Chương 1177

Hai mươi phút sau.

Khương Tuyết Nhu từ trong buồng tắm đi ra, đột nhiên nhìn thấy Lương Duy Phong đang ngồi trên giường lớn, cô sửng sốt.

Vô thức lấy khăn che ngực.

Thường thì sau khi cô đóng cửa phòng ngủ, anh rất ít khi vào nên cô cũng quen, dần dần sau khi tắm xong, cô sẽ không để ý quá nhiều nữa.

Chỉ là cho dù bị cô chặn lại, Lương Duy Phong cũng thoáng nhìn thấy, mái tóc dài nửa khô xõa trên vai rõ ràng là rối tung, nhưng lại càng thêm đa tình.

Lúc này, sau khi cô tắm xong, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, tự nhiên.

Không giống như Điền Tự Nhiên và Nhạc Hạ Thu, trang điểm tinh xảo ngày thường luôn khiến anh ít hôn.

“Tuyết Nhu….” Lửa trong mắt Lương Duy Phong nhanh chóng sáng lên.

“Duy Phong, có chuyện gì vậy?” Ánh mắt của anh khiến Khương Tuyết Nhu hoảng sợ.

 

“Không có chuyện gì thì không được tìm em sao?.” Lương Duy Phong nuốt nước miếng, nhịn không nổi nữa.

Anh càng chịu đựng, càng đẩy cô ấy ra xa.

Chỉ có chiếm hữu hoàn toàn mới có thể khiến cô hoàn toàn thuộc về anh.

Ngay cả khi người đó biết mục đích thực sự của mình, khi gạo nấu thành cơm, cô ấy có con với mình, mọi chuyện sẽ khác.

Hơn nữa, người đó không hề cài đặt hệ thống giám sát trong biệt thự.

“Nhưng… Em đi ngủ đây, hôm nay em rất mệt.” Khương Tuyết Nhu nhẹ giọng nói.

“Ừ, muộn rồi, chúng ta cùng nhau ngủ đi, anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta là vợ chồng, không nên ngủ riêng giường suốt.” Lương Duy Phong dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô chằm chằm.

“…”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn chằm chằm.

“Em nhìn anh làm gì?” Lương Duy Phong cười, “Em không muốn sao?”

“Không …” Khương Tuyết Nhu lắp bắp.

“Vậy em ngủ đi.” Lương Duy Phong nằm xuống giường.

Khương Tuyết Nhu ngây ra một lúc, cô tự nhủ đây là chuyện bình thường, không phải lúc trước cô đã chuẩn bị tâm lý sao.

Chỉ là thân thể không khỏi lề mà lề mề, duwocng da một hồi, tóc sấy  một hồi, cho đến khi Lương Duy Phong dường như đã ngủ, cô mới nằm xuống.

Sau khi tắt đèn, cô thận trọng ngủ ở bên giường.

Nhưng ngay sau đó, lương Duy Phong đã tiến tới.

Cô Nhẫn nhịn nắm lấy chăn bông chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn không chịu được, thậm chí không khỏi buồn nôn.

“Duy Phong, em mệt, lần sau…”

Cô đẩy mạnh.

Nhưng Lương Duy Phong lại điên cuồng, cứng đầu, thậm chí còn khiến cô nổi da gà.

Cuối cùng, cô không kìm được mà cầm chiếc đèn trên bàn đầu giường đập vào đầu anh.

Ngay lúc đó, Lương Duy Phong ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi ấm áp lóe lên một tia lạnh thấu xương.