Chương 1340

“Khương Tuyết Nhu, rửa tôm càng là một việc rất tốn công sức, anh nghĩ… công việc này anh làm tốt hơn.” Hoắc Anh Tuấn tình nguyện, “ Anh hứa sẽ rửa sạch sẽ mọi thứ rồi bóc ra cho em ăn.”

“… Được rồi.”

Có người trợ giúp miễn phí tốt như vậy, Khương Tuyết Nhu do dự vài giây rồi mới đồng ý.

Dù sao cô cũng không thể thoát khỏi anh ta, cho dù cô có hành hạ thế nào đi chăng nữa.

Sau khi mua tôm, cô ấy đã trực tiếp mang nó đến khu biệt thự ven sông.

Lâm Minh Kiều nhìn thấy hai cái túi tôm càng to trong tay cô ấy trợn tròn mắt. “Cậu, cậu mua cái này bao nhiêu cân ?”

“Hai mươi cân”( bằng 10kg nhé)

Khương Tuyết Nhu cười nói.

Lâm Minh Kiều ôm cô với vẻ mặt xúc động khóc, “Cậu, cậu có biết tớ ngày nào cũng ăn thức ăn bổ dưỡng, thứ gì trong miệng cũng đã ngán hết rồi. Cậu cố ý mua nhiều như vậy cho tớ nhưng tớ là phụ nữ có thai ăn nhiều nhất cũng chỉ mười cân.”

Khương Tuyết Nhu khóe miệng giật giật, ” tôm là thức ăn lạnh, cậu còn muốn ăn mười cân, sợ là nằm mơ đi. Tớ mua nhiều như vậy chỉ muốn làm thêm đưa cho Tiểu Khê và Lãnh Lãnh ,… Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ tới. ”

“Sao cậu lại gọi anh ta vậy?” Lâm Minh Kiều vẻ mặt chán nản “Cậu khi dễ tớ độc thân còn mang bầu sao? Muốn chọc tức tớ à?.”

“Cậu nghĩ nhiều quá, tớ muốn có người rửa tôm càng thôi.” Khương Tuyết Nhu gắp một con tôm càng lộ bụng thật bẩn.

“Bẩn thỉu như vậy, sao cậu không để người bán tôm càng rửa sạch trước.” Lâm Minh Kiều nói xong, kỳ quái quét cô một cái, “Cậu không phải cố ý chứ.”

“Hô hô, anh ta nói muốn rửa sạch tôm hùm, để anh ta làm .” Khương Tuyết Nhu cười xấu xa, “anh ta muốn hòa giải với tớ cũng không dễ dàng như vậy.”

“Không dễ dàng như vậy nhưng đó cũng là có cơ hội rồi.” Lâm Minh Kiều trong nháy mắt mơ hồ.

“Khụ khụ, anh ta quấn quá chặt, giống như thạch cao bằng da chó, không thể dứt ra được.” Khương Tuyết Nhu cong cong khóe miệng.

Lâm Minh Kiều cong môi, cười cười, không nói gì.

Hơn mười phút sau, Hoắc Anh Tuấn đến.

Sau khi Khương Tuyết Nhu mở cửa dẫn anh vào phòng bếp, Hoắc Anh Tuấn có chút ngẩn người khi nhìn hai thau tôm càng to nhảy tưng bừng trong bếp.

“Rửa càng sớm càng tốt, muộn rồi, tôi muốn nấu tôm càng trước bảy giờ. Nhớ rút sợi chỉ tôm, ở giữa cắt vỏ.” Khương Tuyết Nhu sợ anh không hiểu còn làm mẫu cho anh xem một lần rồi mới giao lại bàn chải cho anh và rời đi.

“…”

Sau vài phút im lặng, Hoắc Anh Tuấn đành phải chấp nhận sự thật này.

Anh cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu và rửa con tôm càng.

Anh thừa nhận mình không sợ trời cao, nhưng khi đụng phải những chiếc kẹp tôm hùm đó, anh đầy bất lực và tuyệt vọng.

Sau khi cọ rửa chừng nửa giờ, Quý Tử Uyên gửi cho anh ấy đoạn video Quý Tử Uyên ở phòng Tống Dung Đức.

Anh ấy cũng muốn để Hoắc Anh Tuấn xem vết thương của Tống Dung Đức, khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn mặc tạp dề, Quý Tử Uyên sững người, “Anh đang nấu ăn à?”