Chương 1134

“Tôi không tin… .”

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ câu lên, khóe miệng hiện lên một chút ý cười. “Tuyết Nhu, thật ra lúc em vào khách sạn tôi đã nhìn thấy, tôi chỉ là không đi ra, nhưng tôi đã nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của em. Nó không giống như đang khóc vì vui sướng. ”

“…”

Khương Tuyết Nhu sững sờ.

Tên điên này ẩn mình trong bóng tối và quan sát mình.

Anh ta cố ý.

Tưởng rằng anh ta đã chết, tất cả bộ dạng ngơ ngác đều rơi vào mắt anh ta, cô tức giận đến mức ói ra máu.

Quả nhiên, đối xử với loại ma quỷ này là phải máu lạnh và tàn nhẫn.

“Tuyết Nhu, em vẫn quan tâm đến tôi.” Hoắc Anh Tuấn từng bước đến gần cô, nắm lấy hai tay cô, đôi mắt đó đủ sâu để dìm chết người ta.

Đây là nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi ra, Khương Tuyết Nhu sợ hãi vội vàng hất tay anh ra.

Hoắc Anh Tuấn Tuấn đột nhiên tái mặt, anh rít lên một tiếng, khi cô bị hất ra xa, cả cánh tay anh đều run lên.

Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhớ tới lúc lên đó Mạnh Tử Hàm nói cánh tay anh bị thương.

Cô di chuyển ngón tay, lạnh lùng nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh không nghĩ là anh quá đáng sao? Mọi người đều cho rằng anh đã chết. Cảnh sát và nhân viên y tế được điều động với số lượng lớn. Khi mọi người có mặt đều hoảng sợ, anh…. anh lại trốn ở bên trong để xem náo nhiệt. ”

Hoắc Anh Tuấn thấp giọng giải thích, “Tôi không xem náo nhiệt. Từ lúc em xuất hiện đến lúc tôi đi ra, trước sau chưa đến năm phút đồng hồ. Hơn mười phút sau khi xảy ra tai nạn thang máy, tôi đã vật lộn trong thang máy kéo theo một người phụ nữ trèo lên, tay tôi …. ”

Anh duỗi hai tay ra, Khương Tuyết Nhu mới phát hiện đầu ngón tay xinh đẹp một thời của anh đã chằng chịt vết thương và rướm máu.

Đồng tử cô co rút mạnh.

Thấy vậy, Hoắc Anh Tuấn lại nhẹ nhàng mở ra tay áo, “Còn đây, tôi bị xích sắt bên trong đánh trúng.”

Cô lại thấy cả cánh tay anh sưng tấy và tím bầm.

Cô không thể không hít một hơi.

Cô cứ nghĩ anh chỉ bị thương nhẹ, nhưng đây là điều bình thường, mặc dù cô chưa bao giờ đi thang máy nhưng chỉ cần nghĩ đến tai nạn trong đó, cô đã cảm thấy rất kinh khủng.

Không phải là bò ra ngoài và chờ cứu, những thứ bên trong có thể khiến cái chết của một người trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào.

Nói cách khác, anh ta thoát chết không dễ dàng, còn cứu người càng thần kỳ hơn.

Nhưng bên môi vẫn là của lời lạnh lùng: “Hoắc Thiếu không dễ dàng. Đứng giữa ranh giới sinh tử  anh cũng không quên cứu một người phụ nữ.”

Còn trêu chọc ra vận khí đào hoa, khiến người phụ nữ kia thầm yêu anh.

Hoắc Anh Tuấn nghe vậy đỉnh lông mày khẽ nhếch lên, “Tuyết Nhu, em ghen.”

“Ghen cái em gái anh ý.”

Khương Tuyết Nhu là một cô gái ngoan, cô lại bị buộc phải chửi thề, “Hoắc Anh Tuấn, anh cứ nói Lương Duy Phong có tâm cơ, tôi nghĩ anh cũng không phải dạng vừa, anh đã cứu con gái của Mạnh nghị viên, có thể cả gia đình Mạnh nghị viên về sau sẽ cảm kích anh là ân nhân cứu mạng, có thể sau khi kết hôn với Mạnh Tử Hàm, anh lại lần nữa có thể đứng lên, Hoắc Thiếu, anh cũng là người có tính toán. ”