Cô từ mặt đất đứng lên , nhanh chóng trở về phòng thu thập đồ đạc rồi rời đi.

Hai giờ đêm.

Cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của bạn mình , trực tiếp lái xe đến một khách sạn năm sao gần đó.

Trong đại sảnh , cô lấy thẻ đưa cho lễ tân , không lâu sau , lễ tân trả thẻ lại cho cô: ‘ ‘ Thật xin lỗi , thẻ của cô không dùng được. ‘ ‘

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra , vội vàng đổi một tấm thẻ khác đưa cho lễ tân.

Thế nhưng thử liên tiếp mấy tấm thẻ đều không dùng được.

Cuối cùng cô nhận ra , nhà họ Khương vậy mà đã khóa hết thẻ của cô rồi.


Hai năm nay cô nhận dự án mặc dù cũng kiếm được mấy trăm triệu , nhưng mà đều thành thật đưa cho Lạc Tâm Di.

Bình thường cô ăn uống đều là dùng thẻ mà Khương Thái Vũ đưa cho , lúc này lại không dùng được , giờ cũng chỉ còn lại một tấm thẻ tiền lương có chứa hơn 30 triệu.

Lễ tân không kiên nhẫn nói: ‘ “Nếu như cô không có tiền , mời đi ra cửa rẽ trái , đi bộ 300 mét sẽ có nhà tiếp đãi cô. ‘ ‘

Khương Tuyết Nhu tức giận: ‘ ‘ Lễ tân khách sạn các người đều tiếp khách như vậy sao?”

“Tôi nói đều là sự thật , không có tiền thì đừng có đến khách sạn năm sao thuê phòng.”

Khương Tuyết Nhu nổi trận lôi đình , nghĩ dù gì cô cũng là thiên cô chủ của nhà họ Khương , chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã như thế này.

“Ai nói tôi không có tiền , tôi… ‘ ‘

Cô lấy tấm thẻ tiền lương ra , nhưng lát sau liền do dự.

Khách sạn này thuê phòng một đêm rẻ nhất cũng mất sáu triệu , nếu dựa trên tình hình này không biết bao giờ mới có thể trở về nhà họ Khương.

Hiện tại cô không có công việc cũng không có chỗ ở , nếu như số tiền này tiêu hết , sinh hoạt mấy ngày tiếp theo phải trải qua như thế nào.

‘ ‘Được rồi , đừng giả bộ nữa , đi nhanh đi , nơi này không phải là nơi cô có thể đến. ‘ ‘ Lễ tân châm chọc nói.

Khương Tuyết Nhu nhịn xuống nỗi khuất nhục này , cúi đầu đẩy hành lý , quay người rời đi.

Đêm muộn , rất nhiều khách sạn đã không còn phòng , cô dạo quanh một vòng , cuối cùng cũng tìm được một phòng với giá ba trăm nghìn trong một khách sạn bình dân.

Chỉ là cô không biết rằng lúc cô vừa vào khách sạn liền có người chụp hình cô rồi gửi vào trong nhóm lớp học cấp ba trước đây.


Tại một bên khác , sau khi Hoắc Anh Tuấn đến bệnh viện , viện trưởng của bệnh viện thú y đích thân xuống khám bệnh.

Hoắc Anh Tuấn mím đôi môi mỏng âm lãnh ngồi ngoài cửa chờ đợi.

Hiện tại anh cực kỳ hối hận , đáng lẽ không nên như bị quỷ ám mà tùy ý kết hôn với một cô gái xa lạ.

Mười lăm phút sau , cửa phòng cấp cứu mở ra.

Viện trưởng Lưu từ bên trong bước ra , Hoắc Anh Tuấn lập tức đi đến , gương mặt anh tuấn căng ra hỏi: ‘ ‘Nó thế nào rồi? ‘ ‘

Viện trưởng Lưu đẩy mắt kính , cười nói: “Mèo nhà anh đã có thai hai tuần rồi. ‘ ‘

Hoắc Anh Tuấn: ‘ ‘… ‘ ‘

‘ ‘Chúc mừng chúc mừng. ‘ ‘

Viện trưởng Lưu hai tay nắm thành quyền: “Chúc mừng anh có thêm thành viên mới. ‘ ‘

Hoắc Anh Tuấn hít một hơi thật sâu , cố gắng đè nén sát ý đang dâng trào trong lòng.

Hai tuần?

Vậy chính là trước khi đến thành phố Thanh Đồng , ở trong nhà cũ tại thành phố Giang Châu đã bị một con mèo vô danh nào đó thừa dịp không có ai mà lẻn vào.

Nếu như để anh bắt được con mèo đó , anh nhất định sẽ lột da róc xương nó.

“Khụ. Xem ra anh không vừa lòng đứa nhỏ này , có phải muốn bỏ đi không?”


Viện trưởng Lưu đã nhìn thấy đủ loại người nuôi thú cưng , lập tức đoán được mấy phần.

“Nếu như không muốn giữ lại có thể làm phẫu thuật triệt sản để loại bỏ thai nhi , nhưng có chút tàn nhẫn. Tôi vừa siêu âm rồi , bên trong có ba chú mèo nhỏ , một thai ba đứa , được coi là có may mắn đó. ‘ ‘

Vẫn còn chưa nói xong liền cảm thấy có một luồng sát ý lạnh lẽo rơi vào trên người mình , viện trưởng Lưu rùng mình một cái , không dám nói chuyện tiếp nữa.

Hoắc Anh Tuấn âm trầm hỏi: ‘ ‘Mèo mang thai có nôn giống như người không? ‘ ‘

‘ ‘Việc này còn tùy , phải xem thể chất của từng con mèo. ‘ ‘

Viện trưởng Lưu cười giải thích: ‘ ‘Có một số người không hiểu rõ sẽ nhầm lẫn rằng dạ dày của mèo có vấn đề hoặc là ăn nhầm đồ vật linh tinh. ‘ ‘

Hoắc Anh Tuấn sững sờ , lúc trước không phải anh cũng như thế sao?

Thậm chí còn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Khương Tuyết Nhu. Lúc anh rời đi , hình như còn đẩy ngã cô nữa.

Nói như vậy là mình đã trách nhầm cô rồi.

Anh phiền lòng day day mi tâm , không biết cô gái đó giờ ra sao rồi.’