Edit: Meiji

Beta: Mây

Không gian tầng ba của du thuyền là một quầy bar và một sân thượng bên ngoài. Các cô gái bưng đồ uống đứng ở sân thượng nói chuyện phiếm. Váy lụa màu trắng bị gió biển thổi đến chói mắt.

Trước quầy bar, Đường Hành đẩy một cái ly đến trước mặt Tiêu Cận, cười hỏi: “Làm gì đó, đi lâu như vậy?”

Tiêu Cận khẽ nhếch đuôi lông mày,”Không làm gì, đi rửa tay.”

Nghiêm Ngộ không có ý tốt đánh giá anh, “Tôi còn tưởng cậu bị vị mỹ nữ nào câu đi rồi cơ.”

Tiêu Cận cười cười không nói gì.

Hàn Cao Vũ ở một bên ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Đường Hành giữ chặt anh ta: “Đủ rồi, rượu này rất quý, không phải để cho cậu rót đầy bụng.”

Hàn Cao Vũ hất bay tay anh ta, xiêu xiêu vẹo vẹo tự mình đứng dậy.

“A Vũ,” Tiêu Cận đột nhiên hỏi: “Cậu chắc chắn Kim Thị Thị không có bạn trai?”

Hàn Cao Vũ sửng sốt, “Đương nhiên không có, tôi điều tra rất rõ ràng, hơn nữa cô ấy còn chính miệng nói với Diệp San.”

Tiêu Cận không đáp lời, tiếp tục lắc rượu trong ly.

Đường Hành hỏi: “A Vũ, thích cô ấy như vậy?”

Tốc độ Hàn Cao Vũ đổi bạn gái cực kỳ nhanh, buổi trưa mua một cái túi cho Cindy, buổi tối có có thể đưa Vivian đi xem phim. Không ai cảm thấy anh ta sẽ thật sự để ý tới bất kỳ cô gái nào.

Tiêu Cận cũng ngừng động tác lại, nhìn qua chỗ anh ta.

Hàn Cao Vũ khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ nói: “Phụ nữ xinh có ai mà không thích! Nhưng mà, đối với tôi mà nói, theo đuổi phụ nữ càng giống như leo núi, mỗi lần vượt qua được một ngọn núi đều là một lần kỷ niệm tôi chinh phục được. Kim Thị Thị là ngọn núi cao nhất, trèo qua mới có thể chứng minh được giá trị của tôi.”

Nghiêm Ngộ trố mắt, “Tôi cứ tưởng cậu thật sự hồi tâm chuyển ý, hóa ra là lòng tự trọng bị chà đạp.”

Hàn Cao Vũ không ủng hộ, “Làm sao có thể nói như vậy! Tôi đối với mỗi đời bạn gái đều rất có tâm, nếu có chia tay cũng chưa từng có ai nói tôi là đồ cặn bã.”

Hai người nhất thời tranh chấp không phân cao thấp, chỉ nghe Tiêu Cận dùng âm mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, chậm rì rì nói: “Ngọn núi cao nhất kia? Không phải chỉ là theo đuổi phụ nữ thôi sao.”

Hàn Cao Vũ cao giọng nói, “Không phải cô gái bình thường, là Kim Thị Thị.”

Nghiêm Ngộ lúc này cũng tới hỗ trợ giải thích: “A Cận, mấy năm nay cậu không ở trong nước có lẽ không biết, vị Kim đại tiểu thư này thực sự lạnh lùng, mặc kệ là có tiền có địa vị, hay là có diện mạo có tài, tất cả đều chướng mắt.”

Tiêu Cận không để ý lắm, giọng điệu nhẹ như bay, “Nói đến cùng vẫn là một cô gái nhỏ, có thể khó theo đuổi tới mức nào!”

Hàn Cao Vũ nóng nảy, “A Cận cậu đừng có nói mát, đổi lại là cậu cậu cũng đuổi không nổi.”

Tiêu Cận nhướng mày nhìn anh ta, sau một lúc lâu trả về một câu: “Cậu cảm thấy trên người tôi mọc rất nhiều lông?”

Hàn Cao Vũ nghe không hiểu: “Cái gì?”

Tiêu Cận cười lắc đầu, “Không có gì, tôi không có nhàm chán như vậy.”

Hàn Cao Vũ bị bộ dáng không chút để ý kích thích, vỗ bàn nói: “Có dám đánh cược không, nếu cậu theo đuổi được cô ta tôi mua một chiếc xe thể thao mới cho cậu.”

Tiêu Cận: “Tôi thiếu xe sao?”

Hàn Cao Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Biệt thự Tây Giao đưa cậu! Nếu cậu không muốn, cầm đi trao thưởng cuối năm cho nhân viên tập đoàn.”

Tây Giao là tấc đất tấc vàng.

Nghiêm Ngộ và Đường Hành liếc nhau, sôi nổi kêu lên.

Đường Hành không sợ lớn chuyện, “ Tiêu tổng đối với nhân viên thật tốt nha!”

Hứng thú của Nghiêm Ngộ cũng tăng vọt, xoa xoa tay hỏi: “Vậy nếu A Cận cũng theo đuổi không được thì?”

Hàn cao Vũ say khướt, lảo đảo lắc lư vươn ba ngón tay nói: “Vậy đem cậu ta nhốt vào phòng tối ba ngày ba đêm.”

Nụ cười trên mặt Đường Hàng và Nghiêm Ngộ trong nháy mắt cứng đờ, cảnh giác nhìn về phái Tiêu Cận.

Gió biển xuyên qua sân thượng thổi vào quầy bar, mang theo hương vị ẩm ướt. Trong không khí vang vọng tiếng hát, giọng nữ trầm khàn, xuyên qua màng nhĩ tiến thẳng vào trong lòng.

Tiêu Cận híp mắt, Kim Thị Thị ôm cánh tay đứng trên sân thượng hướng về biển, mái tóc dài bay phấp phới trong gió, vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo. Cuộc gọi video ở đuôi thuyền mang theo sự giảo hoạt và nụ cười xinh đẹp như bị gió thổi bay không sót lại thứ gì.

Anh khẽ nhếch khóe miệng lên, chạm ly cùng Hàn Cao Vũ, giọng nói trầm thấp vang lên: “Nhớ để biệt thự lại.”

***

Bếp chính đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, nhân viên phục vụ đi gọi khách ở khắp nơi, mọi người cùng tụ tập đến boong tàu ăn thịt nướng.

Diệp San đi theo bên cạnh Kim Thị Thị, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha Thị Thị.” Cô ấy muốn nói lại thôi, vẻ mặt hối lỗi.

Kim Thị Thị khẽ cười. “Sao lại xin lỗi em, chị San, em thật sự chơi rất vui vẻ. Em đói bụng quá, chút nữa chúng ta cùng nhau nướng thịt được không?”

Diệp San nhéo tay Kim Thị Thị, gật đầu thật mạnh.

Khi mọi người đến boong tàu, những bông hoa hồng  được sắp xếp từ trước đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chính giữa đặt một cái lò nướng, xung quanh đã đặt đủ loại thực phẩm và đồ uống.

Mọi người đều ăn ý mà không nhắc đến chuyện trước đó, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đường Hành và những người khác đến đây cuối cùng, bọn họ chậm rãi đi lên boong tàu, đi qua trước mặt nhóm người Diệp San, khi Hàn Cao Vũ đi đến trước mặt Kim Thị Thị nở nụ cười với cô, Kim Thị Thị lễ phép gật đầu.

Hai người quay trở lại xã giao, một hồi theo đuổi không bệnh mà chết giảng hòa trong tiếng cười vui.

Tiêu Cận đi ở cuối cùng, thay một bộ quần áo khác, áo thun trắng, quần màu sắc và hoa văn giống bãi cát, đến đồng hồ cũng thay đổi kiểu dáng.

Kim Thị Thị: “……..”

Tiêu gia đã giàu đến mức đồng hồ đeo nửa ngày là vứt sao???

Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh.

Sườn mặt người đàn ông dưới ánh đèn chiếu xuống góc cạnh hoàn mỹ, đôi mắt đặc biệt đẹp, hẹp dài, mí mắt hơi mỏng, đuôi mắt hơi nhếch lên. Anh ngửa cổ, yết hầu nhô lên có thể thấy được rõ ràng.

Có lẽ là cảm nhận được ảnh mắt của cô, Tiêu Cận hạ thấp tầm mắt. Kim Thị Thị suýt nữa bị bắt gặp, vội quay đầu đi.

Giây tiếp theo cô lại trộm nhìn lại, Tiêu Cận chỉ nhìn thoáng qua rào chắn lỏng lẻo gắn bóng bay.

Kim Thị Thị thở ra một hơi, mặt đột nhiên nóng lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Áo thun trắng của Tiêu Cận bị gió thổi bay, thổi đến trên cánh tay cô, vải dệt thoáng cọ vào làn da của cô.

Kim Thị Thị giật mình, vội lấy tay xoa xoa cánh tay.

Diệp San hỏi: “ Làm sao vậy Thị Thị?”

Giọng nói của cô ấy không quá nhỏ, mấy người Đường Hành dừng bước nhìn lại đây.

Kim Thị Thị mím môi, nhỏ giọng nói: “Có….. muỗi.”

Nghiêm Ngộ dùng tay vẫy vẫy: “Trên biển cũng có muỗi?”

Mọi người đều nhìn xung quanh.

Tiêu Cận cười như không cười ánh mắt đột nhiên dừng ở trên mặt Kim Thị Thị.

Hô hấp của cô cứng lại, không chờ cô có phản ứng, anh rất nhanh đã dời tầm mắt, xoay người đi nói chuyện gì đó với đầu bếp chính.

Kim Thị Thị: “………” Nhìn cái gì mà nhìn!

Động tác của đầu bếp chính rất nhanh, không bao lâu sau có rất nhiều thịt nướng được đặt lên bàn. Mùi thịt nướng than thoang thoảng khắp du thuyền. Mọi người ùa tới, mọi quy củ lễ nghi đều ném ra sau đầu.

Âm nhạc được bật lên, có vài người tích cực dẫn đầu, mọi người ca hát nhảy múa, không khí ồn ào náo nhiệt đến không chịu nổi.

Điện thoại di động của Tiêu Cận vang lên, anh đi tìm một góc yên tĩnh nghe máy.

Là điện thoại của trợ lý An Trình gọi tới.

“Tiêu tổng, hôm nay Tiêu Tử Ngang và tổng giám nhân sự chào hỏi, muốn nhét một người nào đó vào phòng tài vụ. Tổng giám nhân sự không biết làm thế nào, cố ý hỏi ý kiến ngài.”

Tiêu Cận hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Tử Ngang ăn nhậu,chơi bời, quen thói lấy tiền từ công ty, trước đây đều là bác cả giúp anh ta. Hiện tại Tiêu Cận đã trở về, Tiêu Tử Ngang biết anh sẽ nhìn chằm chằm bác cả, đây là muốn thừ dịp anh mới nhậm chức sắp xếp tốt người mình.

Vẻ mặt của Tiêu Cận lạnh xuống, “Cho người vào, tìm người nhìn chằm chằm anh ta, anh ta muốn làm gì cứ để cho làm, lưu lại chứng cứ là được rồi.”

“Đã hiểu.” An Trình nói xong liền cúp máy.

Ánh mắt Tiêu Cận nặng nề nhìn về phía xa, giống như trước mặt là biển sâu không thấy đáy.

Cách đó không xa những bài hát đến rồi lại đi.

Không biết qua bao lâu, đôi mắt bị gió biển thổi đến khô khốc, anh nhấc chân đi về phía tầng 3.

Tiêu Cận lấy ly rượu, ngồi xuống ngoài sân thượng, vị đắng và lạnh lẽo ở đầu lưỡi như muốn nổ tung.

Trên bàn trà nhỏ bày đồ ăn vặt. Anh tiện tay lột vỏ một viên kẹo, giấy gói kẹo trong tay anh vang lên vài tiếng soàn soạt biến thành một chiếc máy bay giấy nhỏ xinh. Tay tiêu Cận đảo đảo, lộ ra một cười hài lòng.

***

Trên boong tàu còn chưa hết náo nhiệt, vẫn còn tiếp tục đến hơn 11 giờ.

Đêm đến, hơi nóng đã tiêu tan, gió biển mang theo một chút  lạnh lẽo.

Một cô gái mặc quần ngắn xoa xoa chân hỏi Diệp San: “San San, khăn lụa của tớ để quên ở trên sân thượng rồi, cậu đi lấy cùng tớ được không?”

Diệp San vừa cắn miếng bánh kem trên tay, đang tìm nơi để đặt xuống, Kim Thị Thị bên cạnh liền nói: “Tôi đi cùng cô.”

Cô gái mặc quần ngắn cười gật đầu, “Cảm ơn.”

Hai người đi đến sân thượng, không nhìn thấy bóng dáng khăn lụa đâu.

Kim Thị Thị hỏi: “Còn nhớ rõ để ở đâu không?”

Cô gái quần ngắn nhíu mày, “Không nhớ rõ lắm, chắc là trên bàn hoặc ghế gì đó.”

Sân thượng không quá lớn, hai người tách nhau ra tìm.

Kim Thị Thị vòng đến chỗ bàn trà, liền thấy trên bàn trà là máy bay giấy nằm tứ tung, bên cạnh có mấy viên kẹo bị lột vỏ trơn bóng.

“Tìm thấy rồi!” Cô gái quần ngắn vui sướng kêu lên. Cô ấy nhặt cái khăn lụa màu bạc lên từ góc ghế, quấn gọn lên người, “Cuối cùng cũng không còn lạnh nữa, chúng ta đi xuống đi!”

Kim Thị Thị cười, “Tôi muốn uống một ly, cô đi chơi trước được không?”

Cô gái quần ngắn không quá yên tâm, “Cô ở một mình được không?”

Kim Thị Thị gật đầu, “Không có chuyện gì, tôi không đi quá xa.”

Cô gái quần ngắn rời đi được một lúc, Kim Thị Thị cẩn thận nhẹ nhàng nhặt một chiếc máy bay giấy lên.

Cách gấp những chiếc máy bay này không giống nhau, đầu máy  bay bị gấp ba đường, làm như vậy để làm tăng độ nặng, có thể bay xa hơn.

Cô cẩn thận mở máy bay ra, lại từ từ gấp lại như cũ, sau đó nhét vào túi.

Kim Thị Thị  gọi lại một nhân viên trên tầng 3, chỉ vào sân thượng hỏi: “Xin hỏi vừa rồi ai ở chỗ này?”

Nhân viên gãi đầu, “Xin lỗi tiểu thư, vừa rồi tôi không thấy có người.” Anh ta suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu không cô đi sang bên kia hỏi một chút đi.”

Kim Thị Thị nói cảm ơn, lại đến quầy bar dò hỏi.

Anh trai ở quầy bar cười tủm tỉm nói: “Tiêu tổng vừa mới lại đây uống rượu, hình như là ra sân thượng uống.”

Tiêu Cận:……

Kim Thị Thị suy tư trở lại boong tàu, Diệp San cùng mấy người Nghiêm Ngộ đang lắc xúc xắc. Cô không có hứng thú ngồi sang một bên.

Xung quanh có rất nhiều người, Nghiêm Ngộ không biết thua nhiều hay ít, mặt đã uống đến đỏ bừng. Lúc này thật vất vả mới hòa được một ván, “Ah!” Tiếng nhao nhao vang lên muốn Diệp San uống rượu, mọi người ở xung quanh cũng sôi nổi ồn ào hùa theo.

Kim Thị Thị nhàm chán mà lôi máy bay giấy ra chơi đùa.

Bỗng nhiên, một cái bóng đen dừng ở trước mặt. Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Cận khom nửa người về phía cô. Áo thun lỏng lẻo buông hờ trên người, cổ áo rộng mở, ở góc nhìn của Kim Thị Thị vừa vặn có thể thấy rõ xương quai xanh của anh.

Đầu óc cô trống rỗng trong chớp mắt, hít vào một hơi.

Hai người cách nhau rất gần, dường như Tiêu Cận có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô.

Kim Thị Thị cuống quít rời tầm mắt, mặt theo bản năng nóng lên.

Giây tiếp theo, Tiêu Cận chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên, nhặt cục giấy trên mặt lên đất vẽ ra trên không trung một độ cong, chuẩn xác mà ném vào thùng rác cách đó không xa.

Kim Thị Thị vừa định thở ra một hơi, trên đỉnh đầu liền truyền tới giọng nói đầy ẩn ý của Tiêu Cận: “Chảy máu mũi.”

Kim Thị Thị: “!!!!!”

Thật xấu hổ!!!

Cô vội vàng lấy tay lau đi.

Lau môt, hai lần, đều không có cái gì.

Cô thở phì phò nhìn về phía Tiêu Cận.

Nhưng anh đã đi vào trong đám người, một tay đặt ở trên vai Nghiêm Ngộ, không biết nhìn thấy thứ gì thú vị, cười một cách tự mãn.