Chương 1338

Chung Nghệ Vi thở dài, “Không ngờ Thanh Duệ và Minh Kiều lại có quan hệ tốt.”

“Ừ.” Tống Nguyên gật đầu, “Đáng tiếc Minh Kiều mang thai, nếu không…”

Ông ấy liếc nhìn Tống Dung Đức, có chút tiếc nuối, “Thật không hiểu, ngay từ đầu làm sao một đóa hoa xinh đẹp lại bị phân trâu chà đạp.”

“Chú….” Tống Dung Đức có chút chua xót, xưa nay Tống Nguyên luôn cho rằng anh là người đàn ông đẹp trai nhất Tống gia, trên đời này không có mấy người phụ nữ xứng với anh ấy, trong nháy mắt mọi người lại hướng đến Lâm Minh Kiều.( haha anh bị thất sủng rồi anh ơi)

“ Chú của cháu nói không sai.” Tống Lão Gia khịt mũi, “Tống gia của chúng ta có quy tắc, muốn trở lại Tống gia phải trải qua Tống đường chín chín tám mươi mốt roi.”

Tống Dung Đức thân thể chợt rùng mình.

Hắn biết Cửu Đạo của Tống Đường.

Đó không phải là roi thông thường, roi cần được ngâm qua đêm, sau khi đạt độ dai thì đem tẩm với bột muối ớt.

Bình thường còn giữ được nửa mạng là tốt rồi

Ngoài ra, anh ấy là loại người chưa bao giờ trải qua bất kỳ khó khăn nào.

“Có thể lựa chọn quay về, hoặc có thể lựa chọn không quay lại.” Tống Lão Gia nhẹ giọng nói, “Đương nhiên, đây chỉ là điều kiện đầu tiên.”

“Chẳng lẽ… còn có cái thứ hai?” Tống Dung Đức rùng mình một cái.

“Đúng vậy, cháu còn phải cưới Lâm Minh Kiều.”

Tống Lão Gia đột nhiên thở dài, “Không có cách nào khác, Tống gia là người đã nói là làm, đã nói đuổi cháu ra khỏi Tống gia, nếu để cho cháu trở lại một lần nữa chẳng phải sẽ làm cho người ngoài cảm thấy ta đang giễu cợt, thế hệ trẻ của Tống gia cũng sẽ cho rằng ta quá dễ dãi, trừ khi … cưới Minh Kiều. Con bé hiện tại là con gái nuôi của Tống gia, cháu cưới con bé tương đương với một thân phận khác khi trở lại Tống gia, người khác sẽ không nói lời nào. ”

Tống Dung Đức ngẩn ra.

Cái gì, nửa ngày ở Tống gia cũng không làm gì được, chỉ còn cách cưới con gái nuôi của Tống gia, trở thành con rể của Tống gia.

Anh không thể tin được đường đường Tống Thiếu lại rơi đến mức này, về nhà lại còn có phiền phức như vậy.

“Mẹ …” anh ấy nước mắt lưng tròng nhìn Chung Nghệ Vi.

Chung Nghệ Vi lúng túng ho khan một tiếng, “Không được đâu. Lúc đầu, cha và chú của con đã công khai cắt đứt quan hệ với con. Khó có thể nuốt lời được . Nếu con không muốn thì … cứ đi. Kỳ thật mẹ cũng không đành lòng để con bị đánh chín chín tám mươi mốt roi. ”

Tống Quân Nguyệt nhàn nhạt liếc anh một cái, ” Anh đừng lo lắng cha mẹ đã có tôi và Hưng Thần chăm sóc, không sao đâu.”

Tống Dung Đức: “…”

Đây có phải là một câu nói tốt.

Điều anh cảm thấy là khi có nhà mà không thể quay về, anh ấy thực sự chỉ lẻ loi một mình.

“Đi thôi, muộn rồi, chúng tôi phải đi làm.” Tống Nguyên xua tay.

“Tôi cũng vậy, có một cuộc họp sẽ được tổ chức vào buổi sáng.”