủ đầu tiên, những người ở phía sau chỉ là có địa vị hơn một chút so với những đầu mục thông thường mà thôi, không thể nào làm Đại trại chủ của Thiên Mã Sơn được.
Đại trại chủ Hắc Toàn Phong một thân Thiết Cốt Công, đao thương bất nhập, sức mạnh vô cùng lớn, võ nghệ đứng đầu sơn trại.

Nhị trại chủ Song Âm tú tài Lục Hạo Chi xuất thân từ phái Âm Sơn, có trong tay Thất Bộ Âm Phong chưởng vô cùng hiểm hóc, trong phạm vi bảy bước là có thể đánh âm kình vào trong cơ thể quân địch, nếu không có nội công cực cao để chống đỡ thì không tới mấy ngày sẽ chết.


Tam trại chủ Trần Huyền Cơ cũng là khí đồ của một danh môn đại phái, chỉ là từ trước tới giờ ông ta không chịu nhắc tới quá khứ của mình, có trong tay Tứ Lăng Thục Đồng côn pháp, cũng cực kỳ có uy phong, là mãnh tướng xông trận của đại trại Thiên Mã Sơn.
Võ nghệ của Trần Thất bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc, những người khác thì vẫn chưa cảm thấy có điều gì không ổn nhưng Nhị trại chủ Song Âm tú tài Lục Hạo Chi đã phát hiện ra.
Ban đầu Song Âm tú tài Lục Hạo Chi có nảy sinh chút suy nghĩ xấu xa nham hiểm, thân làm quân sư của đại trại Thiên Mã sơn, tâm tư dĩ nhiên phải tinh tế hơn người khác một chút.

Sau khi hắn ta phát hiện Trần Thất có được chân truyền Thiết Cốt Công của Đại trại chủ mới được mấy tháng mà võ nghệ đã đuổi kịp vài vị trại chủ được bầu lên cho đủ số, trong lòng không biết đã tính toán bao nhiêu lần, duyên cơ chuyện này là do đâu.
Dù cho Lục Hạo Chi tự phụ có chút mưu trí nhưng hắn ta tuyệt đối không thể nào ngờ tới chuyện Trần Thất lại gặp được chuyện kỳ ngộ trong truyền thuyết, thế là lại dồn tâm tư sang người Đại trại chủ Hắc Toàn Phong.

Cũng may là Trần Thất có chút tinh ranh, thể hiện bản lĩnh Thiết Cốt Công của mình ra nhưng chưa từng để lộ pháp thuật Hòa Sơn Kinh.

Lục Hạo Chi liền đoán rằng “Đại trại chủ âm thầm bồi dưỡng thực lực, mong muốn dạy dỗ đệ tử chân truyền Trần Thất theo…” theo con đường này mà phát triển.
Chưa luận những chuyện khác, Đại trại chủ Hắc Toàn Phong một thân võ nghệ như vậy, quả thực là một cửa ải lớn ở trong đại trại Thiên Mã Sơn, tuy rằng Lục Hạo Chi cũng từng rắp tâm chiếm cơ nghiệp ấy, tự mình đại triển quyền cước.

Nhưng rồi sau vài lần ngầm thử thì phát hiện võ nghệ của mình quả thực kém một chút so với Đại trại chủ Hắc Toàn Phong.

Hơn nữa Hắc Toàn Phong đã quen làm đại tặc, trong thô lô vẫn có phần tinh tế, ngầm phòng bị việc thuộc hạ tạo phản, Song Âm tú tài Lục Hạo Chi hiểu rõ điểm mấu chốt ấy sợ dứt dây động rừng ngược lại sẽ khiến mình không yên thân nổi trong đại trại Thiên Mã sơn này, thế là mới nín nhịn tâm tư lại.
Võ nghệ của Trần Thất tăng tầng cảnh giới cực nhanh, mới đầu Song Âm tú tài Lục Hạo Chi còn sợ hãi, muốn mượn sức Trần Huyền Cơ để làm chút chuyện gì đó, tránh dẫn tới việc dòng mạch của Đại trại chủ một mình độc đại cả Thiên Mã Sơn này, “hai sư đồ” nhà người ta tâm ý như một thì bọn họ chỉ có phận làm lão Nhị lão Tam được thôi, thậm chí qua vài năm nữa bọn họ sẽ bị biến thành lão Tam lão Tứ cũng không chừng.
Nhưng rồi suy nghĩ một hồi lâu, Lục Hạo Chi vẫn không dám để lộ chút tâm tư này ra trước mặt Trần Huyền Cơ, hắn ta luôn luôn không tin tưởng người ngoài, cũng sợ Trần Huyền Cơ bên trái moi được lời trong bụng của mình ra, bên phải lại đi tố giác mình, mình sẽ không thoát khỏi kết cục bị Đại trại chủ cho ngũ mã phanh thây, ba đao sáu lỗ.
Vì nỗi băn khoăn ấy nên Lục Hạo Chi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyển thành nhiều lần đi lấy lòng Trần Thất.
Không lâu sau khi Trần Thất luyện được Thiết Cốt Công tới tầng thứ ba, Lục Hạo Chi tìm cớ nói muốn xuống núi tìm hiểu chi tiết một vụ làm ăn lớn, rồi dứt khoát điểm danh Trần Thất, muốn Trần Thất xuống núi cùng hắn ta.

Võ nghệ của Trần Thất đã tiến bộ hơn rất nhiều, đang ước có cơ hội được thể hiện nên là không nghĩ gì nhiều lập tức theo Lục Hạo Chi rời khỏi đại trại Thiên Mã Sơn.
Mặc dù Lục Hạo Chi là quân nhân nhưng lại có danh hiệu Song Âm tú tài nên tướng mạo cũng có chút nhã nhặn.


Hắn ta mặc một bộ trường sam, giấu chiếc đoản kiếm thường dùng vào một cành trượng trúc, giả trang thành một tú tài nghèo túng.

Trần Thất cũng kiếm một bộ quần áo cũ giả làm đồng tử của hắn ta, lấy một chiếc đòn gánh chuẩn bị chút hành lý lung tung để tránh tai mắt, vì sợ người ta nhìn ra sơ hở nên không mang theo cương đao mà bình thường không lúc nào rời thân.
Trần Thất lớn lên ở đại trại Thiên Mã Sơn từ nhỏ, thật sự là chưa từng rời khỏi Thiên Mã Sơn trong bán kính vài trăm dặm, xa nhất cũng mới tới một huyện thành gần Thiên Mã Sơn.
Lục Hạo Chi mang theo Trần Thất, khởi hành từ sáng sớm, tới đêm thì đã đi được hơn trăm dặm, hai người cũng không tìm nhà nào để kiếm nơi ngủ trọ mà đốt chút lửa ở ngay vùng hoang vu bên ngoài kiếm chút đồ ăn rồi từ từ nghỉ ngơi.
Trần Thất đi cùng Lục Hạo Chi nên không tu luyện bài thần chú trên ba trang sách vàng kia được, ăn xong lương khô liền diễn luyện Thiết Cốt Công học được từ Đại trại chủ.

Hắn có được ba trang sách vàng, tu được ra chân khí giờ lại tu luyện Thiết Cốt Công, hiệu quả phải tăng đến gấp rưỡi.

Thiết Cốt Công là công phu ngoại gia, không cần ngồi xuống luyện khí, lúc tu luyện có một bộ quyền pháp nếu như tập luyện đủ lâu gân cốt có thể trơn tru sinh ra đủ loại tác dụng ảo diệu, cuối cùng từ ngoại thành nội, luyện ra được chân khí thì đã xem như bước vào hàng cao thủ nhất lưu trên giang hồ rồi.
Trần Thất diễn luyện ba đến năm lần, từng quyền sinh gió, Lục Hạo Chi thấy thế thì thoáng kinh hãi, thầm nghĩ: “Làm thế nào mà Thiết Cốt Công của Trần Thất hình như lại tiến bộ nữa rồi, so với lúc ta nhìn thấy mấy ngày trước thì tiến bộ hơn rất nhiều.

Với công phu của hắn bây giờ thì cho dù ta có ám toán cũng chưa chắc là hoàn toàn thành công, đổi thành một mưu kế khác vậy.”
Lục Hạo Chi dụ Trần Thất ra ngoài vốn dĩ đã có tính toán mấy mưu kế, giờ đây thấy võ công của Trần Thất bỗng nhiên cao hơn so với trong tưởng tượng, không biết đại trại chủ còn truyền cho Trần Thất công phu gì nữa hay không, hạ độc chưa chắc đã trúng thế là bèn đổi chủ ý, nói rằng: “Trần Thất, quyền pháp Thiết Cốt Công này của ngươi phải đạt được tới sáu bảy phần như của Đại trại chủ rồi, nói không chừng ít ngày nữa Ngài ấy sẽ đề bạt ngươi lên làm Lục trại chủ, Ngũ trại chủ cũng không chừng đấy.”
Trần Thất cũng là người có tâm tư lanh lợi, nghe thấy trong lời nói của Nhị trại chủ này có điều bất ổn liền nói: “Nhị đại chủ cứ nói đùa, đại trại chúng ta chưa từng có tiền lệ nào như vậy, huống hồ gì làm Ngũ trại chủ, Lục trại chủ so với chức Thất trại chủ này của ta có gì khác nhau, chẳng phải đều khoái hoạt như nhau sao.”
Lục Hạo Chi cười đắc ý, bỗng dưng nói: “Ở bản trại chỉ có ngươi là người thông minh, tuy Trần Thất ngươi tuổi còn nhỏ nhưng về sau chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.

Lần này ta mang ngươi ra ngoài chẳng phải đi làm ăn mua bán gì mà là có một đại sự muốn tìm người bàn bạc, nghĩ tới nghĩ lui thấy cũng chỉ có ngươi mới có thể mưu tính cho ta được thôi.”
Trần Thất kinh ngạc nói: “Nhị trại chủ lại nói đùa rồi, Trần Thất mới có chút tuổi sao có thể bàn bạc đại sự gì với ngài được?”.