Chương 1201

Có nhiều bánh ngọt và nước trái cây trên chiếc bàn dài trong vườn.

Cô vừa bưng ly nước trái cây lên thì một cô gái có mái tóc nhuộm màu tím đi tới, thoạt nhìn giống như khoảng hai mươi tuổi, trên mặt make up rất dày.

“Cô là vợ cũ của Hoắc Anh Tuấn?”

Cô gái xưng danh, “Tôi là Trần Sướng, Mạnh Tử Hàm là bạn tốt của tôi, “dì à” tôi đến để cảnh cáo dì, Hoắc Anh Tuấn, được chị em tốt của tôi coi trọng, sau này dì tốt nhất tránh xa Hoắc Anh Tuấn ra. . ”

Dì…

Cô được gọi là “dì” khi mới hai mươi sáu tuổi.

Khương Tuyết Nhu nhướng mày, uống một ngụm nước trái cây, cười nhìn người nọ, “cô mới mười tuổi?”

Trần Sướng sững người một lúc, còn chưa có phản ứng, Khương Tuyết Nhu đã nở nụ cười rồi: “Cô gọi tôi là dì, tôi còn tưởng rằng cô mới mười tuổi, dù sao tôi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.”

Trần Sướng cười tủm tỉm, “Thực xin lỗi, tôi không nhìn ra được, ai bảo cô trông già như vậy.”

“Không phải tôi lớn tuổi, mà là cô quá trẻ trâu.”

Khương Tuyết Nhu bình tĩnh phản bác, Bạch Liên Hoa đã trải qua quá nhiều rồi, đối với đối thủ cấp thấp như vậy, cô hoàn toàn không để ý tới.

“Ai trẻ trâu, cô…”

“Cô có cái mặt trang điểm thật đặc biệt.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời cô bằng giọng điệu lười biếng.

“Cô dám chửi tôi.” Trần Sướng tức giận, “Cô biết tôi là ai sao?”

“Này, đừng vu oan cho tôi, tôi không mắng cô, tôi chỉ nói với cô những lời đồn trên mạng mà thôi”, Khương Tuyết Nhu thờ ơ nói, “Lại nói, tôi có tiền có nhan sắc, lại không xin của nhà cô, tôi cần để một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa như cô vào mắt sao.”

Cô nói xong cũng không thèm để ý tới cô ta nữa, bước đi.

Chỉ là cô vẫn còn tức giận, không phải Trần Sướng và Mạnh Tử Hàm, mà là Hoắc Anh Tuấn, tên khốn nạn đã ly hôn, lại còn gây phiền phức cho cô.

… …

Trần Sướng tức giận quay lại nói với Mạnh Tử Hàm, “Cái người phụ nữ mồm mép sắc sảo, Tử Hàm, cậu phải dạy cho cô ta một bài học.”

“Làm sao chỉnh cô ta được, cô ta và Lâm Minh Kiều là bạn thân của nhau.” Mạnh Tử Hàm buồn bực nói.

“Nói trắng ra, đó chỉ là bạn bè. Cô ta và Tống gia không phải họ hàng. Mạnh gia và Tống gia lại khác. là đồng minh thực sự”, một người khác thêm dầu vào lửa.

Khi Mạnh Tử Hàm khẽ nhúc nhích lông mày, đột nhiên quét mắt thấy Hoắc Anh Tuấn quay người rời đi.

Cô vội vàng chạy theo bắt tay anh, “Hoắc Anh Tuấn, anh đi đâu vậy, lát nữa anh sẽ cùng em cắt bánh.”

“Tôi đi vệ sinh, cô có muốn đi theo tôi không?” Sự kiên nhẫn của Hoắc Anh Tuấn đối với người phụ nữ này đã gần đến cực hạn.

“Muốn.” Mạnh Tử Hàm cởi mở gật đầu.

“…”

Hoắc Anh Tuấn giật giật khóe miệng, cũng không thèm để ý tới cô ta, xoay người rời đi.

Nhưng Mạnh Tử Hàm chỉ miễn cưỡng đuổi theo, “Hoắc Anh Tuấn, anh đang muốn tìm vợ cũ sao?”

“Mạnh tiểu thư ….”